Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 15.1 : CUỘC ĐỜI THỨ HAI

            Ji Yeon ngồi ở ghế bên cạnh, bình nước uống nằm ở đầu hành lang nhưng cô không có sức lực đứng lên đi lấy. Mấy ngày bỏ trốn với tâm trạng lo lắng không yên, cộng thêm sự căng thẳng khi Ryan  đột nhiên phát bệnh khiến cô bây giờ toàn thân rã rời. Ji Yeon định ngồi nghỉ năm phút rồi đi lấy nước.

            Hôm nay, cô không dám rời khỏi Ryan, thậm chí chẳng để ý đến chuyện đi mua cơm ở tầng dưới.

            Do quá sốt ruột nên cô không cảm thấy đói. Ji Yeon  tự nhủ, cố gắng vượt qua ngày hôm nay, đợi ngày mai Ryan chuyển vào phòng bệnh, tình hình sẽ đỡ hơn. 

             Park Ji Yeon còn đang chìm trong suy tư, Lee Joon xách thứ gì đó đến tìm cô. Park Ji Yeon liếc qua đồng hồ treo tường, đã hơn chín giờ tối, bệnh nhân nằm ở hành lang đã đi ngủ, người nhà cũng không nói chuyện, ngồi bên cạnh đọc báo. 

            Cô ra hiệu Lee Joon ngồi xuống cạnh mình. 

           Anh ta đưa cho cô hộp cơm, trong có đầy đủ thức ăn và rau xanh, vẫn còn nóng hổi.

           Lee Joon cười nói: "Tôi mua ở siêu thị nhỏ phía đối diện. Buổi tối phải trông mẹ, tôi chỉ có thể mua cơm ở ngoài, nhân tiện mang cho cô một phần". Thấy Park Ji Yeon chỉ nhìn hộp cơm mà không động đậy, anh ta hơi ngượng ngùng: "Chắc cô ăn không quen, ngôi sao các cô cầu kỳ trong cả chuyện cơm nước, hay là...".

           Ji Yeon cắt ngang lời anh ta: "Không phải, tôi chẳng phải là ngôi sao gì, đó cũng chỉ là một công việc mà thôi". Cô mở hộp cơm, ngửi mùi thức ăn thơm phức, mới phát hiện mình đói bụng đến mức không còn cảm giác. 

            Ji Yeon bất giác không thể thốt nên lời, một lúc sau mới nói với Lee Joon: "Thật lòng cảm ơn anh". Cô cầm đũa cùng anh ta ăn cơm. 

           Đồ ăn nóng hổi vào họng giúp Ji Yeon lấy lại chút sức lực. Cô đi mua cafe cho hai người. Cốc nóng trong tay khiến cô dễ chịu hơn một chút. 

          Lee Joon hết nhìn Ryan lại quay sang Park Ji Yeon, hạ giọng trò chuyện: "Con bé giống cô, chắc chắn là con gái của cô... Tạp chí lá cải đúng là không đáng tin cậy, còn nói cô gả cho nhà giàu".

          Park Ji Yeon mỉm cười, lắc đầu: "Anh đừng tin vào báo chí. Anh xem, tôi cũng chỉ là người bình thường. Không có anh, hôm nay tôi thật sự không biết phải làm thế nào". 

           Lee Joon tò mò muốn hỏi thăm, nhưng sợ cô không tiện trả lời. Ngập ngừng một lúc, anh ta mới lên tiếng: "Tôi rất hiếu kỳ, muốn hỏi... bố của con bé đâu rồi? Sao chỉ có một mình cô đưa nó tới đây. Không phải cô đang sống ở thành phố Seoul hay sao?". 

            Park Ji Yeon nhìn chằm chằm cốc cafe, không lên tiếng. 

           Lee Joon khẩn trương, vội xua tay: "Tôi xin lỗi, tôi không có ý gì khác. Nếu là chuyện riêng tư khó nói thì thôi". 

             Ji Yeon thở dài, lắc đầu: "Đây là con gái tôi. Tôi lái xe đưa nó đến đây, vừa tới nơi nó liền phát bệnh... Sau này, tôi cũng chưa biết làm thế nào". 

             "Cô không định quay về làm việc à?"

             "Không, bây giờ tôi chỉ có thể đến đâu hay đến đó, con gái tôi cần được chăm sóc. Tạm thời, tôi sẽ ở lại thành phố B. Đợi tình hình của con bé ổn định, tôi sẽ đi tìm chỗ ở rồi tìm một công việc bình thường." Ji Yeon nói rất bình thản. Thấy Lee Joon há hốc mồm, cô mỉm cười vỗ vai anh ta: "Được rồi, anh đừng coi tôi là ngôi sao nữa. Tôi không có nhà, cũng chẳng có cha mẹ, chỉ có mỗi con gái nương tựa lẫn nhau. Tôi còn phải nghĩ cách duy trì cuộc sống nữa. Sau khi nộp khoản đặt cọc cho bệnh viện, chắc tôi chẳng đủ tiền thuê nhà ấy chứ". Cô thẳng thắn tâm sự để đối phương biết cô bây giờ còn không bằng người bình thường. 

             Đúng lúc này, Ryan xoay người, Park Ji Yeon liền đắp chăn cho con bé. Lee Joon ngồi bên cạnh ngập ngừng một lúc, đợi cô ngồi về vị trí mới ấp úng: "Có chuyện này... Thật ra, nhà tôi có chỗ ở, nhưng chắc không thích hợp... Nếu cô không thể xoay xở thì hãy cùng con gái ở tạm chỗ tôi trước". 

             Ji Yeon im lặng. Người đàn ông này đúng là ngốc nghếch thật thà, cô không nghi ngờ anh ta có ý đồ khác. Nhưng dù sao cũng vừa mới quen biết, cô ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: "Không cần đâu, anh đã giúp tôi nhiều như vậy, tôi còn chưa biết báo đáp anh thế nào". Lee Joon vội xua tay, nói nhỏ: "Tôi không phải người xấu, không tin cô cứ đi hỏi mọi người, nhân viên ở bệnh viện này đều quen biết mẹ tôi. 

            Nhà tôi ở đường Nam Sang. À chắc cô không biết, từ nơi này đi qua ngã tư rồi rẽ trái, đi thêm hai cột đèn xanh đèn đỏ nữa là tới nơi. Nhà tôi gần Bệnh viện số Hai, đi bộ mất tầm mười phút. Bố tôi để lại một căn nhà nhỏ, chúng tôi mở hiệu sách ở tầng một, cũng chẳng có khách mấy, mở cho vui ấy mà... Tầng hai và tầng ba đều có thể ở, nhà chỉ có mỗi hai mẹ con tôi. Mẹ tôi lại nằm viện suốt nên hai tầng để trống ấy mà".

           "Sao anh không cho thuê? Đây là khu vực nội thành, vị trí cũng khá được. Tôi nghe nói giá nhà đất ở thành phố B rất đắt đỏ, chắc có thể cho thuê với giá cao." 

            Lee Joon nhún vai bất lực, chỉ tay lên tầng trên: "Cô chưa bao giờ chăm sóc người già bị mắc bệnh đãng trí nên không biết đâu. Tiền viện phí đắt đỏ nên khi nào mẹ tôi đỡ một chút, tôi liền đưa bà về nhà. Có điều, mẹ tôi lúc tỉnh táo lúc không. Tôi từng thử cho thuê mấy tháng, khách trọ đều bị bà mắng chửi, cuối cùng bỏ đi hết. Lúc hồ đồ, mẹ tôi chuyện gì cũng có thể làm ra. Người ta bỏ tiền thuê nhà, ai mà chịu nổi. Cũng chính vì điều này mà bạn gái cũ đã nói lời chia tay với tôi". 

            Cảm thấy cuộc sống của Lee Joon cũng không dễ dàng, Park Ji Yeon an ủi anh ta: "Anh rất hiếu thảo, trong thâm tâm, mẹ anh chắc cũng hiểu rõ". 

            Anh ta lại vò đầu theo thói quen rồi đứng dậy chuẩn bị lên tầng trên. Trước khi đi, Lee Joon còn khuyên Park Ji Yeon suy nghĩ lại, nếu đồng ý cứ nói thẳng với anh ta: "Dù sao, thời gian này mẹ tôi cũng nằm viện, bình thường tôi đều ở đây, hiệu sách chẳng có người trông nom, nhà cửa cũng bỏ không". 

             Ji Yeon nói sẽ cân nhắc. Cô tựa vào bờ tường nhắm mắt nghỉ ngơi. Không biết bao lâu sau, Ryan  đột nhiên gọi cô. Ji Yeon liền ngồi thẳng người, quay sang con bé: "Sao thế? Con khó chịu ở đâu à?".

            Ryan lắc đầu, giơ tay đòi ôm Park Ji Yeon. Cô cúi thấp người, để mặt con bé áp vào mặt mình.

           Ryan thì thầm: "Mẹ không có chỗ ngủ à? Mẹ lên giường Ryan ngủ đi". 

           Nước mắt trào khóe mi nhưng Park Ji Yeon không dám để con gái nhìn thấy. Cô nhanh chóng giơ tay lau rồi vỗ đầu an ủi nó: "Ryan là bảo bối của mẹ, mẹ sao cũng được, chỉ cần bảo bối mạnh khỏe".

          Ryan sụt sùi, ôm cổ cô nói đều là lỗi của nó, bởi vì nó ốm mãi không khỏi. Park Ji Yeon vỗ về, bảo con bé đừng sợ hãi, chỉ cần nghỉ ngơi tử tế là sẽ khỏi bệnh. Cuối cùng, cô nói: "Con ngoan, mau ngủ một giấc đi, đừng làm mẹ lo lắng". 

           Ryan giơ tay lau nước mắt cho cô, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt, nói nhỏ: "Sau này, hai mẹ con mình đừng khóc nữa mẹ nhé!". 

           Đây là quá trình trưởng thành mà con người buộc phải trải qua, gạt bỏ hết lớp vỏ bọc phù phiếm và hư danh để đối mặt với cuộc sống. Rơi vào hoàn cảnh này nhưng Park Ji Yeon không oán trách một ai. Dù sao, cô cũng là người lớn lên ở Lan Phường, mỗi khi hồi tưởng lại, cô không thể không thừa nhận, Kim Myung Soo đã dạy cô nhiều điều. 

         Ví dụ, những điều một kẻ mạnh bắt buộc phải nếm trải, khiến cô dù gặp tình cảnh tệ hại nhất cũng có thể nghiến răng vượt qua, đồng thời giúp cô nhận thức một điều, con người dù thế nào cũng phải kiên cường tiếp tục cuộc sống. 

         Bây giờ, cô mệt đến mức chỉ muốn nhắm mắt ngủ một giấc không biết trời đất là gì, nhưng cô phải trông Ryan. Cô có sự kiên trì của mình, người nào từ bỏ mới là kẻ yếu. Mà ở Lan Phường, loại người nào cũng có trừ kẻ yếu. 

         Một tuần sau, Ji Yeon làm thủ tục xuất viện cho Ryan. Bệnh tình của con bé về cơ bản đã rõ ràng, cách điều trị bình thường không có tác dụng lớn, việc cần làm bây giờ là tránh để Ryan tái phát bệnh, sau đó chuẩn bị tiến hành ca mổ cho con bé.

         Trước đây, Ji Yeon ít khi phải nghĩ đến chuyện tiền nong. Bây giờ chỉ có hai mẹ con ở nơi xa lạ, cuối cùng cô cũng hiểu tầm quan trọng của đồng tiền, đặc biệt là khi cô phải chuẩn bị chi phí phẫu thuật.

        Park Ji Yeon chưa bao giờ nghĩ mình cũng có ngày phiền muộn vì mấy ngàn won, nhưng sự thật là sự thật, con người đâu thể dự liệu rằng mình lên voi xuống chó lúc nào. 

        Thấy cô lo lắng sốt ruột, Lee Joon khuyên nhủ: "Cô cứ ổn định cuộc sống trước đã, kiểu gì mà chẳng có cách". 

         Park Ji Yeon đành tạm gác vấn đề này sang một bên, mặc áo khoác cho Ryan rồi dẫn con bé rời khỏi bệnh viện. Đường phố tấp nập xe cộ, trung tâm thương mại đều bật nhạc chúc mừng năm mới. 

        Sắp đến ngày Tất niên, Ji Yeon quyết định đợi qua Tết rồi tính sau. Trước khi Ryan xuất viện, Park Ji Yeon đã suy nghĩ mấy ngày. Tình thế cấp bách, cô cũng chẳng có giải pháp tốt hơn nên cuối cùng quyết định chấp nhận sự giúp đỡ của Lee Joon, tạm thời ở nhà anh ta, vì dù sao nhà anh ta cũng gần bệnh viện, đi lại thuận tiện. Tuy nhiên, Ji Yeon giao hẹn với đối phương: "Ban ngày tôi sẽ giúp anh trông coi hiệu sách, coi như thay tiền thuê nhà". Lee Joon vui mừng, lập tức về dọn dẹp nhà cửa. 

         Hai mẹ con anh ta sống ở tầng hai, để Park Ji Yeon và Ryan ở trên tầng ba. Ji Yeon bế Ryan cùng Lee Joon đi bộ về nhà, quả nhiên mười phút là đến nơi. Đây là một ngôi nhà ba tầng, nằm ở mặt phố, tuy cũ kỹ, diện tích tương đối nhỏ nhưng có hơi ấm gia đình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: