Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 98 : Vừa hạnh phúc vừa chua xót.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tuy chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhưng anh có thể đoán ra được là cô, mái tóc dài mượt mà, đã từng giống như những đám mây rải rác trên giường, anh vẫn còn nhớ rõ những khoảnh khắc đó.

Anh nhẹ nhàng bước tới, sợ cô lại chạy mất.

Nhưng cho dù cô không bỏ trốn, anh có thể giữ cô lại sao.

"Ba, ba quay lại rồi à..." Min Soo nhìn thấy Kim Myungsoo lặng lẽ bước đến, vui vẻ kêu lên.

Cả người Park Jiyeon chấn động, một viên sỏi nhỏ lăn vào tim, tạo ra một làn sóng.

Đây gọi là ma chú mà Kim Myungsoo đã thí pháp lên người cô, lúc này, cô sẽ không thoát được, nhưng đã không thể né tránh, cô sẽ đối mặt với kẻ địch.

Cô giữ bình tĩnh rồi quay người, nhìn thẳng vào mặt anh: "Xin chào."

Một tiếng xin chào nhẹ nhàng, là câu nói đầu tiên sau hai năm bọn họ gặp lại, Kim Myungsoo nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trong trí nhớ, anh dường như không biết nói gì hơn, im lặng một lúc lâu, học theo câu nói của cô: "Xin chào."

Càng cảm thấy trong lòng có nhiều lời muốn nói, càng không biết nói gì cho phải!

"Min Soo nói ba nó rất yêu thương nó, thật không ngờ anh cũng là một người ba tốt." Giọng nói của Park Jiyeon vô cùng bình tĩnh, bên trong chứa đựng sự mỉa mai.

Kim Myungsoo nghe xong, cũng làm bộ không nhận ra, trả lời cô: "Có người cha nào lại không yêu thương con của mình, điều này làm em ngạc nhiên lắm sao?"

"Tôi cũng thật không hiểu anh." Park Jiyeon nhún vai, im lặng đứng dậy: "Thôi, tôi phải đi đây, đã truyền nước biển xong rồi."

Cô cúi đầu nhìn Min Soo, trong lòng tràn đầy lưu luyến, cho dù có thể ở chung hơn một giây đồng hồ, cũng là một hạnh phúc xa xỉ đối với cô, mà thật ra, hạnh phúc này, vốn phải là của cô.

Trong lòng âm thầm hít sâu một hơi, nở nụ cười dịu dàng với Min Soo: "Min Soo, dì đi đây, lần sau gặp lại."

"Dì, dì phải đi sao?" Min Soo xụ mặt xuống, lưu luyến kéo lấy tay của Park Jiyeon, đáng thương nói: "Không thể ở chơi với Min Soo một chút sao ạ?"

Trong lòng của Park Jiyeon chứa đầy đau xót, con trai, mẹ muốn ở chung với con mỗi ngày, nhưng bây giờ mẹ không có năng lực đoạt con về, mẹ chỉ có thể đi từng bước, nhẫn nại, kiên trì, tìm một cơ hội tốt, đón con về bên mẹ.

Kim Myungsoo nhìn thấy dáng vẻ kiềm chế cảm xúc của cô, nghĩ thầm, chẳng lẽ cô đã biết Min Soo là do cô sinh?

Nếu vậy, trong lòng cô nhất định rất khốn khổ, cũng rất hận anh, có nên nói ra tất cả sự thật hay không? Park Jiyeon, tại sao tôi lại khát vọng em đến vậy, nhưng rõ ràng em đang ở trước mặt tôi, tôi lại cảm thấy mình không làm gì

được.

"Nếu có thời gian thì ở lại với Min Soo đi, thằng bé rất ít khi gặp được người nó yêu mến." Kim Muungsoo ở bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng, anh muốn nhìn cô một chút.

Yêu cầu của anh rất có sức hấp dẫn đối với Park Jiyeon, cô nắm lấy bàn tay nhỏ của Min Soo: "Vậy... được rồi, nhưng bây giờ tôi phải đi nhổ kim ra trước."

"Cơ thể của em không khỏe sao?"Kim Myungsoo lập tức chú ý đến sắc mặt của vô cùng khó coi của cô, không khỏi lo lắng cho cô.

"Cảm sốt thôi." Park Jiyeon lạnh nhạt trả lời.

"Đừng không biết quan tâm đến cơ thể của mình như vậy." Kim Myungsoo nhìn sự lạnh nhạt và dáng vẻ không muốn trông thấy anh của cô, trong lòng cảm thấy rất cô đơn.

Park Jiyeon nghe xong lời nói của anh thì giễu cợt: "Ma quỷ giả bộ làm người tốt. Không phải gian trá thì cũng là trộm cướp, còn ghê tỡm hơn so với việc ăn phải ruồi."

Nét mặt của Kim Myungsoo cứng đờ: "Đi thôi, mau truyền cho xong." Anh chỉ vào bình nước biển, sau đó ôm Min Soo đi trước.

Park Jiyeon đi sau lưng bọn họ, nhìn Min Soo ôm cổ Kim Myungsoo, ngây ngô hỏi: "Ba, tại sao dì lại ăn ruồi, không ăn cơm ạ."

"À..." Kim Myungsoo suy nghĩ một lúc và nói: "Vì dì kén ăn, không thích ăn cơm mà thích ăn ruồi."

"Vậy ruồi có ngon không ạ?"Min Soo không biết thì ra con động vật nhỏ bay bay cũng có thể dùng để làm thức ăn.

"Không ngon, chỉ những người ngu ngốc giống dì ấy mới ăn thôi, nếu Min Soo ăn cũng sẽ trở nên ngu ngốc."Kim Myungsoo vô cùng nghiêm túc chỉ dạy con trai.

Khóe miệng của Park Jiyeon co giật, khua nắm đấm ở sau ót anh, hận không thể ám sát anh từ đằng sau.

Nhưng, tại sao, lúc này cô lại thấy trong lòng vô cùng thỏa mãn và bình yên, bộ dạng của ba người bước đi, giống như một gia đình, ba mẹ và con trai, có nụ cười, có tranh cãi, thật tốt!

Cô lắc đầu, Park Jiyeon, mày đừng dao động dễ dàng như vậy, anh ta không yêu mày, từ trước đến giờ đều không yêu!

Nhìn bóng lưng rộng lớn trước mắt, thỏa mãn trong lòng Park Jiyeon lại bị rút đi hết.

Trong phòng truyền dịch, bác sĩ nhổ kim cho Park Jiyeon, ba người đi ra khỏi bệnh viện, bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen.

"Nếu em có thời gian, đi ăn tối với Min Soo đi." Kim Myungsoo ở bên cạnh đề nghị

Anh bạn nhỏ giống như kẹo đường dính lấy Park Jiyeon: "Dì, dì đi chung với con đi."

Park Jiyeon không có cách nào từ chối Min Soo, ăn tối chung với con trai, đây hẳn là lần đầu tiên, điều này làm cho lòng cô mơ hồ cảm thấy hạnh phúc: "Được! Min Soo muốn ăn gì nào?"

"Con thích ăn pizza ạ." Min Soo ra dáng người lớn nói.

"Được, bây giờ chúng ta đi ăn." Park Jiyeon xoa đầu Min Soo, trong mắt chứa đầy tình thương của mẹ.

Kim Myungsoo khẳng định một lần nữa, chắc chắn Park Jiyeon đã biết, nếu là con của Son Naeun, cô sẽ không thể hiện sự yêu thương như thế, ánh mắt này, từ trước đến giờ anh chưa từng nhìn thấy trong mắt của Son Naeun.

Đây là sức mạnh của máu mủ, không có bất kì ngoại lực nào có thể ngăn cản.

Trong pizza Hut, bọn họ ngồi ở chỗ gần cửa sổ. Park Jiyeon đút cho Min Soo ăn, lau nước sốt ở khóe miệng cho thằng bé, tất cả đều vô cùng tự nhiên, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc, giống như niềm hạnh phúc đã lấp đầy trái tim, không có cách nào giả vờ, cho nên tràn ra, lây lan qua những người khác.

Kim Myungsoo ngồi đối diện với bọn họ, thầm nở nụ cười, anh cũng rất hưởng thụ sự trọn vẹn này.

Có cô, Min Soo, đây mới là hoàn chỉnh.

Thời gian tốt đẹp luôn rất ngắn ngủi, kết thúc buổi tối, đã muộn giờ. Park Jiyeon phải chia tay với Min Soo, cái cảm giác, trái tim sắp bị đào khoét không cách nào giữ nguyên được lập tức kéo đến.

Lúc ăn anh bạn nhỏ kia chơi đùa quá mệt, nên đã ngủ thiếp đi, Kim Myungsoo ôm thằng bé lên, phủ thêm áo khoác cho nó.

"Em ở đâu? Tôi đưa em về." Kim Myungsoo đi tới bên cạnh cô, muốn đụng vào cô.

"Đừng đụng vào tôi." Park Jiyeon lạnh lùng và sắc bén hét lên, tay của anh chỉ cách cô mấy cm, lại dừng ở đó, không tiến thêm bước nữa.

Ngăn cách lúc này, giữa bọn họ không cách nào vượt qua khoảng cách đó, mấy cm của trái tim, bởi vì đã đóng băng, cho nên không thể tới gần.

"Lên xe đi, chúng ta nói chuyện một chút." Kim Myungsoo hạ tay xuống, thấy cô không có phản ứng, lại nói thêm: "Nếu em sợ, tôi có thể nói thẳng."

"Sợ? Kim Myungsoo, bây giờ anh đã không thể uy hiếp được tôi nữa rồi." Park Jiyeon lạnh lùng nhìn xe của anh, rồi mở cửa xe ngồi vào.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top