Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Volume 21 - Chap 1: Cliff trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 1

Chúng tôi đã đến thủ đô của Thánh quốc Milis.

Cuối cùng tôi cũng trở lại thành phố này sau một quãng thời gian dài.

Mặc dù đã đến Milis khi lắp đặt vòng tròn dịch chuyển, nhưng tôi đã không ghé thăm thủ đô.

Vì vậy, đây mới là lần thứ hai trong đời tôi tới đây.

Tôi vẫn nhớ rõ khung cảnh mà tôi từng nhìn thấy khi mới bước chân vào thành phố này từ phía bắc.

Con sông chảy từ Thanh Long Sơn vào hồ, cung điện màu trắng tinh khiết nổi bật giữa trung tâm thành phố, nhà thờ hoàng kim dọc theo bờ sông, và Hiệp hội Mạo hiểm giả ánh bạc.

Bảy tòa tháp bao quanh thành phố, nằm giữa một đồng cỏ rộng lớn.

... Ah.

"Sự hòa hợp và cao nhã, sự kết hợp giữa cả hai yếu tố kỳ ảo đã biến nơi đây thành thành phố đẹp nhất thế giới."

Có vẻ như là vậy.

Dù đã qua rất lâu nhưng tôi vẫn nhớ như in dòng chữ ấy.

Hoài niệm làm sao, cuốn sách đó.

Phải rồi, chính là [Vòng quanh thế giới] của Mạo hiểm giả Bloody Count.

Quả là một cái tên kì lạ, tôi tự hỏi loại người nào sẽ có cái tên như vậy.

Từ trước đến giờ, tôi chưa bao giờ nghe nói về một mạo hiểm giả với cái tên đó.

Ông ấy có thể đã sống từ rất lâu trước đây.

Tôi tự hỏi tại sao Paul lại có một cuốn sách như vậy.

Mà kệ đi.

Milishion nhìn cũng tuyệt đẹp từ phía nam.

Những thứ không cần thiết sẽ không lọt vào tầm mắt bạn nhờ vào những tòa tháp và bức tường cao.

Chỉ có một cung điện thuần như bạc lấp lánh trong ánh đèn.

Vẻ đẹp của nó nổi bật hẳn lên, những bức tường dường như đã làm lu mờ mọi thứ khác.

Đơn giản là tốt nhất.

"Phải, đây chính là thành phố đẹp nhất thế giới."

Cliff nói với một tiếng thở dài.

Anh ấy dường như đã nghe được.

"Nhưng chắc chắn đây cũng là nơi tồn tại nhiều tệ nạn nhất."

Trong mắt Cliff, chỉ có mỗi cung điện màu trắng trước mặt.

Hiện giờ, cung điện xinh đẹp đó có thể rất đáng sợ.

Kể từ bây giờ, thành phố này là một chiến trường. Cậu ta nghĩ như vậy là điều đương nhiên.

Thật ra, tôi nghĩ vương quốc Asura kinh khủng hơn.

Ariel, và những quý tộc khác, khá nhếch nhác.

Trong Vương quốc Asura, bạn có thể nói rằng, những phần đen tối đều lộ ra bên ngoài.

Tôi không cố gắng tô hồng cho Thánh quốc Milis.

Ở một số khía cạnh, chắc chắn Milis cũng vậy thôi.

"... Cliff-senpai."

"Này, tôi không còn là một senpai nữa đâu nhé?"

"Cliff ... Nếu có chuyện xảy ra, xin hãy nói cho tôi biết."

Lần này, tôi sẽ ở vị trí ngoài cuộc.

Kể cả vậy, tôi vẫn muốn giúp Cliff.

Nhưng nó chỉ dừng lại ở mức làm những việc lặt vặt, chẳng hạn như mua nước trái cây từ cửa hàng tiện lợi.

"Vậy thì, tạm thời ... chúng ta hãy đi xe ngựa đến dinh thự của gia đình tôi vậy."

"Ussu, vậy thì theo lệnh của Giáo hoàng tương lai."

Vào ngày hôm đó, Cliff đã quay về Milishion.

Sau khoảng 10 năm đằng đẵng.

Phần 2

Có bốn lối vào Milishion.

Lần trước, chúng tôi xuất phát từ Phân khu Mạo hiểm giả.

Đó là bởi vì, nếu người ngoài sử dụng các lối vào khác, sự việc sẽ trở nên cực kì rắc rối.

Dù sao thì, khi chúng tôi đi quanh bức tường, tôi nhớ ra lối vào tràn đầy sức sống đó.

Lần này cũng vậy.

Tuy nhiên, vì có Cliff ở đây nên không cần đợi ở lối vào.

Lối vào Khu Mạo hiểm giả ở phía nam là gần nhất.

Mặc dù trên thực tế, chúng tôi vào cổng nào cũng không quan trọng lắm, vì nó ở gần bọn tôi nhất nên xài thôi.

Thay vì đi qua trung tâm thị trấn, đi đường tắt sẽ nhanh hơn nếu muốn tránh tắc đường. Cliff chắc chắn muốn đến nơi nhanh chóng.

Tuy nhiên, trong khi tôi suy nghĩ như vậy, Cliff nói.

"Việc đầu tiên là tôi muốn được ngắm nhìn thị trấn sau một thời gian dài như thế."

Ahh.

Sau cùng, đã xa cách lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh ấy trở lại sau 10 năm.

Mặc dù ảnh có thể sẽ ở đây trong nhiều năm tới, nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt.

Đường về quê nhớ ngày xưa thấm đẫm nỗi nhớ.

Sẽ không có nhiều dịp nữa đâu, bây giờ là một cơ hội quý báu.

"Thôi được rồi."

Vì vậy, theo yêu cầu của Cliff, chúng tôi đi trước xe hàng.

"Tôi thực sự rất nhớ nơi này ..."

Cliff tự nói với bản thân khi chúng tôi đi qua cổng, và nhìn lại Milis.

Cliff sinh ra ở Khu Tôn giáo, tôi nghe nói rằng anh ấy hiếm khi đến thăm Khu Mạo hiểm giả.

Tuy nhiên, hướng ánh mắt ra khỏi cánh cổng của Khu mạo hiểm giả, anh mỉm cười.

Hmm, không biết anh ấy đã có những kỷ niệm gì ở đây nhỉ.

Lần cuối cùng tôi đến đây, tôi chỉ ở lại khoảng một tuần.

Kỷ niệm duy nhất tôi có ở đây là Paul.

Nếu tôi quá đắm chìm vào kí ức, nước mắt sẽ bắt đầu trào ra, đó là một kỷ niệm khó quên.

Vì vậy, nhìn xung quanh, tôi không thể không nghĩ đến tương lai.

Kể từ đây, tôi sẽ chuẩn bị để mở một chi nhánh văn phòng lính đánh thuê ở thị trấn này.

Xung quanh chúng tôi, những Mạo hiểm giả đang đi dạo.

So với Vương quốc Asura thì nơi đây có rất nhiều Thú nhân tộc và Elf.

Hạng của các Mạo hiểm giả rất đa dạng, nhưng bạn có thể đoán ra được từ trang phục của họ.

Mấy đứa nhóc 15-16 tuổi đeo trang bị cũ rõ ràng là mấy con gà non choẹt.

Khoác lên mình trang bị mới toanh, là những tân binh với độ tuổi khoảng 18.

Những Mạo hiểm giả đang ở độ xuân xanh của cuộc đời, có sự kết hợp giữa các trang bị mới và cũ là cấp trung bình.

Mặc dù thoạt nhìn trang bị của họ có thể cũ nát, nhưng có thể thấy các dân chuyên đang đeo lên mình nhiều Ma cụ khác nhau, một vài trong số đó là hàng xịn xò nhất.

Nghề nghiệp của họ có thể khác nhau, nhưng trong cộng đồng tôn giáo ở Thủ đô Milis, có khá nhiều Ma pháp sư chuyên về hồi phục nhưng lại rất ít về khoản chiến đấu.

Ở Thành phố Ma thuật Sharia, bạn sẽ thấy những chiến binh và kiếm sĩ kỳ cựu, và rất nhiều pháp sư tập sự.

Ước mơ trở thành một Mạo hiểm giả đã nảy mầm trong lòng các Ma pháp sư tại Đại học Ma thuật, và từ đó các dân chuyên nghiệp sẽ đến tuyển dụng họ.

Họ chủ yếu là con người và Thú nhân.

Về Thú nhân mà nói, họ có thể chỉ đi theo Rinia và Pursena rồi cuối cùng ở lại đó.

Ở thủ đô Ars của Asura, bạn sẽ chỉ nhìn thấy một lũ gà mờ.

Bởi vì có quá nhiều trường học nên sẽ xảy ra sự chênh lệch về nghề nghiệp.

Và ở đó chỉ có mỗi con người thôi.

Các chủng tộc khác, và hầu hết các Mạo hiểm giả kinh nghiệm hoặc kỳ cựu nhất, sẽ không nán lại ở thủ đô.

Điều đó giải thích cho việc tại sao có rất nhiều chủng tộc khác nhau và những Mạo hiểm giả có kĩ năng cao ở Milis : Là bởi vì Đại Lâm Mộc gần đây.

Những Thú nhân tộc, Elf và người Hobbit đến từ Đại Lâm Mộc, còn Người lùn thì tới từ phía Nam.

Sau khi tích lũy đủ kinh nghiệm ở Milis, các Mạo hiểm giả sẽ tiến về phía bắc để chiến đấu với những con quỷ mạnh hơn trong Đại Lâm Mộc.

Nhưng, bởi vì không có Hội Mạo hiểm giả ở đó, họ đã biến Milishion thành căn cứ.

Một số Mạo hiểm giả đã quen thuộc với Milis sẽ dành cả năm để qua lại giữa Milishion và Cảng Saint.

Do đó, tại thành phố này, nơi đặt trụ sở chính của Hội Mạo hiểm giả, các nhà thám hiểm được đối xử bình đẳng.

Chà, trong tình huống này, tôi tự hỏi làm thế nào để cho Chi nhánh lính đánh thuê được phát triển tốt nhất.

Ở Vương quốc Asura, tôi có quan hệ với Ariel, vì vậy mọi thứ tiến triển dễ dàng.

Có những kiếm sĩ, thương gia và quý tộc bị tước quyền công dân, tất cả đều được hoan nghênh làm việc tại Asura.

Những kiếm sĩ được nuôi dưỡng trong các kiếm trường mà không có ước mơ trở thành một Mạo hiểm giả, hoặc có các mối liên hệ để trở thành một Hướng dẫn sư.

Con trai của một thương gia, những người học cả đời để trở thành một thương nhân, chỉ để cửa hàng của gia đình bị tiếp quản bởi con trai cả và buộc phải tự lập.

Và, mặc dù tất cả đều được học hành, cũng có những người con trai thứ ba và thứ tư của quý tộc cấp thấp, những người sẽ không nhận được bất kỳ tài sản thừa kế nào và không thể được gả cho bất kì ai khác.

Chúng tôi tập trung nhân tài, và trước mắt, chúng tôi đã tạo được ảnh hưởng ở mọi khu vực và bắt đầu đảm nhận những công việc mà binh lính của đất nước đó không làm được.

Và rồi, Ariel đã giới thiệu con trai thứ năm của một quý tộc cao cấp trở thành chi nhánh trưởng.

Iya, tôi đã có một cuộc phỏng vấn dài với anh chàng đó trước khi tôi thừa nhận anh ấy, nhưng tôi rất vui với kết quả của ảnh.

Trong khi đeo kính râm, Aisha hỏi những điều như, [Anh kia, trong hai năm sau khi anh bỏ nhà ra đi, anh đã đi đâu vậy?]

Cậu ta trả lời [Tôi đã che giấu thân phận của mình và tiếp xúc với thường dân. Bằng cách đó, tôi có thể tìm hiểu sự khác biệt trong văn hóa, và đồng thời học được tầm quan trọng của việc hiểu rõ từng người.]

Câu trả lời của anh ấy rõ ràng và sâu sắc, [Ồ, anh chàng này được đấy] tôi đã nghĩ vậy.

Thực tế, anh ấy rất giỏi trong việc gắn kết mọi người lại với nhau.

Anh đã quen với sự khác biệt giữa các tầng lớp trong xã hội nên khi xảy ra tranh chấp, anh là người sẽ đứng ra giải quyết các mâu thuẫn đó.

Anh ấy không có sức hút, nhưng không phải là đáng ghét.

Vâng, điều đó đã được khẳng định rồi.

Anh ấy phù hợp với việc này hơn tôi.

Tuy nhiên, đó chỉ là một phần thôi.

Bây giờ, tôi muốn thành lập một chi nhánh lính đánh thuê giỏi ở đất nước này.

Tôi cần nhân sự và một giám đốc chi nhánh.

Và định hướng cho lính đánh thuê.

Aisha dường như đã viết một cái gì đó giống như một bản ghi nhớ, nhưng chúng tôi chỉ có thể bắt đầu đưa ra quyết định sau khi xem xét những gì chúng tôi phải làm.

Vì vậy, cô ấy nhìn xung quanh và cũng bồn chồn như tôi.

Nhưng, vẫn còn quá sớm để quyết định mọi thứ bây giờ.

Mặc dù có rất nhiều Mạo hiểm giả ở đây, nhưng cũng có Khu Tôn giáo, Khu Mua sắm và Khu Dân cư.

Không chỉ những Mạo hiểm giả, chúng tôi nên cố gắng bao gồm cả những người dân địa phương khác nữa.

Sau khi xem Khu Tôn giáo và Khu Dân cư, chúng tôi có thể vạch ra một kế hoạch.

"Lần trước tôi không để ý ... nhưng có rất nhiều chủng tộc khác nhau ở đây."

"Bởi vì Đại Sơn Lâm ở ngay đây mà."

Tôi tiếp tục nhìn xung quanh trong khi trả lời.

Thực sự, có rất nhiều chủng tộc.

Một đám người lùn nhìn như mấy đứa nhóc 10 tuổi, một đám Elf với chân tay gầy guộc trông như cành cây khô.

Ngoài ra còn có rất nhiều Thú nhân tộc khác nhau. Chó, mèo, thỏ, nai, chuột, hổ, sói, cừu, gấu...

Tôi tự hỏi nếu họ coi những vật nuôi như lợn và gia súc, bọn họ thật sự không nghĩ gì sao?...

Không, ngay cả khi tôi nhìn thấy một con khỉ được nuôi ở sở thú, tôi cũng không cảm thấy có một sự thân thuộc nào.

Chúng là những sinh vật khác nhau.

"Ồ ồ...!"

"A, đứng kiểu đó nguy hiểm đấy ...!"

Nhìn lại, tôi chợt thấy Zenith đang đứng lên xe ngựa.

Aisha hoảng sợ và cố gắng khiến Zenith ngồi trở lại vội vàng trong khi cô loạng choạng và chỉ vào một thứ gì đó từ cỗ xe đang rung chuyển.

Đó là một con khỉ.

Iya, thật thô lỗ nha.

Đó là một người đàn ông có khuôn mặt giống như một con khỉ.

Nhưng tôi chợt nhận ra rằng là không có bất kì tộc kỉ nào trong Thú nhân tộc nhỉ.

Chà, không biết trên đời này khỉ có hiếm không.

Zenith đang vui vẻ chỉ vào anh ta.

Nuu, con khỉ đó, tôi đã thấy nó ở đâu đó rồi.

Có vẻ như, đó không phải là người thuộc Thú tộc..

"... Oh."

"Ooh !? Này Zenith-senpai! Cô đang làm gì ở một nơi như thế này!"

Đó là một Quỷ tộc (Gisu).

Phần 3

"Hừ, không ngờ lại gặp được mấy người ở một nơi như thế này."

Gisu phát hiện ra chúng tôi và ngay lập tức nhảy lên xe.

Không có chút do dự nào.

Như thể anh ấy đang nhảy trở lại trên cỗ xe của chính mình.

"May quá ta! Tôi chắc chắn không hề nghĩ được lại gặp nhau ở đây nha!"

Gisu có vẻ rất vui khi gặp chúng tôi.

Anh ấy cười toe toét.

Nhìn thấy điều đó khiến tôi cũng thấy vui lây.

"Tôi ở đây một phần vì công việc, và một phần vì gia đình."

"Ừ ừ, nhân tiện, tôi chưa từng thấy giọt nước mắt vui sướng nào đâu nhá--"

Gisu không thèm lắng nghe và bắt đầu thao thao bất tuyệt cho chúng tôi nghe về những gì đã xảy ra sau khi chúng tôi chia tay ở Sharia.

Gisu, Talhand, Vera và Shera đã đến Vương quốc Asura theo kế hoạch của họ.

Ở đó, họ đã bán những Ma thạch để kiếm tiền.

Vera và Shera đã nghỉ việc Mạo hiểm giả và sống bằng phần thưởng của họ.

Họ trở về quê hương của mình.

Một thời gian sau, vì họ có quá nhiều tiền, Gisu nghĩ rằng sẽ thật thông minh nếu bắt đầu kinh doanh một thứ gì đó.

Về Gisu, nói thế nào nhỉ, anh ta nghiện cờ bạc.

Tôi không biết nhiều về nó, nhưng ở Vương quốc Asura có một cái gọi là thị trấn cờ bạc.

Gisu có thể tự ngăn bản thân đi quá xa trong cờ bạc, nhưng với đống gia tài như vậy, anh ta không thể không mất kiểm soát.

Chỉ sau vài tháng, Gisu đã thua sạch.

"Thôi, xong phim xừ nó rồi, tất cả những gì tôi còn lại chỉ là manh áo trên người, nên tôi đã gác lại cuộc đời đó và cuối cùng ở đây."

Chắc chắn là, nếu bạn cứ tiếp tục như thế đi, bạn sẽ rơi xuống đáy đại dương với đôi ủng bê tông ( note của trans: không thể thoát ra được).

Talhand đã kịp ngăn chặn điều đó.

Khi chuẩn bị rời đi cho chuyến phiêu lưu tiếp theo, ông ta đã ghé qua để chào hỏi Gisu, và thấy cậu trong tình trạng đó.

Dù Talhand cực kì khó chịu nhưng ông ta đã phải bán đi một đôi găng tay mà mình chế tạo để giúp đỡ Gisu.

Những chiếc găng tay đó được làm bằng Hấp thụ Ma pháp thạch, dường như Talhand đã tiêu cả một gia tài cho nó.

Nhờ Gisu mà hai người đã hoàn toàn khánh kiệt.

Hai người đó không thể sống được với chi phí sinh hoạt cao ngất ngưởng của Vương quốc Asura, vì vậy họ đi về phía nam.

Nếu là tôi, tôi vẫn sẽ giúp đỡ một người bạn đang gặp khó khăn, nhưng đến mức độ mà sau đó bắt đầu một cuộc hành trình cùng nhau, tôi tự hỏi có phải vì họ đã quen nhau quá lâu nên chuyện này chỉ là do họ hiểu nhau quá rõ đi.

Talhand đã giúp Gisu, vì vậy Gisu đã giúp Talhand.

Đó gọi là tình bạn.

Cứ như vậy, hai người đó bỏ lại Shirone với cuộc nội chiến đẫm máu, bỏ qua Vương Long Quốc nơi bị đồn là đồng lõa, và quay trở lại Milis.

Họ trở lại ngôi nhà cũ của họ.

Sau đó, Talhand trở về quê hương của mình, và Gisu trở thành một Mạo hiểm giả solo.

"Thằng khốn nạn đó, tự dưng lại chui về quê, đếch hiểu luôn."

Gisu đang phàn nàn, nhưng bằng cách nào đó tôi hiểu được tại sao.

Sau một hành trình dài như vậy, việc nhớ gia đình và muốn gặp họ là điều bình thường.

Anh ấy nhớ nhà.

Đó cũng là căn bệnh mãn tính của Nanahoshi.

"Gisu không muốn về nhà ư?"

"Tôi á? Nghe ngu vãi. Đếch có gì thú vị khi trở về cái chốn khỉ ho cò gáy đấy cả."

Là vậy sao.

Tôi luôn nhớ nhà của tôi.

Chỉ cần chạm vào ngực Sylphy là sức mạnh của tôi sẽ phục hồi, thậm chí ngực của Roxy sẽ phồng lên, và cảm giác như hàng giờ trôi qua với Eris. Tất cả dưới một mái nhà.

"Tên khốn đó, toàn kỉ niệm vui gì đâu."

"Vậy thì, có lẽ anh ấy muốn đi sửa chữa một số ký ức khó chịu đó."

Không quan trọng việc gì đã xảy ra, thời gian sẽ chữa lành mọi thứ.

Ngay cả khi chúng ta phạm một sai lầm không thể tha thứ được khi còn là một thiếu niên, ở tuổi 20 chúng ta có thể cảm thông nó, và ở tuổi 50 nó thậm chí không còn quan trọng nữa.

Trong thâm tâm, Talhand cũng có thể muốn thấy lại một số thứ.

"Maa, không nói về Talhand nữa, anh mày sẽ tiếp tục sự nghiệp Mạo hiểm giả ở đây."

Sau khi Gisu chia tay với Talhand, anh ta dường như đã tiếp tục chu du.

Tuy nhiên, ổng dường như không thể tìm được bất kỳ công việc nào.

Anh ta là một Ma tộc và không có kĩ năng chiến đấu.

"Vậy Senpai đang làm gì ở đây?"

"Trong khi mẹ tôi đang gặp tình trạng này, tôi nhận được thư triệu tập từ nhà bố mẹ bà ấy. Tôi đã nhân cơ hội đến đây du lịch cùng một người bạn và chỉ đến cho có thôi."

"Hả ... nơi ở của cha mẹ Zenith ..."

Gisu đã nhìn thấy tình trạng đáng thương của Zenith.

Mặc dù Zenith thường có vẻ mặt trống rỗng, nhưng cổ có vẻ đang có tâm trạng tốt.

Không biết có phải vì Gisu không.

"Chà, bằng cách nào đó, tôi cũng đã nghe về nhà của Zenith ... nghe có vẻ dễ chịu phết, nhỉ ...?"

"... Cậu đã nghe được những gì?"

"Tôi không biết chi tiết, nhưng họ nói rằng đó là một dòng họ cứng đầu."

Gisu nhún vai.

Tôi cũng đã nghe điều tương tự như vậy trước khi tới đây.

Nhưng, chúng tôi không còn lựa chọn nào khác.

"Chúng ta sắp đi tới phần rìa của Khu vực này. Chán thật đấy, nhưng tôi phải đi đây. Nếu một Ma tộc xâm nhập vào Khu Tôn giáo, nó sẽ cực kì phiền phức."

Theo lời Gisu, tôi dừng xe.

Gisu ngay lập tức nhảy xuống.

"Chà, cuộc gặp gỡ ngắn ngủi thật đấy, nhưng chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi. Cố gắng lên nhé, Senpai!"

Gisu vẫy tay và đi vào một con hẻm...

Khi anh ấy rời đi, anh ấy nhìn lại.

"Senpai! Tôi nhờ cậu một việc nhé !?"

"Gì thế?"

"Những gì Paul đã nói trong Mê cung, cậu còn nhớ không?"

Những gì cha đã nói trong Mê cung ư.

Dù rất nhiều chuyện đã xảy ra nhưng tôi vẫn nhớ những lời đó như in.

Có lẽ là vậy.

"Ừ."

Sau đó, Gisu gật đầu hài lòng và quay người rời đi.

Một cuộc gặp gỡ và chia tay nhanh tựa gió cuốn.

Đó thực sự là một cuộc hội ngộ tình cờ.

Dù vậy, mặc dù tình cờ, nhưng thật vui khi được gặp lại một gương mặt quen thuộc trong bầu không khí căng thẳng như vậy.

Trong khi nghĩ vậy, chúng tôi bước vào Khu Tôn giáo.

Phần 4

Khi chúng tôi đến nhà Cliff, mặt trời đã lặn.

Ngôi nhà của Cliff bình thường hơn tôi mong đợi.

Một ngôi nhà đơn sơ bình thường, có vẻ như nó chứa với một gia đình ba hoặc bốn người, thật ấm cúng.

Nó trông y hệt những ngôi nhà bên cạnh.

Biết nói thế nào nhỉ, ở Khu Tôn giáo, tất cả ngôi nhà đều giống hệt nhau.

Bởi vì đó là nhà của Giáo hoàng nên tôi đã mong đợi một cái gì đó tương tự như dinh thự của Ariel, tôi có vẻ hơi bị hụt hẫng.

"Nó nhỏ đến không ngờ nhỉ."

"Nhà ở cho các giáo sĩ được cung cấp bởi Thần điện. Tuy nhiên, vì ông nội có một phòng ở Thần điện nên ngôi nhà này không được sử dụng đến."

Cliff giải thích cho tôi mà không hề mảy may tức giận vì nhận xét thô lỗ của tôi.

Nói một cách đơn giản, nó giống như nhà ở của công ty.

"Chúng ta đã ở đây rồi ... Muộn rồi, xin mời tá túc tại tiện xá."

Trước lời đề nghị của Cliff, tôi chợt nảy ra một suy nghĩ.

Nhà của gia đình Zenith, nó nằm trong Khu Dân cư.

Đúng vậy, sẽ không mất nhiều thời gian đâu...

Mặc dù tôi có linh cảm rằng họ sẽ không muốn chúng tôi đến thăm muộn như vậy.

Tự dưng lại đến thăm trong bộ quần áo du hành, đó không phải là một ý kiến ​​hay.

Chúng tôi có thể sắp xếp một cuộc hẹn để thăm họ, nhưng chúng tôi sẽ phải ở trong Khu Mạo hiểm giả... vì vậy chúng tôi sẽ phải đi một quãng đường dài để quay lại đây

"Vậy, cám ơn nhé."

Tôi quyết định chấp nhận lời đề nghị của Cliff.

Chúng tôi dỡ hành lý,nhốt ngựa, cất xe, và mang mọi thứ vào trong.

Nhưng, khi đang xử lý chiếc xe ngựa, tôi nhận thấy một đám bụi trắng.

"Gah!"

Bụi có mùi chát, Aisha hắt hơi một cái thật dễ thương.

"Keho ... mẹ nó ... Jiisan, có vẻ như chưa dọn dẹp gì hết rồi ..."

Cliff cầm một miếng vải che mũi, chửi thề.

Ông ta có thể không hề mong đợi Cliff sẽ trở lại và rời khỏi nhà mà không hề bận tâm tới ngôi nhà nữa.

Nhìn về mọi góc độ, ngôi nhà cực kì bụi bặm.

"Để cảm ơn vì đã để chúng tôi ở lại đây, chúng tôi sẽ giúp anh dọn dẹp ... Aisha."

"Oh, xin... lỗi?

"Dạ, em ư?"

Aisha nói trong sự bối rối, và Zenith đưa ra một cái nhìn trách móc.

Không, Zenith cực kì vô cảm.

Tuy nhiên tôi có thể cảm nhận điều đó từ đôi mắt của cô ấy.

Aisha cũng nhìn tôi như vậy.

Chẳng phải anh phải có trách nhiệm giao việc nhà cho em sao?

Chẳng phải là như vậy sao. Lần nào cũng thế. Kiểu như, [Để nó cho em!]

Chúng tôi phải bày tỏ lòng thành của mình phải chứ...

"Đương nhiên là nói đùa mà? Em cũng sẽ giúp phải không?"

"Tất nhiên rồi."

Và thế là chúng tôi bắt đầu một đêm dọn dẹp nhà cửa.

Chúng tôi đã mở tung tất cả các cửa sổ, mặc dù đã sử dụng tới Phong Ma pháp, nó rất kém hiệu quả, vì vậy chúng tôi đành phải quét vậy.

Sau đó, chúng tôi dọn sạch mọi thứ.

Vì không có thứ gì được sử dụng trong nhiều năm, nên tôi đã sử dụng hơi nóng để đuổi bọ ra khỏi giường và chăn.

Nhà bếp cũng cực kì bẩn, nhưng Aisha bằng cách nào đó đã xoay sở được.

Trong khi đó, tôi và Cliff dọn dẹp phòng khách.

Chúng tôi đã hoàn thành với tốc độ gấp ba lần bình thường.

Sao chổi Đỏ Aisha. (The Red Comet Aisha.)

Sau đó, chúng tôi ăn tối nhẹ bằng thức ăn thừa từ cuộc hành trình.

"Cliff-senpai. Chúc mừng anh đã trở lại."

"Vẫn còn quá sớm. Tôi còn chưa gặp ông nội nữa."

Trong khi cụng ly toàn nước lọc, chúng tôi thưởng thức bữa ăn gồm thịt khô và súp.

Trong bữa ăn , đồ ăn hơi nhạt nhẽo, nhưng vẫn có thể chấp nhận được.

Tôi gặp rắc rối về số lượng nguyên liệu chúng tôi còn sót lại, vì vậy tôi có rất cố gắng để chuẩn bị bữa ăn.

"Rudeus, kế hoạch của cậu cho ngày mai là gì?"

"Tạm thời, tôi sẽ đến thăm nhà Latreia."

"Tôi hiểu rồi, cậu có định ở lại đó không?"

"Có thể đấy."

Ngay cả khi mang tiếng xấu, họ vẫn là gia đình của Zenith.

Mọi chuyện sẽ ổn nếu chúng tôi chỉ ở lại trong vài ngày.

Vì việc thành lập chi nhánh lính đánh thuê và hỗ trợ Cliff khi thời điểm đến, có thể việc ở lại nhà Latreia có thể hạn chế động thái của tôi... nhưng sẽ không biết nếu không thử.

Dù sao thì, sau khi chào hỏi, tôi luôn có thể đi nơi khác mà.

"Vì vậy, tôi sẽ cần thuê một người giúp việc..."

"Nếu anh muốn, tôi có thể gửi Aisha đến mỗi vài ngày được không?"

"Không, không cần thiết đâu. Mọi người cũng sắp trở nên bận bịu rồi, tôi sẽ xem xét sau vậy."

Cliff nhún vai nói.

Phần 5

Chúng tôi ngủ trong phòng dành cho khách.

Ba người trong một căn phòng nhỏ. Gia đình tôi, kề vai nhau ngủ như chữ 川 ( note của trans: chữ "sông" được viết với 3 nét, trong đó có một nét nằm giữa 2 nét còn lại).

... Và, cơ thể của Aisha đã là của một người trưởng thành.

Chiếc giường quá nhỏ, không thể chứa được ba người lớn nằm cạnh nhau.

Vì vậy, chúng tôi nhường giường cho Zenith, Aisha và tôi ngủ trên sàn.

Chúng tôi làm một chiếc giường tạm bợ bằng chăn và đệm mà chúng tôi mượn từ Cliff.

Bởi vì có thảm trên sàn, nó không giống cắm trại lắm.

Đã đến giờ đi ngủ rồi.

Sau đó, tôi nhận thấy Aisha đang nhìn tôi.

"Ehehe, Oniichan, không biết Sylphy-ane có ghen không nhỉ ..."

"Chà, vì đang trong chuyến đi, sẽ không sao đâu đúng không."

"Vâng, nhưng không hiểu sao, ehehe ..."

Aisha cười và nằm bên cạnh tôi.

Em ấy có một nụ cười thật dễ thương.

Nếu đó là Sylphy, tôi đã vượt qua giới hạn của mình từ lâu.

Sylphy cũng vậy, cũng sẽ...

Nhưng tôi không có những cảm xúc như vậy với Aisha, và em ấy cũng không cảm thấy bị cuốn hút bởi tôi.

Tôi yêu Aisha, nhưng nó giống như là tình yêu gia đình thì đúng hơn.

Nhưng mà, tiếp xúc cơ thể là không cần thiết đâu đấy.

Đó là một cảm giác kỳ lạ.

Ẻm vẫn dễ thương quá...

"Anh có một câu hỏi nhé, em, về những gì Lilia đã nói, bây giờ em cảm thấy thế nào?"

"Okaasan đã nói rất nhiều điều sao?"

"Việc trở thành một hầu gái, và việc phục vụ anh, những thứ như vậy."

Khi tôi hỏi điều đó, Aisha có một cái nhìn trống rỗng.

Sau đó, em ấy chống tay lên cằm và có một cái nhìn như đang cố gắng suy nghĩ.

"Hmm, em không phải là không đồng ý ... nhưng, có lẽ, đối với Sylphy-ane, nó lại không như thế. Chuyện như thế này ... Em tự hỏi liệu nó có ích kỷ không ..."

"Không, anh hiểu. Nó hoàn toàn không giống mà."

Đây chỉ là một cuộc trò chuyện phiếm thôi, nhưng nó đã làm rõ một điều.

Mọi thứ đã ổn rồi.

"Nfufu, đó là một món quà, rằng Oniichan được yêu quý đến nhường nào."

Trong khi nói điều đó, Aisha cuộn tròn người bên cạnh tôi và ép vào người tôi.

Ấm áp và mềm mại.

Một chiếc gối ôm tốt.

"... Một ngày nào đó, khi em tìm được người mình yêu, em có thể bắt đầu một gia đình của riêng mình."

Khi tôi vừa nói vừa thưởng thức chiếc gối mới của mình, Aisha đột nhiên ngồi dậy.

Em ấy dường như đã xem xét bình luận của tôi một cách nghiêm túc.

"Vậy. Em đã suy nghĩ gì chưa?"

"Anh tự hỏi đó sẽ là người như thế nào ..."

Người yêu của Aisha.

Thật khó để tưởng tượng.

Một người xuất sắc, hay là loại người không đáng tin cậy đây.

Aisha có thể chọn người mà em muốn, nhưng tôi không thích ý tưởng sắp xếp một mai mối đâu.

Aisha thường đi chơi với một đám bạn nhất định.

Lính đánh thuê ... có nhiều người là Thú tộc.

Liệu một trong số đó có phải lòng Aisha không?

Em gái tôi không phải là xương cho mấy con chó đuổi theo!

Nếu tôi hỏi Orsted, anh ta sẽ có thể cho tôi biết về mẫu người mà Aisha muốn kết hôn...

Bây giờ, hãy quên nó đi.

Nếu tôi nghe thấy điều gì đó như là em ấy sẽ phải độc thân trong suốt phần đời còn lại của mình, nó sẽ thật đáng thương.

Ờ, đúng vậy.

Tôi cần xác nhận điều gì đó trước khi đi ngủ.

"Aisha, ngày mai, khi anh đưa Zenith về nhà bố mẹ cô ấy ... em muốn làm gì?"

"......"

Aisha nhích ra khỏi cánh tay tôi.

Nhưng lại quay trở lại.

"Em sẽ đi. Okaasan, bởi vì mẹ đã muốn em phải nghiêm túc."

"Anh hiểu rồi..."

"Vâng."

Nghe lời trấn an của Aisha, tôi cũng thấy yên tâm.

Ngày mai chúng tôi sẽ đến thăm nhà Zenith.

Kế hoạch là thế, nhưng tôi không biết nó sẽ diễn ra như thế nào...

Một mình đến ngôi nhà có địa vị cao như vậy, tôi có chút bất an.

Sau đó, tôi sẽ bắt tay vào thành lập một chi nhánh lính đánh thuê.

Nếu tôi có thể thiết lập một mối quan hệ tốt với nhà Latreia, mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ.

Chúng ta cần phải thích nghi với hoàn cảnh.

"Ừm, anh sẽ nhờ em chăm sóc vậy."

"Em hiểu rồi. Cứ để đó cho em."

"Thực sự, anh rất cảm kích. Cả việc dọn nhà hôm nay nữa, cảm ơn nhé ... Chà, chúc ngủ ngon."

"Không có gì đâu à ... chúc ngủ ngon ..."

Trong khi nghe giọng nói mơ màng của Aisha, tôi ngủ thiếp đi.


Bản dịch của Kirozz's team và chỉ được up duy nhất trên Wattpad. Không leech dưới mọi hình thức.


_Siegfried_

Link group mới: https://www.facebook.com/groups/898611997657563/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top