Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên cô ấy là Park Ye-Eun, hay thường được gọi là Yenny. Một người phụ nữ xinh đẹp ở độ tuổi 22. Khi trưởng thành, cô ấy đã cho ra mắt một cuốn tiểu thuyết viễn tưởng bí ẩn, và nó đã trở thành cuốn sách bán chạy nhất Hàn Quốc vào năm ngoái, và nó thậm chí còn thu hút được sự chú ý của một nhà đạo diễn để chuyển thể thành phim trong năm nay. 

Rất nhiều người thích cô, vì vẻ đẹp, sự thân thiện và lịch sự khiến ai cũng không thể không ưa, ngoại trừ một người tên Hwang Chansung. 

Mặc dù khi họ đi ngang qua nhau hoặc chỉ chỉ trò chuyện bình thường, Chansung vẫn tiếp chuyện cô và đáp lại nụ cười thân thiện của người phụ nữ. Nhưng nếu hỏi về Yenny, trong thâm tâm Chansung sẽ ngay lập tức thành thật trả lời rằng anh ghét cô ta, thực sự rất không ưa. Lý do rất đơn giản, vì theo Chansung, Yenny đã cướp Junho khỏi anh.

À, có thể nói đó không hẳn là sự cướp đoạt, bởi thực chất mối quan hệ giữa Chansung và Junho từ trước đến nay chỉ là bạn bè thân thiết, hay mối quan hệ đồng nghiệp giữa một nhà xuất bản sách và một tiểu thuyết gia. Lee Junho là tác giả - giống như Yenny - và Hwang Chansung là chủ tịch trẻ nhất đảm nhận là nhà xuất bản cuốn tiểu thuyết của họ. Chính vì mối tình công sở kéo dài 2 năm này mà Chansung quan tâm đến Junho và yêu thầm anh, đáng tiếc thay Junho lại đồng ý hẹn hò với Yenny. 

Chết tiệt. Câu chửi thề cứ luôn hiện lên trong đầu Chansung khi anh nhìn thấy Junho và Yenny tương tác với nhau, hoặc khi Junho hào hứng kể cho anh nghe về cô. Giá như luật pháp không có tác dụng với anh, thì có lẽ Chansung đã vui vẻ chém vào người cô với một thanh kiếm samurai, người hiện giờ đang ôm lấy cánh tay Junho, hoặc tệ hơn, anh chỉ muốn nhốt cô vào một tầng hầm tối tăm nào đó một mình và bắt Junho đi càng xa càng tốt, khỏi nơi đó, với anh.

Chansung gần như từ bỏ cảm xúc của chính mình khi thấy Yenny và Junho ngày càng gắn bó và lãng mạn hơn, thậm chí những người xung quanh còn dự đoán mối quan hệ của họ sẽ tiếp tục trở nên thiêng liêng hơn trong tương lai. 

Cho đến một ngày, Chansung có cơ hội tách Junho và Yenny ra, nhưng thật không may, điều đó lại khiến Junho càng trở nên xa cách hơn...

.

.

.

Tối hôm đó, Chansung vừa đi làm về bằng ô tô, tình cờ nhìn thấy Yenny một mình mang theo hai túi lớn từ siêu thị, hình như chỉ đi mua đồ ăn cho cô ấy. Lúc đầu Chansung muốn phớt lờ người phụ nữ đó, nhưng anh đột nhiên nghĩ tới việc tiếp cận Yenny và hỏi mối quan hệ của cô với Junho hiện tại đã đến mức thân mật nhất chưa? Thành thật mà nói, Chansung đã rất lo lắng khi nghĩ tới chuyện này hoàn toàn có khả năng giữa các cặp tình nhân.

Chansung quay vô lăng, tấp xe vào lề, chào Yenny và ngỏ lời chở cô về nhà. Thế là anh đến căn hộ của cô, hai người trò chuyện, từ chuyện công việc và lan dần sang chuyện cá nhân. 

"Vậy, mối quan hệ của cô với Junho thế nào rồi?" Chansung bắt đầu, cố tỏ ra bình thường. 

Yenny vừa từ bếp bước ra mang theo chai rượu, khẽ cười. "Chúng tôi vẫn ổn. Như thường lệ." Cô rót rượu vào ly của Chansung.

"Vẫn như thường lệ à? Thực sự hai người đã tiến xa tới mức nào rồi?"

Yenny nheo mắt lại, bắt đầu nghi ngờ. "Sao trông anh tò mò thế, Chansung-ssi? Anh ghen tị với chúng tôi à?"

"Ghen?" Chansung khẽ cười khúc khích, nghe có vẻ lúng túng và gượng ép. Anh uống rượu để che đi sự lo lắng của mình.

Yenny tiến lại gần hơn, ngồi lên ghế sofa để gần Chansung hơn, nhìn sếp của mình với ánh mắt dò xét. "Anh có thích tôi không?" 

Chansung nghẹn ngào một chút, quay sang Yenny, người đang nhìn anh chằm chằm. Một ý tưởng khác bắt đầu xuất hiện trong đầu anh, anh cười thầm trong lòng. "Nếu có thì sao?" Anh thử quăng lưới.

Điều tiếp theo khiến Chansung tròn mắt ngạc nhiên, Yenny nhảy vào lòng anh, tấn công dồn dập và hôn lên môi anh. Chansung đáp lại một cách thờ ơ, cười giễu cợt giữa sự âu yếm của họ. Anh thầm nguyền rủa.

..................

"Tối nay ở lại với em đi," Yenny buồn bã nhìn anh.

"Cô đã làm điều đó với Junho chưa?" Chansung hỏi lại - sợ rằng người phụ nữ độc thân này đã săn lùng Junho trước. 

Jenny lắc đầu. "Em chưa bao giờ thích tên ngốc đó," cô ta thừa nhận với nụ cười toe toét chế giễu, không nhận ra ánh mắt dần trở nên sắc bén của Chansung. "Thật ra, em đã thích anh từ rất lâu rồi."

"Cô muốn bỏ Junho à?"

"Anh muốn ở bên em?"

"Rời xa Junho trước."

"Theo anh quyết."

Đúng, và tôi sẽ bỏ cô sớm thôi, con khốn chết tiệt....

.............................

Đồng hồ điểm quá nửa đêm, Chansung để ngực trần đứng dậy khỏi giường. Cài lại khóa kéo của chiếc quần âu mà bàn tay nghịch ngợm của người phụ nữ đó mở ra. Trong thâm tâm, Chansung biết ơn vì chiếc quần của anh đã không bị tuột khỏi vị trí, trong khi bản thân Yenny cũng ngất đi vì ngủ quên trong chăn, trần trụi bên cạnh anh vì cô ta đã tự mình cởi đồ ra trước đó. 

Chansung chế nhạo, lấy khăn giấy trên tủ đầu giường và lau tay một cách kinh tởm. Sau khi từ nơi này trở về, anh phải tắm rửa sạch sẽ. Chansung đứng dậy khỏi giường, đúng lúc cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra từ bên ngoài.

Đó là Junho.....

Và sự hiểu lầm bắt đầu.

.

.

.

Sau sự việc đó, Junho thực sự tỏ ra xa cách, lập tức tránh mặt hai người mà không muốn nghe họ giải thích  thêm. Tất nhiên, đối với Junho, những gì cậu nhìn thấy không cần phải giải thích thêm gì nữa.

Năm ngày giống như chơi trò mèo vờn chuột, vì Chansung đã cố gắng đuổi theo Junho và giải thích mọi chuyện nhưng dù có cố đến mấy thì Junho vẫn luôn né tránh được anh. Trong khi đó, Yenny, không cần phải hỏi, cô ta không còn quan tâm đến Junho nữa mà tiếp cận Chansung một cách hung hãn. Trên thực tế, người phụ nữ đó rất biết cách trở thành rào cản ngăn cách anh trò chuyện với Junho.

Gần một tuần trôi qua không thành công, cuối cùng điều Chansung lo sợ cũng xảy ra. Junho biến mất, chuyển đi nơi khác.

Chansung điên cuồng, tìm kiếm chỗ này chỗ kia như phát điên. Nỗi sợ mất Junho khỏi cuộc đời anh còn lớn hơn là nỗi sợ để cậu trở thành người yêu của người khác. Ngày đầu tiên biết Junho chuyển nhà, anh đã rất hoảng sợ. Ngày thứ hai không gặp, bọng mắt của anh đã hiện rõ. Ngày thứ ba, mọi người xung quanh đã bắt đầu phàn nàn về bộ quần áo không thay của Chansung. Ngày thứ tư, anh gần như ngất xỉu trong phòng họp vì hầu như không ăn gì. Chansung gần như được khuyên nên đến bệnh viện và điều trị vì tình trạng của anh thật thảm hại, nếu như những người anh cử đi không quay lại và nói với anh họ đã tìm thấy địa chỉ mới của Junho.

Vào khoảng khắc đó, Chansung mỉm cười nhẹ nhõm, với đôi mắt sáng bừng lên.

.

.

.

Chiều hôm đó, sau khi chắc chắn rằng ngoại hình và tình trạng của mình đã trở lại bình thường, Chansung quyết định bước vào tòa nhà chung cư đơn giản đó, nơi có một trong những căn hộ mà Junho đã sống trong sáu ngày qua.

Đầy háo hức, Chansung bắt đầu gõ cửa căn hộ mà anh được bảo. Năm lần gõ, không có câu trả lời. Chansung bắt đầu lo lắng, nghĩ rằng Junho biết là anh đến và lại rời đi trước đó. May mắn thay, suy đoán của anh đã sai.

"Chờ một chút!" 

Giọng nói của Junho vang lên từ bên trong. Trái tim Chansung run lên, anh nhớ giọng nói đó biết bao.

Cửa mở. Mắt anh sáng lên khi nhìn thấy hình dáng thật của Junho.

"Jun-"

Ánh mắt họ gặp nhau. Nhưng cùng lúc đó cánh cửa đóng sầm lại. Chansung thở hổn hển, bắt đầu hoảng sợ, anh đập cửa lần nữa. 

"Junho à! Junho, làm ơn mở cửa cho tôi. Chúng ta phải nói chuyện."

Không có tiếng đáp, thay vào đó là tiếng một cánh cửa khác đóng sầm từ bên trong, có vẻ Junho đã vào phòng mình. Chansung bắt đầu la hét trong tuyệt vọng và đập cửa như một kẻ điên. "Chết tiệt! Junho à! Mở cửa ra!"

Ai đó mạnh mẽ nắm lấy vai Chansung. "Anh đang làm gì thế?!" Nichkhun giận giữ quát. "Anh sẽ phá nát cánh cửa này mất!" Anh mắng một cách lo lắng, như thể cánh cửa phẳng đó rất có giá trị đối với Nichkhun.

"Bỏ tôi ra!" Chansung thô bạo gạt tay Nichkhun khỏi vai anh. "Junho à! Mở chốt-"

"Yah!" Nichkhun lại kéo tay Chansung. "Tôi bảo dừng lại! Anh phá hỏng nó bây giờ! Tiếng hét của anh cũng làm phiền những người ở đây!"

"Việc quái gì đến anh?" Chansung trả lời một cách bất cần và cảm thấy tức giận. 

Nhân viên an ninh, cụ thể là hai bảo vệ chung cư, đã ngay lập tức có mặt khi nhận được thông báo về tình trạng hỗn loạn ở đó. Chansung, người bị buộc tội quấy rầy cư dân, đã buộc phải nhượng bộ và lựa chọn rút lui và không thể gặp Junho ngày hôm đó. Ngày mai anh sẽ thử lại, điều quan trọng là anh biết Junho hiện đang ở đâu.

Nichkhun vẫn đứng đó, nhìn bóng lưng Chansung rời đi cùng hai người bảo vệ biến mất ở góc hành lang. Những người ở phòng khác cũng kéo nhau trở về. Để lại anh vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Nichkhun quay người lại, im lặng, tay anh từ từ giơ lên trước cửa, rồi nhẹ nhàng chạm vào bề mặt với vẻ mặt buồn bã. "Bây giờ em có thể bình tĩnh lại rồi, Uyoungie," anh thì thầm nhẹ nhàng, tự nói với chính mình. 

Anh cúi đầu xuống, rồi tự cười buồn trước hành động gần như điên rồ của mình. Cảm thấy có chút không đành lòng, anh quay lại, đi về phía căn hộ của mình bên cạnh. Không hề để ý hay nhìn thấy gì cả........

..... giá như anh thấy Wooyoung đứng trước cửa, quan sát mọi  chuyển động của anh một cách khó hiểu.....

....Bàn tay trong suốt của Wooyoung chạm vào đôi má của mình. Mặc dù bàn tay của Nichkhun đã xuyên qua má anh khi chạm vào bề mặt cửa khi nãy, vì nguyên nhân nào đó mà Wooyoung có thể cảm thấy cái chạm nhẹ nhàng đó như thể thực sự vuốt ve làn da anh......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top