Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Patronus.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Couple: bjh x kjy

Part: đa vũ trụ.

Thing you need to know: vào đêm những đứa trẻ trong thị trấn tròn 18 tuổi, thần hộ mệnh sẽ đến và cứu vớt cuộc đời của chúng.

***

Buổi sáng chưa bao giờ vui vẻ, ít nhất trong hai ba năm vừa rồi là như thế. Tắt chuông báo thức, thêm mười phút nữa thôi, một cốc cafe và bữa sáng trong sự uể oải. Tôi sẽ rất vui lòng được chết, rất vui lòng ấy, ngay bây giờ.

"Đừng có nghĩ như thế nữa, làm ơn ấy. Sự tiêu cực của em dội vào người chị mạnh đến mức khiến chị phải tỉnh dậy đây này."

Chết tiệt.

"Không chửi bậy, Jiyeon-"

"Bona."

" - yeah sao cũng được nhưng đừng chửi bậy, nghe kinh quá đi mất."

Tôi đưa tay ấn lên thái dương, cơn đau như bổ đôi từ đỉnh đầu xuống càng khiến tôi trở nên gắt gỏng hơn, "Thế sao chị không dừng cái trò đọc suy nghĩ của em đi nhỉ? Và đừng có nằm trên giường nữa, đây đang là mùa rụng lông đấy đồ béo phì trắng muốt chỉ biết ăn nằm ạ."

Ngay lúc ấy, cục tròn tròn màu trắng nằm cuộn trên giường tôi mới cựa quậy một chút - chỉ một chút theo nghĩa đen ý - rồi lại bất động như thể sự sống đã trôi tuột qua người chị ta như sáp nến vậy. Không cử động, không gầm gừ, không phàn nàn, - khoan đã, chị ta có còn thở không đấy?

"Chẳng có thần hộ mệnh nào mà không có lông, Kim Jiyeon.  Và đừng có mỉa mai chị, mấy thứ ở dưới nước không cứu được em khi em ở trên bờ đâu."

"Phải, phải." Tôi rửa sạch cốc cà phê và đĩa rồi úp chúng lên chạn bát. "Thế chị có còn giữ liên lạc với Steve không? Làm ơn hỏi hộ em là mấy vị thần hộ mệnh này có đổi trả được không ạ? Hoặc ít nhất là bảo hành cũng không sao."

Lông mày chị nhăn lại khi nghe thấy tên Steve và chị gầm nhẹ lên. Steve là gã điều khiển mấy cái chuyện này, kiểu, thần và quỷ các thứ ấy. Tôi gặp gã mới có một lần, khi Joo Hyun nằng nặc đòi về thăm Seulgi - một người bạn lông lá khác của chị ấy - ở tận phía xa xôi ( bên kia ) của địa cầu. Trái ngược với hình dung về kẻ nắm sau cùng tất cả những thứ kỳ lạ này, Steve rất gọn gàng, ngăn nắp và người lúc nào cũng tỏa mùi gỗ trầm dịu dàng. Gã đeo kính cận, tóc vuốt về sau và mặc vest đen với cuốn sổ màu rêu cất bên túi trái. Steve trông như một doanh nhân thành công đang kiên nhẫn lắng nghe một con cáo bực bội đi đi lại lại và cào vào ống quần gã.

Thế mà JooHyun lại thuyết phục được thật. Steve đã cử người khác trông tôi suốt một tuần đấy: Ki Heehyun, một con mèo chảnh chọe  nhưng đầy gian xảo. Ngay ngày đầu tiên đưa tôi đến công ty, Heehyun đã chạy vào nhà vệ sinh để chuyển về dạng người và lao ra đấm thẳng vào chiếc mũi 500 đô của Harid. Cái lão chết bầm thích bắt nạt tôi ấy. Và cho dù Heehyun lạnh lùng đến cỡ nào, tôi vẫn sẽ cầu xin để rước cái thứ của nợ ấy trở về đây.

Còn hơn là ở với kẻ chỉ hết nằm rồi lại ăn, ngoài thích nhìn tôi bị bắt nạt ra thì không còn thú vui gì khác.

"Ki Heehyun nhận Park Siyeon cách đây ba khu phố về phía Đông Nam, nếu thích có thể đi tìm. Dù sao mấy cái cuốn sổ của Steve không phải cứ thích là xé được đâu."

Đến rồi. Một Bae JooHyun tức giận. Chị đạp chăn ra - vẫn chưa chịu biến thành nữ thần Aphordite - và dùng đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng vào linh hồn tôi. Đột nhiên cảm thấy trần trụi, theo nghĩa đen, như thể bị lột hết quần áo ra ấy, trước mặt chị không phải là điều vui vẻ gì. Tôi buộc phải quay mặt đi. Có thứ gì đó đang bùng nổ trong mắt chị ấy. Sự phẫn nộ? Thất vọng? Ghen tuông? Không ai biết. Bae JooHyun quả thật là một con cáo mà.

"Bỏ đi." và chị lại nằm xuống, sau khi tiếp tục nhìn chằm chằm tôi một hồi lâu. 

"Em nên chuẩn bị thôi." tôi lầm bầm và nhét nốt chiếc bánh sandwich vào cặp, kiểm tra lần cuối để chắc chắn mình không quên gì rồi quay ra mắc treo. "JooHyun, hôm nay nhiệt độ sẽ tiếp tục giảm sao?"

Một tiếng gầm nữa vang lên. Coi như là đồng ý.

"Được rồi. Chị ở nhà nhé." tôi nói trong lúc đang tìm chiếc áo khoác của mình. Rõ ràng hôm qua tôi đã treo nó ở đây, mắc thứ hai từ trên xuống, ngay cạnh chiếc mũ len màu vàng mà?

"Đây."

Chị xoay người, thả chiếc áo trông-giống-như-cái-tôi-đang-tìm ra và tìm một tư thế khác để chìm lại vào giấc mộng. Đồ chết tiệt này. Tôi có thể cảm nhận luồng nhiệt ở hai bên má và song song cùng với sự rung động là cảm giác nhẹ nhõm: thật tốt vì có chị ở đây, Bae JooHyun.

Tôi biết chị sẽ nghe được câu ấy. Chị ấy luôn lắng nghe tôi. Luôn luôn. Và tôi đã sẵn sàng để bị trêu rồi. Con cáo này xứng đáng được một lần trêu mà không bị tôi phản bác lại.

Nhưng chị ấy không làm gì cả. Chỉ nằm im với gương mặt nữ thần Hy Lạp ấy - ôi cái đồ nhà chị JooHyun - và đợi ngay khi tôi cúi xuống lấy áo khoác, nắm chặt tay tôi và lúc này mới nhẹ nhàng mở mắt ra. Màu hổ phách. Dịu dàng.

"Hay là em nghỉ việc đi?"

Tôi ngẩn người. Chị ấy vừa nói cái gì cơ? Nghỉ việc? Tôi bất giác mường tượng ra cảnh thất nghiệp và rồi cả hai sẽ đói đến nỗi chết trong sự tuyệt vọng giữa cuộc đời tàn khốc này. Không đời nào.

"Nghe này", chị ấy nhẹ nhàng đan những ngón tay ấm áp vào bàn tay tôi, "Không như em nghĩ đâu. Nghỉ việc đi. Đấm vào mặt gã Harid ấy và chửi rằng gã là một tên bặm trợn giết người cướp của giữa ban ngày. Hất cốc cà phê lên người Jennifer như cái cách ả làm với em trong ngày đầu tiên em đến. Xong xuôi tất cả em hãy trở về đây, với chị. Vòng đời mới không thể sinh ra nếu em không kết thúc vòng đời cũ. Và cho dù như thế nào thì chị luôn ở đây, không phải chỉ vì chị là thần hộ mệnh của em, em biết mà."

Đến lúc này tôi mới nhận ra mình đang nín thở, và khuôn mặt của JooHyun chỉ cách tôi có vài inch. Có lẽ nên làm thế, có lẽ nên tha thứ cho bản thân mình rồi, có lẽ nên sống một cuộc đời mà tôi hằng mong ước: cống hiến, đầy trải nghiệm, phiêu lưu và hạnh phúc.

Quẳng qua một bên cái nhìn tinh nghịch của JooHyun, tôi ấn môi mình vào môi chị ấy. Thật tốt, bớt đi một trong những điều tôi luôn phải nín nhịn.

"Đồ ngốc này", tôi có thể hình dung ra được nụ cười nghịch ngợm của JooHyun ngay cả khi đang nhắm mắt, "Tiến lên đi, em luôn có chị ở phía sau mà."

"Hứa?"

"Hứa." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#fros