Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 11 : SEOUL NÁO LOẠN

        Mười một giờ đêm, Park Ji Yeon mới về đến Lan Phường. Cô nói đi làm thủ tục ly hôn, Kim Myung Soo rõ ràng nắm được thông tin nên không truy vấn.

         Ji Yeon nói với anh, cô và Yoo Seung Ho đã trở thành quá khứ, anh đừng đối chọi Yoo gia nữa. 

          Kim Myung Soo lập tức gọi Bea Suzy đến dặn dò. Cô ra ngoài gọi điện thông báo với mọi người, kể từ bây giờ, không cần theo dõi động thái của Yoo gia. Các đường chủ thở phào nhẹ nhõm, chẳng ai thích làm mấy chuyện không đâu vào đâu này. 

         Vài ngày sau, vợ Ham Jong Ea, sinh con trai. Anh ta ở bệnh viện chăm sóc vợ con. Hải Đường Các thanh tịnh hơn nhiều, hằng ngày chỉ có Ham Jong In và Bea Suzy chạy đi chạy lại. 

         Ham Jong In không suy nghĩ sâu xa, động một tí là cằn nhằn với Bea Suzy : "Kim tiên sinh vì một người đàn bà khiến chúng ta chẳng được thoải mái. Tất cả đều xoay quanh cô ta, mọi người mệt chết đi được". 

          Sau khi âm thầm giải quyết xong thủ tục nhận con nuôi, Ji Yeon nghiêm túc tiến hành quá trình điều trị phục hồi.

          "Cô đừng miễn cưỡng bản thân dùng sức, thời gian này không nên cầm vật nặng. Cô hãy từ từ thích ứng với sinh hoạt hằng ngày trước. Bởi vì cơ gân bị rách, độ linh hoạt chắc chắn bị ảnh hưởng, dần dần sẽ đỡ hơn." 

          Bác sĩ tương đối hài lòng về tiến độ hồi phục của Park Ji Yeon. 

         Ji Yeon đứng tựa vào thành bàn định cuộn bàn tay. Nhưng hiện tại, tay cô vẫn chưa thể nắm chặt. Vừa đi vào, phát hiện cô vẫn đang chiến đấu với bản thân, Kim Myung Soo khuyên cô đừng sốt ruột. Cho rằng Ji Yeon ở nhà lâu ngày nên tâm trạng bức bí, Kim Myung Soo bảo bác sĩ ra về rồi nói với cô : "Tôi cùng em đi ra ngoài. Tôi vốn không thích hoạt động, thời gian này em cũng lười biếng mất rồi". 

         Nói xong, anh liền lấy áo khoác. 

         Ji Yeon dõi mắt ra ngoài cửa sổ : "Bây giờ có tuyết rơi nên trời rất lạnh, anh đừng tự làm khổ bản thân". 

        Kim Myung Soo không hề bận tâm. Mặc áo khoác xong, anh liền giúp cô mặc áo và quàng khăn. Park Ji Yeon cảm thấy thời gian này đúng là làm khó cho anh. Hai mươi mấy năm nay chỉ có người khác hầu hạ anh, không ngờ cô lại được hưởng sự phục vụ của Kim tiên sinh. 

         Park Ji Yeon cười, giơ tay mặc áo : "Tay em đỡ rồi, anh bị nghiện hầu hạ em đấy à?". 

          Nghe cô nói vậy, Kim Myung Soo quả nhiên thu tay về. 

        Thực tế chứng minh, Park Ji Yeon chỉ là nói khoác. Đến cúc áo cũng không cài nổi, cô nhìn anh bằng ánh mắt tội nghiệp. Kim Myung Soo quay người đeo găng tay. Anh không giúp đỡ mà chỉ cúi đầu cười khẽ : "Đang đời". 

         "Anh." Park Ji Yeon chạy đến trước mặt Kim Myung Soo như trẻ con, đợi anh cài cúc áo cho mình. 

           Kim Myung Soo chịu thua, cúi người cài từng chiếc cúc áo. Park Ji Yeon giơ tay ôm đầu anh, anh bảo cô đừng nghịch ngợm nữa. Cô thọc tay vào mái tóc của anh, bất chợt nhổ một sợi đưa cho anh. 

          "Tóc bạc này." 

            Hiếm khi bầu không khí đầm ấm đến thê này, Ji Yeon không muốn phá hỏng. Cô cầm một đầu sợi tóc thổi mạnh, trêu chọc anh : "Thổi một hơi tiên khí, anh trai tôi sẽ vĩnh viễn không già đi".

           Kim Myung Soo độ nhiên đứng thẳng người. Hơi bất ngờ trước phản ứng của anh, Ji Yeon liền ôm anh : "Chỉ là một sợi tóc bạc thôi, ai mà không có chứ? Anh xem, em cũng đầy đầu đây này". 

          Kim Myung Soo thật ra chẳng cảm thấy gì. Nghe cô nói vậy, anh mỉm cười sợ mặt cô : "Em còn nhớ hôm em tốt nghiệp cấp ba không? Lúc đó, em cũng lớn rồi mà vẫn còn ấu trĩ như vậy".

          Ji Yeon học ở trường tư thục. Hôm tốt nghiệp, Chủ tịch Hội đồng quản trị vì nể mặt người nhà của cô nên để cô thay mặt học sinh lên phát biểu cảm tưởng trước toàn trường. 

          Hôm đó, Kim Myung Soo vốn không ở thành phố Seoul nhưng anh vẫn dành ra một ngày, quay về dự lễ tốt nghiệp của Ji Yeon. Anh về muộn, bên cạnh lại có thuộc hạ đi theo. Hội trường đều là học sinh, anh không tiện đi lên phía trước. Thế là Kim Myung Soo đứng ở hàng cuối cùng, định nghe Ji Yeon phát biểu xong rồi lại đi. Anh cảm thấy bản thân cần phải làm chứng cho sự trưởng thành của cô với tư cách là phụ huynh. 

        Những đứa trẻ khác biết ý, lên phát biểu thường cảm ơn nhà trường, thầy cô và bạn học. Chỉ có Park Ji Yeon ngôc nghếch đứng trên sân khấu, cảm ơn anh trai của cô. 

         Kim Myung Soo không ngờ Ji Yeon nói vậy. Cô rất tự nhiên, thậm chí không chuẩn bị trước bài phát biểu. Cô đứng ở đó, hồi tưởng lại từng sự việc từ nhỏ đến lớn mà anh làm cho cô.

           Có lẽ hôm đó là thời khắc mất mặt nhất trong cuộc đời Kim tiên sinh. Nhưng người đàn ông đứng trên đỉnh cao bao năm, đối mặt với sinh tử không thèm chớp mắt, lại bị một câu nói "anh trai em mãi mãi không già" của Park Ji Yeon làm cho viền mắt ươn ướt. 

          Có lúc, Kim Myung Soo thật sự không hiểu, anh nổi tiếng máu lạnh, từ trước đến nay không hề có nhân tính, vậy mà khi Hội trưởng quá cố phó thác hai cô gái nhỏ cho anh, anh lại để tâm đến vậy? "Đi đêm" nhiều sẽ cảm thấy lạnh. Người ở trong chốn đen tối đều không có nhà, nên anh sẽ tạo một mái ấm cho hai chị em Park Ji Yeon.

              Có lẽ lúc bấy giờ, Kim tiên sinh còn trẻ, cho rằng bản thân việc gì cũng có thể làm được, muốn nghiêm túc bảo vệ một thứ nào đó. Anh cho rằng, chị em Park Ji Yeon là tương tâm cuối cùng của anh. Mãi về sau này, khi ép Ji Eun đến phát điên, anh mới thấu hiểu, lương tâm là thứ không tồn tại ở Lan Phường.

             Bên ngoài một màu trắng xóa. Thành phố Seoul lại  có tuyết rơi, trận tuyết này bắt đầu từ đêm qua, đến giờ vẫn chưa ngừng. Park Ji Yeon kéo anh đi ra ngoài. Kim Myung Soo dõi theo bóng lưng cô, thầm thở dài. Nhiều chuyện cô không nên biết thì hơn. 

           Mặt tuyết phản quang, ngoài sân vẫn chưa kịp quét dọn, bên mắt bị thương của anh không chịu nổi, từ từ chảy nước mắt. Kim Myung Soo giơ tay che mắt, cất giọng thản nhiên : "Con người kiểu gì cũng sẽ già đi". 

        "Anh cũng thật là, hơn ba mươi tuổi đâu gọi là già?" Park Ji Yeon thở dài, dùng tay trái bốc một nắm tuyết: "Vẫn còn gần hai phần ba cuộc đời". 

         Kim Myung Soo im lặng, đột nhiên dừng bước. Bùi Hoan quay người, phát hiện mắt anh khó chịu. Cô lên tiếng : "Chúng ta quay vào nhà đi"

          Kim Myung Soo lắc đầu: "Một lát sẽ không sao, tôi cũng muốn ra ngoài đi dạo". 

         Ji Yeon không tiếp tục khuyên nhủ, chỉ nắm chặt tay anh. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: