Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

everything will be okay, darling

tôi thường hay gọi em là đứa trẻ mộng mơ, đứa trẻ lúc nào cũng giống như đang trên mây, bay bổng trong thế giới huyễn hoặc của riêng mình. em thích cùng tôi bỏ trốn đến một nơi thật xa, xa con người, xa cái cuộc sống ồn ào vồn vã bị đè nặng bởi giá trị của vật chất. người ta cứ chỉ mải chạy theo cái hào nhoáng của đồng tiền mà quên mất rằng trên đời này còn nhiều thứ đáng giá và tốt đẹp hơn thế, em đã nói với tôi như vậy.

từ khi quen em, tôi đã học được rất nhiều thứ. em là người đã đồng hành cùng tôi trong suốt những năm đầu tiên của chặng đường mang tên đại học, là người đã lôi tôi ra khỏi mớ rắc rối hỗn độn về ti tỉ thứ mà tôi chẳng thể nào tự mình giải thoát. mỗi lần em thoáng thấy tâm trạng tôi bất ổn, thay vì quấn quýt bên tôi ríu rít kể chuyện trường lớp như thường ngày em vẫn làm, em sẽ dành thời gian để ngồi bên cạnh tôi, rủ tôi cùng chơi nintendo. hoặc không thì, khi cả hai đã nhấn những cái nút bấm đến hằn đỏ cả ngón tay, em sẽ chuẩn bị một ít chocolate popcorn và yên vị trên sofa cùng tôi xem 'the notebook'. chúng tôi có lẽ đã xem bộ phim ấy phải đến cả chục lần rồi, nhưng lần nào xem xong tôi cũng thấy nước mắt em rơi ướt đẫm vai áo một mảng lớn. chúng tôi cứ ngồi dựa vào nhau rồi sụt sịt như những đứa trẻ to xác suốt hàng giờ đồng hồ. mặc kệ việc hai mắt sẽ sưng húp lên trông rất khó coi, ít ra thì sau đó tôi đã cảm thấy khá hơn rất nhiều.

có lẽ là nhờ có em cả.

nhưng đứa trẻ mộng mơ của tôi không phải lúc nào cũng có thể mãi. đôi khi em sẽ phải bắt buộc chấp nhận đối mặt với hiện thực, cái hiện thực tàn khốc khiến tâm hồn trong trẻo của em bị bào mòn theo thời gian, chai sạn dần và đến khi nhìn lại thì đã chi chít những vết sẹo chẳng bao giờ có thể lành lặn.

"jimin, em thật sự không hiểu? nếu như họ không thiết tha gì cái sự có mặt của em trên cõi đời này thì tại sao lại còn sinh em ra?"

em vùi mặt vào trong lòng tôi, khóc nức nở. như thể điều đó khiến em có thể rũ bỏ mọi uất ức tủi hờn đã bị dồn nén trong suốt ngần ấy năm. như thể điều đó khiến em có thể bình ổn được cái cảm xúc đau thương đang đè nặng trong tâm trí. tôi cứ ôm em mãi như thế, cho đến khi em khóc chán chê rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. gió đông bắc lùa qua khe cửa sổ, hong khô những giọt lệ còn vương lại trên má và hai hàng mi mắt khẽ rung rung.

dù cho số phận có đối xử với em như thế nào, seulgi, xin em đừng bao giờ có ý định tự vứt bỏ chính mình. chỉ có em mới có thể trở thành ánh sáng đẹp đẽ nhất trong cuộc đời của riêng em.

phải mất một khoảng thời gian rất lâu sau này, em mới quay về là một kang seulgi hoạt náo như trước đây. chỉ có điều, cuộc hôn nhân rạn nứt của bố mẹ kang ít nhiều vẫn tác động đến em theo một cách nào đó. dẫu cho em vẫn cười cười nói nói như chưa hề có bất kì bước ngoặt nào xảy ra trong đời, vẫn sẵn sàng cùng tôi chia sẻ mọi buồn vui; nhưng tôi biết em đã không còn mơ mộng nữa.

thực tế mà nói, cuộc sống của em trước khi bố mẹ kang bước tới quyết định li hôn cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. năm 17 tuổi, em lần đầu tiên phát hiện ra mối liên kết duy nhất giữa bố và mẹ chỉ đơn giản là một bản hợp đồng hôn ước. họ đến với nhau theo sự sắp đặt của các bậc phụ huynh, hoàn toàn không hề có chút tình cảm yêu đương gì. mỗi ngày khi trở về nhà, đón tiếp em đều là bầu không khí ngột ngạt đến đáng sợ. chỉ cần nghĩ đến việc những cử chỉ hành động yêu thương trước kia đều là giả dối, em lại thấy trong lòng như đang có lửa thiêu. mọi việc càng biến chuyển theo một hướng tệ hại hơn khi bố kang bắt đầu nghiện ngập. trong nhà lúc nào cũng phát ra tiếng cãi cọ xô xát, tiếng cốc đĩa rơi loảng xoảng. điều đau lòng hơn là, mỗi lần như vậy, họ đều lôi em ra để chì chiết và mắng mỏ như thể chính em là người đã khiến họ thành ra như thế này.

bố mẹ bảo em là một đứa con gái tệ hại vô tích sự, bảo em chẳng đem lại được lợi ích gì cho họ, và rằng em giống như cái xiềng xích đang giữ chân họ lại trong cuộc hôn nhân chẳng hề xuất hiện hai chữ 'hạnh phúc'...

em đã ước mình chưa từng được sinh ra, anh ạ...

giá như có thể, tôi hi vọng đứa trẻ của tôi sẽ nhận được những điều tốt đẹp nhất trên thế gian - những điều mà em đáng ra phải có; chứ không phải là nỗi đau đớn bị ruồng bỏ đến từ chính gia đình máu mủ ruột thịt.

dẫu vậy, tôi mong em hãy biết rằng em vẫn luôn còn có tôi.

một ngày đâu đó cuối tháng 3, trời đã thôi những đợt gió lạnh tràn về rét buốt. tôi quyết định gác mọi công việc lại, nộp đơn xin nghỉ phép dài hạn ở công ti để cùng em bay đến jeju. jeju xinh đẹp và bình lặng, rất thích hợp cho việc an ủi những tâm hồn bị tổn thương.

trong những ngày "trú ẩn" ở jeju, chúng tôi cùng nhau đi thăm thú đồi trà, ngắm nghía những mô hình nhỏ xinh ở viện bảo tàng gấu teddy, có những ngày lại chỉ đơn giản là ngồi thư giãn bên bờ biển hyeopjae dịu nhẹ rồi thả mình vào những miền ý nghĩ xa xăm.

hạnh phúc đến từ những điều nhỏ nhặt nhất, và em có lẽ đã tìm thấy những điều nhỏ nhặt tạo nên hạnh phúc của riêng mình. bởi, sau khi trở về từ jeju-do, em nói em sẽ mở một tiệm trà, không lớn nhưng sẽ thật xinh. và tôi thấy em cười nhiều hơn, nói nhiều hơn, líu lo bên tôi như nàng chim sẻ nhỏ. dáng vẻ hạnh phúc của em, là thứ mà tôi muốn bảo vệ cho đến tận cùng.

5 năm chẳng ngắn cũng chẳng dài, nhưng đó là khoảng thời gian để em tập cách tha thứ cho những điều không hay xảy đến trong cuộc đời mình. mẹ kang giờ đây đã có một gia đình mới, cùng người chồng và hai đứa con mà mẹ thật sự thương yêu. nhớ lại lần đầu tiên em đến thăm mẹ sau gần 5 năm xa cách, mẹ đã khóc rất nhiều. mẹ nói mẹ có lỗi với em, bao năm qua chính mẹ cũng đã phải sống trong sự day dứt dằn vặt khôn nguôi mà chẳng biết làm thế nào để bù đắp những lỗi lầm trong quá khứ. em không trách mẹ, ngược lại còn mừng cho bà ấy. thanh xuân người con gái vốn ngắn ngủi, mẹ kang lại chẳng thể sống trọn vẹn một tuổi xuân thật ý nghĩa, đến khi đã bước vào độ tuổi xế chiều mới tìm thấy người muốn ở bên săn sóc cả đời, âu cũng đã là một thiệt thòi lớn.

những năm tháng tồi tệ khi ấy, mẹ đã chẳng có một ai ở bên để sẻ chia, còn em thì, ít ra em vẫn còn có anh...

cuộc sống sau này của chúng tôi thật ra cũng chẳng phải là cuộc sống trong mơ của hầu hết tất cả mọi người. nhưng sau cùng, tôi và em đều hạnh phúc với tổ ấm nhỏ hiện tại của cả hai. chúng tôi bắt đầu dọn ra một nơi ở mới vào khoảng tầm đầu tháng 6, với số tiền tiết kiệm không nhiều nhưng đủ để mua một căn hộ rộng rãi hơn, khang trang hơn. nuôi thêm cả một bé mèo munchkin xinh xắn - món quà mà tôi đã tặng cho em nhân dịp sinh nhật. tiệm trà nhỏ nằm gọn gàng nơi góc phố ấy vậy mà lâu dần cũng có nhiều người biết đến, ghé thăm thưởng thức và trở thành khách quen. thi thoảng, khi được tan làm về sớm, tôi lại thấy hình ảnh của một kang seulgi bình dị buộc gọn búi tóc ra đằng sau, tay pha trà và miệng thì ngân nga những giai điệu không đầu không cuối. hoá ra hạnh phúc chính là như thế, được làm điều mình thích và được yêu người mình yêu. dù cho đôi khi cuộc đời chẳng giống như ta ước muốn, nhưng chẳng phải đến cuối cùng rồi mọi chuyện đều sẽ ổn thoả hay sao, em nhỉ?

seulgi này, chúng ta về nhà thôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top