Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Muộn màng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân Vật:

Nguyễn Anh Quân

Lê Khải Vy

Begin.

" Con sẽ nhận học bổng này chứ Anh Quân?" – Cô Hiệu trưởng hỏi anh.

Câu nói của cô làm tôi rất mừng. Sự thật tôi chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi, nếu mẹ tôi còn sống chắc hẳn bà sẽ rất vui. Nhưng ... còn cô ấy... sẽ vui? Nghĩ đến đó, tôi hơi băn khoăn. Trước đây, có lẽ tôi sẽ từ chối vì người đó nhưng bây giờ TÔI SẼ ĐI.

            " Con sẽ nhận, thưa cô."

A.     Chia xa:

" Anh Quân ! Em xin lỗi. Anh đợi lâu chưa? Chắc cũng mấy tiếng rồi. Em thực sự xin lỗi."

Cô xin lỗi tôi tới tấp làm vẻ mặt cún con không thể nào cưỡng lại được.

            "Đi thôi. Anh không sao?"

            " Này!! Anh giận à?"

Khải Vy hỏi tôi, tôi chỉ im lặng. Câu nói tôi cần không phải là câu xin lỗi mà là một câu nói quan tâm đơn giản thôi. Nhưng sự thật thì trước giờ tôi chưa bao giờ nhận được cả.

Chúng tôi đến quán cà phê như hằng ngày. Cô nhìn xung quanh, ngại ngùng.

            " Có bạn em à? Vậy chúng ta đi quán khác nhé!"

Tôi vờ đứng dậy. Cô chần chừ.

            " Không cần đâu Quân."

Tuy nói thế chứ gương mặt cô không hề dễ chịu chút nào. Tôi nắm tay kéo cô đứng lên rời khỏi quán. Tôi làm thế vì tôi biết vị trí của mình. Tôi biết tình cảm mà Vy dành cho mình là thật lòng nhưng cô không thể xóa bỏ cái gọi là khoảng cách giàu nghèo. Tiền bạc luôn làm người ta thay đổi. Tôi chỉ ước gì ngày hôm đó ba mẹ cô không đến và mang cô đi.

Tôi và Vy lớn lên cùng nhau ở Cô nhi viện. Tôi yêu cô rất nhiều. Cùng lớn lên, cùng học tập và cùng chia sẻ vui buồn với nhau. Nhưng khi ba mẹ cô ấy đã cướp Vy khỏi tôi. Họ cho cô ấy mọi thứ cô cần. Một cuộc sống đủ đầy và chính điều đó vô tình đã tạo ra bức tường vô hình giữa tôi và Vy.

18 năm trước, tôi sẽ chọn ở lại.

Nhưng 18 năm sau, tôi sẽ đi du học.




B.     Đau khổ:

" Chúng ta... Khải Vy, anh nghĩ sẽ tốt hơn nếu rời xa nhau. Sự thật là hai ta không hề hợp nhau."

Vì câu nói đó, anh biết không Quân? Vì nó em đã khóc rất nhiều, đã đau rất nhiều. Một cảm giác mà từ trước tới giờ chưa bao giờ có.

            " Em đã làm gì sai sao?"

            " Không. Em ko sai. Mà vấn đề là ở mỗi chúng ra. Tầng lớp, con người vốn không thuộc về nhau."

            " TẠI SAO??"

Em hét lên, giá mà anh biết em đã đau như thế nào?

            " Tại sao vậy anh? Tại sao anh có thể nói mà không nghĩ đến cảm giác của em?"

Anh im lặng, rồi từ tốn.

            " Vậy? Có bao giờ em nghĩ đến cảm giác của anh chưa?"

Em chết lặng. Phải, em tự hỏi rằng mình đã bao giờ quan tâm đến cảm giác chưa anh chưa? Bản thân em, em sợ xấu hổ nếu người khac biết anh là bạn trai. Em... không hiểu vì sao mình lại thế nữa!! Dù em biết điều đó sẽ làm anh tổn thương. Em sai rồi. Anh Quân, em sai rồi.

" Em hiểu rồi. Vậy thì kết thúc."




C.     Ra đi:

Hôm nay, chắc là ngày cuối cùng tôi ở đây. Thành phố với bao nhiêu kỉ niệm cùng người con gái ấy. Đất nước nơi tôi sinh ra và lớn lên. Tuy, tôi hy vọng sẽ không bao giờ quay trở lại. Vì tôi và vì cô.

            " Anh."

Cô ôm tôi thật chặt.

            " Em hy vọng ở bên đó, anh có thể tìm thấy người yêu anh hơn em. Luôn tự tin giới thiệu anh trước bạn bè, không như em. Sẽ luôn hỏi thăm khi anh buồn, anh vui và sẽ ở cạnh anh lúc anh cần nhất."

Khải Vy buông tôi, quay lưng và chạy thật nhanh khỏi đó, khỏi nơi có tôi đứng. Vì chắc cô sợ, sợ tôi sẽ thấy tôi khóc, sợ tôi sẽ không nỡ ra đi. Cô chạy đi. Bước chân thật nặng.

            " Quân à! Em muốn anh biết rằng tuy em ích kỉ chỉ nghĩ tới mình nhưng tình cảm mà em dành cho anh chưa bao giờ là thay đổi. Một cô bé chuyên lẻo đẻo theo anh, một người bạn của anh và là người con gái anh yêu. Vẫn luôn như thế. Em yêu anh, Nguyễn Anh Quân."

Máy bay cất cánh, bỏ lại tất cả đằng sau trừ cô. Hình ảnh đó không thể phai mờ trong tôi. Nó đã ăn sâu đến mức không cách nào xóa bỏ.




D.     Khóc:

Em chấp nhận từ bỏ anh không phải vì em không yêu. Mà vì em không muốn ích kỉ giữ anh bên cạnh mình nữa. Trước anh, còn một tương lai tươi đẹp chứ không phải là cái bóng của em. Em chỉ biết nghĩ đến bản thân mà quên mất cạnh em còn có anh. Anh Quân! Em vẫn luôn muốn nói rằng em xin lỗi, xin lỗi anh rất nhiều, rất rất nhiều.

Tuy nói sẽ từ bỏ nhưng sao đều đặn mỗi đêm em vẫn gửi mail cho anh. Dù không có phản hồi, em vẫn hy vọng.

Và ngày hôm đó, cái ngày định mệnh khi em gặp lại Mẹ ở Cô nhi của chúng ta. Em và bà trò chuyện rất lâu, cuối cùng em cũng có thể hỏi thăm tin tức của anh. Nhưng những gì em nghe được lại không như mong muốn. Thậm chí điều đó có thể giết chết em bất cứ lúc nào.

            " Con không biết gì sao? Anh Quân đã mất cách đây 1 năm rồi mà."

Tay chân như tê liệt. Chắc là mẹ đang nói giỡn phải không anh? Làm sao có thể.

~ Quá khứ ~

Ngày... tháng... năm...

Chuyến bay từ Việt Nam đến Úc vào lúc 11h trưa không may đã xảy ra tai nạn vì sự cố bất ngờ. Hai phi công bị ngộ độc. Tất cả hành khách đều trong tình trạng nguy kịch dường như không có cơ hội sống sót. Đây là một tai nạn vô cùng đau xót. Hãy cầu nguyện cho mỗi người trong họ được sống sót.

~ Kết thúc ~

Em trở nên điên loạn. Anh!! Rời bỏ em để rồi anh như thế sao? Sao anh tàn nhẫn vậy? Sao không cho em một cơ hội để chuộc lỗi? Em đã sai rồi, đã quá sai rồi.

Ông trời thật bất công. Ông cho em quá nhiều ưu đãi nhưng lại lấy đi của anh tất cả.

Cho anh yêu em, cho em sự quan tâm quá sâu sắc của anh, cho em tìm lại gia đình. Nhưng lại cướp anh khỏi em mãi mãi.

Kết:



Anh chỉ là một thằng nhà nghèo.

Em có yêu anh không?

Dù anh giàu hay nghèo, em không quan tâm. Em vẫn sẽ yêu anh.

Anh là bạn trai của em.

Em có tự hào không?

Em...em luôn tự hào mà.


Anh nắm tay em trên đường, trước bạn bè của em.

Em có ngại không?

Em...em...



Anh ra đi thật rồi.

Em có hối hận không?

Em không biết.


Nếu anh nói anh sẽ đánh đổi sinh mạng của mình để mua hạnh phúc cho em.

   Em có tin không?



Anh à! Anh nghèo nhưng em yêu anh bằng cả tấm lòng. Anh là bạn trai của em, em không tự hào nhưng em luôn hạnh phúc. Chỉ vì sự ích kỉ, em đã đánh mất anh mãi mãi.  Anh đánh đổi sinh mạng để mua hạnh phúc cho em sao? Em không tin. Vì hạnh phúc của em chỉ có được khi anh ở cạnh. Mà thôi.

Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top