Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

_22_

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Làm cho tốt,không tôi sẽ đuổi việc các người!
Đầu dây bên kia hoảng loạn mà tuân lệnh làm ngay,mệnh lệnh của hắn,tuyệt đối không được làm hỏng,nếu không...khó lường!

Trong căn phòng le lói ánh sáng hẹp hòi,thân ảnh của một cậu trai mập mờ hiện ra,một tay bị trói chặt đến đỏ ửng,đôi chân trần trắng nõn,cổ chân bị kẹp bởi một dây xích,tư thế dựa người vào cạnh giường,mệt mỏi đến rũ rượi,cả cơ thể mảnh mai như không còn sức sống...
'Cạch',Nhược Dạ Huy bước vào,trên tay cầm theo một khay thức ăn,hướng y:
-Bạch Hiền,ăn chút gì đi,đã mấy ngày nay em không cho vào bụng rồi!
Lời ngôn có thể là quan tâm nhưng lại chứa đựng đê tiện;anh ta ngồi xổm xuống đối diện Bạch Hiền, thức ăn có lẽ vừa được làm xong nên vẫn còn bốc khói nghi ngút,mùi thức ăn thơm nồng tỏa ra nhè nhẹ,Nhược Dạ Huy đưa lên tận miệng y:
-Há mồm ra nào,Bạch Hiền
Người kia không phản ứng gì,chỉ cơ hồ im lặng như người mất hồn,thìa cơm đã chạm đến môi,một chút mấp máy cũng không có.

-Bạch Hiền,ăn đi.
Anh ta vẫn kiên nhẫn chờ đợi y đón lấy thức ăn;vẫn là im lặng kéo dài,Nhược Dạ Huy chỉ như đang tự kỉ.
-Há mồm!
Anh ta đang dần mất kiên nhẫn...

Ngay lập tức,Nhược Dạ Huy thô bạo lấy miệng y,ép thìa cơm vào lại bị Bạch Hiền nhổ ra.Sắc mặt anh ta khó coi nay còn khó nhìn hơn,nhưng hình như không động thủ,cái nhoẻn miệng cười như thằng điên,chăm chăm nhìn y,giọng nói như kêu lên răng rắc,vẫn là cái biểu hiện ngứa mắt đến vậy:
-Biện Bạch Hiền,tôi yêu,là Nhược Dạ Huy này yêu em,vậy sao ánh nhìn,hành xử của em đối với tôi lại kinh tởm đến vậy;còn tên họ Phác kia,hắn cũng chỉ coi em là người tình,không hơn không kém,tại sao lại không chịu chấp nhận đi,hay vẫn mong chờ hắn?!

Đúng,đúng là y vẫn trông chờ người kia,dù biết khả năng không cao nhưng bản thân vẫn hy vọng,tại sao lại hy vọng trong khi đã biết giới hạn?Bản thân hiện tại thực cố chấp.Chọn con tim hay là nghe lý trí...?

Anh ta thấy Bạch Hiền vẫn vậy,cái thất thần vô hồn cũng khiến Nhược Dạ Huy lo sợ,đưa tay định chạm vào người kia thì bỗng chiếc điện thoại rung lên,một tay cầm điện thoại,một tay đóng lại cánh cửa,vừa đưa lên tai chưa đầy 30 giây mặt bỗng biến sắc tệ hại...
Continue...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top