Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

I guess I miss that world a little too much today.

Posted on Facebook on December 15, 2020.

Sáng nay, lúc đi làm, đến một điểm dừng đèn đỏ, mình gặp một đôi bạn. Khi đồng hồ đếm ngược số giây dừng đèn đỏ đến "05", hai bạn ấy bắt đầu đếm "NĂM, BỐN, BA, HAI, MỘT... HAPPY NEW YEAR!"

Chà, đúng là được ở bên bạn bè có khác.

Mình nhớ các bạn mình quá.

Mình rất sợ đi lạc. Nghe thì hơi khó tin, nhưng có lần mình từng đi lạc hơn 2 tiếng đồng hồ ở trong chính Hà Nội chỉ vì Google Map cứ bảo rẽ phải thì mình rẽ trái và ngược lại. Nếu biết xác định trái – phải quan trọng vậy thì hồi mẫu giáo mình đã học hành tử tế hơn. Ấy thế mà mình đã từng vui vẻ đi lạc ở Huế. Có lẽ là nhờ "bạn ngồi cùng bàn 2 năm Đại học" ngồi sau xe: lúc thì trầm trồ khen kiến trúc Huế đẹp, lúc thì hoảng loạn vì mình đi quá nhanh (thực ra là do nó quen đi chậm) và đa số sẽ là nói mấy chuyện trên trời dưới đất, chuyện về thành phố H this thành phố H that rồi cùng cười như được mùa trong lúc lang thang khắp cố đô. Lúc ấy đi lạc thực sự không đáng sợ chút nào.

Mình rất ghét tắc đường. Mỗi lần đi học, đi làm gặp tắc đường, mình thường tự hỏi "Mình có nhất thiết phải sống ở thành phố này không?". Ấy thế mà mình đã từng vui vẻ bơi trong cái tắc đường của Sài Gòn. Có lẽ là nhờ Vịt hoặc Ruồi: ngồi sau xe, chúng nó lúc so sánh Sài Gòn với Hà Nội, bình luận về món bánh canh vừa ăn, tìm địa điểm ăn món súp cua tiếp theo, tính xem tí nữa về nên mua gì để đêm ăn. Lúc ấy tắc đường thực sự không quá mệt mỏi với mình.

Mình không thích bị bỏ đói. Ấy thế mà đôi lúc mình lại nhớ cảm giác đói meo mỗi lần chờ Linh để đi ăn. Lượn khắp chợ Ratchada, Linh thì cứ mải ngắm đồ, mình thì chỉ ngắm xem có quán nào để ăn. Đi khắp thành phố Đà Nẵng tìm quán bánh tráng cuốn thịt heo Linh bảo là ăn ngon, mình đói đến nỗi cáu khiến Linh phải thốt lên chưa bao giờ thấy Phượng như vậy. (Gần đây Linh cũng bảo chưa bao giờ thấy mình như vậy, nhưng mà là chưa bao giờ thấy mình depressed đến vậy.) Những lúc như thế đúng là không thoải mái gì, nhưng chính những lúc ấy giờ lại là những kỷ niệm đáng nhớ.

À, mỗi lần đi du lịch buổi tối mình hay buồn ngủ sớm, chắc là do ban ngày đi nhiều. Nhưng mình lại ít khi ngủ sớm được, khi thì vì bị dụ thức chơi Uno, khi thì bị dụ thức uống Strongbow tâm sự hay đơn giản chỉ là ngủ mãi không được vì các bạn cùng phòng mải hát karaoke trên tivi. Giờ thì, lâu lắm rồi, dù mình có buồn ngủ hay không sau một ngày làm việc thì cũng chẳng có ai bày trò khiến mình phải thức nữa. Biết là thế này tốt hơn, nhưng thực sự nhiều lúc nhớ những đêm khó ngủ ấy kinh khủng.

Chà... thế giới thật điên rồ (và thú vị) khi ở bên bạn bè.

Chà... I guess I miss that world a little too much today.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top