Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1 : Cá hầm cải chua (phần 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi ánh nắng xua tan mây mù trên núi, khiến cho ngọn núi khoác lên một ánh vàng rực rỡ, Giang Tri mới chậm rãi mở mắt --- thật sự là quá đói bụng.

Một đoàn sinh vật lớn lông xù xù nằm cuối giường của cậu cũng mở bừng mắt, hơi hơi run rẩy cái tai.

" Chào buổi sáng nha, A Mao." 

Giang tri híp mắt, sờ sờ cái đầu to có ý định muốn né tránh của mèo vàng lớn.

" Hôm nay ăn cá hầm cải chua."

Giang Tri đi ra khỏi tòa nhà, đập vào mắt đều là cảnh vật bên ngoài xanh um tươi tốt, chung quanh núi non trùng điệp, căn nhà lớn của Giang Tri được vây trong giữa dãy núi, ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Giang Tri dùng ống trúc hứng nước sơn tuyền, rửa mặt một phen, ánh nắng đã đầy khắp núi đồi, đọng ở trên gương mặt vốn trắng nõn non mịn của Giang Tri, như là một miếng ngọc ôn nhuận phát sáng.

Trên người cậu mặc một cái áo sơmi tay ngắn thuần trắng đơn giản thoải mái, một cái quần đùi màu đen rộng thùng thình tới đầu gối, lộ ra cánh tay cùng cẳng chân tựa như ngó sen, vừa mịn vừa trắng. Cậu lắc lắc đầu, một đầu tóc ngắn đen nhánh mượt  mà, hoàn toàn tỉnh táo.

Giang Tri mắt to vô hại lại ánh nước linh động, nhìn một cái đều khiến người tâm thần nhộn nhạo, thoạt nhìn như mới hai mươi tuổi, trên thực tế cậu cũng không biết chính mình đã sống bao nhiêu năm.

Giang Tri chậm rì rì đánh giá bốn phía: củi gỗ bổ được một nửa, những cây củi còn dư quên không thu lại. Cây anh đào vươn lên mọc san sát, những quả anh đào hồng phấn trĩu xuống như muốn bẻ cong cành cây. Một bên kia cây chanh dây bò trườn theo cọc mây, đã sắp che một nửa nhà của cậu. Trước mắt chính là kỳ ra hoa, mấy bông hoa nhỏ tim tím, trăng trắng che kín lục đằng, trông rất đẹp.

Bởi vì lười, Giang Tri cũng không xử lý qua cây ăn quả quanh nhà mình, nhưng chúng nó một cây lại một cây lớn lên vô cùng tươi tốt, ra hoa tỏa hương kiều diễm, kết quả mọng nước ngon miệng. Nếu không phải cậu còn muốn tiếp tục sống ở đây mấy trăm năm nữa, ngẫu nhiên còn cắt mấy nhánh cây vượt rào thì lục đằng cùng đại viện, tòa nhà lớn này đã sớm bị cây xanh che kín.

A Mao uống một hơi nước sơn tuyền lạnh căm căm, ở một bên bất mãn kêu to. Khắp cả người nó đều là lông mao màu vàng, béo múp míp, duỗi dài thân mình còn dài hơn cánh tay người, trên trán A Mao còn mơ hồ có thể nhìn ra chữ ' Vương ' bộ dáng uy phong.

Giang Tri trấn an nói: " Nghỉ một lát, chúng ta ngồi một chút rồi nấu cơm." A Mao không giống mèo bình thường, nó thích ăn đồ ăn Giang Tri làm, chua, cay, mặn, ngọt, chỉ cần là thịt thì cái gì cũng không cự tuyệt. Giang Tri thậm chí còn hoài nghi A Mao là yêu quái trong núi, mèo sống mấy chục năm cũng không nhiều lắm, lại còn cái gì cũng có thể ăn, cũng chưa từng thấy nó sinh bệnh. Nhưng mà nghĩ đến xuất thân của chính mình, Giang Tri lại cảm thấy có khả năng chính mình mới là yêu quái.

Cậu đứng dậy, giếng nước bên cạnh có cái ao nhỏ, vẫn là cậu chậm rãi đã lâu mới xây lên. Nước ao thâm thúy trong vắt, ống trúc đặt ở phía trên, nước ao trong vắt róc rách chậm rãi chảy, những con cá vừa to vừa béo quẫy đuôi rồi lại phun bong bóng, thật thích ý.

Mấy con cá này đều là Giang Tri từ trên đường lên núi bắt về, một hơi liền bắt năm, sáu con to, đủ để ăn được một thời gian, không cần ra cửa. Khi Giang Tri đi ngang qua xem một cái, con cá bị cậu làm sợ hãi tới mức xẹt trở về đáy nước.

Thời điểm rửa mặt lúc sáng  sớm, Giang Tri nghĩ tới nghĩ lui, trong nhà không có thứ gì khác có thể nấu, cơm sáng cũng không biết ăn gì. Giang Tri vào trong nhà múc từ trong lu gạo ra những hạt gạo trắng bóc rồi vo qua, thành thạo mà dựng củi nhóm lửa, trước tiên nấu một nồi cơm.

Cậu xách cái rổ nhỏ, lưu loát mà dứt khoát hái được một rổ tràn đầy anh đào, dùng nước sơn tuyền rửa sạch xong liền xách theo rổ ngồi xuống một chỗ râm mát. Loại anh đào này sinh trưởng ở địa phương, gọi là hàm đào, quả nhỏ, màu sắc phấn nộn, thịt quả mọng nước, mùi thơm ngọt ngào.

Anh đào còn có thể dùng để làm các loại đồ ăn ngon. Thịt quả thơm nồng, ngọt lành ủ thành rượu anh đào thuần hậu, uống một ngụm liền thấm nhuần trong cổ họng, không đến mức làm say đắm lòng người nhưng cả người đều có thể mơ màng lên. Mứt anh đào có thể trộn chung với salad hoa quả, hoặc có thể trực tiếp ăn một muỗng to, ngọt mà không ngán. Anh đào hong khô làm thành từng miếng mứt anh đào khô cũng là một loại ăn vặt tuyệt hảo.....Nghĩ nghĩ, Giang Tri liền cảm thấy mĩ mãn mà lại ăn thêm vài quả.

Tuy rằng cậu rất lười nhưng chỉ cần là việc liên quan đến mỹ thực, Giang Tri hoàn toàn có thể vì một món ăn mỹ vị mà xuống nước lên núi, bắt cá vớt tôm, hái trái cây xay bột mì việc gì cũng làm.

Giang Tri sau khi đã lót dạ xong đang chuẩn bị đi làm cơm trưa, bỗng nhiên hai tròng mắt co rụt lại, cảm giác được có gì đó đang bay nhanh về hướng mình, nhưng chưa kịp né tránh, đồ vật kia liền trực tiếp đập vào lồng ngực cậu.

"Ai ?!!!" Giang Tri thở phì phì nhặt lên đồ vật vừa 'tập kích' mình, thế mà chỉ là một miếng ngọc thạch tuyết trắng bóng loáng, còn không to bằng một lòng bàn tay cậu, ở giữa được khảm tinh thạch màu xanh đen, thoạt nhìn có vẻ rất là sang quý.

Giang Tri vốn ẩn cư trong núi sâu ghét nhất chính là đánh đánh giết giết, hiện tại cư nhiên có người can đảm dám ở địa bàn của cậu diễu võ giương oai?

Giang Tri nhìn quanh bốn phía, không phát hiện có người sống tới gần, A Mao cũng đồng thời đứng dậy cảnh giác nhìn xung quanh.

Hai mắt Giang Tri lại hướng về phía ngọc thạch trong tay: " Đem xuống núi bán đi, có thể có tiền mua thịt ăn....." Cậu còn chưa nói xong, ngọc trong tay bỗng nhiên nóng lên, sau đó xung quanh Giang Tri đột nhiên dựng lên một màn chắn trong suốt.

Giang Tri không kịp phòng ngừa liền bị dọa sợ một chút, nhìn màn chắn cách ly mình với thế giới bên ngoài.

Giang Tri chưa kịp phản ứng lại, giữa hư không liền xuất hiện một âm thanh máy móc không cảm xúc: 

"Thân phận: Giang Tri"

"Chủng tộc: không rõ"

"Tuổi: không rõ"

"Chiều cao: 181cm"

"Cân nặng: 67kg"

Giang Tri đang nghe thì tức đến buồn cười, nhưng cậu lười nổi giận, dù bận vẫn ung dung mà chờ nó tiếp tục nói.

Âm thanh máy móc vẫn còn tiếp tục: " Tổng hợp hết tin tức của Giang Tri, đề cử thích hợp nhất 'mỹ thực', hoan nghênh mở ra phòng phát sóng trực tiếp của vị diện."

Tuy rằng lánh đời không ra, Giang Tri vẫn rõ ràng mấy thứ này, tinh cầu bọn họ ở bất quá cũng chỉ là con kiến nho nhỏ trong thời không mênh mang của tinh tế, trừ cái này ra, còn có rất nhiều tinh cầu khác, tinh hệ, sinh mệnh khác.

Thế giới mà Giang Tri ở được xem như một vị diện có nền khoa học kĩ thuật trung cấp thấp. Vì phòng ngừa vị diện đẳng cấp cao tấn công đoạt lấy vị diện cấp thấp, lúc ấy thủ tịch quản lý vị diện dựng lên một màng chắn bảo hộ cho mỗi một vị diện, muốn công phá màng phòng hộ phát động chiến tranh tinh tế là rất khó.

Trong tình huống bình thường, mỗi nhân tài quản lý vị diện tối cao đều có thể trực tiếp chuyển sang vị diện khác cùng nhánh liên hệ. Người khác chỉ có thể tìm kiếm tin tức về sinh mệnh khác vị diện trên Tinh Võng, ngẫu nhiên còn có thể phát hiện người dị thế kì quái phát thiệp hoặc video.

Giang Tri ngồi xổm trong núi nên căn bản không có hứng thú biết mấy việc này. Tòa nhà lớn này của cậu đến đồ điện còn không có bao nhiêu, ngày thường đều là dựa vào cái đài radio rách nát tung tóe trong nhà kia mà nghe một chút xem bên ngoài đã xảy ra cái gì. Từ khi một lần nữa ở lại núi lớn, sau khi tiền tiết kiệm trong tài khoản cá nhân của cậu chậm rãi trở về với con số không, Giang Tri cũng không còn đặt đơn mua hàng trên Tinh Võng thêm lần nào.

Ăn uống toàn dựa vào tự nhiên.

" Không cần." Giang Tri cự tuyệt.

Âm thanh máy móc lại vang lên: " Xin mời mở ra phòng phát trực tiếp của vị diện."

Thấy Giang Tri còn muốn lãnh khốc mà cự tuyệt, nó tiếp tục nhanh nhẹn giải thích: " Cậu cái gì cũng không cần làm, chỉ cần vào thời điểm nấu cơm mở ra phòng phát sóng trực tiếp, sẽ có người vào xem, tặng thưởng. Tinh tệ được tặng thưởng có thể dùng để mua sắm đồ vật ở các vị diện nha..." 

Sau đó còn nỗ lực tuyên truyền các loại phúc lợi, bảo đảm chủ nhân của phòng phát sóng trực tiếp sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm nào.

Giang Tri nghe tới hứng thú nổi lên: " Chỉ cần nấu ăn, những việc khác đều không cần làm?"

 Còn có loại chuyện tốt này hả?

"Đúng vậy." 

Vì tranh đoạt thiết bị phát sóng trực tiếp trên vị diện, không biết có bao nhiêu người tranh đến vỡ đầu, gia hỏa này cư nhiên còn muốn đem nó đi bán.

Giang Tri chớp chớp mắt, liền nghĩ có thể kiếm chút tiền mua đồ ăn, nghĩ như vậy, tựa hồ cũng không tồi?

Ai quản nó từ trên trời rơi xuống là phúc hay họa.

Rốt cuộc thì tất cả những thứ có thể ăn dọc theo dãy núi liên miên mấy chục km cùng ao, hồ cậu cũng đã ăn vài chục năm. Có tiền liền có thể thay đổi khẩu vị rồi. Kể cả không thể kiếm được tiền cậu cũng không có chuyện gì.

" Ừm, mở đi." 

Giang Tri vừa dứt lời, trước mắt đột nhiên xuất hiện một cái màn hình màu xanh đen, ở trên có một hàng chữ mà cậu xem không hiểu, theo sau chính là chữ Hán mà cậu quen thuộc: mở ra phòng phát sóng trực tiếp của vị diện.

Giang Tri nhìn thấy phía dưới có cái đồ án hình bàn tay liền duỗi tay ra ấn lên. Ngay sau đó giao diện biến hóa, gương mặt của cậu được tự động lưu thành hình ảnh xuất hiện ở tin tức cá nhân góc trên bên phải.

Âm thanh máy móc vang lên: " Chúc mừng cậu, trói định thành công! Phòng phát sóng trực tiếp trên vị diện số S00006 thuộc sở hữu của Giang Tri, trừ phi bản thân chủ nhân chủ động cởi bỏ, bất cứ ngoại lực nào cũng không thể cưỡng chế giải trừ trói định. Nếu như cần tìm hiểu về việc thăng cấp phòng phát sóng trực tiếp cùng với công năng, tình hình cụ thể và tỉ mỉ, xin mời ấn 'xác định', nếu không ấn 'bỏ qua'. "

Giang Tri ấn 'bỏ qua', cậu quá đói bụng nên cũng lười đợi đến lúc chậm rãi xem xong. Dù sao về sau vẫn còn rất nhiều thời gian, hôm nay cứ ăn no trước rồi nói tiếp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top