Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


                 **Chapter 49**
   "Chúng ta vào nhà ăn ngồi được không?"
Nhà ăn của họ mở cửa.  Itt có thể nói rằng Pai không thực sự muốn sử dụng thư viện vì khu vực đó không cho phép âm thanh lớn.  Nhưng anh phải dạy dỗ và trông nom ai đó.
   "Tốt hơn là hãy đến phòng 950. Tôi có thứ cần chuẩn bị cho các sự kiện thể thao vào cuối tuần tới- Thứ Bảy và Chủ Nhật."
   Pai thờ ơ gật đầu với Itt.  Họ đã gặp nhau vào thứ bảy hàng tuần trong 6 tuần nay.     
  Nhưng trong mắt người khác, họ là những người xa lạ. Itt chưa một lần chào hỏi khi có người khác xung quanh. Pai cũng không dám chào. Itt đã hành động như thể Pai là người mà anh ấy không biết. Về phần Pai, anh chọn không thể hiện bất cứ điều gì. Sẽ chẳng có duyên nếu hoàng tử của trường quen chàng trai đeo kính cận.
   Họ dành cả buổi chiều để học tập căng thẳng.
  Nó đã được cải thiện rất nhiều. Như giáo viên Wilaiwan đã nói, Itt là một người học nhanh hơn và có khả năng hơn mọi người nghĩ. Cả thời gian cậu ấy không tin vào khả năng học tập của mình nhưng khi cậu ấy nghiêm túc, kết quả thật tuyệt vời.
   Trong những tuần ở bên nhau, Pai nhận ra nhiều điều.
  Cậu nhận thấy rằng bằng cách giải thích nguồn gốc của một lý thuyết với tất cả các nguyên lý của nó, cậu sẽ hiểu rất rõ nội dung của nó.  Vì vậy, cậu sẽ cố gắng tìm ra các phím tắt.  Pai cho rằng cách tiếp cận tức thời và thấu cảm cũng có hiệu quả.  Giống như hóa học trong Stoichiometry, Itt không yêu cầu bất kỳ công thức nào mà tập trung vào các phép so sánh trực tiếp.
   Hiểu quá trình suy nghĩ của Itt theo thời gian trở nên khá tốt cho việc xem xét của họ. Bạn càng thường xuyên học toán, bạn càng có thể giỏi hơn. So với các môn học khác, nếu một chủ đề ít được giải thích hơn nhưng lại có nhiều công thức, chẳng hạn như lượng giác - thì hắn có thể làm hết các chương, nhưng hắn hầu như không thể nhớ các công thức.
   Hôm nay sẽ là ngày cuối cùng.
Tuần tới, và hắn sẽ tham gia kỳ thi vào Đại học Nawiwat. Pai ước tính rằng Itt sẽ vượt qua bài kiểm tra. Tiêu chí Chỉ tiêu Vận động viên Quốc gia chỉ yêu cầu 40% điểm trúng tuyển.   
  Tất cả các bài kiểm tra thử mà Pai đưa cho Itt trong thời gian dạy kèm của họ, hắn luôn hoàn thành vượt mức các tiêu chí.  Nếu mọi thứ không thay đổi nhiều, hắn sẽ có thể học ở Khoa Kỹ thuật như thế này.
   Sau đó, họ có thể quay trở lại không biết nhau nữa.
    Học kỳ kết thúc. Họ sẽ bước vào trường đại học mà họ lựa chọn và có lẽ chẳng có lý do gì để gặp lại nhau. Nó đúng như mong đợi vì mỗi người có thế giới riêng. Ngoài thứ bảy, họ chỉ trở thành bạn học bình thường.
   Pai cố gắng hết sức để trân trọng khoảng thời gian còn lại.
    Bản thân cậu cũng nhận ra rằng từ nay về sau cậu sẽ không bao giờ có cơ hội trò chuyện thân thiết với Itt như thế này nữa. Cậu đang cố gắng lưu lại những ký ức này trước khi bước ra ngoài và bỏ lại mọi thứ.
   Cậu có lẽ sẽ không yêu ai nữa.
   Vì tình yêu này, Cậu sẽ sợ yêu lâu dài.  Thực ra cậu vẫn thầm thích hắn. Cậu không biết mình vẫn có thể bị thương nhiều như vậy. Nếu mối quan hệ của họ tiến triển hơn mức này thì có lẽ nó sẽ tổn thương nhiều hơn khi nó kết thúc.  Cảm giác đó thật tàn nhẫn làm sao.
Cậu thực sự không biết. Tình yêu có đáng để mạo hiểm không?
  Cuộc sống của cậu hạnh phúc ngày hôm nay. Tốt đến nỗi nỗi đau mà cậu không nhận ra trong tim lại đau hơn cậu mong đợi. Cậu nghĩ rằng mình có thể sống mà không có tình yêu.  Cuộc sống có thể trông hơi xám xịt, nhưng ít nhất nó sẽ không làm cậu đau khổ.
    "64 điểm" Pai đã tính điểm cho hắn
Itt đã trả lời bài kiểm tra cũ mà Pai đã giao cho hắn để luyện tập tuần trước.  Itt háo hức chờ đợi kết quả trước khi chửi rủa sung sướng khi nhận ra điểm của mình đạt trên tiêu chí.
    "Hơn 60!"  anh ấy nói trong tâm trạng vui vẻ.
"Ồ, giữ được nó và bộ quần áo mà mày muốn mặc không còn xa nữa", Pai cười nói.
   (TN: là shop quần áo của sinh viên kỹ thuật)
"Tao có thể tham dự kỳ thi nhờ sự hướng dẫn của mày"
"Không, mày hiểu nhanh, và tao chỉ đang lặp lại những điều trong sách."  Pai trả lời thành thật.
   Cậu nghĩ rằng người mà hắn nên cảm ơn nhất chính là cô Wilaiwan.  Nhưng có lẽ hắn sẽ đợi để nói sự thật sau khi họ có kết quả kỳ thi.
"Tao làm được không?"  Anh lo lắng hỏi lại sau khi sự phấn khích từ điểm số bắt đầu vơi đi.
   "Hãy tin tưởng vào bản thân. Nếu mày nghĩ mình làm được thì mày sẽ làm được. Nhưng nếu mày nghĩ những điều tiêu cực, điều này sẽ khiến mày cạn lời. Khi không có lửa, mày có thể sẽ mắc sai lầm và sẽ không vượt qua được."
  Nếu tuần này Itt bị vấp ngã và tự ngã trên đôi chân của mình thì mọi cố gắng của hắn đều vô ích.
   "Tao sẽ cố gắng hết sức. Cảm ơn rất nhiều."
   "Ồ không sao, chúng ta đã giúp đỡ lẫn nhau," cậu trả lời.
   "Trước đây, tao chưa bao giờ nói với ai về kế hoạch học Đại học của mình," hắn nói.
   "Vậy ngay từ đầu mày đã dự định gì?"Cậu hỏi.
   "Lúc đầu, tao bỏ kỳ thi Đại học. Thay vào đó, tao muốn trở thành một vận động viên chuyên nghiệp. Khi tao đi thi tuyển trẻ quốc gia, ai đó nói với tao rằng sẽ rất tốt", hắn nói.
"Thật sự mày muốn làm gì?"
"Thực sự, tao biết rằng vận động viên là một nghề nếu thành công sẽ kiếm được nhiều tiền nhưng đó là một nghề có giới hạn.  Một ngày nào đó cơ thể chúng ta sẽ trở nên già nua.  Thế hệ trẻ cuối cùng sẽ thay thế chúng ta "
    "Đúng"
   "Tao muốn làm việc như một người bình thường. Lương không cần phải nhiều. Tôi chỉ muốn sự ổn định. "
   "Vậy mày đọc sách để đi thi, đây là cách đúng đắn nhất phải không?"
   "May mắn thay, mày đã giúp dạy tao rất nhiều. Ban đầu, tao thậm chí không dám nói với ai rằng tao muốn thi vào Khoa Kỹ thuật của Naviwat. Mọi người đều biết giá trị của việc tốt nghiệp ở đó rất cao. Tao không nghĩ Tao có thể làm điều đó và rất xấu hổ. "
   "Mày có thể nói cho tao, tao sẽ không nói cho ai."
   "Nếu tao tốt nghiệp ở đó, điều đó sẽ rất tốt cho tương lai của tao," hắn nói.  Có vẻ như hắn nói điều đó với chính mình hơn là với Pai.
    "Đúng"
    "Cảm ơn bạn"
    "Đi thôi, đã hai giờ."  Pai vừa nói vừa tắt điều hòa trước khi rời phòng.
   Phòng 950 của họ là một phòng lớn. Nhưng khi bạn mở cửa, nó trông nhỏ vì họ chia nó thành hai phòng. Các phòng nhỏ hơn có cửa riêng, tách biệt với cửa ban đầu của phòng dẫn ra bên ngoài. Họ kiểm tra mọi thứ, tắt đèn, tắt hết máy lạnh rồi bước ra khỏi căn phòng nhỏ hơn để rời đi.
    "Pai"
Itt mở cửa 950 gọi Pai vẫn đang ở trong căn phòng nhỏ hơn. Cậu bối rối trả lời cuộc gọi.  Chỉ cần mở cửa trước và chúng ta sẽ đi ra.
    "Gì?"
   "Phòng bị khóa"
    "Huh?" Cậu ngạc nhiên thốt lên và chạy tới, định vặn cái núm trước mặt thì thấy nó đã bị khóa từ bên ngoài.
   Lúc nãy trời vẫn mở nhưng nhân viên dọn vệ sinh khi kiểm tra phòng 950 thấy đèn đã tắt, liền khóa cửa phòng mà không biết có ai bên trong.
    "Chết tiệt!"
  Pai bực bội thốt lên khi cầm điện thoại lên thì thấy pin đã hết sạch. Bây giờ cơ hội duy nhất của họ để nhận được sự giúp đỡ từ thế giới bên ngoài là điện thoại của Itt.
     "Di động của mày gọi được không? Di động của tao hết pin."  Cậu vội hỏi.
    "Tao để quên nó trong cặp trong thư viện. Lúc đầu, tao muốn lấy nó nhưng vì chúng ta đang dạy kèm nên tao không mang theo", người bên kia đáp lại với giọng điệu kinh khủng tương tự.
     "Chết tiệt!"
    "Còn tài xế của mày thì sao? Nếu mày đến muộn, anh ấy có thể tìm mày" Itt trầm ngâm nói.
   "Hôm nay không để anh ấy đợi. Tưởng tụi mình về muộn nên bảo anh ý về nhà trước, tao tự về. Anh ấy chắc không còn ở lại."  anh ấy nói.
    "Vậy thì chúng ta phải ra ngoài bằng cách nào?"
    "Tao không muốn ngủ ở đây" Pai bực bội nói.
Itt nói, nhún vai.
"Liệu ba mẹ mày có tới tìm mày không?"  Itt hỏi.
    "Hahaha! Trong nhà của tao cho dù có bị giết, bọn họ vẫn sẽ không biết."
   "Vậy chúng ta phải làm gì tiếp theo?"  Họ cố gắng giúp nhau nghĩ ra cách thoát khỏi tình huống của họ.
   "Chà, chúng ta phải ở lại đây, vậy thôi," Itt trả lời đơn giản.
   "Chết tiệt, đó là tối thứ Bảy. Điều này có nghĩa là chúng ta phải đợi đến sáng thứ Hai để ra ngoài sao? Ngày mai chúng ta sẽ chết đói cả ngày", Pai tuyệt vọng nói.
    "Không, tôi đã hẹn phòng này để họp vào sáng mai. Ngày mai nhất định sẽ có người đến mở phòng" người kia nói.
     "Hừ"
Chủ tịch câu lạc bộ thể thao mạnh dạn nói:      
     "Chỉ nghĩ rằng mày sắp đi cắm trại"
     "Đi cắm trại?"
    "Chà, tao đoán là mày vừa đi cắm trại với tao. Chờ một đêm và ngày mai chúng ta sẽ về nhà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#blog