Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

IX

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xán Liệt bước ra từ phòng tắm,mới chỉ quấn độc một chiếc khăn.
Bạch Hiền nằm dài trên giường xem tivi,bản thân không ấn định một tư thế,cứ hết kiểu này đến kiểu nọ,chỉ là xem tivi mà cũng cần thế sao?
Hắn tiến tới bàn làm việc,cầm vài tờ giấy lên,xem khứ xem lai;y chán nản chuyển kênh,quay qua,thấy hắn chưa mặc quần áo,tóc vẫn còn ướt,nhỏ từng giọt xuống gương mặt tuấn mĩ,xuống cơ thể nam tính,thật khiến người ta ham muốn a~

Bạch Hiền đã từng gặp rất nhiều đối tượng,nhưng không một ai có ngoại hình tuyệt hảo như hắn,"chậc,đây quả là "hàng hiệu""
Những ngón tay bắt đầu lướt trên cơ thể Xán Liệt,y mân mê những cái múi nổi lên rõ rệt;mải miết với cơ thể của hắn,y quên rằng Xán Liệt đang nhìn mình bằng ánh mắt có chút lạ kì!

-Bạch Hiền,em là đang làm gì?
Có vẻ câu ngôn kia không khiến y giật mình hay phản ứng tiêu cực xảy ra,ngược lại còn cười:
-Này,anh làm thế nào mà lại có ngoại hình chuẩn đẹp như vậy,tôi thì có làm gì cũng chẳng có nổi một múi.
Trong lời nói có chút ghen tị.

Hắn nhếch miệng:
-Tôi có một cách khiến em có cơ thể như tôi.
-Hả,cách gì cách gì,nói nghe với?!
Bạch Hiền khuôn tươi hơn hớn như hoa nở.
-Muốn thử luôn không?
Y không nghĩ ngợi,đáp ngay:
-Tất nhiên là có!
Xán Liệt ép sát y vào tường,mùi hương của đàn ông phả vào mặt như khiến Bạch Hiền mê muội,vẫn nói:
-Nói đi,là gì?
-"Làm"!
Hắn chưa kịp trở tay,y đã luồn ra ngoài,cách Xán Liệt vài bước mà rằng:
-Đắc,ngã hiểu rồi!Nhưng mà,từ sáng tới giờ tôi chưa có ăn,tôi thấy...đói!
Bộ dạng hiện tại của Bạch Hiền thực đáng yêu,hắn nhéo vào cái má trắng trắng hồng hồng của y một cái rồi nói:
-Đắc,đợi tôi thay quần áo.
-Nhưng anh biết tôi không thể mặc vậy,hơn nữa quần áo đã bẩn?!
Nghe y nói,hắn sai người đi mua quần áo cho Bạch Hiền.

-Xem ra thẩm mĩ của anh không tệ,những bộ đồ này rất đẹp,lại hợp với tôi.Nhưng mà có nhất thiết phải mua nhiều vậy không?
Hắn băng lãnh nói:
-Chẳng phải em sống ở đây.
-Nếu hư,anh có thể cho tôi về lấy đồ.
-Không cần rề rà.
-Dẫu sao anh cũng là chủ nợ,tùy thôi!

-Phòng tôi ở đâu?
-Đây!
-Sao?
Continue...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top