Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 54

Cung phu nhân ngẩng đầu nhìn Tuyên Văn Đế. Rõ ràng người đã già hơn nhiều, đường nét trên mặt vẫn như lúc thiếu niên, nhưng đã không còn sự kiêu ngạo. Tuổi trẻ khí thịnh, mục quang lẫm liệt, hôm nay đã thay bằng sự kín đáo sâu lắng.

Xem ra ngai vàng điện Kim Loan không dễ ngồi.

"Mấy ngày trước nghe nói Hoàng thượng bị bệnh, hôm nay Hoàng thượng đã khỏe hẳn chưa?" Trong lúc nhất thời, Cung phu nhân cảm thấy thông cảm cho ông ấy, ân cần hỏi một câu như hai người bạn cũ chứ không phải giọng xa cách quân thần.

Tuyên Văn Đế thấy lòng ấm áp, trả lời: "Khá hơn rồi, đa tạ phu nhân lo lắng."

"Có phải Hoàng thượng đang có chuyện phiền lòng?"

"Sao phu nhân biết?"

Cung phu nhân cười cười: "Khi Hoàng thượng có chuyện phiền lòng ngài có thói quen cắn quai hàm."

Tuyên Văn Đế nghe lòng chua chát. Ông ấy gắng gượng nuốt lời than thở đã lên đến cổ họng xuống. Thì ra nàng hiểu ông ấy hơn ông ấy vẫn nghĩ. Còn biết cả thói quen này.

"Hôm nay Cao Xương Vương đề xuất hòa thân." Vốn không định nói nhưng cuối cùng vẫn không kìm lòng được, đây mới là người mà ông ấy muốn cùng thảo luận nhất.

Cung phu nhân cười: "Không trách được Hoàng thượng có tâm sự, thì ra là muốn đoạt bảo bối của Hoàng thượng."

Câu nói đùa càng khiến hai người quay lại thời gian. Khi đó, Hướng Thái phi là sủng phi của tiên hoàng, nàng là cháu gái yêu quí của Hướng Thái phi, ngay cả tiên đế cũng rất yêu thương chiều chuộng, tất nhiên cũng táo bạo hơn người, không e ngại hắn và Duệ Vương, thường xuyên chuyện trò cười đùa.

Ông ấy cười khổ: "Đúng vậy, trẫm chỉ có A Cửu là con gái duy nhất, sao đành lòng?"

Cung phu nhân nhướng mày, mỉm cười: "Nói vậy Hoàng thượng muốn để con gái nhà khác đi hòa thân?"

Tuyên Văn Đế lại thấy lòng nổi cơn sóng gió, nữ tử trước mắt chưa từng quan tâm đến ông ấy, cũng chưa bao giờ có ý định tiến vào trái tim ông ấy, nhưng luôn vô duyên vô cớ nhìn ra tâm sự của ông ấy, đã hai mươi năm rồi.

"Quyết định của Hoàng thượng tất là anh minh, có điều... Công chúa là bảo bối của Hoàng thượng, vậy con gái nhà khác thì không đáng một xu sao? Hoàng thượng không đành lòng, nhà khác lại không biết tiếc sao? Nếu Công chúa đã hưởng thụ sự cung phụng kính ngưỡng của dân chúng thì nên khẳng khái xả thân cho nước nhà, mới không uổng là công chúa một nước."

Cung phu nhân nghĩ đến những trò tai quái trước giờ của A Cửu, không chút khách sáo nói mấy câu, có điều câu nào cũng đanh thép đầy đạo lý, không thể tìm ra chút sai trái nào.

Tuyên Văn Đế nghẹn lời, lòng thấy hổ thẹn.

"Thần phụ còn nhớ, năm đó Hoàng thượng và gia phụ cùng viễn chinh Cao Xương, khải hoàn trở về, ở Tuyên Võ Môn, tiếng hô như sóng, Hoàng thượng thúc ngựa trong dáng vẻ anh minh thần vũ biết bao, như thiên thần của trăm họ. Không biết, thần câu tên Vũ Chiêm nay đâu rồi?"

Tuyên Văn Đế nghe mà ngẩn người, thầm nghĩ: thì ra nàng nhớ rõ hình ảnh mình năm đấy.

"Hoàng thượng, thần phụ cáo lui."

"Thanh Thư, gần đây nàng sống có tốt không?"

Hai mươi năm mới có một lần gặp mặt, Tuyên Văn Đế thật sự không đành lòng kết thúc qua loa, lần tiếp theo có thể gặp nàng không biết sẽ là ngày tháng năm nào, dù cung yến đều gặp nàng, nhưng nàng luôn bên cạnh một người đàn ông, giữa đám đông, ông ấy cũng chỉ có thể nhìn lướt rồi thôi.

Hôm nay nàng đứng trước mặt, vẫn chẳng khác xưa, như một tấm gương chiếu lại những năm tháng đấy.

"Tạ Hoàng thượng quan tâm, thần phụ sống rất tốt, chỉ không yên tâm Thái tử phi."

"Hoằng nhi đối với con bé một lòng si mê, nàng có thể yên tâm."

"Khanh nhi giống thần phụ, khó động tình, nhưng đã có tình thì sâu nặng khó phai. Thần phụ giờ có chút hối hận, nếu biết sẽ phải gả con vào hoàng cung, sẽ không dạy con tư tưởng 'một đời một kiếp chỉ đôi ta', chỉ sợ sau này thương tâm."

Tuyên Văn Đế im lặng mỉm cười: "Chưa chắc, hậu cung của trẫm cũng chỉ có một mình Hoàng hậu."

Cung phu nhân mỉm cười: "Hoàng hậu thật có phúc, bao phụ nữ khác phải đem lòng hâm mộ."

Tuyên Văn Đế thầm nghĩ, đáng tiếc trong số đấy lại không có nàng.

"Từ ngày Khanh nhi gả vào hoàng cung, thần phụ vô cùng nhớ nhung, khẩn cầu Hoàng thượng có thể niệm tình Hướng Thái phi có công chăm sóc Hoàng thượng năm xưa, chiếu cố Khanh nhi nhiều hơn một chút." Dứt lời, Cung phu nhân thi lễ, "Hoàng thượng bảo trọng long thể, thần phụ cáo lui."

"Phu nhân có thể yên tâm."

Cho đến khi Cung phu nhân khuất bóng. Tuyên Văn Đế mới xoay người rời đi.

Con gái nàng tất nhiên ta sẽ chiếu cố, ta chưa bao giờ cho rằng con bé là người dưng.

Cung phu nhân trở lại Đông Cung, thấy con gái đang nhíu mày suy nghĩ, gương mặt u sầu như mẫu đơn trong sương mù.

Cung phu nhân tiến tới đặt tay lên vai con gái, dịu dàng hỏi han: "Con nghĩ gì vậy?"

"Mẫu thân, dù con có bầu ngay thì ngày sinh cũng không hợp lý, biết làm thế nào cho phải?"

"Sinh con sớm muộn vài ngày là chuyện bình thường, trách nhiệm là của Thái tử điện hạ, đến lúc đấy để hắn đi giải thích với cha mẹ hắn."

Cung Khanh cười gật đầu, chỉ cần vợ chồng đồng lòng thì chuyện gì cũng xong. Chuyện này là hắn bắt đầu, kết thúc tất nhiên là trách nhiệm của hắn.

Cung phu nhân nhỏ giọng nói: "Con biết không? Cao Xương Vương muốn A Cửu đi hòa thân."

Cung Khanh cả kinh: "Thật ạ?"

Cung phu nhân thấp giọng nói: "A Cửu ác độc kiêu ngạo, đi hòa thân thì còn gì đáng mừng hơn. Đáng tiếc đế hậu nhất định sẽ không đồng ý."

"Nếu Cao Xương mượn chuyện đấy phát binh chẳng phải là xảy ra chiến sự?"

Cung phu nhân nói: "Cao Xương là chỗ ưng không nghe lời, sói không thuần hóa. Trấn an căn bản vô dụng, chỉ có lãnh binh đánh cho không nhúc nhích được mới an phận vài năm, đến khi thở được lại nghĩ tới hai chữ 'tạo phản' thôi."

Cung Khanh gật đầu: "Không biết lần này Hoàng thượng sẽ để ai mang binh xuất chinh."

"Chỉ mong đừng bảo cậu của con đi, so với ông ngoại, cậu con kém xa."

Hai mẹ con tán gẫu một hồi, Cung phu nhân mệt về phòng nghỉ ngơi. Vừa vặn Thái y viện đưa thuốc dưỡng thai hàng ngày đến, tất cả đều vào bụng Cung phu nhân, tẩm bổ đến mức Cung phu nhân răng trắng môi đỏ, da dẻ hồng hào, dung mạo kiều diễm.

Cung phu nhân căn bản không coi chuyện tình cờ gặp Hoàng thượng trong ngự hoa viên là sự kiện gì to tát, thậm chí còn không kể lại với con gái, nhưng trong điện Tiêu Phòng thì ghen tuông dậy sóng.

Từ khi Cung phu nhân ở lại Đông Cung, Độc Cô Hoàng hậu luôn phái người theo sát Tuyên Văn Đế mọi nơi mọi lúc, sợ hai người gặp mặt. Kết quả ghét của gì trời trao của ấy. Bên kia Tuyên Văn Đế vừa tình cờ gặp Cung phu nhân ở ngự hoa viên, bên này Độc Cô Hoàng hậu đã nhận được tin tức, lập tức dẫn người tới hiện trường.

Đáng tiếc đã chậm một bước, Cung phu nhân đã rời đi, Tuyên Văn Đế một mình bước rất chậm đến bờ hồ Thái Dịch, nhìn hồ nước lạnh lẽo, im lặng xuất thần.

Lòng Độc Cô Hoàng hậu trào dâng ghen tuông, bởi vì bóng lưng cao gầy của Tuyên Văn Đế nổi bật trước hồ nước xanh buốt giá, đúng như câu thơ: Đai áo lỏng cài không hối hận. Tương tư héo úa cả thân gầy. (Hai câu cuối trong bài từ "Điệp Luyến Hoa" của thi nhân Liễu Vĩnh đời Bắc Tống, đây là nhân vật có thật, không phải nam chính của Cuộc Chiến Hôn Nhân)

Bà ta giơ tay cho lui hết nội thị cung nữ, một mình tiến tới, hỏi: "Hoàng thượng đang suy nghĩ điều gì?"

Tuyên Văn Đế quay đầu, nhìn bà ta buồn bã trả lời: "Thời gian trôi thật nhanh. Trẫm còn nhớ rõ ràng cảnh tượng năm đó trẫm xuất chinh Cao Xương, chớp mắt đã hai mươi năm."

"Đúng vậy, Hoàng thượng đã già." Độc Cô Hoàng hậu nói một câu ám chỉ, nhân tiện nhắc nhở, ngài đã từng đấy tuổi đừng làm chuyện để thần tử chê cười.

Tuyên Văn Đế không biết rằng Hoàng hậu đã biết chuyện mình vô tình gặp Cung phu nhân, vì thế không để ý lời đấy, còn nói: "Trẫm không cảm thấy bản thân đã già. Chỉ là nghĩ tới nếu lần nữa trèo đèo lội suối đi chinh chiến thì có phần mỏi mệt. Xem ra, nên để người trẻ tuổi đi rèn luyện cho tương lai."

"Vạn nhất nếu xảy ra chiến sự, Hoàng thượng định để ai lãnh binh?"

"Trẫm đang suy nghĩ vấn đề này."

"Định Viễn Hầu Độc Cô Đạc rất tích cực thỉnh chiến." Vì chuyện Tiết Giai, Độc Cô Hoàng hậu có chút áy náy với Triệu Quốc phu nhân, hôm nay muốn mượn cơ hội này để Độc Cô Đạc lập quân công, phong thưởng cho hắn, coi như là bồi thường Triệu Quốc phu nhân.

Tuyên Văn Đế vừa nghe liền lắc đầu: "Không được. Trong lòng trẫm có hai lựa chọn rất tốt, nhưng nói ra chắc chắn Tử Đồng phản đối."

"Là ai?"

"Một là Duệ Vương."

"Không được. Để hắn lãnh binh xuất chinh chẳng phải là như hổ thêm cánh? Vạn nhất hắn và Cao Xương Vương cấu kết tạo phản?" Độc Cô Hoàng hậu vẫn luôn đề phòng mấy chữ "tiềm long tại uyên" của Duệ Vương. Những năm gần đây, luôn âm thầm trấn áp hắn, tài học bản lĩnh của Duệ Vương đều là cực phẩm, chỉ không có cơ hội thể hiện. Chính vì thế, Tuyên Văn Đế vẫn có cảm giác áy náy với cháu mình.

"Người còn lại là Thái tử."

Độc Cô Hoàng hậu vừa nghe phản đối càng kịch liệt hơn: "Không được. Mang binh đánh giặc vô cùng hung hiểm, đao thương không có mắt, tuyệt đối không thể để Hoằng nhi đi mạo hiểm."

Tuyên Văn Đế đã biết sẽ bị phản đối, không có chút bất ngờ nào.

Để Mộ Thẩm Hoằng mang binh xuất chinh là chuyện Tuyên Văn Đế đã suy nghĩ cặn kẽ. Thứ nhất Thái tử trẻ tuổi có thể tạo uy danh trên triều, lợi cho tương lai nhất thống thiên hạ, thứ hai cũng có thể thần phục bốn phương, khiến các nước lân bang sợ hãi kính trọng, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Năm đó ông ấy dẹp loạn Cao Xương, chiến thắng trở về mới khiến tiên đế đổi ý mà lập ông ấy làm Thái tử, sau khi đăng cơ trong triều thanh bình, khắp nơi thần phục. Huống chi, mang binh đánh giặc cũng không phải làm tên lính quèn tiên phong, chỉ cần bày mưu tính kế, điều binh khiển tướng. Dù Mộ Thẩm Hoằng xuất chinh, cũng có vô số người bảo vệ, không phải lâm vào hoàn cảnh quá nguy hiểm. Trong mắt Tuyên Văn Đế, Cao Xương không phải cường địch mà là công cụ để con trai tạo uy danh.

Điều Độc Cô Hoàng hậu suy nghĩ chỉ có an nguy của con trai, bà ta chỉ có một con trai duy nhất, quyết không để xảy ra sai lầm nào, đừng nói ra chiến trường, chỉ là đứng xem cũng cảm thấy nguy hiểm.

"Hoàng thượng, theo thiếp thấy, để Định Viễn Hầu đi rất thích hợp, còn có An Quốc công, bọn họ cha vợ con rể liên thủ, Hoàng thượng thấy thế nào?"

Tuyên Văn Đế phẩy tay cắt lời Hoàng hậu, "Định Viễn Hầu tuyệt đối không được."

Cuộc nói chuyện kết thúc trong nguội lạnh không vui.

Độc Cô Hoàng hậu giận muốn dậm chân.

Hôm sau lâm triều, Tuyên Văn Đế triệu kiến sứ thần Cao Xương.

Sứ thần Cao Xương vừa nghe Tuyên Văn Đế đồng ý hòa thân thì ngẩn người, như thể hoàn toàn không ngờ được, nhưng vừa nghe người đi hòa thân không phải Công chúa A Cửu thì cự tuyệt giữa triều.

"Vương ta có chỉ, không phải Công chúa A Cửu không cưới. Vi thần không dám làm trái lệnh vương."

Lời vừa nói ra, quần thần kích động phẫn nộ.

Tuyên Văn Đế cũng vô cùng tức giận, lạnh lùng nói: "Nếu như thế, Cao Xương vương cứ tự nhiên. Trẫm niệm tình Cao Xương mấy chục năm qua cung kính thần phục bổn triều, gả Quận chúa cho, đã là long ân bát ngát, lại không biết phân biệt, được voi đòi tiên. Chẳng lẽ trẫm phải sợ hắn. Hồng lư tự khanh, ngay ngày hôm nay, tiễn sứ thần Cao Xương rời kinh."

Đây chính là lệnh trục khách .

Sứ thần Cao Xương cũng không e ngại, vỗ vỗ cái bụng to như cái trống rồi quay đầu ra khỏi cung Càn Minh, kiêu ngạo vô cùng.

Nhất thời, quần thần trong điện ồn ào tranh luận, lần này chỉ có một tiếng hô "Đánh".

Hậu cung nhận được tin rất nhanh.

Cung phu nhân và Cung Khanh cũng bắt đầu thảo luận. Cung phu nhân liền kể cho Cung Khanh nghe công tích vĩ đại năm đó của phụ thân, còn có dáng vẻ anh minh thần vũ của Tuyên Văn Đế.

Cung Khanh nghe ngưỡng mộ, nhỏ giọng nói: "Mẫu thân không nói, con cũng không thể hình dung ra Hoàng thượng năm đó lại dũng mãnh phi thường đến thế."

Cung phu nhân kề ngón tay lên môi, "Suỵt, hảo hán không nhắc chuyện anh hùng xưa."

Cung Khanh cười.

Đang nói chuyện, cung nữ vào bẩm, nói là phu nhân Định Viễn Hầu cầu kiến.

Cung phu nhân ngẩn ra: "Sao Uyển Ngọc lại đến?"

"Truyền."

Một lát sau, Hướng Uyển Ngọc đi vào, sau khi hành lễ với Cung phu nhân và Cung Khanh, cô ta cười nói: "Cung hỉ nương nương có bầu."

Cung Khanh vừa nghe liền lúng túng, cười khan ban ngồi.

Cung phu nhân hỏi: "Sao hôm nay cháu lại vào cung?"

"Là Hầu gia muốn vào cầu kiến Hoàng hậu, Uyển Ngọc vào cùng, muốn gặp cô và nương nương, có chút chuyện muốn nói."

Cung Khanh vừa nghe liền cho cung nữ lui.

Lúc này Hướng Uyển Ngọc mới nói: "Nương nương, Cao Xương Vương đang muốn hòa thân, đúng là một cơ hội tốt để khiến A Cửu biến mất, nương nương nhất định phải khuyên Thái tử điện hạ đồng ý, chỉ là gả một A Cửu đi, chẳng hơn động can qua sao?"

Cung Khanh cười nói: "Hòa thân là do đế hậu quyết định, Thái tử không quyết định được."

Hướng Uyển Ngọc nói: "Thái tử điện hạ đối với nương nương sủng ái có thêm, nương nương nên tỉ tê bên gối nhiều hơn mới đúng."

Cung Khanh cười cười, đổi đề tài: "Hầu gia cầu kiến Hoàng hậu, vì chuyện thỉnh chiến sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top