Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 115 : Chiến thuật tâm lí, miệng lưỡi nhanh nhẹn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phóng viên nhìn thấy Jinwoon xuất hiện, tình hình lại càng giống như tổ ong vò vẽ bùng nổ, tiếng huyên náo nổi lên bốn phía.

"Các người xem, là Jinwoon, người kia nói không sai, đây là chỗ ở của anh ta."

"Nói vậy, có lẽ Park Jiyeon thật sự ở bên trong, hai người bọn họ thật sự có quan hệ và ở chung với nhau, không thể tưởng tượng được.

Jinwoon lạnh lùng đi ra khỏi thang máy, đi cũng không được, không đi cũng không được, anh vội vàng muốn vào của xem Park Jiyeon, nhưng sao những phóng viên đó lại có thể tìm tới đây?

Lúc anh đang do dự suy nghĩ, phóng viên đã vây lấy anh.

"Jinwoon, anh và Park Jiyeon thật sự có quan hệ tình nhân sao?"

"Jinwoon, anh và Park Jiyeon ở chung bao lâu rồi?"

"Jinwoon, anh và Park Jiyeon đã bí mật đăng ký kết hôn hay chưa, anh không để ý chuyện của cô ấy và những người giàu có lúc trước sao, bây giờ gây ra scandal như vậy, anh có cảm tưởng gì?"

... ....

Câu hỏi của phóng viên giống như một cái bàn tính, một câu rồi lại một câu, hỏi tới tấp, hơn nữa càng ngày càng thái quá, càng ngày càng phóng đại, năm đó anh và Park Jiyeon có dính líu quan hệ không rõ, nếu không phải có người đại diện lợi hại dùng miệng lưỡi ép mọi chuyện lại, năm đó anh sẽ không có trái ngon để ăn.

Sắc mặt của Jinwoon từ từ lạnh đến thấu xương, anh không đếm xỉa tới những câu hỏi của bọn họ, gầm nhẹ một tiếng: "Tránh ra."

Bây giờ anh muốn vào nhà, anh mặc kệ có phải bọn họ đã phát hiện ra Park Jiyeon hay không, cũng không quan tâm bọn họ viết thế nào, mấy ngày nay tiếp nhận nhiều áp lực lớn của dư luận như vậy, chắc chắn bây giờ cô rất bất lực, ngay cả khi anh không giúp gì được cho cô, cũng muốn đứng bên cạnh cô, động viên cô.

Các phóng viên nhìn thấy Jinwoon tức giận, càng vây chặt anh hơn, càng thêm lửa để kích thích tinh thần của anh, tốt nhất là ra tay đánh người, như vậy, bọn họ càng có thêm cơ hội để phát huy.

Jinwoon siết chặt nắm tay, sắp không nhịn được nữa.

Park Jiyeon và Lee Jieun ở bên trong không biết Jinwoon đã về, các cô tập trung tinh thần chuẩn bị tốt cho hội nghị ký giả, mở TV và máy tính ra, một mặt là có thể nhìn thấy toàn bộ tình huống ở hiện trường, mặt khác có thể giao lưu với bọn họ.

Lúc này mỗi nhà truyền thông đều phái ra hai đội nhân mã, một là đi tới khách sạn lớn Thiên Hoàng, một là đi tới địa chỉ mà người vô danh đã công bố trên mạng, không bỏ sót bất kỳ chỗ nào có thể khai thác được thông tin.

Kim Myungsoo đẩy cửa lớn của khách sạn ra, trước mắt lập tức nhấp nhoáng vô số đèn flash, trong lòng anh vang lên tiếng báo động, nhưng anh biết, đã không còn đường lui.

Trên tờ giấy chỉ kêu anh tới đây, không nói cụ thể tới để làm gì, bây giờ, anh đã hiểu ra tất cả.

Anh bình tĩnh đi vào, trên mặt hiện lên nụ cười, nhưng trong đầu lại giống như một chiếc máy vi tính đang vận hành với tốc độ cực nhanh, anh phải làm sao để giúp Park Jiyeon mà mình cũng không bị nhiễm tai tiếng.

Park Jiyeon nhìn thấy người xuất hiện ở hiện trường, vô cùng ngạc nhiên: "Jieun, cô..."

"Ơ..., thì ra người hôm đó cứu cô là anh ta, cho nên cô có biết cũng không chịu nói." Lee Jieun cũng rất kinh ngạc.

"Có gì đợi lát nữa rồi nói, yêu cầu kết nối video truyền đến rồi, duy trì bình tĩnh, nếu Kim tổng đã chịu ra mặt, chúng ta cứ tin anh ta một lần, cô chuẩn bị sẵn sàng chưa." Lee Jieun nghiêm túc liếc nhìn Park Jiyeon, dùng ngón tay, ấn đồng ý.

Kim Myungsoo chọn chỗ ngồi xuống, đã tới thì cứ an tâm ở lại, trong từ điển của anh, không có từ hoảng hốt.

Sau khi anh ngồi xuống, màn hình lớn bên cạnh cũng sáng lên, Park Jiyeon và Lee Jieun xuất hiện trên màn hình, anh quay đầu nhìn, quả thực cô đã tiều tuỵ đi rất nhiều, haizz, tại sao lại muốn vào vũng nước đục của làng giải trí, ngu ngốc rồi tự mình chuốc lấy khổ.

Anh ngồi thẳng người, thấy cô không sao, anh cũng yên tâm hơn.

"Chào mọi người! Rất cảm ơn mọi người trong lúc bận rộn cũng tới tham dự, tôi là Lee Jieun, người đại diện của Park Jiyeon, bởi vì một lý do nào đó, không thể đến hiện trường, tôi cảm thấy thật đáng tiếc, đối với đoạn video đang phổ biến trên mạng, tôi muốn nói, thật chất là những lời nói vô căn cứ, sự thật là, sau khi ba nam diễn viên kia bỏ thuốc Yeonie, có ý đồ cưỡng ép dẫn đi, trong lúc chống cự Yeonie đã chạy trốn, may mắn được Kim tiên sinh cứu giúp, không ngờ ba người kia còn không chịu dừng tay, mới xảy ra chuyện đánh nhau, chúng tôi vốn muốn cho bọn họ một cơ hội, không truy xét, không ngờ bị bọn họ cắn ngược lại, tôi đã kêu luật sư định ra một luật sư hàm, khống cáo bọn họ vu cáo hãm hại, quá trình cụ thể, các vị có thể hỏi Kim tiên sinh của chúng ta." Lee Jieun lớn tiếng nói xong, xuyên qua màn hình đưa mắt về phía Kim Myungsoo.

Đúng là một người đại diện biết ăn nói, Kim Myungsoo chế giễu trong lòng.

Các phóng viên ở hiện trường thấy có cơ hội mượn đề tài để nói chuyện của mình, tất cả đều vô cùng hớn hở.

"Kim tiên sinh, sao anh lại đúng lúc xuất hiện ở đó? Có phải trước đó đã có hẹn hay không?" Mới mở miệng, vấn đề nhắc đến tương đối nhạy cảm.

"Tôi gặp người quen ở trên đường, chuyện xảy ra cũng có hẹn trước sao?" Kim Myungsoo điềm tĩnh nói, lại bổ sung thêm một câu: "Hôm đó tôi dẫn khách hàng tới, đơn giản là trùng hợp thôi."

Khéo léo hỏi ngược lại một câu, chặn đứng miệng phóng viên.

"Ki tiên sinh, là anh tình cờ cứu Park tiểu thư, vậy người nảy sinh xung đột với ba nam diễn viên là anh sao? Là anh đánh bọn họ thành như thế sao?"

"Đúng." Kim Myungsoo thản nhiên thừa nhận: "Lúc đó lấy ba địch một, là bọn họ ra tay trước, nếu tôi đứng im, cô cho rằng có lý sao? Huống hồ trên quy định pháp luật, tự vệ hợp lý không tính phạm pháp, hơn nữa tiêu diệt được ba tên tội phạm, nói thật, nên ban cho tôi một huy chương vàng dám làm việc nghĩa mới phải."

Anh chế giễu nói, làm cho hiện trường vang lên tiếng cười khẽ.

"Vậy Kim tiên sinh có thể nói sau khi anh cứu Park tiểu thư, đã đưa cô ấy đi đâu hay không? Anh có thể nói chi tiết một chút không?"

"Tôi đưa cô ấy đến khách sạn." Kim Myungsoo nghĩ không nên nói là bệnh viện, những phóng viên này nhất định sẽ điều tra ra, kết quả của việc nói dối chỉ làm sự việc tồi tệ hơn, cho nên suy xét mãi, vẫn lựa chọn nói thật.

"Khách sạn? Chẳng lẽ Kim tiên sinh tự mình làm thuốc giải cho cô ấy?"

"Không sai!"

Xôn xao...

Hiện trường vang lên tiếng xôn xao, Park Jiyeon thật sự muốn chết, anh điên rồi, tự nhiên lại thừa nhận.

"Chuyện này rất lạ sao? Tôi lấy nước đá giúp cô ấy hạ nhiệt, đây cũng là cách giải thuốc, sau đó thì cô ấy đã ngủ mất, vậy thôi, đương nhiên, nếu các vị thích suy nghĩ vớ vẫn, nói hươu nói vượn, tôi cũng không có cách, tôi không kiểm soát được suy nghĩ của mọi người." Kim Myungsoo cười nói.

Khóe miệng của các phóng viên hơi giật giật, ma quỷ như anh sẽ dùng nước đá giúp cô hạ nhiệt sao, nhưng vấn đề này, bọn họ cũng không có cách chứng minh là không, dù sao cũng không ai thấy, chỉ có trời biết, anh biết, Park Jiyeon biết, bọn họ không biết.

Trái tim đang treo lơ lửng của Park Jiyeon thoáng buông lỏng xuống, ở ngoài cửa, đột nhiên có tiếng chìa khóa chuyển động.

Cô và Lee Jieun giật mình, các cô theo bản năng quay đầu lại nhìn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top