Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 146 : Duyên phận, tuyệt diệu không thể tả. (END)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Anh về rồi à!" Park Jiyeon nhìn thấy Kim Myungsoo đứng ở cửa, có chút không được tự nhiên, cô không biết nói với anh thế nào, cô muốn về bên cạnh anh và Min Soo, cảm thấy như vậy hơi mất mặt.

Nhìn vẻ mặt của anh hình như có phần kích động, cô đứng dậy đi tới trước mặt anh: "Này..., Kim Myungsoo, đừng khoa trương như vậy, tuy em quyết định trở về, nhưng anh cũng không cần cảm động đến khóc."

Đột nhiên, anh đưa tay rồi dùng sức ôm cô vào lòng: "Park Jiyeon, người phụ nữ ngu ngốc này, cảm ơn em vẫn đứng trước mặt anh, cảm ơn em, cảm ơn em!"

"Không...cần cảm ơn." Park Jiyeon bị hành động của anh làm cho giật mình, trả lời cũng có chút lộn xộn, nhưng anh thật sự khoa trương quá rồi.

"Này..., có phải đã xảy ra chuyện gì không, Kim Myungsoo anh như vậy rất kỳ quái, anh có biết không?" Mặc dù bị anh ôm kiểu này, nhưng trong lòng rất ấm áp, lại có chút khó hiểu.

Min Soo mỉm cười nhìn bọn họ, đùa cợt nói: "Ba xấu hổ..."

Người giúp việc cũng nhịn không được nở nụ cười, từ sau khi biết những chuyện Son Naeun đã làm với Park Jiyeon và Min Soo, tất cả người giúp việc của nhà họ Tập đều mở rộng tầm mắt, nói thẳng ra là tri nhân tri diện bất tri tâm, những ấn tượng bên ngoài đối với Park Jiyeon trước kia, cũng có chút thay đổi.

Kim Myungsoo buông Park Jiyeon ra, kéo cô lên phòng trên lầu, ấn cô ngồi xuống ghế xô pha.

"Yeonie, anh đã biết hết tất cả sự thật, cho đến hôm nay, anh mới biết được." Kim Myungsoo để điện thoại bên tai cô, cho cô nghe.

"Chuyện này...sao anh biết chuyện này, di động kia rõ ràng đã huỷ rồi mà, Kim Myungsoo, anh...anh không sao chứ?" Park Jiyeon lo lắng nhìn anh, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ đem chuyện này ra ánh sáng, đã qua thì cho qua.

Kim Myungsoo nắm chặt tay cô: "Đến bây giờ, em vẫn lo lắng đến tâm trạng của anh sao, vậy còn em, chưa từng nghĩ tới, sẽ sửa lại án oan cho mình sao? Em có biết không, nếu Jinwoon không đưa cái này cho anh, có lẽ anh sẽ hiểu lầm em cả đời."

"Là Jinwoon đưa cho anh?" Park Jiyeon thầm giật mình, xem ra năm đó Jinwoon đã nhặt lại chiếc điện thoại di động, vẫn giữ cho tới bây giờ, cô không thể không tin, trên thế giới này không có bí mật vĩnh viễn.

Cô cười khẽ: "Em không có vĩ đại như vậy, đương nhiên cũng muốn nói ra, nhiều lần em muốn nói, nhưng em đã yêu một người không nên yêu, sợ sau khi anh ta biết sẽ bị đả kích nặng, em không mở miệng được, cuối cùng quyết định giấu đi bí mật, bởi vì đối với anh, đây là một chuyện rất tàn nhẫn."

"Đối với em không tàn nhẫn sao?" Kim Myungsoo ôm lấy cô, thiếu chút nữa anh đã mất đi người phụ nữ yêu anh, may mà, cô còn ở đây.

"Quên đi, đừng suy nghĩ nữa, mọi chuyện đã qua, đừng tự trách mình, đây cũng là số mệnh, là số mệnh của So Hyun, cũng là số mệnh của em, anh quên, bọn em ra từ một cô nhi viện sao, duyên phận đối với anh đều rất sâu, em nghĩ So Hyun ở trên thiên đường cũng sẽ không trách anh, tin em đi, chắc chắn cô ấy đã tha thứ cho anh." Park Jiyeon vỗ nhẹ vào vai anh, an ủi anh.

Kim Myungsoo mỉm cười ôm cô chặt hơn: "Vậy còn em, em cũng tha thứ cho anh phải không?"

"Anh thật ngốc, nếu em không tha thứ cho anh, em sẽ trở về sao, chuyện đã qua thì cho qua đi, em không tính toán, anh cũng phải học cách quên, năm tới, chúng ta cùng đi thăm So Hyun, được chứ?" Park Jiyeon biết hôm nay là ngày giỗ của So Hyun, hôm nay biết sự thật, nhất định trong lòng anh rất đau khổ.

"Được! Em phải luôn ở bên anh, anh sẽ bù đắp nhưng gì em đã từng thiếu hụt." Dù trong lòng anh bây giờ vẫn không thoải mái, nhưng sau khi có lời an ủi của cô, dường như không còn khổ sở nữa.

Park Jiyeon nở nụ cười ngọt ngào: "Được, vậy em sẽ chờ, anh phải đền bù gấp đôi, tốt nhất là gấp năm lần cho em, biết không?"

"Đem cả mạng sống cho em cũng được, Park Jiyeon, anh yêu em! Dùng cả đời này của anh để yêu em." Kim Myungsoo hôn lên tóc cô, sau này anh sẽ cùng cô tạo ra những kỷ niệm đẹp hơn, không bao giờ khiến cô cảm thấy đau khổ nữa.

"Ai muốn mạng của anh chứ, em chỉ muốn anh ở bên cạnh em và con, từng ngày từng ngày đi với em đến già, nhìn con trai của chúng ta lớn lên từng ngày, vậy là đủ rồi." Lần đầu tiên Park Jiyeon nghe được anh nói yêu cô, rất dễ nghe, rất tuyệt với và xúc động lòng người.

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi.

Tuyết bao phủ những tình yêu đã từng có, khiến nó tan vào trong đất, gột rửa những nỗi buồn trong lòng của chúng ta, hướng về ánh mặt trời, không còn tiếng khóc nữa.

Một tuần sau.

Dù nhà họ Son đã mời đoàn luật sư tốt nhất, nhưng bởi vì chứng cứ vô cùng xác thực, nên Son Naeun bị phạt 22 năm tù có thời hạn, Son Hyun Seok không gượng dậy nổi, mất đi sức lực đấu với Kim thị, giao công ty cho cháu trai quản lý.

Kim Myungsoo không cho phép Park Jiyeon ở lại làng giải trí, để cô chuyên tâm ở nhà chăm sóc Min Soo, bởi vì Park Jiyeon không thực thi hợp đồng, nên phải bồi thường hợp đồng một số tiền lớn.

Ở một ngày nào đó, Jinwoon đột nhiên tuyên bố rời khỏi làng giải trí, anh vác hành trang trên vai, bước lên một cuộc hành trình, cứ như vậy lặng lẽ biến mất khỏi thành phố, không ai biết anh đi đâu, nhưng Park Jiyeon biết, anh sẽ ở một góc nào đó của thế giới, tự suy nghĩ về cuộc sống đã qua của mình.

Có lẽ sẽ có một ngày, anh lại xuất hiện dưới tàng hoa sơn chi, vui vẻ ngửi hương thơm với cô, nên, mỗi mùa hè của hằng năm sau đó, Park Jiyeon đều đến cô nhi viện, ngồi dưới tàng hoa sơn chi một lúc, ngủ một giấc, có thể khi mở mắt ra, sẽ nhìn thấy anh, mỉm cười với cô.

Nửa năm sau.

Kim Myungsoo đang đi dạo ở hoa viên với Park Jiyeon, Min Soo mỉm cười từ xa chạy tới, nhào vào trong lòng bọn họ, trên cổ đeo một cái ngọc hồ lô nhỏ.

"Min Soo, ai cho con lén vào phòng cô, còn lấy đồ của cô đeo hả?" Kim Myungsoo nhìn thằng bé trách cứ.

"Không phải đâu ba, đây là đồ của mẹ, con tìm thấy trong quần áo của mẹ, đúng không mẹ?" Min Soo ngửa đầu nhìn Park Jiyeon: "Hồ lô này đẹp quá, có thể cho Min Soo không ạ?"

Kim Myungsoo khó hiểu nhìn Park Jiyeon: "Cái này sao lại ở chỗ em?" Anh nhớ rất rõ, đây là của Vân Noãn.

Park Jiyeon ôm lấy con trai, cầm ngọc hồ lô trên cổ thằng bé, nói với Kim Myungsoo: "Có lẽ anh không biết, ngọc hồ lô này vốn là của em, nhưng ngày nhận nuôi So Hyun, em không cẩn thận làm rơi, em nghĩ có lẽ là bị cô ấy nhặt được, sau đó em đến nhà họ Kim, lén vào phòng của So Hyun, sau khi nhìn thấy, thì biết là của mình, đây là thứ duy nhất ba mẹ để lại cho em."

Kim Myungsoo chết lặng nửa ngày, đột nhiên mỉm cười, duyên phận, đều kỳ tuyệt diệu không thể tả!

"Anh cười gì vậy?" Park Jiyeon có chút khó hiểu nhìn anh.

"Không có gì, anh chỉ nhớ lúc anh nhận nuôi So Hyun, có đụng vào một cô bé, có thể chính là em." Kim Myungsoo ôm chầm lấy cô, trong lòng vô cùng mềm mại, ba mẹ, con không có phụ sự giao phó của hai người, con đã tìm được con gái của bạn hai người, ở thiên đường, hai người có thể yên nghỉ.

20 năm trước, vợ chồng nhà họ Kim và vợ chồng nhà họ Park, cùng gặp tai nạn máy bay, để lại di ngôn cho Kim Myungsoo, kêu anh tìm cô gái đeo ngọc hồ lô mang về, anh tìm nhầm người, nhưng số phận không chặt đứt duyên phận của bọn họ.

Kim Myungsoo hết hồn nhìn anh: "Anh..... chính là anh trai kia?" Trời ạ! Cô nghĩ tới đôi mắt giống như ngôi sao kia, không phải đôi mắt trước mặt này sao!

Min Soo khó hiểu nhìn ba mẹ, một tay ôm ba, một tay ôm mẹ, cười vô cùng rạng rỡ.

Kim Myungsoo và Park Jiyeon nhìn nhau cười, trong lòng đã hiểu rõ tất cả, đám mây ở chân trời, nhuộm đầy màu sắc cho bầu trời, giống ba mẹ ở thiên đường, nở nụ cười chúc phúc!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top