Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                   ***Chapter 50***
     Pai vẫn ngồi trong góc phòng không nhúc nhích.
    Itt bước đến tủ đựng dụng cụ thể dục và lấy tấm nệm của vận động viên. Hắn cố gắng tìm một vị trí mà hơi lạnh từ máy điều hòa không khí không thể đến được nhiều. AC trong phòng này đã rất cũ, nhiệt độ không thể điều chỉnh được nữa.  Trời sẽ lạnh vào ban đêm vì họ không có chăn để đắp.
    Itt liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã gần 8 giờ tối.
     Itt kéo tấm đệm trong góc phòng, nơi không có hơi lạnh từ điều hòa tới. Nó nằm ở đó một cách dễ dàng. Vô số trải nghiệm ở trại thể thao khiến việc ngủ trong lớp học trở nên rất bình thường đối với anh. Thông thường hắn thi đấu ở các tỉnh khác nhau và đôi khi trường không có đủ phòng nội trú để các vận động viên phải ở trong lớp học.
   "Nếu mày đi ngủ sớm, mày sẽ nhanh chóng vượt qua đêm hơn," Itt nói và gọi người khác trong phòng.
   "Chúng ta thực sự phải ở lại đây sao?"  Pai hỏi, thất vọng trước tình hình.
   "Chúng ta không thể làm gì ngoài việc phải nằm đây."
    Pai không trả lời mà chỉ gật đầu và chấp nhận hoàn cảnh của họ.
   "Nếu mày đang ngủ, hãy tắt đèn đi. Tao sẽ nhấc đồng hồ của mình lên và đôi tay sẽ tỏa sáng để mày đi đúng hướng."
    Itt nâng đồng hồ lên, sẵn sàng soi đường cho bên kia. Khi Pai nhìn thấy nó, anh đã tắt đèn cách chỗ anh đang ngồi không xa. Và khi tắt đèn, căn phòng trở nên tối hoàn toàn.  Phòng 950, một căn phòng không có cửa sổ, đã hoàn toàn đóng cửa.  Ánh sáng từ chiếc đồng hồ của Itt đã trở thành kim chỉ nam cho anh.
     "Itt" Người kia nói khi anh đến gần.
   "Tao ở đây."  Itt lẩm bẩm đáp lại để một lần nữa xác nhận cậu ta đang ở đâu.
     "Cầm lấy" cậu nói nhẹ nhàng.  Cậu cúi xuống để cảm nhận ranh giới của tấm nệm đơn.
   "Được rồi, gối hẹp đủ cho hai người ngủ."  Cậu nói nhỏ sang phía bên kia.
   Khoảng trống dành cho cậu khá hẹp nhưng cũng đủ để đối phương chen chân vào mà không gặp khó khăn.
   "Chết tiệt" Pai ngạc nhiên thốt lên khi cậu cúi xuống.  Tay Itt vô tình lướt qua bụng cậu.
Bàn tay vô tình chạm vào Pai dường như đã truyền nhiệt lên da cậu.
"Tao ở đây."
   Itt nắm lấy tay còn lại của cậu trước khi giật nhẹ. Anh nắm tay người kia để chạm vào chỗ trống bên cạnh.
     "Ầm ầm!"  Pai hét lên.
  Khi Pai mất thăng bằng, Itt nắm lấy và kéo tay Pai khiến cậu va chạm vào cơ thể Itt với một lực đáng kể.
Khuôn mặt của Pai vô tình rơi vào ngực Itt
    Mặt họ tựa vào nhau thật gần, cả hai đều im lặng. Pai cảm thấy như thể thời gian đang trôi dần. Itt không biết rằng Pai đã đắm mình trong một thời gian. Mọi thứ đều im lặng. Pai cảm thấy như nhiệt độ bên trong cơ thể mình nóng lên và cậu hy vọng đối phương cũng cảm thấy như vậy.
    Pai rút ra khỏi ngực Itt và bắt đầu nắm lấy khu vực trống trên nệm.
    Cuối cùng thì cậu cũng nằm xuống an toàn.  Người bên kia nằm cứng đờ, căng thẳng bên cạnh cậu như một khúc gỗ.  Pai nằm thẳng và bất động, như thể anh đã biến thành tượng.
   "Mày sẽ thi vào khoa nào?"  Itt hỏi người kia để phá vỡ sự im lặng.
   "Có thể là khoa Y dược " Bên kia đáp lại bằng giọng nói vừa tầm với.
  Người đàn ông mà hắn từng ghét ngày ấy đã nằm bên cạnh hắn ở khoảng cách này.
"Gia đình mày làm bác sĩ?"
"Ừm"
    Sau cuộc trò chuyện chóng vánh đó, căn phòng rộng im ắng trở lại.  Như thể người bên kia đã hoàn toàn quên mất cách nói chuyện với hắn. Họ tiếp tục nằm im. Giống như họ đã biến thành đá.
    Phòng 950 đã yên tĩnh từ lâu. Pai không biết là bao lâu vì cậu không đếm.
   Thời gian trôi không ngừng. Pai không ngủ được. Và anh cảm thấy người bên kia cũng không ngủ được. Mỗi bên giữ ý thức của họ trong bóng tối. Như thể hai người họ sẽ sử dụng âm thanh của sự im lặng để giao tiếp bằng cách nào đó.
     "Mày có lạnh không?"  Itt hỏi khi nhận thấy người bên cạnh mình đang run rẩy.
Nhiệt độ trong phòng lúc này rất lạnh vì họ không thể điều chỉnh cài đặt AC.  Ban ngày vẫn tốt vì kết hợp với nhiệt từ bên ngoài nên không quá lạnh.  Nhưng khi ngoài trời lạnh vào ban đêm, trong nhà còn lạnh hơn.
     Itt đã cố gắng chọn một nơi mà AC không thể tiếp cận nhưng nó không tạo ra nhiều khác biệt. Hắn đưa tay lên để thử gió thổi theo hướng của họ, cả hai bên mình và bên người kia đều có cảm giác ớn lạnh như nhau. Chuyển đổi vị trí cho nhau sẽ không hữu ích.
     "Ừm"
    Bên kia phản ứng bằng cách cố gắng kiểm soát hành vi của mình, nhưng không che đậy được tiếng răng nghiến lợi của hắn.  Có vẻ như Pai lạnh lùng hơn hắn tưởng rất nhiều.
   "Tốt hơn?"
    "Chết tiệt!"
      Itt quyết định đưa hai tay ra để kéo người trước mặt. Khi cơ thể trước mặt tiếp xúc với cánh tay hắn, Pai kinh ngạc thốt lên. Khi hắn nhận ra lần nữa, khuôn mặt của Pai đã ở trên ngực Itt.
      "Nó sẽ tốt hơn theo cách này."  Itt nói thẳng
     Cả hai đều mặc áo sơ mi nhẹ nhàng.  Cởi áo cho người kia mặc cũng chẳng ích gì vì quần áo của Itt cũng mỏng.  Ngoài ra, hắn có thể sẽ là người rùng mình trong đêm nay.  Điều duy nhất Itt có thể nghĩ đến là ôm người trước mặt mình.  Ít nhất thì cái ôm của hắn sẽ giúp hai người họ tăng nhiệt độ cơ thể.
      "Vâng" Bên kia đáp lại bằng một giọng thì thầm.
      Pai dễ dàng ngã vào vòng tay của Itt.  Không khí xung quanh họ ban đầu căng thẳng nhưng dần dần, theo thời gian nó trở nên bình thường.
     Cơ thể của họ gần nhau đến nỗi nếu ai nhìn thấy họ sẽ không thể phân biệt được họ.
Itt nằm ngửa. Pai đang nằm sấp. Đầu cậu đang sử dụng ngực của Itt để làm gối. Cậu vẫn quấn lấy cậu ta ôm. Mặt cậu quay sang Itt;  gần đến mức cậu có thể lờ mờ cảm nhận được không khí cậu hít vào và thở ra.
     Nếu họ có tình cảm với nhau thì đây sẽ là một cảnh tình yêu ngọt ngào. Ôm nhau trong đêm tối như thể họ có thể giao tiếp với nhau trong im lặng sẽ vang vọng khắp căn phòng không định kiến ​​này. Chạm vào nhau như đang kể chuyện và ôn lại câu chuyện của người ta trong vòng tay của nhau.
     Giống như có những phân tử ngọt ngào rải rác trong căn phòng cũ kỹ này.
      Cái ôm từ một phía đặt ra một câu hỏi và tiếng thở dường như chỉ ra phản ứng. Từ thân phận của một người đã là đối thủ của nhau từ lâu, người chưa từng thích cậu và cũng không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện, hóa ra người đó đã ôm cậu vào lòng.
     Nó cũng không biết cảm giác của cái ôm này.
    Pai không phải là thứ mà hắn mong đợi trong quỹ đạo của cuộc đời mình. Cả hai đều rất khác nhau về trình độ học vấn, gia đình, sở thích, tương lai và hầu hết mọi thứ cậu có thể nghĩ đến.
   Nhưng nếu có một từ để định nghĩa cảm giác trong vòng tay hắn lúc này, cậu sẽ dùng từ "an toàn".
     Cuộc sống của hắn không được an toàn cho lắm. Không nói về sự an toàn vật chất của cơ thể mà là vấn đề của trái tim. Người mẹ mà hắn yêu thương bấy lâu nay đã mất, bố hắn có vẻ không còn yêu hắn, bạn thân của anh là người có lúc có lúc không, nên hắn hiếm khi có người ngồi tâm sự cùng trong đời sống. Pai gần như là nơi an toàn duy nhất trong cuộc đời hắn
     Cậu là người duy nhất dám nói ra điều hắn muốn làm với cuộc đời mình. Cậu là người duy nhất hắn dám nói tương lai mình muốn như thế nào. Thật tuyệt nếu hắn có thể giữ cho không gian này được an toàn. Nhưng khi hắn đối mặt với thực tế hoàn cảnh của họ, anh dường như không thể giữ được.
   Pai rất giàu. Cậu là con trai của một chủ bệnh viện trên thị trường chứng khoán. Tất cả kho báu trong cuộc đời Itt thậm chí không đáng giá bằng một kho báu của Pai. Nếu hắn "khỏe" thêm một ngày nữa thì sẽ ổn thôi. Bất cứ ai cũng muốn có một nơi an toàn trong cuộc sống của họ - nơi chúng ta có thể nằm xuống mà không cảm thấy lo lắng.
    "Pai"
    "Vâng," bên kia im lặng đáp.
    "Mày có nhớ cuộc thi của chúng tôi cho câu lạc bộ?"  Itt hỏi.
   "Vâng.Tao thua."
   "Vâng, mày đã thua"
   "Đã đến lúc câu lạc bộ của tao phải dọn ra khỏi căn phòng này, phải không?"  Pai hỏi thẳng.
   "Mày không cần phải di chuyển. Hãy ở bên nhau như thế này ngay cả trong những ngày lẻ. Nhìn nhau và ở bên nhau", hắn nói.
   "Cảm ơn mày"
   "Nhưng thất bại của mày không liên quan gì đến nó," Itt tiếp tục.
    "Huh?"
   "Tao đã chiến thắng mày ngay cả khi chúng ta không tuân theo thỏa thuận.  Nhưng tao phải có một cái gì đó ".
Nếu Pai có thể nhìn xuyên qua bóng tối, anh sẽ nhìn thấy khá rõ khuôn mặt tươi cười của người bên kia.
"Tôi sẽ cho phép bạn yêu cầu một điều từ tôi để bù đắp cho việc câu lạc bộ của chúng ta sẽ tiếp tục sử dụng căn phòng này", người bên kia cuối cùng cũng lên tiếng sau một lúc im lặng.
      "Đồng ý," Itt nói.
     "Hừ, muốn cái gì?"  hỏi người kia.
   "Hiện tại, tao không biết. Nhưng tao chắc chắn sẽ không từ bỏ yêu cầu đặc biệt này."
"Oh"
" Một ngày nào đó tao sẽ đến để đưa ra một
cầu."
"Được chứ"
"Nhưng hiện tại, tao đang yêu cầu một con tin. Con tin sẽ đại diện cho quyền yêu cầu của tôi"
"Con tin?"  Người đàn ông trong tay lặp lại câu hỏi.
"Trước tiên tao sẽ mượn chiếc bông tai trong chiếc áo khoác phòng thí nghiệm đầy bụi của mày làm tiền gửi bảo đảm."
"..."
"Vào ngày mà tao đến để thực hiện yêu cầu của mình, tao sẽ mang lại chiếc bông tai bụi bặm của áo khoác phòng thí nghiệm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#blog