Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13: Không có gì có thể nói được!

Thật là mừng hết lớn, không ngờ tên quái này cũng có lúc phong độ như vậy a ... nó đang mừng rơn nhìn hắn ung dung bước đến ... bỏ lại sau lưng cả đám con gái đang hò hét ỏm tỏi cả lên, phía trên ngũ quan đẹp ko tì vết kia là mái tóc ướt đẫm mồ hôi bệt vào trán đang lóng lánh tuyến sắc dưới  vầng sáng của ánh dương ...

Hắn đang nhìn nó mỉm cười đầy ôn nhu ... ừ, nó ko nhìn nhầm đâu ... là đầy ôn nhu cùng sủng nịnh a ... bất chợt nó phiếm hồng hai gò má, nhất cử nhất động đột nhiên cứng đơ ngượng ngùng, hơ ... này là ý tứ gì? Cư nhiên nhìn nó ám muội như vậy, Hồ Minh Nhựt ... thật hết biết nói Hồ Minh Nhựt hắn ..

Thôi mặc kệ

Phía sau đang nhốn nha nhốn nháo chính là giọng nói của tên MC gà mờ kia, bây giờ là chính thức bước vào vòng chung kết của cuộc thi hôm nay rồi, chỉ còn lại duy nhất bốn thí sinh, hai là của PO còn hai là của AO ... hai bang còn lại cũng ko cảm thấy ủy khuất mà chỉ có chút tiếc nuối, vì hiện thực là lần nào thi đua cũng như thế này tình cảnh a ... thật chán! 

Dưới sân ánh dương chói mắt dần dần thu liễm, bốn phía góc sân những ngọn đèn bắt đầu sáng lên thay thế, giờ nghỉ giải lao cũng đã kết thúc ...

- Giờ nghỉ đã hết, chúng ta chính thức bắt đầu vòng thi chung kết võ thuật trường Ocean, mời thầy cô và các bạn chú ý, dưới sân là tứ thiếu niên anh hùng của chúng ta, gồm có: Hà Sơn Nguyên, Vũ Lãng, Hàn Phong, Hồ Minh Nhựt ... À, khỏi thắc mắc, để mình nói luôn, vòng thi này ko như những vòng thi trước nữa, bốn người bọn họ sẽ dùng thêm vũ khí học võ của mình để thi đấu, tùy ý là bất cứ vũ khí nào trong võ học của họ ... bốn người sẽ cùng nhau đấu ở sàn đấu, ai là người cuối cùng có thể đứng vững với vũ khí của mình chính là đệ nhất võ sinh. Chiếc huy chương này sẽ tùy ý nắm giữ - Nhất loạt cả hội trường đều ngẩng đầu nhìn theo hướng tay của tên MC, phía kia cách bàn giám khảo ko xa, hiên ngang được treo trên một cột đá nhỏ là chiếc huy chương vàng đang phất phơ nhè nhẹ theo gió, lóe ra ngân ánh thu hút mọi ánh mắt ... kia chính là đích đến của bọn họ, nhất tề nhìn nhau, trong mắt bốn đối thủ lúc này đều hiện lên một tia kiên quyết, đã đến bước này, trong mắt ko còn quan tâm người trước mắt có phải cùng bang hay ko nữa, thân ai có bản lĩnh thì cứ tự giữ lấy ... ko thắng tức có lỗi với bản sự rồi!

Nó trong lòng thấp thỏm, nguy thật, vòng này lại là sử dũng vũ khí, bất kì người nào thắng hay thua cũng nhất định ko tránh khỏi thương tích đầy mình ... Nó đưa mắt nhìn qua, bên đó ... Hà Sơn Nguyên đang cầm chắc một cặp mộc đoản côn khá dài, có vẻ rất chắc chắn, Vũ Lãng thì đang vuốt ve của mình mộc kiếm, rất đẹp, có lẽ nó là bảo bối của cậu ta, Hàn Phong hai tay đang vuốt thẳng từ ngọn đến đuôi một sợi San Setsu Kon tức một loại có 3 đoạn mộc đoản ngắn được nối lại với nhau bằng xích, có vẻ uyển chyển nhưng lại vạn lần nguy hiểm, nếu đối phương lãnh trọn của nó hoàn toàn lực lượng có lẽ phải điều dưỡng mấy tháng a, còn hắn ... lúc này đang ngắm ngía lại trên cánh tay một vòng quấn dây xích ... a, là xích vạn năng, món này khá nha, trông cứ như một con rắn sắt ... sợi xích của hắn có gai quanh thân, gai nhưng sẽ không đâm bị thương người khác, chỉ sẽ làm đối phương vô cùng đau đớn, 2 đầu còn được nối với 2 quả sắt nhỏ, bộ dạng hắn thật lãnh đạm, ko hề để những thứ khác vào mắt, như chẳng có gì quan trọng, chẳng có gì đáng sợ ...  Qủa thật, nhìn bốn món bảo bối này của họ khiến mọi người ko khỏi rùng mình một cái ... thật ko dám tưởng tượng tiếp.

- A... thật ... dũng mãnh ... - Nuốt nước bọt cái ực, tên MC hô to : - Bắt đầu!

Bốn người đồng loạt nhìn thẳng nhau, ngẩng cao đầu, tập trung cảnh giác tứ phương, người xông lên đầu tiên là Hà Sơn Nguyên, thân thủ phóng vút lên, đoản côn trong tay đồng thời vung ra hai bên, phìa dưới Vũ Lãng mộc kiếm trong tay phất ngang qua chặn đoản côn đang lao tới trước mắt, chân phải vung một cước vào Hồ Minh Nhựt, hắn nãy giờ vẫn đứng im ko động, ngay lập tức nhảy lên né tránh, bên trái Hà Sơn Nguyên là Hàn Phong nhanh chóng thụp người xuống tránh đoản côn trên đầu với San Setsu Kon trong tay vung ngang vào bụng Hà Sơn Nguyên, có vẻ Hàn Phong còn muốn tiếp tục cuộc chơi, chỉ dùng một chút lực đủ để người trên không rơi mạnh xuống đất, rồi nhanh chóng đứng vụt dậy như một con lật đật, cả bốn lườm nhau cháy cả mắt, sân đấu hừng hực lửa nhiệt huyết quyết tâm hạ gục đối phương. Lời ko nói ra, nhưng ai cũng thấu, này ko phải là cách a ... cứ như thế này nhất định ko ai thắng được, cách tốt nhất là hợp sức lại hạ từng người một .. cho đến khi chỉ còn duy nhất ...

Phải

Đó chính là quy luật sinh tồn, ko cần biết ta hạ nhân ngươi tiểu nhân, mà chính là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt ... ai biết tự vạch cho mình con đường sống mới là hảo nhân ... muốn như vậy thì cần phải đủ kiên nhẫn, đủ khả năng, đủ ngoan độc  ...

Tức thời hạ quyết tâm, Vũ Lãng cầm mộc kiếm trong tay xông tới Hồ Minh Nhựt, hai tay cầm chặt đuôi kiếm bổ mạnh vào vai hắn, nhưng hắn thân thủ nhanh chóng nghiêng người tránh sang một bên huy động dây xích trên tay thẳng hướng quấn lấy mộc kiếm dùng sức kéo về phía mình, Vũ Lãng quyết tâm giữ chặt mộc kiếm nên rơi vào thế bị động, ko tránh khỏi có một chút sơ hở, Hà Sơn Nguyên bên cạnh thừa cơ xoay đoản côn đánh mạnh vào lưng Vũ Lãng, nhất thời ko chịu nổi hai lực tấn công, Vũ Lãng khụy xuống cả hai chân, đầu gối chạm đất, khóe miệng rỉ ra một chút máu, mặt mày nhăn nhó đau đớn cố gắng ko phun ra một tiếng than vãn ... cả khán đài ko ngờ đến sự việc liền ko kềm được hét lên một tiếng nhỏ, nhưng rồi mau chóng hồi phục tinh thần theo dõi tiếp trận đấu, những học viên PO ko giấu nỗi kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Hà Sơn Nguyên ko nói gì, duy những người thuộc lớp Vũ Lãng ko tránh được cả giận Hà Sơn Nguyên gà nhà đấu nhau ...

- Này tại sao hắn lại tấn công người nhà trước như thế?

- Thật vô sỉ a

- Thất vọng quá,  thật ko ngờ ...  một tên đần độn

Xung quanh lầm rầm vang lên những tiếng chửi mắng,  những lời phản đối hay ko vừa lòng đối với Hà Sơn Nguyên ...

Khóe môi giương lên nụ cười lạnh, Hàn Phong từ trong kẽ răng hừ rõ một tiếng khinh thường, San Setsu Kon trong tay vung lên quấn lấy hai đoạn mộc đoản côn của Hà Sơn Nguyên giữ chặt, Hà Sơn Nguyên trong lúc cả kinh còn chưa kịp định thần lại đột nhiên véo một tiếng, một sợi xích vạn năng quấn lấy chân hắn với một sức lực cường đại, cả hai đồng thời giật mạnh một cái, ko thể ko, Hà Sơn Nguyên ngã mạnh xuống sàn, hai đoản côn văng ra rất xa, lưng và cổ chân cơ hồ đã bị chấn thương ko nhẹ .. ngay tại lúc đó, Vũ Lãng dùng một ít sức còn lại dùng một đầu gối vẫn đang quỳ làm thế trụ ... hai tay cầm đoản kiếm nện thật mạnh xuống đầu gối Hạ Sơn Nguyên rồi cũng thở ko ra hơi nằm ngang ra sàn ... Hà Sơn Nguyên coi như ác lai ác báo, ko còn cách nào đứng dậy nổi nữa, một bên chỉ biết nhắm mắt ôm đầu gối ... 

Tại, Hàn Phong cùng Hồ Minh Nhựt liếc nhìn nhau, cùng nở một nụ cười tôn trọng, hiếm khi có dịp so tài, chính là giờ phút này, thế nào lại ko thử? ... cả hai mỉm cười tỏa sáng, đồng loạt giơ lên tay phải cầm vũ khí, San Setsu Kon cùng xích vạn năng nhất loạt vung lên quấn vào nhau rồi bị cả hai phía kéo căng ra, cả hai đứng vững như bàn thạch, nhưng ko cần nói cũng nhìn ra hai người đang dùng sức quật ngã đối phương ... vẫn ko xong, hai vũ khí rời nhau ra rồi lại một lần nữa đánh thẳng đến, nhưng lần này khoảng cách đã có khác một chút, Hàn Phong ko chú ý, ko may bị gai nhọn đâm phải vào mu bàn tay, nhất thời ko khống chế đủ lực lượng, bị Hồ Minh Nhựt kéo văng San Setsu Kon, khi định thần lại đã nhìn thấy Hồ Minh Nhựt mỗi tay một thứ vũ khí, kia ... chính là vũ khí của hắn - Hàn Phong ...

 Ko có nổi điên, ko có tức giận, cũng ko có ủy khuất, là hắn đã tính toán ko đúng khoảng cách, là hắn quá sơ sót ... ánh mắt lạnh sắt như ưng của Hàn Phong quét qua một tia tiếc nuối, thân thủ nhanh chóng bắt San Setsu Kon đang được Hồ Minh Nhựt ném trở lại, trên môi nồng đậm ý cười, bên kia, Hồ Minh Nhựt hắn cũng đáp lại một ánh mắt kết giao cùng một cái gật đầu bằng hữu, ko một chút do dự ... Hàn Phong quay lưng đi thẳng ra khỏi sàn đấu ...

Nghênh ngang với chiếc huy chương trên cổ, với thân phận là vô địch võ sinh Ocean, hắn cao ngạo bước đến trước mặt nó, ánh mắt như chất chứa ngàn vạn lời nói, ngàn vạn tình thâm, lưu luyến nhiều thứ đến nỗi ko muốn rời khỏi gương mặt của nó, khóe môi khó có được nở một nu cười tươi, nhưng chỉ ba chữ được thoát ra: " Không chết được " 

Nó cũng tươi cười rạng rỡ, lần đầu tiên ... ko có gì có thể nói được!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top