Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

🅷ồi 11(2): Rời xa sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  

#11.2

   Tại nhà Lý Trưởng

   Thoáng chốc, Ninh và Dương đã về tới nhà. Vừa đến trước cổng, Dương từ đằng xa đã nhận ra bóng dáng quen thuộc của anh Hoàng, cậu vui vẻ vẫy tay chào anh. Anh Hoàng trông thấy, khuôn mặt vừa mừng vừa lo, hớt hải chạy tới kéo hai đứa vào một góc nói chuyện..

  Anh Hoàng: Sao giờ này hai đứa mới về nhà? * lo lắng
 
  Dương: Có..có chuyện gì sao anh- * cậu dè dặt nói.
 
  Anh Hoàng: Tức nhiên là có chuyện lớn rồi! * hốt hoảng
 
  Anh Hoàng: Ban nãy thầy giáo cậu Ninh vừa ghé thăm, hình như là để phản ánh với hai cụ nhà chuyện mấy nay chẳng thấy cậu tới lớp ấy.
  
  Anh Ninh: Sa..o sao cơ! Vậy thầy với bu tao thế nào rồi??
  
  Anh Hoàng: Trông giận dữ lắm ạ! Bắt con phải tìm hai người bằng được.

    Ninh và Dương nhìn nhau, hai đứa mặt tái mét, trên đỉnh trán còn hiện lên chữ hoảng sợ to đùng. Chúng tuyệt nhiên không ngờ rằng việc cả hai trốn học đã bị bại lộ sớm như vậy. Dương lấm lét nhìn sang Ninh, hắn chẳng biết làm gì ngoài việc cố gắng trấn an sự lo lắng của cu cậu. Cơ mà giờ cậu có nghe cũng chẳng để lọt tai nổi chữ nào, cậu thừa biết lần này cả lũ chết chắc rồi. Dương tự trách bản thân, phải chăng là do cậu đã quá đổ đốn, không thể hoàn thành nổi nhiệm vụ mà ông bà đã giao. Ninh cũng hiểu tâm trạng của Dương lúc này, thấy cái mặt cậu méo xệch đi vì sợ, hắn cũng cảm thấy có lỗi quá..

   Anh Ninh: Haz, mày không cần phải lo! Chuyện này cứ để tao bày cách cho!
 
  Dương: Cậu có chắc không đó! Em sợ..sợ
 
  Anh Ninh: Tao tự lo liệu được, dẫu sao cũng tại tao mà mày phải liên lụy!
  
   Dương: Không đâu-
  
  Anh Ninh: Thôi, mau vào đi kẻo thầy bu tao chờ.

       Sau một hồi suy nghĩ, Anh Ninh cũng tìm ra cái cớ cho cả hai thoát được tội. Hắn mạnh dạn đi trước, còn Dương thì khép nép theo sau. Dẫu vậy thì hai thằng vẫn còn lo sốt vó, chẳng dám bước nhanh như mọi ngày. Vừa vào đến cửa, ông Lý đã đi ra xách tai Ninh vào nhà, làm hắn kêu đau oai oái...

   Ông Lý: Cái thằng trời đánh này, bây giờ mày mới chịu vác cái mặt về nhà đấy à! * giận dữ
 
  Anh Ninh: Có gì thì mình từ từ nói chuyện, thầy nghe con giải thích đã-
 
  Ông Lý: Còn dám trả treo nữa là ông cho mày ra ngoài đường ở đấy!
 
  Anh Ninh: Ối ,con xin..con xin!

      Ông Lý nổi trận lôi đình, bắt hai thằng chúng nó phải quỳ trước nhà. Thằng nào thằng nấy chẳng dám ngẩng đầu lên, mặt mày xanh lét như tàu lá chuối. Dương bị tra khảo thì sợ sệt lắm, chỉ biết khúm núm sau lưng Anh Ninh. Biết cái tính cu cậu không hay nói dối, hắn đành phải đứng ra nói đỡ, nhận hết lỗi lầm về phần mình. Lão càng nghe lại càng thêm tức giận, mắng cả hai té tát...

   Bà Cả: Thôi, giờ cũng muộn rồi! Ông tha cho chúng nó đi! * hắng giọng
  
  Ông Lý: Ơ, cái bà- * ngớ người

     Bà Phượng ngồi kế bên, không nói nhiều lời, chỉ từ tốn giải vây cho cả hai..

  Bà Cả: Thôi, Ninh và Dương cứ xuống dưới nghỉ ngơi đi!
  
  Bà Cả: Nhớ lần sau đừng có tái phạm nữa là được-
  
  Ninh, Dương: Dạ, vâng ạ!
 
  Bà Cả: Còn ông nữa, lát vô phòng thì mình nói chuyện sau. * nhìn lão Lý

       Hai đứa rối rít cảm ơn bà. Ra đến ngoài, Ninh mới thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng sẽ phải quỳ thêm cả tiếng đồng hồ nữa chứ. Riêng Dương thì đã mệt lả người, cậu thở dài, tự dặn lòng sẽ không tái phạm thêm lần nào nữa. Thấy cậu trai bên cạnh mồm vẫn còn lải nhải không ngừng, Dương đứng kế cũng đến bái phục cái sức trâu bò của hắn. Cơ thể cậu ể oải, chỉ muốn được nhanh chóng tắm rửa, rồi về phòng nghỉ ngơi nên chặn ngang cái miệng Anh Ninh còn đang nói..

    Dương: Vậy thôi, em đi tắm trước đây! Có gì cậu tắm sớm, rồi vào nghỉ ngơi trước nhé.

      Dương ân cần dặn dò hắn rồi mới quay người về phòng, cậu giờ trông như thể một người mẹ đang lo lắng cho đứa con của mình vậy!. Còn chưa đi được vài bước, cậu đã bị Ninh túm cổ áo giữ lại...

    Dương: Này..này, thả em ra mau
  
   Anh Ninh: Còn lâu, giờ mày chỉ cần tắm chung với tao, rồi tao khác buông ra!
 
      Dương nghe vậy thì ngại lắm!. Cậu ngúng nguẩy, cố gắng gạt tay hắn ra. Biết là trai với trai thì ngượng ngùng gì mấy chuyện ấy, nhưng ai đời chủ - tớ lại đi tắm chung với nhau bao giờ..

   Dương: Không, không chịu đâu-

  Cậu lắc đầu nguầy nguậy, nhất quyết từ chối..

   Anh Ninh: Ơ, sao thế! Tao thấy bình thường mà?
 
  Dương: Nhưng em không thích tồng ngồng trước mặt người khác đâu-
 
  Anh Ninh: Gớm chết ấy, mày cứ phải khéo lo! tao với đám thằng Trí hồi trước cũng tắm đầy ra đó thôi!
  
   Dương: Cơ mà-
  
  Anh Ninh: Không cơ mà gì hết, đi nhanh đi..

    Dương lúc này còn chống chế, thật lòng chẳng muốn hớ hênh trước mặt người mình thích chút nào. Ấy vậy mà Anh Ninh lại chẳng có chút ngần ngại, còn nhanh tay kéo cậu vô buồng tắm. Bước vô trỏng, Ninh thó lấy cái chậu thau để trong góc xó, hì hục xả nước. Xong xuôi, hắn đưa tay sờ  xuống nước thử kiểm tra nhiệt độ mà chao ôi, lạnh buốt tay luôn!. Đúng là tiết trời gần vào Đông mà, mọi thứ cứ như muốn đóng băng vậy!  Nhìn dáng vẻ lạnh tới giật mình của Ninh, Dương không nhịn được mà bật cười khúc khích. Cảm thấy bản thân bị chọc quê, hắn muốn dạy cho Dương một bài học nên kéo cậu xuống thau nước, cho cậu hiểu cảm giác lạnh tới thấu xương là như thế nào. Cu cậu trông thế thì hốt hoảng, vùng vẫy quyết liệt, chẳng may làm hai đứa ngã oành xuống đó. Nghe có tiếng động lớn, bà Ba bên ngoài chạy vào ngó xem thử, trên tay còn cầm cái ấm nước vừa mới đun sôi. Thấy Ninh và Dương người gần như đã ướt như chuột lột, còn đang ngồi co ro vì lạnh, bà cười bật lực..

   Bà Ba: Hai cái đứa này, cứ nghịch ngợm nữa là bà lên méc bà Phượng đó!
 
  Dương: Tho..i thôi, con không dám nữa đâu ạ-
 
  Bà Ba: Đêm đã khuya lắm rồi, mau mau tắm sớm kẻo lại ốm cả lũ bây giờ-
 
  Bà Ba: Còn cả cậu Ninh nữa! Cậu cũng phải chú ý tới sức khỏe của mình, không khéo ông bà lại lo-

     Hắn bị ngã nên còn hậm hực lắm, cứ tỏ ra đanh đá, trả lời cộc lốc với bà Ba..

   Anh Ninh: Nhưng mà nước lạnh thế này, sao mà tắm nổi!!
 
  Bà Ba: Đây đây, để bà đổ nước nóng vào cho, thêm tí nước nữa là được rồi đó!
 
  Dương: Oa, chúng con cảm ơn bà nhiều lắm! * vui vẻ
 
  Bà Ba: Không sao, không sao, thôi bà ra ngoài nghen-

     Đêm hôm khuya khoắt, biết bà vẫn còn thức để đun nước tắm cho hai đứa, Dương biết ơn vô cùng. Nhưng trái ngược với cậu, cái tên kế bên vẫn còn bức bội vụ bãn nãy, vì thế vừa cởi đồ mà vừa càu nhàu. Người cũng đã ướt rồi, cậu cũng chẳng ngượng ngùng nữa mà cởi hết đống quần áo dính bệt trên người. Ninh thay xong thì xoay đầu nhìn lại, hắn nhìn Dương trân trân, mắt chẳng rời sang phía khác. Từ phía cánh tay áo trở xuống, trông người ngợm cậu đen ngỏm, vậy mà bên trong lại trắng muốn phát sáng luôn chứ!  Đã vậy, dáng vóc còn nuột nà hơn khối đứa con gái nữa!  Ninh vẫn vô tư ngắm nghía, chẳng để ý việc nhìn trộm đã bị Dương phát giác làm cậu vội lấy tay che người..

   Dương: Cậu làm gì mà cứ nhìn đăm đăm em ghê thế!
  
   Anh Ninh: À, ta..o tao nhìn con cóc thôi! Tao nhìn con cóc sau lưng mày chứ nhìn mày đâu-
  
   Dương: Á á á, có cóc!! *hét lớn

      Dương hét lớn, nhảy tót lên người Anh Ninh. Trần đời ngoài sợ ma ra cậu còn sợ nhất là mấy con cóc, Dương nhắm tịt hai mắt, liên tục thúc giục hắn mau đuổi nó đi. Ninh còn đang bối rối, chưa hiểu chuyện gì đang diễn đang ra, hắn chỉ là nói dối mà đâu biết là cậu sợ thật. Cơ thể hai đứa trần như nhộng, ôm sát vào nhau, việc tiếp xúc da thịt kiểu này làm Ninh cảm thấy khó xử. Hơn nữa, cái mùi hương hoa lài trên người Dương còn vương trên hắn, càng khiến Ninh ngại ngùng, xúc cảm trong tim cũng tự dưng tăng vọt...

   Dương: C..ậu đuổi nó đi chưa? * cất giọng hỏi
  
   Anh Ninh: Chưa đâu, nó vẫn cứ đứng yên đó * nói dối
  
  Dương: Cậu làm ơn đuổi nó nhanh đi.. Em sợ-

     Rõ là biết mình đang nói dối, mà sao Ninh cứ cảm giác thích thích sao ấy. Hay phải chẳng ở cái độ tuổi 16 -17 này, ngoài sự nhiệt huyết vốn có kia còn là những dòng cảm xúc mới lạ. Ngay cả khi Dương đã xuống khỏi, hắn vẫn còn có chút luyến tiếc...

   Ninh múc gáo nước lớn tạt thẳng vào người, vừa mới đánh mắt sang phía Dương đã lại thấy cậu chàng đang bận cài cúc áo, hắn sốc ngang..

    Anh Ninh: Mày làm gì mà tắm nhanh thế! Còn chưa kỳ cọ gì mà-
 
  Dương: Đâu có, em kỳ cọ hết rồi. * Dương tỉnh bơ đáp lại
 
  Anh Ninh: Còn chưa cả đến 5 phút, mày tắm bẩn vừa thôi chứ!
     
       Ninh lại gần kiểm tra, sờ lên mái tóc còn khô queo của cu cậu, Ninh tặc lưỡi. Hắn búng vào mũi Dương một cái rõ đau, khiến nơi ấy có chút phiếm hồng, ai bảo do cậu ở dơ quá mà. Nói rồi, Ninh bắt cậu phải cởi áo ra tắm lại đoàng hoàng, sợ bị búng nữa nên Dương răn rắp nghe theo...

    Anh Ninh: Lại đây, tao gội đầu cho mày!

   Ninh cầm lấy cái ghế gỗ con kê gần mình, vỗ vỗ kêu Dương lại ngồi..

    Dương: Dạ thôi, để em tự làm cũng được-
   
    Anh Ninh: Mày có biết cái gì đâu mà làm, ngồi yên đấy cho tao.

      Ninh chơi lớn, dùng luôn cái chai dầu gội đầu hương hoa hồng đắt tiền của má. Đến hắn còn chưa được thử lần nào nhưng nay lại lôi ra cho cậu sài. Sợ bọt xà phòng sẽ làm cay xé mắt Dương nên được lúc lại hỏi cậu có sao không. Đây là lần đầu tiên Dương được người khác gội đầu cho nên cu cậu rất vui, cứ luôn miệng tấm tắc khen anh tài giỏi...

   Dương: Cậu Ninh đúng thật là một người rất ân cần mà! Ai mà được làm vợ cậu thì chắc sướng lắm lắm-

   Hắn nghe vậy thì phổng mũi tự hào, miệng còn cười phớ lớ..
  
   Dương: Cậu làm thuần thục thế này, chắc cũng đã từng gội cho nhiều người rồi nhỉ?
 
  Anh Ninh: Đâu có, mày là người đầu tiên đấy!

   Dương: Hả, thật sao cậu? * Dương tò mò hỏi lại
  
   Anh Ninh: Thật, tao nói điêu mày làm gì?
 
  Dương: Nhưng sao-
 
  Anh Ninh: Tao cũng chẳng biết sao nữa...chắc do mày là bạn thân nhất của tao nên vậy á!
 
    Như bao lần,Dương vẫn gương đôi mắt to nhìn về phía anh, bất giác khóe môi cậu nhếch lên. Cuộc đời cậu trước giờ đâu nó nổi một người bạn, thì ra loại cảm giác có bạn thân lại vui tới vậy? Được người khác bảo vệ, được tắm chung, ăn chung,...đúng là thích thật!

    Tóc Dương ngắn cũn nên gội đầu rất nhanh. Gội xong, Ninh còn không quên lấy khăn lau đầu cho cậu. Dương thì ngoan ngoãn như một chú cún nhỏ, cứ ngồi yên cho anh lau tóc. Tắm rửa xong xuôi, người cậu thơm tho ra hẳn, đặc biệt là phần tóc tai ấy. Quả nhiên là hàng chất lượng cao có khác, dùng xong mà tóc cậu mượt mà thấy rõ. Dương rối rít cảm ơn Ninh nhưng hắn chỉ cười xòa đáp lại. Lạ thật, hình ảnh cậu trai kiêu ngạo ngày nào giờ lại biết từ tốn trước mặt người khác cơ đấy. Phải chăng người đó đã thay đổi thật rồi...nhưng " thay đổi " là vì ai??...

 
   Còn tiếp

             ⌧⌧⌧⌧⌧⌧⌧⌧⌧⌧⌧

   Đoạn cuối tớ siu siu bí ý tưởng luôn nên văn nó cụt lủn vậy đó. Mà do Hồi 11 này qué dài nên tớ phải chia ra làm 3 phần, đáng nhẽ ra sẽ không có tình huống " tắm chung " đâu nhưng... ( mấy bồ tự hiểu đi nha=))) )

      Kết thúc hồi 11 (2) của: " Ngày Xưa Một Chuyện Tình ", mình mong sẽ nhận được sự ủng hộ tích cực của các cậu để tớ thêm động lực ra các chap tiếp theo nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top