Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 51

Độc Cô Hoàng hậu biết con trai mới là tân hôn, vẫn đang trong giai đoạn nồng thắm với Cung Khanh, Cung Khanh lại là tuyệt sắc chi tư, nhất định là không tình nguyện, liền quay đầu hỏi Cung Khanh: "Thái tử phi có phản đối gì không?"

Cung Khanh dịu dàng cười nói: "Chỉ cần long thể phụ hoàng an khang, nhi thần không có gì phản đối. Huống chi thêm một Lương đệ cũng có thể hầu hạ Thái tử điện hạ tốt hơn, nhi thần cầu còn không được." Dứt lời, Cung Khanh quay đầu nhìn Mộ Thẩm Hoằng đứng bên cạnh, nở nụ cười dịu dàng, hiền thục nhu mỳ, hào phóng hiền lành.

Độc Cô Hoàng hậu có chút ngoài dự đoán với biểu hiện rộng lượng của Cung Khanh, dù lòng có không tình nguyện nhưng biểu hiện bên ngoài hết sức hiếu thuận vui lòng. Thầm nghĩ, thấu đáo biết nghĩ thế này hơn hẳn bà mẹ ghê gớm ghen tuông.

Nếu con dâu cũng đã gật đầu đồng ý, vậy thì con trai hẳn là không có vấn đề gì, Độc Cô Hoàng hậu hỏi: "Ý Thái tử thế nào?"

"Mẫu hậu có ứng cử viên rồi ạ?"

Dứt lời, hắn hơi nhíu mày, hít một hơi lạnh, hông bị người nào đó véo thật nhẫn tâm.

Độc Cô Hoàng hậu liền nói: "Ứng cử viên đang có sẵn, chính là Kiều Vạn Phương. Lần trước ở sự kiện săn bắn mùa thu, phụ hoàng con đánh giá cô ấy thông minh dũng cảm quyết đoán, rất có phong thái nhà đại gia. Huống chi, cô ấy lại vì Thái tử phi mà bị thương, để cô ấy làm Lương đệ coi như một biện pháp bồi thường, Thái tử phi nghĩ sao?"

Cung Khanh thản nhiên cười một tiếng: "Mẫu hậu nói rất đúng. Kiều tiểu thư xinh đẹp hiền lương, nhi thần không có lời nào phản đối, tất cả xin nhờ mẫu hậu làm chủ." Dứt lời, tay lại véo mạnh một cái. Mộ Thẩm Hoằng giật giật khóe miệng, tiểu nha đầu, đúng là xuống tay không do dự.

Độc Cô Hoàng hậu không ngờ thuận lợi như thế, liền nói: "Nếu đã như thế vậy chọn Kiều Vạn Phương đi."

Mộ Thẩm Hoằng nói: "Mẫu hậu, Kiều Vạn Phương nhiều mưu mô thủ đoạn, không thể chọn vào cung."

"Nói cụ thể đi?"

"Việc cô ta bị thương ở chân không phải vì bàn đạp, mà là cô ta tự làm."

"Tại sao có thể thế?"

"Lúc đó cô ta nói con bạch mã phát cuồng, cô ta muốn nhảy khỏi ngựa để chạy trốn nhưng bị mắc chân vào bàn đạp, là có ý ám chỉ Cung Khanh hãm hại cô ta. Nhi thần đã điều tra thợ thủ công ở chuồng ngựa rất kỹ càng, bàn đạp không có bất cứ vấn đề gì, nhi thần cảm thấy kỳ quái, liền gọi Tiết Lâm Phủ hỏi về vết thương trên chân cô ta, thật sự không phải bàn đạp làm bị thương, mà là tổn thương bởi dao. Theo nhi thần thấy, cô ta muốn mượn chuyện đấy vu cho Cung Khanh hãm hại cô ta."

Độc Cô Hoàng hậu vừa nghe liền thất kinh."Thật sao?"

"Nếu mẫu hậu không tin có thể gọi cô ta và Tiết Lâm Phủ đến đối chứng."

"Thôi thôi." Độc Cô Hoàng hậu thất vọng phẩy tay, dù không thích Cung Khanh, nhưng cũng không muốn đưa một Lương đệ mưu mô thủ đoạn vào cung, khiến hậu cung sau này phải nháo nhào không yên. Im lặng một lát, bà ta lại nói: "Vậy xem xét chọn người khác đi."

"Chọn người không phải chuyện một sớm một chiều, lại do Lễ Bộ lo liệu hôn sự sẽ tốn thêm một thời gian, mẫu hậu phải chăm sóc phụ hoàng, nhi thần cũng bận chính sự, không có thời gian xem xét, nếu tuyển Lương đệ là để xung hỉ cho phụ hoàng, lúc này đang sẵn một chuyện vui."

"Chuyện vui gì?"

Mộ Thẩm Hoằng quay đầu nhìn Cung Khanh mỉm cười trìu mến: "Cung Khanh có tin mừng ."

Cung Khanh thấy lòng giật thót, thiếu chút nữa thì kêu thành tiếng.

Độc Cô Hoàng hậu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, lập tức đưa mắt nhìn eo Cung Khanh, hỏi: "Thật sao?"

Cung Khanh quả thật không dám lên tiếng, tim như muốn rụng ra.

Mộ Thẩm Hoằng trả lời thay nàng: "Nhi thần cũng chỉ vừa mới biết."

Độc Cô Hoàng hậu vui vẻ nói: "Thật tốt quá."

Bà ta không thích con dâu, nhưng không ghét cháu. Hơn nữa Tuyên Văn Đế hiếm con, chỉ có Thái tử là con trai duy nhất, Cung Khanh có tin mừng không nghi ngờ gì đúng là "chuyện vui" to lớn.

Ra khỏi điện Tiêu Phòng, Mộ Thẩm Hoằng xoa lưng, thở dài nói: "Tiểu nha đầu nhẫn tâm, định véo ta đến chết sao." Lời còn chưa dứt, lại kêu oai oái một tiếng, mu bàn tay đang bị hành hạ.

Cung Khanh cho cung nhân lui hết, lúc này mới sẵng giọng: "Ai bảo ngài nói thiếp có bầu."

"Không nói nàng có bầu mẫu hậu sẽ bắt cưới một Lương đệ. Nàng muốn thế sao?"

Cung Khanh vội nói: "Thiếp không muốn, nhưng chuyện có bầu sao có thể nói lung tung, chuyện này làm sao dối được."

"Giờ cố gắng để có."

Cung Khanh vừa tức vừa vội, dậm chân nói: "Ngộ nhỡ không có thì sao."

Mộ Thẩm Hoằng cười ôm nàng, nói: "Khanh Khanh yên tâm, vi phu nhất định sẽ cố gắng."

"Ngài... " Cung Khanh cắn môi, vừa xấu hổ vừa bực mình, nhưng không thể tránh được.

Trở lại Đông Cung, Cung phu nhân thấy con gái đầy vẻ âu sầu, cho là lại bị Độc Cô Hoàng hậu làm khó dễ, vội hỏi: "Làm sao vậy?"

Cung Khanh kể lại chuyện ở điện Tiêu Phòng. Trên đường trở về nàng một mực suy nghĩ, không thể không công nhận, trong hoàn cảnh đấy nói nàng có bầu là cao chiêu của bất đắc dĩ. Nếu không, Độc Cô Hoàng hậu sẽ đòi cưới thêm một Lương đệ, hai người đều không thể cự tuyệt, vì từ chối chính là tội bất hiếu.

Có điều làm sao biến không thành có? Cung Khanh sờ bụng mình, trước sợ có thai, giờ chỉ hận vì chưa có thai.

Cung phu nhân nhìn thấy con gái thế cũng có chút rầu rĩ, nhưng con gái đã ủ rũ thế, bà không thể "tuyết còn thêm sương", chỉ có thể trấn an: "Không có việc gì, con mau chóng có bầu là được. Hắn trẻ tuổi khỏe mạnh, để con có bầu không phải chuyện khó khăn."

Cung Khanh vội nói: "Nhưng tháng trước ngày nào cũng làm, vậy mà đâu có bầu."

Thốt ra mấy chữ "ngày nào cũng làm" mặt Cung Khanh đỏ bừng.

"Không vội, tháng này với con là đại cát."

Đúng lúc đấy, Vân Diệp đi vào bẩm báo, nói là có người từ Thái y viện đến, bắt mạch cho Thái tử phi nương nương.

Cung Khanh vừa nghe liền luống cuống, bắt mạch chẳng phải sẽ lộ chuyện giả bầu.

Đúng lúc đấy, Cung phu nhân kéo tay nàng, nói: "Đừng sợ, con cùng mẹ vào trong màn. Vân Diệp, gọi hắn đi vào."

Cung Khanh vội nói: "Mẫu thân, phải làm sao đây?"

Cung phu nhân không nói gì, lên giường thả màn, thấp giọng nói: "Con đừng sợ, có ta."

Vừa nhìn dáng vẻ trong tầm dự đoán và có chút bối rối của mẫu thân, Cung Khanh chợt giật mình, nhớ ra vừa rồi mẫu thân còn chuyện thứ hai muốn nói lại thôi, chẳng lẽ là?

Lòng nàng vừa mừng vừa sợ, tạm thời không dám xác nhận hoàn toàn.

Lúc này, ngoài màn có người lên tiếng: "Vi thần Lý Khả Giản tham kiến nương nương." Nghe giọng là một người đàn ông trẻ tuổi, may là không phải Tiết Lâm Phủ, Cung Khanh dịu dàng nói: "Miễn lễ, ban ngồi."

Lý Khả Giản nói: "Vi thần được Hoàng hậu nương nương phái đến bắt mạch cho nương nương."

Lúc này, Cung phu nhân đưa cổ tay ra ngoài màn, Cung Khanh mới dám xác nhận hoàn toàn, quả nhiên là mẫu thân có bầu. Lòng vừa kinh ngạc vừa hoan hỉ, thầm niệm vô số câu A Di Đà Phật, đúng là trời cao phù hộ khiến mẫu thân hôm nay đến đây giải vây cho nàng.

Lý Khả Giản phủ lên cổ tay Cung phu nhân một khăn lụa mỏng như cánh ve, cẩn thận bắt mạch, lòng rất băn khoăn. Vừa rồi Thái tử điện hạ triệu hắn, cố ý dặn dò, bất kể mạch tượng thế nào đều phải nói là hỉ mạch, tạm thời tất cả đều mạnh khỏe. Nếu nói sai nửa chữ sẽ lấy mạng cả nhà hắn. Hắn còn tưởng rằng mạch tượng của Thái tử phi có gì quái dị, giờ chẩn ra đúng là hỉ mạch, không có chút vấn đề gì.

"Cung hỉ nương nương, tất cả mạnh khỏe, vi thần cáo lui."

Chờ Lý Khả Giản đi, Cung Khanh mới vui vẻ nói: "Mẫu thân, mẹ thật sự có bầu?"

Cung phu nhân cười bối rối: "Không chú ý, trai già sinh ngọc."

Cung Khanh cười phì: "Mẫu thân nói gì vậy, cha chắc vui muốn chết."

Cung phu nhân nhìn trời thở dài: "Hắn thì vui mừng rồi, nhưng eo ta biết làm sao bây giờ, con có biết sinh một đứa con eo sẽ to thêm một tấc."

Cung Khanh dở khóc dở cười: "Mẫu thân mẹ thật là, chẳng lẽ một đứa con trai không quan trọng bằng eo thon sao?"

"Sinh con trai là sinh cho cha con thôi, mẹ có con là đủ rồi."

"Tóm lại đây là chuyện vui, mẫu thân mẹ an tâm dưỡng thân, sinh cho con thêm một đệ đệ."

Khi biết bản thân mang thai, Cung phu nhân rầu đến biếng ăn mấy ngày, thật sự cảm thấy không có mặt mũi gặp người khác, đặc biệt là con gái và con rể. Đã sắp làm bà ngoại còn gặp chuyện này, xem như chuyện khó xử chẳng mấy khi gặp của Cung phu nhân, nhưng đối với Cung phu nhân bẩm sinh nhanh nhẹn quyết đoán mà nói, chỉ cần nghĩ phu nhân nhà khác bốn lăm tuổi còn sinh con, bà ở tuổi này vẫn tính là trẻ tuổi đi? Nghĩ đến đấy, Cung phu nhân mất tự nhiên suốt mấy ngày quyết định vào cung báo với con gái, để con gái có chuẩn bị tâm lý, tránh chuyện từ biệt mấy tháng gặp lại thấy mẹ mình ôm bụng bầu, sợ đến ngất xỉu.

Hai người ra khỏi màn, Cung phu nhân nói: "Mấy ngày này ta sẽ ở trong cung, ngộ nhỡ có việc ta còn giúp con đối phó."

"Đa tạ mẫu thân."

Lúc đấy, Mộ Thẩm Hoằng vội vã đi vào, thấy Cung phu nhân liền giật mình một cái.

Cung phu nhân thấy hắn liền giận dữ nói: "Ta đã biết Khanh nhi gả vào cung sẽ chẳng yên lành gì mà."

Mộ Thẩm Hoằng xấu hổ cười cười: "Phu nhân sao lại nói vậy?"

"Vừa rồi Hoàng hậu phái thái y đến bắt mạch, trong bụng vợ ngài có gì hay không chẳng lẽ ngài không biết?"

"Lý Khả Giản kia con đã dặn dò rồi, không cũng nói thành có." Hắn kéo tay Cung Khanh, cười với Cung phu nhân: "Con sợ Khanh Khanh sốt ruột, vội về thăm nàng."

"Thời gian này ta muốn ở đây cùng Khanh nhi, điện hạ sẽ không có ý kiến gì chứ?"

"Tất nhiên là không thể tốt hơn, Khanh Khanh có thai, đang lúc cần phu nhân chăm sóc."

Cung phu nhân hừ một tiếng: "Nói như thật."

Mộ Thẩm Hoằng cười cười, kề tai Cung Khanh thầm thì: "Khanh Khanh, nàng hàn huyên cùng phu nhân, ta còn việc phải làm, tối chúng ta lại... "

Cung Khanh nghiêm mặt nói: "Điện hạ đi giải quyết công việc đi."

Rất đáng ngạc nhiên, tối hôm đó Mộ Thẩm Hoằng mãi không thấy về.

Thấy càng lúc càng muộn, Cung phu nhân là người nôn nóng, liền sai Vân Hủy đi mời điện hạ về an giấc.

Một khắc sau, Vân Hủy trở về bẩm báo nói Thái tử điện hạ vẫn còn xử lý chính sự, sợ là một lúc nữa cũng chưa về được.

Cung Khanh nói: "Mẫu thân mẹ đi ngủ trước đi."

Cung phu nhân: "Con đi gọi hắn về."

"Con?" Cung Khanh nhăn nhó vẻ khó xử.

"Vân Hủy và Vân Diệp, đi lấy áo khoác lông cừu, đưa tiểu thư đến ngự thư phòng, nhân tiện mang đồ ăn khuya cho điện hạ."

"Không cần đâu mẫu thân, đợi lát nữa hắn xử lý xong chính sự tất là sẽ về."

Cung phu nhân thôi thúc: "Chính sự cùng lắm là để đến ngày mai, có bầu mới là đại sự trước mắt, nhanh đi gọi hắn về."

Lúc này Vân Diệp và Vân Hủy đã chuẩn bị áo khoác và đồ ăn khuya xong, dưới ánh nhìn chằm chằm của Cung phu nhân, Cung Khanh không thể làm gì khác hơn là đi.

Ngồi trên kiệu, nhìn trời cao lấp lánh ánh sao, ánh đèn vàng trong đêm đẹp lung linh mà cô tịch.

Đây là lần đầu tiên Cung Khanh đến ngự thư phòng phía Tây điện Cần Chính.

Lý Vạn Phúc canh cửa cùng mấy nội thị, phòng trong có ánh đèn hắt ra.

"Sao nương nương lại đến." Lý Vạn Phúc thấy Cung Khanh, vội vàng nghênh đón.

"Ta tới mang đồ ăn khuya cho điện hạ."

Lý Vạn Phúc cười hì hì vén rèm: "Mời nương nương."

Cung Khanh đi vào thấy trước mắt sáng ngời, nơi này rộng gấp đôi thư phòng ở Đông Cung, bức tường đối diện là một giá sách to hết tường, giữa phòng là một long án to với chồng tấu chương, sau bàn là long ỷ màu vàng và đen, đầy khí thế tôn quý uy nghiêm.

Mộ Thẩm Hoằng ngồi sau bàn, ánh nến chiếu lên gương mặt tuấn tú của hắn, mày kiếm mắt sao, mũi như tượng tạc, ngay cả đôi lông mày hơi nhíu lại cũng rất đẹp mắt.

"Phu quân." Cung Khanh khẽ gọi một tiếng, trong tĩnh lặng như làn men say, có sự triền miên lưu luyến.

Mộ Thẩm Hoằng ngẩng đầu dời mắt khỏi tấu chương, đã thấy một mỹ nhân yêu kiều trước mặt, áo khoác màu đỏ thẫm phủ xuống gót chân, cổ áo viền lông cáo trắng như tuyết, hai quả cầu lông thả xuống, tôn lên dung nhan mỹ miều.

Đôi mắt long lanh, bờ môi mọng đỏ, vòng eo thon nhỏ, tay bê hộp thức ăn, bức mỹ nhân đồ lập tức sáng bừng cả ngự thư phòng im lặng trang nghiêm.

"Khanh Khanh, sao nàng lại tới?" Hắn vui mừng quá đỗi, có phần thụ sủng nhược kinh.

"Đã là lúc nào ngài còn chưa về." Nàng nửa là ân cần nửa là hờn dỗi nói, đi tới mở hộp đồ ăn ra, bên trong là canh ngân nhĩ rượu gạo với bánh trôi. Vốn là món ăn khuya ưa thích của Cung phu nhân, nhân tiện mượn hoa hiến phật.

"Ngài đói bụng không?" Nàng nhấc bát đặt lên bàn. Bát màu bích lục ướt át, tôn lên màu trắng của bánh trôi và ngân nhĩ, vô cùng thanh tân mát mắt. Tuy chỉ là một món ăn bình thường, nhưng vì mỹ nhân mang đến mà đặc biệt mê người.

Mộ Thẩm Hoằng ôm nàng đặt lên đùi, vòng tay qua lưng nàng, "Vừa mệt vừa đói, Khanh Khanh bón cho ta."

Đúng là được đà lấn tới, xưa nay chưa từng mang đồ ăn khuya vậy điện hạ ngài chịu đựng thế nào? Đại trượng phu lại đòi bón. Cung Khanh múc một thìa cho hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top