Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Bát mì thứ hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Bát mì thứ hai

Bắc thành mùa hè, nắng như đổ lửa.

Giữa trưa, con hẻm nhỏ đã vắng tanh. Không chỉ khách du lịch, mà cả những cửa hàng mở cửa cũng đếm trên đầu ngón tay.

Chỉ có một quán mì, bên trong vẫn còn bóng dáng một cô gái đang bận rộn.

Khương Nguyệt Vi đang đứng trước bàn làm bánh, thoăn thoắt nhào bột.

Bột mì ở đây khác với trước, màu trắng mịn, thiếu đi mùi thơm của lúa mạch, không phải là lựa chọn tốt nhất để làm mì.

May mắn là mấy ngày nay cô không hề rảnh rỗi, sau khi làm mì hai ba lần thì cũng nắm được tỷ lệ cho muối và kiềm, hôm nay sẽ không tốn nhiều thời gian.

Cô rắc muối và kiềm vào bột, trộn đều, rồi từ từ đổ nước lạnh vào trộn thành từng mảnh vụn.

Đôi bàn tay thon dài nhanh nhẹn nhào bột thành một khối, chẳng mấy chốc, một khối bột nhẵn bóng đã nằm trong chiếc thau sạch sẽ, đôi tay của cô vẫn trắng trẻo sạch sẽ như trước.

Hôm nay sẽ làm ba bát mì, nhưng dùng hai loại mì khác nhau. Mì thịt băm của bạn lão Vương cần phải cán mỏng, trong suốt; còn mì bò kho và mì trộn của cô thì nên dùng loại mì kéo.

Làm hai loại mì trong thời gian ngắn như vậy đối với nhiều người là điều khó, nhưng Khương Nguyệt Vi không hề vội vàng, cô thong thả mở điện thoại, tìm đến bộ phim truyền hình đang theo dõi, rồi bắt đầu rửa rau thái thịt.

Phim truyền hình kể về cuộc chiến tranh chốn hậu cung, nhưng xem được hai ngày thì cô cảm thấy có gì đó không đúng, triều đại này cô chưa từng nghe nói, nhưng vị vương gia nổi loạn lại chính là Thụy Vương?

Phim trên truyền hình không hẳn là sự thật, nhưng Khương Nguyệt Vi vẫn xem rất thích thú. Cũng phải nói rằng người ở thời đại này rất hiểu cô, trong phim cô chính là một nữ tướng quân lên chiến trường!

Từ nhỏ Khương Nguyệt Vi đã theo cha học võ, tuy không học được nhiều đòn thế nhưng đã rèn luyện được một thân sức khỏe, cô dùng hết sức lực đó vào việc nhào bột và nấu nướng.

Mắt cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, tay thì vẫn nhanh nhẹn chuẩn xác. Khối thịt dưới con dao của cô rất ngoan ngoãn, chẳng mấy chốc thịt mỡ đã được thái thành những khối vuông trắng nõn, thịt nạc thì được thái thành những lát mỏng đều.

Edit: Cá Hồi Hộp wattpad.com/user/fuyuyuki0411

Chỉ trong thời gian xem một tập phim, Khương Nguyệt Vi đã chuẩn bị xong tất cả nguyên liệu cho ba bát mì, còn tiện thể dùng con gà mái già hầm một nồi nước dùng, lại dùng nồi cơm điện nấu một nồi nước dùng hầm xương, rồi lấy phần lòng bò đã đông lạnh ra ướp gia vị, thêm vài quả trứng gà và đùi gà nhỏ vào.

Làm xong những việc đó, Khương Nguyệt Vi một cái rổ nhỏ ra cửa, cắt rau hẹ ở chậu hoa.

Cây hẹ xanh mướt, cô chỉ cắt những lá non ở trên cùng, dự định dùng để trang trí cho mì thịt băm.

Một bát mì thịt băm ngon phải có nước dùng ngọt thanh, sợi mì mỏng, thịt băm, rau xào và rau trang trí không thể thiếu.

Mẻ hẹ cuối cùng này mọc khá tốt, Khương Nguyệt Vi cắt rất cẩn thận, đến khi đứng dậy mới phát hiện ra có người đứng bên cạnh.

Cô giật mình, mắt tối sầm lại, thân hình lảo đảo suýt ngã, may mà có người phía trước đỡ lấy.

"Đừng vội vàng như vậy!"

Một bà cô mặc áo đỏ tươi cười nhìn cô, bằng giọng địa phương pha chút tiếng phổ thông hỏi, "Em là Tiểu Khương phải không? Bà của em khỏe không? Chị nghe nói quán mì nhà em không mở nữa rồi hả? Áo của em mặc đẹp lắm đấy."

Thấy Khương Nguyệt Vi không trả lời, bà cô cười hiền hậu, "Em chắc chưa nhận ra chị đâu nhỉ, chị thân với bà của em lắm, là tổ trưởng tổ dân phố ở đây, em cứ gọi chị là chị Mao Mao nhé."

Mấy ngày nay Khương Nguyệt Vi lướt mạng nhiều, cũng biết đến tổ trưởng tổ dân phố, nghe có vẻ giống như vị lý chính thời Đại Khang vậy.

Cô vừa gật đầu định chào hỏi thì chị Mao Mao nghiêng người ngửi ngửi: "Đây đang nấu cái gì thế? Thơm quá..."

Khương Nguyệt Vi đứng vững, cười nói: "Anh Vương ở cửa hàng đồ cổ trưa nay dẫn bạn đến ăn mì, chị đã ăn chưa, muốn ăn cùng không?"

Nguyên liệu trong quán hết rồi, nhưng vẫn còn đủ để làm hai bát mì trộn. Từ khi bị giáng chức, cô sống ở vùng quê, cũng học được cách giao tiếp với quan lại, thường xuyên phải "biếu" họ một chút.

Chị Mao Mao thu hồi ánh mắt, nhìn cô cười: "Vậy là quán lại mở rồi à? Tốt quá rồi! Chị cứ nói mà, tay nghề của bà của em rất tốt, đóng cửa quán thì phí lắm. Mùi này là mùi thịt bò kho à? Hôm nay có vẻ khác một chút, nhưng thơm hơn nhiều."

Nước dùng hầm từ gà mái già hòa quyện với hương liệu, mùi thơm lan tỏa khắp phòng, đặc biệt là mùi thơm nồng nàn của thịt bò kho. Chị Mao Mao ngửi thấy chính là mùi thơm đặc trưng này.

Tuy nhiên, chị từng ăn món này do bà của Khương Nguyệt Vi nấu, tuy rất ngon nhưng lại hơi cay nóng, còn hôm nay thì thơm hơn nhiều.

Vị này hợp khẩu vị của chị hơn, nên dù ban đầu định về nhà ăn cơm, bây giờ chị lại do dự.

Khương Nguyệt Vi đã từng thấy quá nhiều thực khách thể hiện vẻ mặt như thế này, cô hiểu rằng chị Mao Mao muốn ăn, nhưng thịt bò kho chỉ đủ cho một người.

Trước đây, cô không dám làm mất lòng những người có chức có quyền. Nhưng sau khi đến thế giới hiện đại, sống vài ngày trong nền văn minh hiện đại, Khương Nguyệt Vi quyết định thử một lần.

Cô nở nụ cười, từ chối khéo: "Chị Mao Mao, thịt bò kho là anh Vương đặt trước rồi, chỉ đủ cho một người thôi, lại là lòng bò đông lạnh nữa, đợi khi nào có lòng bò tươi ngon hơn, em sẽ để dành cho chị. Hôm nay em còn mì trộn, cũng rất ngon, chị muốn thử không?"

Khương Nguyệt Vi còn tưởng chị Mao Mao sẽ tức giận, nhưng chị ấy vội vàng xua tay: "Trưa nay chị không đến để ăn đâu, là vì chiều có cuộc họp ở tổ dân phố, chị phải bàn với em vài việc. Bây giờ em đang bận, chị đi xem các nhà khác trước, lát nữa quay lại."

Nói xong, chị Mao Mao vội vã rời đi, để lại Khương Nguyệt Vi đứng ngẩn người: Cái nơi này... hình như đã khác trước rất nhiều rồi.

Sau khi chị Mao Mao rời đi, Khương Nguyệt Vi bưng bát rau hẹ đã cắt vào bếp, nhóm lửa dưới bếp, bắt đầu xào thịt băm.

Đối với người hiện đại, nhóm lửa có thể khá xa lạ, nhưng với Khương Nguyệt Vi thì quá quen thuộc.

Khi dầu nóng già, cho mỡ vào xào cho đến khi vàng, mùi thơm béo ngậy lan tỏa khắp phòng.

Các loại mùi hương hòa quyện vào nhau, ngày càng đậm đặc, Khương Nguyệt Vi mới nhớ ra mình chưa mở quạt hút, vội vàng bật quạt hút và quạt thông gió, rồi tiếp tục xào thịt nạc.

Xào thịt băm cần lửa nhỏ, phải kiên nhẫn, từ từ đảo đều cho thịt đổi màu, sau đó cho gừng băm, rượu trắng để khử mùi tanh, giấm để tăng hương vị, rồi nêm gia vị, hầm nhỏ lửa.

Trong khi hầm thịt băm, Khương Nguyệt Vi cũng cắt rau xào thành hạt lựu, tráng trứng thành miếng hình thoi để trang trí, đợi mọi thứ chuẩn bị xong, Khương Nguyệt Vi bắt đầu cán mì.

Mì sợi phải mỏng, trong suốt nhưng không được nhũn, mà phải có độ dai. Đó là thử thách đối với kỹ thuật nhào bột và cán bột.

Khương Nguyệt Vi cầm cây cán bột cười tự tin, việc này không làm khó được cô.

Món mì đầu tiên cô học từ sư phụ chính là món mì đãi khách ở quê nhà của sư phụ. Dù không nói là đã thành thạo nhưng cô tự tin có thể làm được.

Edit: Cá Hồi Hộp wattpad.com/user/fuyuyuki0411

Hôm nay chỉ có một người ăn nên không mất nhiều thời gian, mì được cán mỏng, cắt sợi và vo tròn lại.

Tiếp theo là công đoạn kéo sợi, hai cánh tay của Khương Nguyệt Vi khỏe khoắn, chỉ một lát sau sợi mì đã được kéo dài.

Nhìn đồng hồ, còn chưa đến nửa tiếng nữa là đến giờ hẹn, Khương Nguyệt Vi quyết định chuẩn bị luôn phần sốt ba món cho bát mì.

Quán không có tôm khô cũng không có tôm tươi, vì chỉ có mình cô ăn nên Khương Nguyệt Vi quyết định dùng thịt thái lát còn thừa thay thế.

Đây là món ăn cô thường làm khi còn làm đầu bếp ở vùng quê. Thậm chí có nhiều lúc người dân thường không có thịt để ăn, chỉ có thể làm ba món chay.

Trong khi Khương Nguyệt Vi đang bận rộn trong quán thì mùi thơm đã lan tỏa rất xa.

Lão Vương dẫn theo bạn mình đi về phía này. Khi đến gần ngõ Lại Liễu, lão Vương kéo bạn mình lại.

"Lão Triệu, chúng ta đã là bạn bè nhiều năm rồi, lần này anh nhất định phải nể mặt tôi. Lát nữa nếu mì không ngon, anh cũng phải cố gắng ăn hết và khen ngợi vài câu, đừng để cô gái trẻ mất mặt. Ăn xong bữa này, mấy ngày còn lại anh muốn ăn sơn hào hải vị tôi đều bao hết cho anh!"

Lão Vương nói xong không cho lão Triệu đi, còn bắt ông phải thề hứa.

Lão Triệu tháo kính lau rồi bất lực lườm ông một cái: "Không biết còn tưởng đây là con gái anh. Thôi được rồi, hồi trẻ cũng đã từng khổ, dù có khó ăn đến đâu cũng chỉ là thức ăn, làm sao có thể khó ăn bằng vỏ cây rễ cỏ được?"

Lão Vương xua tay: "Nói dài dòng làm gì, anh không biết chuyện bên trong đâu. Đợi mai anh rảnh rồi chúng ta đi ăn ngon, anh sẽ kể rõ cho anh nghe."

Lão Triệu kéo anh ta đi vào ngõ Lại Liễu, "Nhanh thôi, đừng nói nữa. Ăn xong bữa trưa, tôi còn phải đến bệnh viện thăm đồng nghiệp Tiểu Tiêu. Buổi chiều còn phải quay lại trường, còn một tiết học nữa...".

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, lão Vương đang hỏi lão Triệu về việc đến bệnh viện vào buổi chiều: "Ông đến bệnh viện thăm cô Tiểu Tiêu mà lần trước ông đưa đến quán của tôi đấy à? Chính là cô Tiêu Đại, người trẻ tuổi đã được bổ nhiệm làm phó giáo sư của khoa các ông đó? Cô ấy bị làm sao vậy?"

"Cô ấy à, cô ấy... này, đây là mùi gì vậy, thơm quá!"

Lão Triệu không tự chủ được mà dừng bước, hít một hơi thật sâu.

Mùi chua cay hòa quyện, không phân biệt được là mùi của món ăn nào, nhưng lại khiến lão Triệu miệng chảy nước.

Cảm giác này chỉ có một lần khi ông còn nhỏ, khi ăn bát mì trộn ở đám cưới ở quê.

Edit: Cá Hồi Hộp wattpad.com/user/fuyuyuki0411

Thấy lão Triệu dừng lại, lão Vương cũng ngửi theo, mùi vị này ông có chút quen thuộc nhưng lại không nhớ ra đã từng ăn ở đâu.

Có vẻ hơi giống mì bò hầm của bà Khương, nhưng mì bò hầm không chua.

Lão Vương đang suy nghĩ thì lão Triệu đột nhiên kéo tay áo ông: "Chúng ta tìm quán này trước đã! Tôi sẽ ăn trước quán mì của anh rồi mới đến quán này! Anh đừng ngăn tôi, tôi chỉ ở đây ba ngày, về nhà lại phải ăn rau luộc nhạt nhẽo rồi. Hôm nay tôi nhất định phải ăn no nê!"

Lão Vương bị sự nhiệt tình của lão Triệu làm cho ngạc nhiên, bị lão Triệu kéo đi nhanh bước rồi quay đầu hỏi: "Này, lão Triệu, anh định ăn gì?"

"Đây chính là mì trộn của quê tôi, cách làm chỉ có ở huyện chúng tôi thôi, mùi vị quá chuẩn rồi, mẹ tôi còn không làm được ngon như vậy!"

Lão Triệu vội vã đẩy Lão Vương, giải thích.

Ngõ Lại Liễu không có nhiều cửa hàng mở cửa, cửa hàng này chắc dễ tìm lắm.

Lão Vương khuyên nhủ: "Thật ra tôi nghĩ cô ấy có thể thử quán mì bò kho mà tôi nói ấy, cũng khá ngon đấy chứ!"

Ngon hay không thì còn tùy bà, còn cháu gái nấu có ngon miệng hay không thì chưa biết được.

Lão Triệu chỉ muốn tìm quán ăn, trả lời qua loa: "Tôi thấy ông nói nhiều cũng thừa thôi, mở quán ăn thì phải dựa vào hương vị, nếu nấu không ngon thì dù ông có ăn một mình cũng chẳng ích gì. Ông đang hại cô ấy đấy, còn không bằng tìm một công việc ổn định. Bây giờ bọn trẻ con ai cũng muốn không làm mà hưởng, chẳng ai muốn đi làm tử tế cả."

Lão Vương định cãi lại vài câu, thì thấy Lão Triệu đã dừng lại.

Lão Vương nhìn thấy biển hiệu "Mì bò kho Vương phủ" trước cửa hàng, đang thắc mắc không biết lão Triệu làm sao biết chỗ này, thì thấy lão Triệu một mặt say mê: "Chính là hương vị này rồi!"

Lão Vương sững sờ một lúc, ngửi thấy mùi thơm chua cay nồng nàn, mới hiểu ra nguồn gốc của mùi hương đó.

Lão Triệu: "Vào trong hỏi chủ quán xem lát nữa còn mở cửa không."

Ông sợ quán mì mà lão Vương giới thiệu đã quá giờ ăn trưa, người ta đóng cửa mất rồi.

Lão Vương vuốt cằm nhếch mép: "Hôm nay thì còn mở, nhưng mà sau này thì khó nói lắm."

Lão Triệu cau mày: "Tại sao? Gặp phải khó khăn gì à?"

Lão Vương cười nhạo một cái: "Không phải có người cứ ép người ta đi làm văn phòng à!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top