Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 13.2

        Park Ji Yeon đóng cửa, vừa quay người cô liền bắt gặp bộ dạng của mình trong chiếc gương ở tủ đồ. Cô nhìn chằm chằm hồi lâu. Không thể chịu nổi dáng vẻ tệ hại của mình, cô vội vàng lục túi xách tìm thỏi son tô lên môi. Cuối cùng, gương mặt cô cũng tươi tắn hơn một chút. 

       Bây giờ, mình cần phải kiên cường hơn, Park Ji Yeon tự nhủ. Cô thò tay vào trong áo, tìm chiếc chìa khóa trái tim ở đầu sợi dây đeo thắt lưng. Thật ra, trong lòng cô vẫn tràn ngập nỗi buồn, cứ mỗi khi yên tĩnh là lại đau đớn như dao cắt. 

       Vì vậy cô không thể dừng lại. 

        Cô từng nói, ai đau người đó biết, nhưng một khi người phụ nữ rơi vào tình cảnh này, làm sao có thể không đau lòng. 

        Ji Yeonvề phòng thu dọn đồ. 

        Sáng hôm qua, khi rời khỏi Lan Phường cô chỉ mang theo túi xách, trong có mấy tấm thẻ ngân hàng thường dùng và một ít tiền mặt, không thể duy trì lâu. Chắc chắn Kính Lan Hội theo dõi tài khoản ngân hàng của cô nên hiện tại cô khó có thể sử dụng thẻ, đành đến đâu hay đến đó vậy. 

      Ji Yeon tìm cái túi định đi mua đồ. Ryan đang ở phòng khách xem phim hoạt hình. Bây giờ, cô không dám dẫn con bé ra ngoài, nhưng để nó ở nhà một mình cô lại không yên tâm. Trong lúc còn đang do dự, chuông cửa đột nhiên reo vang. Park Ji Yeon lập tức làm động tác "suỵt" với Ryan.  Ryan không hiểu chuyện gì nên hơi căng thẳng, vô thức định tắt ti-vi. Park Ji Yeon liền lắc đầu ngăn cản con bé, để tránh bên ngoài phát hiện động tĩnh trong phòng bất thường. Cô nhẹ nhàng bế Ryan đi vào phòng ngủ trong cùng, đặt con bé lên giường, thì thầm dặn dò: "Con đừng ra ngoài nhé". 

       Ryan  gật đầu. 

       Park Ji Yeon giấu con gái xong xuôi, khóa cửa phòng ngủ rồi mới rón rén đi về phía cửa ra vào. 

        Người ở ngoài cửa dường như rất sốt ruột, đập cửa thình thình.Park Ji Yeonhít một hơi sâu, nhìn qua lỗ mắt mèo quan sát bên ngoài.

        " Ji Yeon!". Nghe tiếng gọi cô liền mở cửa. Bên ngoài không phải người của Kính Lan Hội mà là Yoo Seung Ho. Vừa vào nhà anh liền đóng cửa, ngó nghiêng xung quanh rồi hỏi cô: "Ryan đâu rôi?". 

       Park Ji Yeon vẫn chưa định thần, hít một hơi sâu rồi hỏi lại anh: "Sao anh có thể tìm đến đây?". 

       Yoo Seung Ho sốt ruột, không còn thời gian giải thích với cô: "Con bé đâu rồi?" 

        "Ở phòng trong. Em đã khóa cửa rồi". 

         "Đưa chìa khóa cho tôi, nhanh lên!".

            Park Ji Yeonvội vàng đi mở cửa cho anh, Ryan ngoan ngoãn nấp ở bên cạnh giường. Yoo Seung Ho đi vào bế con bé. Nhìn thấy anh, con bé mừng rỡ, hét lớn; "Chú Yoo". 

         Yoo Seung Ho đứng yên quan sát Ryan, không nhịn được anh véo mũi con bé. Anh cất giọng dịu dàng: "Ryan ngoan lắm, cháu có muốn đi chơi cùng mẹ không?".

          "Thế chú Yoo có đi cùng mẹ con cháu không ạ?" Ryan ôm cổ anh, cất giọng non nớt. 

         Yoo Seung Ho cười với con bé: "Không, cháu và mẹ đi trước. Chú sẽ bảo người đưa mẹ con cháu đi. Cháu nhớ nghe lời mẹ, khi nào rảnh rỗi, chú sẽ đi thăm hai mẹ con, được không nào?". 

         Ryan nhìn Park Ji Yeon rồi quay sang nhìn Yoo Seung Ho , gật đầu với anh.Yoo Seung Ho đưa con bé cho Ji Yeon bế, lại hỏi cô có đồ dùng gì cần mang theo. Cả quá trình đó anh không giải thích lấy một lời nhưng Park Ji Yeon biết rõ trong lòng. 

         Cô cầm túi xách của mình và túi đồ hôm qua chị Seo mua cho Ryan, sau đó mặc áo khoác cho con bé.

           "Anh nghe được tin gì rồi?". 

          "Nếu không ngoài định liệu, Kim Myung Soo đang trên đường đến đây. Sáng nay, anh ta gọi điện cho tôi. Anh ta điều tra cả chị Seo nên sẽ tìm ra nơi này nhanh thôi". 

         "Anh ấy nói gì với anh?"

         .Yoo Seung Ho không thay đổi sắc mặt: "Người phụ nữ của anh ta gả cho người khác sáu năm, còn sinh con nữa, thử nghĩ xem, anh ta có thể nói gì?".

          "Vậy anh ấy...". 

          "Anh ta hỏi tôi một câu. Sáu năm trước khi tôi đi bệnh viện tìm em, đứa bé còn không?"Park Ji Yeon đột nhiên căng thẳng, liền túm lấy cánh tay Yoo Seung Ho : "Anh trả lời sao?"

          "Tôi nói không còn, đương nhiên là không còn rồi. Thân tín của anh ta bắt em đi phá thai, lẽ nào là giả hay sao? Lẽ nào anh không nhìn thấy cục thịt nhầy nhụa máu đỏ vứt trong khay sắt?" Ji Yeon thở phào nhẹ nhõm: "Vì vậy anh mới đến đây trước để đưa mẹ con em đi?". 

          Yoo Seung Ho giục cô: "Dưới nhà đã có xe chờ sẵn, may mà nơi này gần đường cao tốc, lái nhanh một chút là có thể rời khỏi thành phố ". 

          Nghe anh nói vậy, Park Ji Yeon đột nhiên lắc đầu: "Chuyện riêng của em không nên để ảnh hưởng đến Yoo gia, tuyệt đối không thể để anh ấy hiểu lầm Ryan là con anh, bằng không anh sẽ gặp phiền phức.  Seung Ho , em không còn là con dâu nhà họ Yoo, những việc anh làm cho em cả đời này em cũng không trả nổi, bây giờ anh lại...". 

         Yoo Seung Ho tức đến mức không thể thốt ra lời. Cuối cùng hết cách, anh lẳng lặng giúp Ryan kéo khóa áo khoác, bế con bé đi ra ngoài mới lên tiếng: "Park Ji Yeon  , lúc này rồi mà em còn khách sáo với tôi. Em muốn nhìn thấy Ryan bị lão hồ ly đánh chết à?". Ji Yeon giật mình hoảng hốt, liền cầm đồ đi theo anh xuống nhà.

         Yoo Seung Ho chuẩn bị hai xe ô tô, một chiếc dành cho Ji Yeon và Ryan. Anh bố trí tài xế nhưng Ji Yeon sống chết không nghe: "Tay em đã hồi phục tương đối có thể tự lái xe. Em không muốn người của anh dính vào rồi Yoo gia cũng bị liên lụy. Coi như em mượn chiếc xe này, khi nào ổn định cuộc sống, em sẽ nghĩ cách trả lại cho anh". 

       Nghe cô nói vậy, Yoo Seung Ho nở nụ cười tự giễu: "Quả nhiên, ly hôn rồi có khác, một chiếc ô tô cũng tính toán rõ ràng với tôi. Những việc tôi làm cho em trong sáu năm qua, tôi có bao giờ đòi em hoàn trả đâu". 

      "Em không có ý đó". 

       "Ok, tôi nghe em, chỉ cho em mượn xe. Em muốn đi đâu tùy em, như vậy đã được chưa?" Yoo Seung Ho thở dài, đưa tay sờ đầu Ryan lúc này đã ngồi ở ghế sau. Ryan không nỡ rời xa anh, Yoo Seung Ho đành an ủi con bé vài câu. Anh nhìn gương mặt vô tội của con bé, lại nói với Bùi Hoan: "Lão hồ ly sớm muộn gì cũng bị báo ứng". 

        Ji Yeon ngập ngừng muốn nói điều gì đó, Yoo Seung Ho nhắc cô thắt dây an toàn rồi quay người lên nhà. Ji Yeon chợt nhận ra anh định làm gì, vội vàng hạ cửa kính gọi anh: "Seung Ho! Anh điên rồi sao? Anh mau đi đi, coi như anh chưa từng đến nơi này". Yoo Seung Ho dừng bước, bỏ hai tay vào túi quần: "Tôi lên nhà đợi anh ta. Dù sao sớm muộn gì anh ta cũng tìm đến đây"

         "Anh đợi anh ấy làm gì? Anh ấy mà tức giận chuyện gì cũng có thể làm. Chỉ cần anh ra về, chuyện này sẽ không liên quan đến nhà họ Yoo". 

          Yoo Seung Ho thở dài: "Bùi Hoan Ji Yeon, em không cần lo lắng, tôi cũng không phải vì em mới làm vậy. Thời gian trước, Kính Lan Hội gây nhiều phiền phức cho chúng tôi, món nợ này tôi còn chưa thanh toán".

          "Được, anh không đi, em cũng không đi." Ji Yeontỏ ra bướng bỉnh, giơ tay định tháo dây an toàn.

             Yoo Seung Ho quay lại giữ tay cô: "Tôi đã đính hôn với Alice rồi, cô ấy nguyện vì tôi rời khỏi làng giải trí. Sự nghiệp vừa khởi sắc nhưng cô ấy nguyện từ bỏ tất cả. Ngoài ra, cô ấy và mẹ tôi hợp tính nhau, bà già đã chấp nhận cô ấy làm con dâu". 

            Ji Yeon nhướng mày nhìn Yoo Seung Ho . Sắc mặt anh rất nghiêm túc: "Đám cưới của chúng tôi đang được chuẩn bị. Ji Yeon sau này em rời khỏi thành phố Seoul, tôi cũng sẽ kết hôn. Nói một câu thật lòng, nếu em lại xảy ra chuyện, tôi chưa chắc đã đi giúp em. Tương lai tôi có gia đình của mình, tôi phải chịu trách nhiệm với vợ con tôi". Vì vậy, rất có khả năng lần này là lần cuối cùng. 

           Mỗi con người ở thời thanh xuân đều có một chấp niệm mà bản thân ra sức giữ gìn. Park Ji Yeontừng là chấp niệm của anh. Dù toàn thế giới phản đối , anh cũng khăng khăng làm theo ý mình, nhưng cuối cùng không đạt kết quả. [:(( khổ thân anh Yoo] 

          Trong lòng Park Ji Yeon rất phức tạp, cuối cùng cô không lên tiếng, cũng chẳng tranh cãi với anh. Cô nghĩ đến chiếc hộp nhỏ trong túi áo khoác nhưngYoo Seung Ho không cho cô cơ hội mở miệng. 

           Anh giơ hai tay về phía cô, Park Ji Yeon không né tránh. Cửa kính hạ xuống, anh thò người vào ôm cô. Yoo Seung Ho Thành nói nhỏ bên tai Ji Yeon : "Chúng ta từ biệt bao lần nhưng trước kia đều ở thành phố Seoul, còn có thể gặp mặt. Lần này em đi thật rồi, nhất định phải bảo trọng. Em đã làm mẹ, gặp bất cứ chuyện gì cũng đừng tùy hứng, nhớ chăm sóc tốt Ryan ". 

          Park Ji Yeon nói không nên lời, chỉ có thể gật đầu. Yoo Seung Ho cười cười. Gương mặt anh cách cô rất gần, giống những lúc anh về tòa nhà phía nam, khi nào cố tình trêu cô, anh đều có hành động thân mật như vậy. Khi đó, Park Ji Yeon đều né tránh, còn hôm nay, cô không hề động đậy. 

            Yoo Seung Ho cười khẽ một tiếng, nhanh chóng buông người cô. Anh vừa ra hiệu cô lên đường, vừa trêu cô: "Năm xưa dù chỉ là một cô bé em cũng khiến tôi mê như điếu đổ...Thật ra, tôi rất không can tâm. Hay là đợi kiếp sau đi, kiếp sau tôi sẽ bắt em về làm vợ, được không?". 

            Park Ji Yeon vẫy tay chào từ biệt Yoo Seung Ho rồi nổ máy. Nước mắt bất giác chảy dài trên gò má. Park Ji Yeon nhanh chóng lái xe lên đường cao tốc. Ryan ngồi ở ghế sau lặng lẽ dõi mắt ra bên ngoài cửa sổ. 

         Lúc còn ở Huệ Sinh, quan hệ giữa con bé và Yoo Seung Ho rất tốt. Park Ji Yeon dỗ con gái, nói chú Yoo có thời gian sẽ đến thăm nó, Ryan mới tươi tỉnh hơn một chút. Một lúc sau, Ryan lại thắc mắc: "Mẹ ơi, chú Yoo không đi mà còn lên nhà?" 

        Park Ji Yeon lau nước mắt, giơ tay xoa đầu con bé: "Có người đuổi đến nơi, chú Yoo phải đi ngăn bọn họ, chúng ta mới có thể lái xe đi chơi." 

        Thật ra, cô làm sao không hiểu được dụng ý của Yoo Seung Ho . Nếu nhà chị Seo không có người, Kim Myung Soo chắc chắn sẽ hướng đường cao tốc đuổi theo cô. Yoo Seung Ho phải ở lại đợi mới có thể giữ chân người đàn ông đó, giúp cô kéo dài thời gian. Anh đã quyết định cô không thể từ chối ý tốt của anh. 

        Đến cuối cùng cô vẫn nợ anh quá nhiều. 

       Ryan "dạ" một tiếng: "Chú Yoo  rất tốt với mẹ, cả con cũng thế, tại sao mẹ không đưa chú ấy đi cùng chúng ta?" Trên mặt Park Ji Yeon vẫn còn đọng giọt nước mắt. Cô nhìn thẳng về phía trước, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng: "Vì chú Yoo xứng đáng có một người tốt hơn".

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: