Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#1 Bông tuyết trắng

Đông lạnh - tuyết rơi - hầm tàu - hoa lụi tàn

........................................

Hôm nay trời lạnh lắm, gió chuyển hướng bay về từ khắp nơi , tụ lại Daegu hẻo lánh , hoang vu của miền tuyết trắng ..Nói hẻo lánh, hoang vu cũng không đúng , vì vẫn còn rất nhiều người ngoài kia, đang chơi đùa bên đống tuyết mà nặn ,nắm , tạo hình ông già tuyết ..

Còn cậu vẫn ngồi dấu mình bên trong chiếc chăn ấm áp , mà ngó đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ ...Cậu chỉ muốn được lấy tay hứng những hạt tuyết đầu mùa kia , cảm nhận một chút hơi lạnh pha vào người , có thể? sẽ làm cậu thoải mái hơn .. Vì sống trong sự ngột ngạt của thế giới nhỏ chỉ tồn tại mình cậu , duy nhất chỉ cậu ... Nên cậu nghĩ , những con người ngoài kia chỉ là những hình nhân được một thiên thần tạo nên , không phải sao? họ đang sở hữu được rất nhiều hạnh phúc trong tay .. Còn cậu , thì là một cái bóng của họ , đơn giản vậy thôi . Nói bóng không phải ám chỉ là "bản ver." của họ , mà cậu chỉ là mặt tối của họ , nhưng chưa được phơi bày .. Thế giới hiển nhiên sẽ tồn tại hai hình phái : đó là tốt và xấu ... Và chắc chắn rằng xấu sẽ bị loại bỏ , và cậu cũng thế .. cuối cùng cũng sẽ bị loại bỏ , nên cậu phải biết nhận thức rằng , cậu đã bị bỏ rơi , và sẽ bị bỏ rơi mãi mãi ...

Tuyết rơi một lúc càng dày đặc ,hơi lạnh phủ kín trên cửa sổ . Bây giờ thì đã dần ít người đi . Cậu bắt đầu cảm thấy cái xúc cảm mong muốn được yêu thương đang từ từ nẩy mầm và rồi...một lúc nào đó , nó sẽ lớn lên . Bao trùm lấy tội lỗi của cậu? ..

Tiếng xột xoạt của giày khi đi trên tuyết . Tiếng đoàn tàu chạy , trên mái tàu cũng không ngoại lệ, các lớp tuyết trắng bao bọc đi theo sức hút của gió trời rồi lại bay đi ..con tàu này mỗi lần đông về lại rất vắng , có khi chỉ có người lái tàu ở trong . Nhưng mỗi lần đông về, tàu lại chạy suốt ngày mặc cho cái lạnh giá không tả nổi cứ ập vào . Các ô cửa nhấp nháy một chút ánh sáng , làm cho con tàu cảm giác đỡ cô đơn hơn . Cổ họng cậu tắt nghẹn mỗi khi thấy cành cây dần dần trơ trụi, hoa thì lụi tàn xuống nền tuyết .. Cảm giác thật trống trãi, giống như cậu không thể chịu nổi được cái vẻ đơn độc như một cái cây trơ trụi .. nhưng.. thường ngày ..cậu vẫn sống trong sự đơn độc đấy thôi? Chỉ là ...cậu vẫn xem nó ..là hạnh phúc..là một hạnh phúc đặc biệt mà chỉ một mình cậu có .

Cũng chính cái mùa đông này của mười năm trước , nơi một thiên thần đã cất tiếng khóc chào đời , chưa kịp nói câu : "Papa , mama" chưa kịp chập chững tự đi trên đôi chân của mình , chưa kịp nhận thức được thế giới ra sao , đáng lẽ phải là một thế giới tươi đẹp , nơi chỉ tồn tại mùa xuân ..mùa hoa nở ...nhưng ! chính thời điểm đó, họ đã chọn cho cậu bé ấy cái thế giới chỉ tồn tại một mình cậu , và lúc nào cũng chỉ có mùa đông...mùa hoa tàn...

Và cậu bé của mười năm trước cũng chính là cậu ... | bây giờ đã trưởng thành , nhưng ..nổi đau ấy , vẫn chưa được chữa lành ..

"Thời điểm khi mặt trời vừa ló dạng , bạn sẽ thấy nó rất mập mờ ...Nhưng thời điểm mặt trăng lên , bạn lại thấy nó rất sáng.....Cũng giống như khi bạn sẽ được hạnh phúc mãi mãi , hạnh phúc ấy từ từ mới xuất hiện ..Còn khi bạn thấy mình cô đơn và bị bỏ rơi ...thì nó đã xuất hiện từ bao giờ.."

--------------------------------------------
THE END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top