Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cô đồng mù [6]

Chớp mắt đã vào hè, trời ngày càng nóng, muỗi cũng nhiều hơn, nhà nào cũng treo rèm trúc. Trúc mới chặt, treo thành rèm khắp phố đều sực mùi thơm. Hương trúc thoang thoảng trên những con phố trong cái thị xã phương bắc này, khiến nơi đây giống như mọc thêm một lớp rêu mát lạnh.
Đã một thời gian Thường Dũng không gặp Dương Đức Thanh, cô bỗng dưng thấy thấp thỏm, nhưng lại không biết phải tìm hắn ở đâu, liền hỏi thăm mọi người. Tối hôm đó, Dương Đức Thanh bỗng nhiên gõ cửa nhà Thường Dũng. Cô vừa mở cửa liền nghe thấy hắn bước đi có phần không vững, vội hỏi: “Anh, anh sao thế, dạo này anh đi đâu vậy?” Dương Đức Thanh không nói gì, vào nhà liền ngồi lên mép giường. Thường Dũng ngồi sát cạnh hắn, lại dè dặt hỏi một câu: “Có phải anh bị ốm không?” Dương Đức Thanh ngồi ngẩn ra một lúc, bỗng nhiên nói với cô: “Thường Dũng, sau này nếu anh không thể đến thăm em nữa, một mình em phải cẩn thận nhé!” Thường Dũng ngồi đó sững người mất mấy giây, sau đó bỗng nhiên giơ tay về phía hắn. Hắn lùi ra phía sau né tránh, Thường Dũng liền nhào tới, hắn không tránh kịp, hai người đều ngã ra giường. Tay Thường Dũng lần lên trên từng chút một, vừa sờ vừa sợ hãi nói: “Sao anh lại nóng thế này, anh bị sốt à? Sao anh nóng thế?” Đợi đến khi sờ đến mặt hắn, tay cô không động đậy nữa. Cô run rẩy rút tay về đặt lên mũi mình ngửi thử, đột nhiên kêu lên: “Anh bị sao vậy, rốt cuộc là bị làm sao vậy?”
Dương Đức Thanh lặng lẽ nhìn cô không nói gì. Khuôn mặt hắn trông cực kỳ dữ tợn, bên trên có mấy vết thương rất sâu đang viêm và sưng lên, giống như khi kéo vành môi ra sẽ thấy thịt màu đỏ ở bên trong, mà bên dưới lớp thịt đỏ còn ẩn hiện mấy chỗ trăng trắng, đó là xương. Sự thực, cả khuôn mặt hắn đã sưng tấy lên, biến thành màu tím đen, chỉ là Thường Dũng không trông thấy mà thôi. Thường Dũng lại giơ tay ra, hắn không tránh nữa, lặng lẽ ngồi đó cho cô sờ, cô sờ lên mặt hắn, mắt hắn, môi hắn. Sau đó, tay cô dần dừng lại, cô giống như một người mẹ lặng lẽ ôm đầu hắn vào trong lòng mình. Dương Đức Thanh nằm yên trong lòng cô, nhắm mắt nói: “Thường Dũng, sau này buổi tối nhất định phải đóng cửa nhé, đừng cho bất kỳ ai vào đây nữa. Dù anh không đến nữa thì em cũng phải sống tiếp cho thật tốt. Thường Dũng bỗng nhiên đẩy hắn ra, nhảy từ trên giường xuống, bắt đầu dò dẫm thu xếp đồ đạc, cô vừa dọn vừa nói: “Đi, em đưa anh đến bệnh viện tỉnh, đừng sợ tốn tiền, em có tiền. Em có tiền thật mà, anh xem, anh xem này. Cô thu xếp một chiếc túi vải đeo lên người, sau đó loạng choạng kéo Dương Đức Thanh đi. Dương Đức Thanh không động đậy, cô liền ra sức lôi hắn, lớn tiếng nói: “Mau đi nào, anh ngồi đây làm gì, mau đứng dậy đi”
Cô không lôi được hắn, lại ra sức kéo cánh tay hắn, hắn thả tay ra một cái, cả người cô liền ngã nhào xuống đất. Cô bò dậy, lại tìm kiếm cánh tay hắn lần nữa, nước mắt đã tuôn rơi, rơi trên cánh tay nóng rực của Dương Đức Thanh. Giọng Dương Đức Thanh rất yếu ớt, giống như một đứa trẻ sơ sinh: “Vô dụng thôi, nha đầu à, đây là lần cuối cùng anh đến thăm em, anh thực sự không yên tâm về em, sau này nếu có ai ức hiếp em thì em biết phải làm thế nào. Anh đi rồi, em hãy nuôi một con chó đi, tuyệt đối đừng cho bất kỳ ai vào nhà nữa. Nha đầu, em đừng sợ, dù anh có đi rồi thì anh cũng sẽ ở đó đợi em, chúng ta rồi sẽ gặp lại nhau thôi. Chết thế này tốt biết bao, ít ra anh cũng không phải là chết đói, không phải chết vì bị người ta đánh như một con chó, được chết thế này là tốt đấy, em phải mừng mới đúng.” Cô ôm hắn gào khóc: “Anh cũng không cần em nữa sao, đến anh cũng không cần em nữa sao?”
Dương Đức Thanh lặng lẽ khóc, chẳng nói chẳng rằng, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt biến dạng của hắn. Thường Dũng bỗng nhiên đè hắn ra giường, lần mò đến bên eo, bắt đầu ra sức tụt quần hắn ra. Hắn không phản kháng, cô cởi quần hắn xong liền bắt đầu dùng tay sờ mó chỗ đó, ở đó rất yên lặng, cô dùng tay ra sức vuốt ve nó, nhưng chỗ đó vẫn mềm oặt, chẳng có dấu hiệu nào là sẽ cương lên cả. Nước mắt cô cứ rơi từng giọt từng giọt lên chỗ đó. Dương Đức Thanh bỗng nhiên ngồi dậy, thô bạo đẩy cô lên giường, thoắt cái đã cởi quần cô ra. Hắn tách hai đùi cô sang hai bên, sau đó cho một ngón tay vào đó. Hắn chọc ngón tay vào trong, cô bắt đầu rên rỉ, hắn càng chọc mạnh hơn. Hắn vừa chọc vừa nói: “Anh có lỗi với em, cứ coi như em là người đàn bà của anh rồi nhé!” Thường Dũng nước mắt như mưa nhưng vẫn nghiêng người nói to: “Em vốn đã là người của anh rồi mà, em còn từng mang thai đứa con của anh nữa, mau xxx em, xxx em mạnh vào đi anh!” Dương Đức Thanh cũng khóc, ngoài miệng không ngừng nói: “Anh xxx em đây, em là cô bé phóng túng, em thật phóng túng, thực ra em là con đàn bà phóng túng nhất cái huyện Giao Thành này, người khác đều tưởng em bê đê, nhưng thực ra em là thứ đàn bà phóng túng nhất cái huyện này, em chỉ muốn tất cả đàn ông đều xxx em một lượt mà không được đúng không? Em đúng là một con đàn bà."
Thường Dũng vừa khóc vừa cười: “Đúng rồi, đúng rồi, em chỉ muốn làm đàn bà, em vốn dĩ là đàn bà mà, em chỉ muốn để đàn ông xxx thôi. Anh ơi, anh mau xxx em đi, đêm nay làm em đến chết luôn có được không? Anh xxx chết em đi!” Dương Đức Thanh nghẹn giọng luôn miệng nói: “Được thôi, được thôi, xxx em ngay đây, chẳng phải anh đang xxx em đây sao?” Thường Dũng bất chấp tất cả kêu như điên dại: “Em còn muốn nữa, nữa đi anh!.” Thường Dũng giống như một mụ đàn bà dâm đãng thực thụ vừa cười vừa uốn éo. Sau đó, toàn thân cô bắt đầu co giật, trên mặt nở nụ cười thỏa mãn. Lúc này, cô là đàn bà, hắn là đàn ông, bọn họ giao cấu thành một tiêu bản đầy máu tanh, quấn quýt hồi lâu, không bao giờ rời xa nữa.
Hai người đều nằm yên một lúc lâu, tất cả đều thật yên tĩnh, hiền hòa, như thể mọi chuyện mới chỉ bắt đầu.
Thường Dũng đóng cửa không tiếp bất kỳ ai. Sau ba ngày ba đêm cô đóng cửa ở bên cạnh Dương Đức Thanh, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra. Dương Đức Thanh đã chết, chết trên giường của cô. Đại đội phố Đông chỉ thuê hai người, chôn cất hắn qua loa ở bãi tha ma ngoài thành, người đưa tang cũng chỉ có một mình Thường Dũng.
Lại qua nửa năm nữa, một trận tuyết lớn bao trùm lên phố Khước Ba. Những cành cây táo và cây thị khẳng khiu ánh trên nền trời xanh xám ngày đông, trông lại càng trơ trọi. Trên ngọn cành cây thị vẫn còn vài quả người ta không hái tới, những quả thị vàng bị vùi hơn một nửa trong tuyết đã đông cứng từ lâu, dưới ánh mặt trời lấp lánh như đá quý. Dòng người đạp tuyết đi trên con đường đá xanh, cẩn thận ra vào, bận rộn cho một ngày mưu sinh tiếp theo. Rèm trúc đã thay bằng rèm vải bông dày, những tấm rèm này phần nhiều đều chắp vá từ những mảnh vải vụn, từng mảnh từng mảnh đan xen vào nhau, trông cũng có nét đẹp sặc sỡ riêng. Những tấm rèm nặng nề che đi mùi cải thảo hầm khoai tây ở phía sau, chiếc bình trên bậu cửa sổ cắm một bông hoa cải. Suốt cả mùa đông, người dân trên phố Khước Ba đều ăn khoai tây và cải thảo với mì tươi. Mùa đông năm nay xem ra chẳng khác gì những năm trước, khí hậu đổi mùa đem lại cho người ta một chút gia vị trong cuộc sống. Đến Đông Chí thì phải ăn một đĩa sủi cảo, sau đó là đến ngày mùng tám tháng Chạp, tết Lạp Bát nhà nào nhà nấy đều làm xôi táo đỏ, muối tỏi Lạp Bát, rồi đợi đến Tết, mọi thứ bắt đầu lại từ đầu, cứ thế lặp đi lặp lại.
Nhưng chính mùa đông này, phố Khước Ba bỗng nhiên dậy sóng. Dưới huyện có công văn, phố Khước Ba nằm trong danh sách dự án cải tạo phố cổ, cả con phố sẽ được mở rộng và sửa sang, cũng có nghĩa là những cửa tiệm, những ngôi nhà cổ trên phố đều sẽ bị dỡ hết. Cả phố Khước Ba như sôi lên, trong chốc lát có kẻ khóc người cười, có người đã tập hợp thành nhóm chuẩn bị lên trên khởi kiện, còn có người mua sẵn thuốc sâu, dao kéo chuẩn bị dọa cắt cổ, treo cổ, uống thuốc độc bất cứ lúc nào. Gần như tất cả mọi người đều nói cùng một câu: “Có cho người ta sống nữa không hả? Dỡ phố cổ, dỡ cửa tiệm, dỡ nhà cũ, người ta biết sống bằng gì, ở vào đâu?” Tuy cuối cùng đều sẽ được đền bù bằng nhà giải phóng mặt bằng, nhưng một mét vuông nhà cũ đổi lấy một mét vuông nhà mới, mà nhà mới chẳng những không biết bao giờ mới xây xong, lại còn ở ngoại thành hẻo lánh, không bán hàng được nữa, không bán hàng được đồng nghĩa kế sinh nhai duy nhất bị cắt đứt, ngày tháng sau này biết phải sống sao? Cả nhà già trẻ chết đói chắc? Lãnh đạo huyện đương nhiên chẳng lo được nhiều đến thế, họ cần có thành tích, muốn có thành tích thì trước tiên phải sửa đường, cho nên dân nghèo mãi mãi là những người bị ép đến không còn đường sống.
Thông báo giải phóng mặt bằng cuối cùng đã được gửi đến nơi để thúc giục mọi người nhanh chóng dọn nhà, đến lúc đó máy xúc sẽ được điều đến san phẳng tất cả các cửa tiệm cũ ngoài mặt đường. Già trẻ gái trai trên phố Khước Ba tụ tập bàn tính đối sách suốt ngày đêm, không thể dọn được, dọn rồi thì chỉ có đường chết, nhưng không dọn thì sao? Làm sao mà không dọn được? Ngôi nhà cũ của Thường Dũng cũng ở mặt phố, cũng trong phạm vi giải phóng mặt bằng. Rời khỏi căn nhà cũ nơi cô lớn lên, rời khỏi phố Khước Ba mà không cần nhìn bằng mắt cô cũng quen thuộc, cô làm sao sống được? Trong lòng Thường Dũng hiểu rõ điều đó, nhưng ngoài miệng không nói gì, mọi người đều bận rộn cũng chẳng ai hơi đâu đi tìm cô xem bói hay biểu diễn nhập đồng nữa, cô rảnh đến phát sợ, ngày nào cũng chống gậy trúc góp vui với đám đông, nghe người ta bàn đủ mọi cách.
Dù mọi người có bàn nhiều đến mấy thì cũng không ngăn nổi cỗ máy xúc bằng sắt thép, công tác tháo dỡ bắt đầu đúng như kế hoạch, khởi công từ phía đông phố Khước Ba, chỉ nửa ngày là đã dỡ hết cả một dãy nhà. Mặc dù ngoài miệng mọi người cứ nói dù có chết cũng phải chết trong nhà mình, nhưng đến khi thực sự trông thấy máy xúc đến nơi, chẳng còn ai dám đùa với tính mạng nữa, nào khóc nào kêu, cuối cùng vẫn phải nhường lại cửa tiệm cho người ta, đồ đạc trong nhà chưa kịp dọn ra cũng chôn luôn trong đống đổ nát. Vương Lão Thất mở nhà trọ vốn là một lão què, nhà trọ cũng là nguồn thu nhập duy nhất của lão, thấy máy xúc đến nơi, lão liền nằm trên giường không dậy nữa, chuyển lời là máy xúc có giỏi thì chôn sống lão luôn đi. Kết quả, khi tháo dỡ đến nhà trọ của lão, liền có mấy người đàn ông lực lưỡng vào bê cả lão lẫn giường ra ngoài, quẳng trơ trọi giữa trời tuyết, mặc lão nằm đấy, muốn ngủ đến bao giờ thì ngủ. Lát sau, máy xúc đã kéo sập cả quán trọ.
Mọi người thấy thế càng thêm căng thẳng, cứ đà này thì chỉ mấy ngày nữa thôi, cả con phố Khước Ba sẽ bị san bằng. Dương Kim Hoa bị dỡ nhà xong như thể phát điên, quần áo xộc xệch, đầu tóc rũ rượi, gặp ai cũng chửi, nhảy cẫng lên chửi sùi cả bọt mép, một ngón tay trỏ thẳng lên trời: “Tao phải tìm nó tính sổ mới được, tao phải chặn trước cửa giết cả nhà nó, để nó cởi truồng chạy ra chạy vào xin tao tha tội, bắt nó quỳ xuống cầu xin tao mới được!” Nói thì cứ nói, cũng chẳng thấy bà ta đi chặn nhà chủ tịch huyện bao giờ, mọi người cứ mặc bà ta nhảy lên mà chửi, nói nữa thì cũng chỉ là tự an ủi bản thân mà thôi, chả có tác dụng gì. Sắp sửa giải phóng mặt bằng đến nhà mình rồi, ngoại trừ dọn đi nơi khác cũng chẳng còn cách nào. Nhưng biết dọn đi đâu? Mùa đông rét mướt thế này, lại thuê một căn nhà nát khác ư? E là đến lò sưởi cũng không được đốt, để chậu nước trong nhà cũng đóng băng. Mùa đông phương Bắc là vậy đó. Mọi người còn đang túm tụm lại giậm chân tìm cách, lúc này, một bà lão đột nhiên nhìn thấy Thường Dũng trong đám đông. Hai mắt bà ta lập tức phát sáng, tất tả đi đến bên cạnh Thường Dũng, ra vẻ tiết lộ bí mật với cô: “Thường bán tiên, cô mau tính giúp mọi người xem, bây giờ nên làm thế nào? Mau nghĩ cách cho mọi người đi. Đám đông nghe thấy liền lập tức đổ xô lại, có bệnh thì vái tứ phương, dù chỉ là một cọng cỏ cũng không thể bỏ qua, huống hồ Thường Dũng còn là cô đồng nửa người nửa tiên hẳn hoi. Người ta mồm năm miệng mười vây lấy cô: “Thường Dũng, anh cũng thử nghĩ cách xem, nhà anh chẳng phải cũng ở ngay phố bên cạnh sao? Căn nhà đó mà bị dỡ thì anh biết sống ở đâu? Mắt anh chẳng nhìn thấy thì làm gì được? Ít ra chúng tôi còn có mắt, chứ anh biết làm thế nào?” Đám người xì xào một lúc, bỗng thấy nỗi bất hạnh của mình nhẹ đi một chút, họ đã đem một phần sự bất hạnh của mình chuyển sang cô đồng mù này rồi. Đúng thế, còn ai bất hạnh hơn Thường Dũng đây? Mặc dù cô biết xem bói, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu, cô chẳng qua cũng chỉ mang thân xác phàm tục, làm sao chống đỡ nổi một cái máy xúc? Cô chỉ có một mình, giờ đến chỗ ở cũng mất, hai mắt lại mù, sau này làm sao sống được?
Giữa lúc mọi người đang than ngắn thở dài, Thường Dũng yên lặng đã lâu bỗng nhiên mở miệng. Cô lặng lẽ đứng trong đám đông, khuôn mặt mỉm cười hiền hòa mà thần bí, nói: “Để tôi nghĩ cách cho bà con. Mọi người trở nên yên lặng, tựa hồ không hiểu cổ đang nói gì, kế đó sau khi hiểu ra lại thi nhau bộc lộ những vẻ mặt phức tạp, một kẻ mù thì có thể có cách gì? Trừ khi cô thực sự không phải người, thực sự có thể gọi thần linh đến giúp đỡ đám người phàm bọn họ. Nhưng cô thực sự không phải người sao? Đến cả việc cô rốt cuộc là nam hay nữ, bao năm nay bọn họ cũng còn không rõ, bây giờ, rốt cuộc cô có phải người hay không, họ cũng không biết nốt. Nhưng sự bí ẩn ấy phần nào an ủi nỗi tuyệt vọng của mọi người, con người ta đến bước đường cùng thường hay nghĩ đến việc nhờ thần linh giúp đỡ, dù thường ngày không tin chuyện quỷ thần thì đến lúc lâm vào đường cùng cũng sẽ tạm thời chọn cách tưởng tượng ra vài vị thần linh.
Lúc này, mọi người đều hướng mắt về phía Thường Dũng, họ thực sự hy vọng cô không phải là người, hy vọng tấm thân xác thịt này của cô thực ra chỉ là giả, trong nháy mắt cô có thể bay lên mây, biến thành Bồ-tát cứu khổ cứu nạn. Nhưng Thường Dũng chẳng có vẻ gì là sắp sửa bay lên cả, cô vẫn đứng nguyên tại chỗ, vẫn là một kẻ mù có đôi mắt trắng dã. Cô bắt đầu đi đi lại lại, chỉ nghe cô nói: “Cứ về trước đi, sáng sớm mai tôi tự khắc có cách. Nói đoạn cô liền chống gậy trúc, dò từng bước đi về trước cửa nhà mình. Không ai dám đi theo cô, câu nói cuối cùng của cô mặc dù mang lại cho mọi người một chút an ủi mong manh, nhưng cũng vô cớ khiến người ta thấy sợ, như thể sáng mai cô thực sự sẽ biến thành quái vật hoặc vận dụng một thứ thần lực đáng sợ gì đó. Mọi người đều vừa hóng vừa sợ. Đêm hôm đó, trên phố Khước Ba gần như tất cả mọi người đều mất ngủ, kể cả Thường Dũng. Đêm đó tuyết lại rơi rất dày, tuyết mới che phủ hết những bức tường đổ nát từ mấy ngày trước, cả phố Khước Ba trông sạch sẽ mà hoang vắng, giống như một hành tinh khác. Trên nền tuyết còn chưa có vết chân người, tất cả những người dậy sớm nhìn thấy mặt tuyết trắng đều bất giác cảm thấy ớn lạnh, như thể họ đang ở một nơi xa lạ. Sau tám giờ, máy xúc lại đến nơi, tuyết rơi cũng không ảnh hưởng đến tiến độ thi công, hôm nay phải tiếp tục tháo dỡ, qua hai ngày nữa cả con phố sẽ được san bằng. Người dân lục đục kéo nhau ra phố, đứng thành đám chửi bởi om sòm, nhưng chỉ biết ngẩn ra nhìn máy xúc. Sắp sửa bắt đầu làm việc rồi, đúng lúc đó, người ta đột nhiên nghe thấy âm thanh trầm đục phát ra từ chiếc gậy trúc nện trên nên tuyết, là Thường Dũng đang đi tới.
Thường Dũng chống gậy trúc, đi từng bước về phía máy xúc. Tất cả mọi người đều không dám họ he một tiếng, họ giãn ra thành một lối cho Thường Dũng đi qua. Tất cả ánh mắt đều nhìn Thường Dũng, họ muốn xem xem sau một đêm tên mù này có thay đổi gì không. Không có, không có bất kỳ thay đổi gì. Chỉ là, toàn thân cô ướt sũng, dường như vừa bất cần ngã xuống nước, mới từ trong đó bò dậy. Quần áo ướt sũng dính vào người , lúc này mọi người mới đột nhiên nhận ra tên mù này có ngực có mông, chẳng lẽ cô thật sự là đàn bà: Mái tóc ngắn kiểu đàn ông dính trên trán cô, nước chảy xuống từng giọt. Trông cô có vẻ hơi lạnh, đôi môi đóng băng đỏ thắm, màu đỏ ấy khiến cô thậm chí trong có phần quyến rũ. Có gã đàn ông thậm chí nghĩ, con mù này thực ra trông cũng không đến nỗi nào, thật đáng tiếc quá, bao năm nay phải đóng giả đàn ông chẳng dễ dàng gì.
Thường Dũng đã đi đến cách máy xúc năm mét, cô đứng lại, bỗng nhiên quay người, dùng đôi mắt trắng dã nhìn đám đông sau lưng. Sau đó, cô vứt gậy trúc đi, ngồi khoanh chân trên nền tuyết. Cô ngồi rất ngay ngắn và trầm tĩnh, giống như bình thường cô nhập đồng trên chiếc giường lò, lập tức khiến người ta cảm thấy có một bầu không khí thần bí và đáng sợ toát ra từ trên người cô. Đám đông không biết cô định làm phép thuật gì, tất cả đều nín thở nhìn. Bỗng nhiên có tiếng một cô bé xé toang bầu không khí: “Mẹ ơi, trên người cô ấy có mùi xăng”
Đúng lúc đó, bàn tay đang để trong túi áo của Thường Dũng rút ra, trong tay cô đang cầm một chiếc bật lửa màu đỏ. Chỉ một điểm đỏ đó nhảy nhót giữa nền tuyết trắng vô biên, trồng có phần yêu nghiệt. Thường Dũng bỗng nhiên mỉm cười, kiểu cười rất tĩnh lặng và sâu sắc, giống như một đóa hoa sen đứng trên nền tuyết mỉm cười. Đám đông đã kịp phản ứng lại, mấy người đàn ông lao về phía cô, từ trong máy xúc cũng có hai người đàn ông vội vã nhảy ra. Nhưng đã muộn, cô đã bật lửa, sau đó nhẹ nhàng ôm ngọn lửa đó vào trong lòng.
Bùng một tiếng, toàn thân cô đều bốc cháy, rất nhanh, từng tấc da thịt đã tẩm xăng của cô đều bị ngọn lửa nuốt trọn, cô biến thành một đốm lửa giữa nền tuyết, chiếu sáng khuôn mặt của tất cả mọi người. Khoảnh khắc châm lửa đốt mình, trong tiềm thức của cô chỉ vụt qua một câu nói, là nói với Dương Đức Thanh đã chết: “Dựa vào sức mình, cuối cùng chúng ta cũng thoát ra khỏi địa ngục của bản thân. Anh đã làm được, em cũng vậy. Tốt quá, chúng ta đều không phải chết đói, cũng không phải bị người ta đánh chết”
Đúng thế, ông nội nói đúng, Dương Đức Thanh nói cũng đúng, trên thế giới này ai đi trước cũng chẳng sao, rồi tất cả sẽ cùng về một nơi cả thôi. Sau tất cả khổ nạn, tất cả mọi người đều sẽ gặp lại nhau, ôm lấy nhau một lần nữa. Trong giây phút cuối cùng trước khi mất ý thức, đôi mắt mù lòa của cô lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh của chính mình trong ngọn lửa, một tấm thân đàn bà yêu kiều đứng trên một dòng sông vàng óng, mái tóc dài đến gót chân, vạt áo tung bay, cô đang cúi đầu nhìn bóng mình phản chiếu trên dòng sông, như đóa hoa soi mình dưới nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #tinhcam