Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 131 : Báo cảnh sát.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Không tin sao? Vậy có muốn tôi gửi một số đồ vật cho anh không?" Giọng nói của đối phương đột nhiên cao lên, trở nên vô cùng dữ tợn.

Đáy lòng của Kim Myungsoo hơi run rẩy, hai chữ đồ vật, khiến cho anh sợ hãi đến toàn thân toát mồ hôi, anh đè nén sự căng thẳng, thản nhiên nói: "Cần gì phải phiền phức như vậy, bây giờ là thời đại công nghệ cao, anh gửi hình hoặc video đi, chứng minh bọn họ đang ở trên tay anh."

"Được, anh chờ tôi, tôi sẽ cho anh xem rõ." Đối phương lấy điện thoại bên tai xuống, để ngay đứa bé trên mặt đất.

"Min Soo..." Kim Myungsoo xuyên qua màn hình, nhìn thấy con trai, lập tức căng thẳng kêu lên: "Sao thằng bé không động đậy, anh đã làm gì nó?"

"Đừng lo lắng, nó chỉ bị tôi làm ngất mà thôi, chỉ cần anh ngoan ngoãn làm theo lời tôi, tôi sẽ không làm hại nó."

"Tại sao chỉ có Min Soo, Park Jiyeon đâu, anh mang cô ấy đi đâu rồi, tôi cũng muốn nhìn thấy cô ấy." Kim Myungsoo xuyên qua màn hình mờ, không tưởng tượng ra đó là chỗ nào, hình như là một chỗ rất chật hẹp, anh chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian, tìm ra một chút điểm nghi vấn.

"Tạm thời anh không thể thấy cô ta, anh đừng được voi đòi tiên." Màn hình chớp chớp lên, đối phương đã tắt video.

Kim Myungsoo để di động lại bên tai: "Nói đi, rốt cuộc anh muốn thế nào mới đồng ý thả bọn họ."

"Yêu cầu rất đơn giản, thứ nhất, chấm dứt việc tấn công Son thị, bồi thường tổn thất của họ, thứ hai, tự mình kết thúc Kim thị, cho đến khi phá sản mới thôi, sau khi làm tốt hai điều kiện này, tự nhiên tôi sẽ báo tin, hiểu không?"

"Anh là người của Son Hyun Seok?"

Đối phương cười ha hả một trận: "Ha ha...Anh cho rằng tôi sẽ nói cho anh biết sao? Kim Myungsoo, tôi là đối thủ mà anh không thể tưởng tượng ra được."

Cúp điện thoại, anh cũng rơi vào trầm tư, ai là người mà anh không thể tưởng tượng được?

Nửa tiếng sau, Kim Myungsoo kêu thuộc hạ đến căn hộ của Bae Suzy, dẫn cô ta tới đây, trên người cô ta còn mặc đồ ngủ.

"Các người làm gì vậy, muốn dẫn tôi đi đâu?" Bae Suzy vùng vẫy, vừa sợ vừa tức, nửa đêm đang ngủ ngon, không hiểu sao bị mấy người áo đen này lôi dậy.

Bọn họ kéo cô ta vào trong một căn phòng, ấn xuống ghế dựa đối diện Kim Myungsoo.

Thấy là Kim Myungsoo, Thích Tân Nhã lập tức la lên: " Là anh! Tại sao anh muốn bắt tôi tới đây? Anh...rốt cuộc anh muốn làm gì?" Trước đó mắng anh ta rất dữ, không phải là muốn trả thù chứ.

" Các người tìm được cô ta ở trong nhà cô ta sao?", Kim Myungsoo nhìn chằm chằm cô ta, hỏi thuộc hạ bên cạnh, trên người cô ta mặc áo ngủ, cũng không có trang điểm.

" Đúng, tiên sinh. Lúc chúng tôi tới, Bae tiểu thư đang ngủ." Thuộc hạ thành thật trả lời.

Bae Suzy cảm thấy có chút khó hiểu, " Tôi ngủ làm trở ngại đến anh sao? Hôm nay tôi làm việc cả ngày, đã rất mệt, nếu anh không có chuyện gì đặc biệt, tôi phải về đây!" Nói xong, muốn đứng lên.

"Ngồi xuống." Kim Myungsoo giận dữ hét lên.

Hù Bae Suzy vội vàng ngồi xuống ghế, muốn nói chuyện, nhưng không dám mở miệng lung tung, chỉ có thể cúi đầu, vặn quần áo.

" Tôi hỏi cô, mấy ngày nay Son Hyun Seok có gọi điện thoại cho cô nhờ giúp đỡ gì không?" Kim Myungsoo dò hỏi.

" Không có, chị họ ở bệnh viện có Rysin chăm sóc, cũng không cần đến tôi, bây giờ cậu bận việc đối phó anh, sao có thời gian hỏi tới tôi. Mấy ngày nay tôi đều bận thu hình." Bae Suzy tức giận nói, nghĩ thầm rốt cuộc Kim Myungsoo hỏi những chuyện này làm gì, đã xảy ra chuyện gì sao?

Thấy cô ta không giống như đang hoảng hốt, hơn nữa dựa theo lời thuộc hạ nói, cô ta đang ngủ, mà trong lúc đó anh đang gọi điện thoại với bọn bắt cóc, nói vậy, có thể không phải là cô ta, nhưng cũng không thể chắc chắn, cô ta không có liên quan.

" Đi điều tra những chuyện theo lời nói của cô ta, xem có nói dối chỗ nào không." Kim Myungsoo lạnh lùng ra lệnh.

" Vâng, tiên sinh, tôi lập tức đi làm."

Bae Suzy đổi tư thế ngồi: ' Đi thăm dò đi, đi thăm dò đi, dù sao tôi cũng không có nói dối, nhưng mà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

" Chuyệ này cô không cần biết." Kim Myungsoo sẽ không để cô ta có cơ hội cười nhạo.

Lúc 3h đêm, Bae Suzy ngã qua một bên ngủ, Kim Myungsoo luôn suy nghĩ đến câu nói của bọn bắt cóc, một người anh không thể tưởng tượng được, nếu là người xa lạ, sẽ không...

Người này, thực sự khiến anh nghĩ nổ tung cả đầu vẫn không tưởng tượng ra.

Trời dần dần sáng, Kim Myungsoo không hề chợp mắt, đôi mắt có chút ửng đỏ, bọn bắt cóc không gọi điện thoại nữa.

" Tiên sinh, nghĩ ngơi chút đi, ngài cứ tiếp tục như vậy, cơ thể không chịu nổi." Người bên cạnh Kim Myungsoo khuyên.

" Không sao! Mới một đêm thôi, ngày nào còn chưa cứu được bọn họ, sao tôi có thể ngủ." Kim Myungsoo xoa huyệt thái dương, dựa vào ghế.

" Hay là báo cảnh sát đi, xử lí vụ án này, bọn họ có không ít kinh nghiệm, ngài cảm thấy sao?"

Kim Myungsoo suy nghĩ một lúc: " Nhưng tôi sợ một khi tên bắt cóc phát hiện, hắn sẽ gây bất lợi cho Min Soo và Park Jiyeon.

" Nhưng cứ kéo dài thế này, tôi sợ tiểu thiếu gia sẽ xảy ra chuyện, cậu ấy còn nhỏ như vậy, dùng thuốc mê, sẽ tổn hại rất lớn đến cơ thể, đừng chần chừ, tiên sinh."

" Vậy được rồi, chúng ta báo cảnh sát." Kim Myungsoo hạ quyết tâm, anh ta nói cũng đúng, xử lý loại chuyện này, cảnh sát có kinh nghiệm hơn bọn họ, anh đã chờ không được nữa rồi.

Bae Suzy được đưa trở về nhà, Kim Myungsoo báo cảnh sát, rất nhanh sau đó thì cảnh sát tới, bắt tay vào điều tra.

Cảnh sát gắn máy nghe lén vào trong điện thoại theo dõi, như vậy, bọn bắt cóc vừa gọi điện thoại đến, là có thể truy ra nguồn gốc của âm thanh.

Mặt khác, lại nói chuyện cặn kẽ với Kim Myungsoo về những việc xảy ra.

" Xem từ màn hình theo dõi của siêu thị, tên bắt cóc này hẳn là phụ nữ, tuy đội mũ và đeo khẩu trang, nhưng theo chân và tướng đi có thể thấy đều phù hợp với đặc trưng của phái nữ, hơn nữa, chúng tôi còn phát hiện, bên chân trái của cô ta, hình như bị thương, nói vậy, đầu tiên chúng tôi thu nhỏ phạm vi tập trung vào những người phụ nữ có chân bị thương, ngoài ra, anh có ghi âm cuộc trò chuyện đầu tiên với bọn bắt cóc, chúng tôi sẽ đưa cho pháp chứng, chỉnh ra giọng nói ban đầu, đến lúc đó, anh có thể nhận giọng, có phải người quen của anh hay không." Đội trưởng Lee trước mắt đang nắm giữ những thông tin này, phân tích nói.

" Tốt quá, nếu là người tôi quen biết, tôi nhất định có thể nhận ra." Trong lòng Kim Myungsoo vô cùng phấn khởi.

Ngoài ra, cảnh sát nói tên bắt cóc bị thương, anh cảm thấy hơi kì lạ, nếy là Son Hyun Seok tìm đến, sao ông ta có thể phái người bị thương, thậtquái lạ.

Park Jiyeon bị trói cả đêm, đã không còn một chút sức lực, có rất khát, rất đói!

Bên tai co lại vang lên tiếng cửa sắt mở ra, Park Jiyeon cảm thấy bị ai đó kéo ra ngoài, xé miếng keo trên miệng, rót nước vào miệng cô.

"Khụ..."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top