Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

🅷ồi 6: Làm bạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   " Tình yêu sét đánh có thể tồn tại hoặc không, nhưng tình yêu trong một khoảng khắc thì có.."

       _Trích: Làm sao dừng lại được thời gian📸 _

             ⌧⌧⌧⌧⌧⌧⌧⌧⌧⌧

#6

   Ông Lý: Ối..ối giời đất ơi!

   Bà cả: Trời ơi, cái gì mà mới sáng mở mắt ra ông đã la lối um sùm thế! * khó chịu

   Ông Lý: Mất...mất dồi bà ơi!

   Bà cả: Ông bị dở à? Mất là mất cái gì.

   Ông Lý: Mất tiền, mất tận 50 đồng đấy.

    Bả cả: Cái gì? Tận 50 đồng lận. * hốt hoảng

        Trời vừa chập sáng, đôi vợ chồng nhà Lý Trưởng đã lại cãi vã với nhau, tiếng ồn ào làm đám gia nhân trong nhà thức giấc. Ra đến bên ngoài, ai nấy cũng ngỡ ngàng khi thấy lão Lý vẫn đang ngồi bệt dưới đất, còn bà Phượng thì cứ luôn miệng khóc lóc ỉ ôi, than thân trách phận. Bà Tư đứng cạnh cũng vội tiến tới đỡ bà chủ đứng dậy, ngồi lên ghế nghỉ ngơi. Lão Lý vì thẹn quá hóa giận, cứ ngồi đó chửi đám người ở xối xả. Dẫu chẳng ai biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng cũng không dám lên tiếng, cứ cúi đầu đứng yên chịu trận. Dương lúc này vẫn đang ở dưới nhà, khuôn mặt còn ngái ngủ, cậu ngồi dậy ngáp ngắn ngáp dài chợt bị tiếng anh Hoàng từ ngoài gọi dậy, trông mặt anh có vẻ hấp tấp lắm!. Cậu ra tới nơi đã thấy mọi người phải đứng thành một chỗ, mặt lão Lý thì cau có đi kiểm tra từng người một. Đến lượt cậu, lão sờ hết chỗ này đến chỗ khác, đến khi sờ tới gần cái đũng quần thì lại móc ra được một túi tiền nhỏ. Mọi người đều trố mắt kinh ngạc mặc cho cậu chẳng hiểu gì cả. Đó chỉ là cái túi đựng tiền mà chị Lành may cho cậu thôi mà? Cậu thầm nghĩ. Lão Lý giờ đã giận đến tím, mắt đỏ ngàu, liền mặt đưa tay đánh Dương một cú trời giáng. Cậu còn chưa kịp hiểu chuyện gì, chỉ biết ôm lấy mặt mình..

    Anh Ninh: Đó, thầy thấy chưa? Con đã bảo nó là thằng ăn trộm rồi mà. * hét lớn

    Ông : Tiên sư thằng oắt con, uổng công ông tin tưởng đưa mày về đây, thì ra là vác một thằng ăn trộm về nhà. * tức giận

    Dương: Co..n con đã làm gì đâu ạ!

    Ông : Mày còn chối! Vật chứng đã có rành rành ở đây mà mày dám cãi.

    Dương: Đó..đó là túi tiền của con mà-

    Anh Ninh: Đâu là túi tiền của mày? Chẳng nhẽ túi của mày lại giống hệt túi của thầy tao.

    Dương: Không phải, đây là túi mà em được mợ hai may cho.

    Anh Ninh: Đừng có nói dối, mày với bà ta có phải người thân đâu mà đối xử với nhau tốt vậy?

    Dương: Em..em

    Ông : Thằng ranh con, hôm nay ông sẽ đánh cho mày chết, đến khi biết lỗi mới thôi!

    Ông : Thằng Hoàng, mau kéo nó ra đáng 50 roi cho tao. *quát lớn

    Dương: Ối, khô..ng không phải con đâu! Ông tha cho con đi. * van xin

       Ông Lý đứng dậy quát lớn, Anh Ninh từ phía sau còn không ngừng thêm dầu vào lửa, buông ra những lời châm chọc Dương, hắn hả hê nhìn chiến tích của chính mình, lòng vui như nở hoa. Thật vậy, người đã lấy trộm tiền của lão Lý thực chất không phải là Tùng Dương, mà chính là cậu con trai yêu quý của lão. Hắn lấy tiền cũng chỉ vì muốn lấy lòng đám bạn xấu kia, định bụng làm xong sẽ đổ mọi tội lỗi cho cậu lấy mà nào ngờ kế hoạch lại thành công hơn dự kiến. Anh Hoàng chỉ biết đứng sững sờ tại chỗ, chẳng có dám ra tay đánh cậu. Lão già lên tiếng thúc giục, quát nạt nếu anh chẳng chịu đánh, người ra tay sẽ là lão. Dương nhìn anh với đôi mắt đã ngấn lệ, uất ức theo anh ra ngoài chịu đòn. Riêng bà Phượng từ nãy đến giờ vẫn chưa nói lời nào, trong tay vẫn cầm túi tiền nhỏ ấy, tiến tới nhẹ nhàng thủ thỉ...

    cả: Ông khoan đi đã, nhìn xem cái túi tiền nhỏ thế này...sao đựng vừa được 50 đồng-

   cả: Với cả, cái túi ấy là chính tay tôi may cho ông, chắc chắn không thể sai được.

    Ông : Đến giờ này mà bà còn bênh nó được, nó chính là thằng ăn cắp đấy! * tức giận

    Ông : Đám dân nghèo biết bao nhiêu là thủ đoạn, bà sao mà biết được.

    cả: Hừ, ông đừng có cái gì cũng dân nghèo, dân nghèo-

    Ông : Bà thật là- * khó chịu

       Lão nhíu mày, khó chịu nhăn mặt nhìn bà Phượng, than thở sao mà lắm lúc bà cứ đi tin đám người ở hơn người nhà vậy chứ? Lão tặc lưỡi, quay ra dùng giọng đe dọa đám người ở..

    Ông : Chúng mày còn đứng đó làm gì? Mau ra làm việc của mình đi!

       Mọi người lúng túng đứng dậy, cuống quýt tản ra làm việc của mình.

       Ngoài xân, Dương ngước mặt lên nhìn anh Hoàng, cậu như đang rơm rớm nước mắt. Anh có chút lưỡng lự, chẳng dám nhìn thẳng vào cậu. Hoàng đưa tay vỗ nhẹ vào vai Dương như muốn an ủi: " Anh tin chú mày không có lấy, nhưng nếu anh không đánh...cụ Lý chắc chắn sẽ đánh mày nhừ tử đấy. " .Biết được nỗi lòng của anh, cậu đành gật đầu chịu trận. Dương vén hai ống quần, để lộ phần bắp chân, anh Hoàng cầm chặt chiếc gậy, vung tay đánh mạnh vào chân cậu. Dương như muốn ngã khụy trên nền đất nhưng cậu vẫn nghiến răng đứng yên chịu đòn. Giá mà chị Lành ở nhà, có phải chị đã minh oan cho cậu rồi! Tại sao cuộc sống lại bất công như vậy? Cậu chỉ ước được về nhà, được ba, được mẹ bao bọc, chở che mà thôi. Cậu cố kìm nén bản thân, không dám khóc nấc lên nhưng sao những cú đánh ấy như đang ghìm sâu vào da thịt cậu. Nó đau quá! Chân cậu đã hằn vết đỏ, những vết thương còn bắt đầu rỉ máu. Dương đau điếng liền òa khóc xin anh Hoàng dừng tay lại. Anh Ninh đằng ấy bật cười hả hê, hắn thầm nghĩ cậu bị hành một vố đau như vậy, chắc từ sau sẽ không dám động đến hắn nữa rồi...

       Tối hôm ấy, Anh Ninh từ nhà bạn đi chơi cũng đã về. Định bụng về xem Tùng Dương bị đánh sao rồi, mà đến trước cửa đã thấy ông bà Lý ngồi sẵn trước ghế, vẻ mặt nghiêm nghị. Hắn bất giác cảm thấy kì lạ, lòng có chút khó hiểu nhưng vẫn vui vẻ bước vào nhà. Bà Phượng cất tiếng nói..

    cả: Lại đây, ta có chuyện muốn nói với con.

    Anh Ninh: Chuyện gì thì cứ để mai nói, con buồn ngủ lắm! * than vãn

    Bả cả: NHANH LÊN. * quát lớn

    Anh Ninh: Vâ..ng. * sợ hãi

       Hắn là đang không biết chuyện gì xảy ra, còn bà Phượng vẫn nét mặt ấy, bà thở dài bất lực, đưa hai túi tiền ban sáng lên mặt bàn...

    Anh Ninh: Sa..o sao bu lại có nó chứ! * hốt hoảng

    cả: .....

                  * Hồi tưởng

       Bà Tư đứng trong nhà, sót xa nhìn ra ngoài xân Thấy Tùng Dương bị đánh, lòng bà đau lắm!. Bà thương cậu như con cháu trong nhà vậy, thấy Dương bị đánh mà nước mắt dàn rụa, người mệt lả như sắp ngất,...định chạy ra đỡ lấy cậu. Chợt bị bà Phượng cản người lại, lắc đầu. Bà Tư ấy vậy định lên tiếng nhưng lại bị bà Phượng ngắt lời nói..

    cả: Bà không phải giúp thằng nhóc đâu, vào trong kia dọn dẹp phòng cho Anh Ninh giúp tôi.

    : Nhưng bà chủ ơi, thằng nhóc nó vẫn còn nhỏ...sao chịu được ngần ấy đòn roi chứ! * sốt sắng

    cả: Tôi sẽ giúp! Miễn sao bà làm theo lời tôi là được rồi.

    : Dạ vâ...ng, thưa bà!

           * Kết thúc hồi tưởng

    cả: Ta thấy túi tiền này trong phòng con, con còn muốn giải thích gì không?

    Anh Ninh: C..on con * lắp bắp

    Bà cả: Vậy là sao? Con mau giải thích đi.

    Bà cả: Tại sao con là người lấy, mà đi đổ lỗi cho Tùng Dương?

    Anh Ninh: ...... * im lặng

        Lão Lý kế bên đã nổi trận lôi đình, xông tới vả hắn đau điếng, gào giọng hét lớn...

    Ông Lý: Tao có dạy mày cái tính này đâu mà mày hư thế!

    Ông Lý: Đi, đi mau, hôm nay ông dạy mày một trận. * quát lớn

        Anh Ninh bị lão Lý kéo ra xân, vẫn không khỏi ngỡ ngàng, đứng chết chân tại chỗ. Bởi từ trước tới giờ, dẫu hắn có làm sai đến đâu cũng chưa từng bị thầy ra tay đánh mắng. Ngờ đâu, hắn lại có cái ngày này chứ!. Anh Ninh lần đầu biết sợ hãi, hắn khóc lóc van xin cha. Bà Phượng không dám ngoảnh lại nhìn hắn, trong mắt bà giờ đây chỉ là sự bất lực, ân hận,...

      Đêm đã khuya, Tùng Dương rón rén bước xuống giường, cậu lén lút đi đâu đó. Vết thương ban sáng khiến chân cậu đi khập khễnh nhưng trong tay vẫn giữ chặt bọc cơm muối vừng. Cậu tới trước cái chõng tre ngoài nhà, chọc chọc nhẹ vào người Anh Ninh. Hắn vẫn nằm trằn trọc mãi chẳng tài nào nhắm mắt, bụng thì đói meo, vết đánh thì mãi chẳng lành làm sao mà ngủ được? Ninh thầm nghĩ, bỗng chốc thấy có ai sờ vào người, liền giật mình hốt hoảng. Hắn dụi dụi mắt, lại nhăn mặt khi biết được người đó là Dương...

    Anh Ninh: Khuya rồi, sao mày còn ngoài này? * khó chịu

    Dương: E..m em đi vệ sinh.

    Anh Ninh: Mày đi vệ sinh, mà có nhất thiết phải mang cơm theo không?

   Dương: Ừ, thì..em- * lắp bắp

       Dương cứ mãi trả lời vòng vo, hắn chỉ tặc lưỡi, thừa biết ý định của cậu...

   Anh Ninh: Tao đói...đưa nắm cơm trong tay mày đây!

   Dương: Hả,..dạ * giật mình

   Anh Ninh: Chẳng phải mày chuẩn bị cho tao sao? Mau đưa đây.

   Dương: Dạ đây- * cười mỉm

       Chưa kịp đợi, Ninh giật luôn nắm cơm trong tay Dương, cậu trông thấy cũng nở nụ cười vui vẻ nhìn hắn ăn. Thấy cậu cứ mãi đứng yên, hắn nhìn cậu một lúc, mãi mới chịu ra hiệu kêu cậu lại đây ngồi. Dương bước tới, chân vẫn đi khập khiễng. Cậu trầm ngâm hồi lâu, bất ngờ lên tiếng hỏi han..

     Dương: Cậu bị đánh có đau không ạ?

    Anh Ninh: Tức nhiên là đau rồi! Mày hỏi gì ngu thế.

    Dương: Thế..thế để em xức thuốc cho cậu nhé!

    Anh Ninh: Tao không cần. * khó chịu

    Dương: Nhưng...nhưng nếu vậy, vết thương sẽ càng nặng thêm mất! * lo lắng

    Anh Ninh: Mày phiền phức quá!-

    Anh Ninh: ..... * im lặng

    Anh Ninh: Muốn làm...thì lại đây nhanh lên.

        Anh Ninh cởi bỏ chiếc áo ngoài, để lộ tấm lưng trần đầy vết hằn đỏ. Dương có chút ngượng ngùng, tiến tới chạm nhẹ vào vết thương, hắn liền kêu la oai oái. Cậu dịu dàng xức thuốc, thấy hắn nhăn mặt khó chịu vì đau, cậu lại nhẹ nhàng hơn. Anh Ninh lặng yên nhìn chằm chằm vào gói cơm còn dang dở. Bỗng chốc hắn quay người lại, lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt cậu, từ từ lên tiếng..

     Anh Ninh: Dương có ghét tao không?

     Dương: E..m em không.

     Anh Ninh: Trước giờ, tao chỉ luôn ghét bỏ, chửi mắng mày, hôm nay còn vu oan tội ăn cắp cho mày nữa-

     Anh Ninh: Những vết thương này của tao, so với mày còn chẳng thấm..

     Anh Ninh: Tại sao..mày không ghét tao?

    Dương: Tại vì..em chỉ muốn làm bạn với cậu thôi. * lắp bắp

    Anh Ninh: Hả..ả * ngạc nhiên

    Dương: Em muốn được làm bạn với cậu! Cậu có đồng ý không?

     Anh Ninh: Tao..

          Mới thốt được nửa câu, Ninh như nghẹn cứng ở cổ họng. Hắn là cũng muốn được làm bạn với cậu sao? Nghĩ đến đây, Ninh quay người đi vội giấu nhẹ khuôn mặt đã ửng đỏ như trái cà chua. Dương lúng túng, tưởng hắn không đồng ý nên nét mặt lộ rõ sự thật vọng. Đúng rồi, sao mà cậu dám trèo cao được cơ chứ! Để hắn chấp nhận đã khó như lên trời rồi, giờ nào có dám làm bạn. Cậu mải suy nghĩ, bất chợt Anh Ninh lại lên tiếng...

    Anh Ninh: Ừ, tao đồng ý.

    Dương: Cậu..cậu đồng ý gì cơ? * giật mình

    Anh Ninh: Thằng ngốc, tự mà hiểu đi!

    Dương: Hả, cậu là đồng ý-

        Dương dường như nhận ra điều gì đó, cậu lắp bắp hỏi lại thì nhận được sự gật đầu của hắn. Vậy có phải là hắn đã đồng ý làm bạn với cậu rồi không? Tùng Dương như không tin vào hiện thực, cậu vui sướng nhảy cẫng lên, nhốn nháo lao tới nắm chặt bàn tay Ninh..

     Anh Ninh: Trời đất, mày làm cái gì vậy? Buông tay tao ra mau- * bất ngờ

    Dương: Kh..ông..không muốn, cậu phải móc nghoéo với em đã.

    Anh Ninh: Để làm gì chứ?

    Dương: Em sợ cậu nói dối, cậu phải hứa với em thì em mới buông tay ra!

    Anh Ninh: Cái thằng ngốc này-

        Anh Ninh tặc lưỡi, miệng lầm bầm trách móc nhưng tay vẫn đưa lên móc với Dương, thầm nghĩ cậu đúng là: " Cái đồ trẻ con"

Còn tiếp 

            ⌧⌧⌧⌧⌧⌧⌧⌧⌧⌧⌧

      Thích cái cách cô ấy sau bao nhiêu chap cuối cùng cũng chịu viết hết ngược-))

     Kết thúc hồi 6 của: " Ngày Xưa Có Một Chuyện Tình " , mình mong sẽ nhận được nhiều sự ủng hộ tích cực của các cậu để tớ có thêm động lực để ra chap tiếp theo nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top