Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

🅷ồi 9: Về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   _ Trích: Tiếng chuông gọi người tình trở về_

            ⌧⌧⌧⌧⌧⌧⌧⌧⌧⌧⌧

#9

      Tùng Dương thành thục mở chốt cổng sắt, cậu thầm nghĩ đã bao lâu rồi mình chưa được về nhà nhỉ? Chắc hẳn cũng phải hơn 3, 4 tháng rồi đấy. Cậu thực sự nhớ nơi đây lắm rồi!, chỉ mong gặp cha, gặp mẹ để được ôm vào lòng mà thôi. Dương bước vào trỏng, cậu ngó nghiêng quanh nhà một lượt, nhìn kỹ lại thì nhà cũng chẳng có thay đổi là bao. Thấy chiếc xe thồ cũ được dựng trong góc sân, cậu chắc hẳn thầy bu vẫn đang ở nhà đây mà. Trong nhà, ông Hải vẫn còn ngồi nhâm nhi chén trà thảo mộc, vì trời cũng chập trưa, nghe có cái tiếng léc kéc mở cổng tưởng bà nhà đi chợ đã về, ông nhanh chân xỏ đôi dép lỗ trông ra nhìn. Ra tới nơi, lại chẳng thấy bóng dáng bà Loan đâu, chỉ thấy mình Dương tay còn xách nách mang vài túi đồ lểnh kểnh, miệng cười toe toét để lộ chiếc răng thỏ lớn..

    Dương: Con chào thầy, con về rồi ạ! * vui vẻ

    Ông Hải: Ôi, c..ái cái Dương đây mà.

    Ông Hải: Về..về khi nào mà không báo cho thầy bu biết thế con-

        Ông Hải vui như bắt được vàng, vội tiến gần đến ôm lấy con. Dương gặp cha thì cũng vui lắm! Cơ mà bị ông ôm chặt đến ngạt cả thở, không khéo cậu lại vui mà chết mất. Ông Hải liếc nhìn cậu một lượt, ngỡ tưởng Dương đi làm hầu cho người ta sẽ trông gầy gò, ốm yếu lắm mà rằng đâu nhìn cậu phổng phao hơn trước nhiều, hai chiếc má bánh bao cũng có chút phúng phính. Hồi trước, khi mới biết tin bà Loan để cậu đi làm người ở cho nhà Lão Lý, ông giận bà lắm! Sợ cậu ở đó lại bị người ta chèn ép đủ điều, vì thế mà ngày ngày quên ăn quên ngủ, đầu cũng gần bạc trắng. Nhưng thấy con còn mạnh khỏe hơn, ông cũng an tâm phần nào. Dẫu vậy, có nói chuyện hồi lại chẳng thấy Lành đâu, ông hỏi Dương..

    Ông Hải: Mà này, chị con đâu rồi! Sao có mỗi mình thế này?

    Dương: Dạ, chị..- * lắp bắp

       Dương nghe thế, đắn đo suy nghĩ có nên nói hay chăng. Ông Hải nhìn thoáng qua là đã biết rõ, cũng chẳng gặng gượng hỏi thêm nữa, chỉ nhẹ vỗ vai kêu cậu mau vào nhà kẻo nẳng.

       Vừa hay bà Loan đi chợ cũng đã về, tay còn cầm theo cái làn đựng thức ăn, tay kia vẫn đang giữ chặt cổ chân con gà mái lớn. Vừa trông thấy Dương, đã lại chạy đến ôm chầm lấy cậu..

    Loan: Trời đất, cái ông kễnh này về khi nào mà không báo cho ai biết thế!

    Dương: Hehe, con vừa mới về thôi ạ! * tươi tắn

    Loan: Thế còn chị Lành bay đâu?

        Dương cười gượng, im lặng nhẹ lắc đầu. Ông Hải cũng vội chen ngang lời nói, đáp lại...

    Ông Hải: Cái bà này thật là, con nó đi lấy chồng..còn phải lo cho nhà chồng chứ! * trách móc

    Ông Hải: Có cái Dương nó về là may lắm rồi.

     Loan: Rồi rồi, ông cứ trách tôi mãi cơ! Mau ra phụ tôi cầm đồ vào nhà với thịt con gà để còn kịp giờ làm đám.

    Dương: Để con phụ bu một tay nhé! * nhanh nhảu

    Loan: Thôi thôi, anh cứ vào nhà mà nghỉ ngơi, ở đây có bu và thầy làm được rồi.

   Dương: Dạ thôi, lâu rồi con chưa giúp bu nên để hôm nay con phụ cho ạ!

       Chưa gì bà Loan đã gạt phăng, bà lắc đầu không đồng ý..

    Loan: Tôi xin, anh cứ vào trong nghỉ là được rồi.

   Dương: Như..ng

       Ông Hải liền chèn vào nói thêm..

   Ông Hải: Haha, bu con nói đúng đó! Mọi chuyện ở đây cứ để thầy và bu lo là được rồi!

       Lời bà nói có vẻ cương quyết lắm! Bắt cậu phải vào trỏng nghỉ ngơi bằng được, chẳng thể làm trái lệnh, Dương bất lực ngoan ngoãn nghe theo.

   * Trong phòng

       Dương đặt gọn đồ đạc vào góc tủ, cậu tiến tới chiếc giường, nằm gục mặt xuống, hai mắt nhắm nghiền. Đã lâu cậu không về nhà nhưng căn phòng vẫn được dọn dẹp sạch sẽ, chẳng mấy bám bụi. Cái mùi hương của cây mít sau vườn cứ phảng phất quanh phòng, làm cậu cảm thấy thật dễ chịu. Dẫu là vậy, nhưng Dương cứ nằm trằn trọc mãi chẳng ngủ được. Cậu ngước mặt lên nhìn ra phía cửa số, từng con gió nhẹ thoảng qua, lùa vào làm đung đưa mái tóc cậu. Dương tự hỏi bản thân liệu rằng: " cậu còn đang vấn vương điều gì sao.. ". Phải chẳng trong đầu cậu vẫn nghĩ tới chuyện ban sáng...

  * Tại nhà Lý Trưởng

       Từ sáng tới giờ, Anh Ninh cứ mải nhốt mình trong phòng, kẻ hầu gọi xuống dùng bữa cũng chẳng muốn ăn. Điều này thật kỳ lạ, từ trước giờ một người luôn coi trọng bữa ăn như Bùi Anh Ninh, dẫu có là chuyện vui hay chuyện buồn thì việc ăn với hắn cũng là trên hết, vậy mà hôm nay có là một hạt cơm hắn cũng chẳng muốn động tới. Lý do tại sao ư! Chỉ vì hôm nay, chính miệng Dương đã nói ghét hắn...cũng bởi, Ninh chỉ muốn giữ cậu lại thôi mà!. Hắn như kẻ thất thần, chỉ nhìn phờ phạc vào đống đồ ăn đã chuẩn bị cho Dương hôm nay. Bản thân của Anh Ninh cũng thấy thật kỳ lạ, không biết đã bao lâu hắn mới có cảm giác này. Cảm giác " nhớ nhung '' một người... Cũng không quá lâu, hắn đã gạt phăng ý nghĩ đó trong đầu mình, tự trấn an bản thân chỉ là cảm xúc nhất thời dành cho một người bạn. Cơ mà có nói như vậy, nhưng sự thực thì hắn là đang nhớ Dương rất nhiều, nhớ nhiều mà cũng giận cậu nhiều lắm! Lòng tự hỏi sao cậu lại không muốn chơi với mình nữa chứ?. Cái dòng suy nghĩ ấy cứ luôn luẩn quanh trong tâm trí Ninh, hắn rất thắc mắc vì sao Dương lại nói vậy. Hắn bây giờ...chỉ muốn được gặp cậu mà thôi..


  * Trong phòng

       Dương lười biếng nằm vật ra sàn, lâu lâu lại đứng dậy tưới chút nước cho mấy chậu hoa nhỏ đặt cạnh của sổ. Dương thở dài chán nản, cứ phải ngồi yên trong phòng khiến cậu bồn chồn tay chân quá! Dương mở cửa phòng, cậu mò mẫm xuống gian bếp, trông thấy bà Loan vẫn đang loay hoay luộc con gà, bên cạnh là rổ rau còn chưa lặt xong. Cậu bèn ngồi xuống phụ bà lặt rau, bà Loan vừa hay quay ra đã thấy cu cậu ngồi ngay ở đó, có chút ngạc nhiên hỏi..

     Loan: Ối, Dương sao không ở trong phòng mà ra ngoài này thế con?

    Dương: Con thấy chán, nên mò xuống đây thôi ạ.

    Dương: Bu đừng có ép con lên trển nữa, để con phụ bu là được rồi!

    Loan: Được vậy, thì ta cảm ơn con! * vui vẻ

         Hai mẹ con ngồi vây quanh bó rau cải xanh, vừa làm mà vừa buôn chuyện với nhau. Đang trò chuyện lưng chừng, bà Loan để ý tới sắc mặt rầu rĩ của cậu..

     Loan: Chắc đang tương tư cô nào trên đó nên vẻ mặt mới rầu rĩ phải không? * trêu chọc

    Dương: Ối, c..on con đâu có. * giật mình

    Loan: Cha bố nhà anh, tôi đẻ ra anh mà tôi không biết sao? Haha

    Loan: Thế rốt cuộc là anh đang thầm thương cô nào?

       Dương im lặng, một hồi sau mới chịu lên tiếng hỏi..

    Dương: Cơ mà...nếu người con thích là nam thì sao?

       Cuộc trò chuyện chỉ vừa mới kéo dài vài phút, nhưng lại bị câu hỏi của Dương làm trở nên yên ắng. Bản thân bà Loan bị cậu làm cho rơi vào trầm ngâm, chẳng biết phải mở lời ra sao? Bà lẩn tránh câu hỏi của Dương, kêu cậu mau xếp bát đũa bưng ra ngoài nhà, Dương hiểu ý cũng đứng dậy rời đi. Tiếng thở phào nhẹ nhõm khi thấy cậu ra khỏi gian bếp, không hiểu sao bà lại chần chừ không dám đối mặt với cậu hỏi ấy của cậu, bao nhiêu những ký ức kinh hoàng về ngày cô Liễu chết lập tức tràn vào trong tâm trí bà một lần nữa...trách nhiệm của một người mẹ thôi thúc bà phải bảo vệ lấy cậu. Suy cho cùng, cũng là không muốn nhìn thấy dáng vẻ cậu đau khổ như dì Liễu năm xưa đã từng....

        Tới giờ ăn, ông Hải đính thân hạ mâm cơm từ bàn thờ xuống. Bà Loan vác tấm chiếu nan ở góc phòng, chải ra gian khách. Dương thì bận xuống bếp, lấy cho thầy chai rượu trắng được đặt trong hộc tủ. Cả nhà bận rộn mãi, sau cùng mới ngồi vào ăn. Biết cậu con trai lâu ngày mới về, ông bà thương nên cứ dành hết món ngon rồi gắp vào bát của cậu. Dương thơ thẩn, nhìn đống đồ ăn vẫn còn dư nhiều trong bát, biết bao nhiêu món đã từng là khoái khẩu của cậu vậy mà bây giờ lại chẳng thấy ngon. Sợ thầy bu thất vọng, Dương gượng gạo cầm lấy miếng đùi gà lớn, chẫm rãi nhai rồi nuốt xuống. Bà Loan vừa nhìn thoáng qua đã biết rõ...

     Loan: Nam nhân với nam nhân yêu nhau thì có sao? Đó cũng chỉ là tình yêu thôi mà-

        Dương ngớ người, buông miếng ăn xuống..

     Loan: Haz, dù cho con có yêu con trai hay con gái...chỉ cần là con hạnh phúc thì thầy và bu vui rồi-

    Dương: Con..con

    Loan: Ta biết con đang nghĩ gì mà! Chắc con phải đang thất vọng về ta lắm?

    Dương: Khô..ng không phải vậy đâu ạ.

    Loan: Rồi rồi, ta hiểu mà! Thực ra, ta cũng chỉ là không muốn thấy con lại giống như...dì Liễu mà thôi-

        Nghe tới dì Liễu, Dương sững sờ, trố mắt ra nhìn bà Loan. Từ cái ngày dì Liễu mất, cả nhà chẳng ai dám nhắc tới cái tên ấy. Tại sao ư? bởi chính bà Loan là người đã nghiêm cấm, vậy mà hôm nay, người nhắc đến lại chính là bà. Bà Loan thở một hơi dài, ngồi kể cho Dương nghe cái ngày dì Liễu mất..

       Năm xưa, dì Liễu vốn được mệnh danh là người con gái xinh đẹp nhất làng, cái danh của cô còn được vang xa tới tận làng Hòn Gai cơ. Biết bao thanh niên trai tráng đến nhà xin ông nội Dương được rước cô về dinh. Mà dẫu có là con trai lão phú hộ giàu nhất làng năm ấy, cô cũng lắc đầu từ chối. Bà Loan khi ấy đã về làm dâu được 4 năm, thấy dì Liễu cứ mãi cô đơn lẻ bóng, nhiều lần cũng khuyên can em chồng nên lấy 1 tấm chồng mà dì chẳng có chịu nghe. Gần 3 mấy tuổi đầu, mà cứ suốt ngày kè kè với cô Nhàn làng bên. Xưa kia được bà được biết cái cô tên Nhàn đó cũng chẳng dạng vừa đâu, nếu dì Liễu được ví như Thúy Kiều thì cô Nhàn cũng phải ngang ngửa với Thúy Vân. Cơ mà cả hai cũng đều là cái loại kén chồng. Bà Loan nhớ có lần, bà vừa đi làm ruộng về đã thấy ba chồng ( ông nội Dương ) cầm cây gậy gỗ đánh vào người dì Liễu, bên cạnh là ông Hải vẫn đang cố cản cha. Dì Liễu đầu tóc xề xòa, hai mắt ngấn lệ, người bị đánh tới bầm dập, nhìn thấy mà thương. Từ hôm đó trở đi, cũng chẳng thấy cô cười nhiều như trước, cứ nhốt mình trong xó phòng, chẳng chịu nói chuyện với ai. Mấy người hàng xóm độc mồm độc miệng, còn đi đồn cô bị vong nhập này nọ,... Chỉ riêng bà Loan là biết chuyện không có phải như vậy!, bà thương dì như em gái ruột trong nhà, mấy lần cũng ra động viên, an ủi. Ấy vậy mà có đâu ngờ, ngày ấy dì lại lựa chọn treo cổ tự vẫn, bỏ lại cả tuổi thanh xuân đằng sau. Mãi sau này, ông nội khi gần nhắm mắt xuôi tay mới chịu kể lại sự thật năm ấy. Xưa kia, ông nội vô tình phát hiện hai người đó là đang qua lại yêu đương với nhau. Ông cũng bày đủ mọi cách, từ khuyên răn tới đe dọa mà dì đâu có chịu nghe, cứ cương quyết phải lấy cô Nhàn bằng được, còn không thì định cùng cô bỏ đi biệt xứ. Nhận ra chẳng thể cấm cản được dì, ông tới tận nhà cô Nhàn làm loạn, cha mẹ cô hay tin con gái là kẻ " bệnh hoạn ", ép nàng phải lấy cái lão phú hộ già ngay trong đêm. Dì Liễu biết tin người thương đã đi lấy chồng, đau khổ tột cùng mà lựa chọn treo cổ tự vẫn. Đáng buồn thay, cái ngày dì Liễu mất cũng là ngày cô Nhàn lên xe hoa về nhà chồng...

         Nói tới đây, khóe mắt Bà Loan lại tuôn lệ. Thấy vậy, Dương nhanh chóng đưa cho bà cái khăn mùi xoa để lau khô nước mắt. Cậu bây giờ mới hiểu được nỗi lòng của mẹ, thì ra, bà vẫn luôn là người yêu thương cậu vô điều kiện. Ông Hải bên cạnh vẫn bình tĩnh ngồi nhâm nhi chén rượu, chẳng biết là do men say hay vì cảm động câu chuyện của dì Liễu mà mặt mũi đã tía tai. Ông từ từ nhấc một ngụm rượu, uống cho cạn. Bằng cái giọng của người đã ngà ngà say, ông nói...

    Ông Hải: Suy cho... cùng, người mấ..t thì cũng mất rồi, hức..ức * say mèn

         Bà Loan nghe vậy, khó chịu ra mặt..

     Bà Loan: Cái ông này, nói chuyện cái kiểu gì vậy hả? Cái Liễu là em ông đấy, ông không thương nó hả-

    Ông Hải: Hứ..c, thương...thì có thương, mà dẫu là vậy thì có làm nó sống lại được không?

        Lời còn chưa kịp dứt, sống mũi ông đã cay cay...

    Ông Hải: Dương này, dẫu con có đang yêu con trai hay con gái, chỉ cần là người đó yêu con thật lòng, thầy và bu sẽ không cấm cản-

    Ông Hải: Vì thế, anh không phải buồn bã gì cả! Nghe chưa.

    Dương: Dạ, con biết rồi thưa thầy!

     Ông Hải: M..à thằng nào có trót làm con ông phải buồn, ức..ông đây sẽ lấy cái dép này đánh nó bầm dập luôn nhớ!

    Bà Loan: Thôi thôi, tôi xin..

        Trời cũng đã quá trưa, nhà nào nhà nấy cũng đều dọn dẹp rồi đi ngủ hết, chỉ riêng có nhà ông bà Hải Loan vẫn còn rôm rả nói cười với nhau..


Còn tiếp

            ⌧⌧⌧⌧⌧⌧⌧⌧⌧⌧

       Đâu phải tình yêu đồng giới nào cũng sẽ được hạnh phúc đâu! Vốn dĩ xã hội ngoài kia, khắc nghiệt hơn so với thứ chúng ta tưởng tượng. Nhân vật dì Liễu như một minh chứng sống nói lên sự phân biệt của thời đại trước dành cho những người đồng tình. Bởi thế, khi tớ xây dựng nhân vật này, cũng là mong các cậu hiểu được và trân trọng họ nhiều hơn. Tình yêu vốn chẳng có lỗi, nên dù có là ai chẳng nữa thì chúng ta cũng được phép để yêu mà thôi..

      Kết thúc hồi 9 của: " Ngày Xưa Một Chuyện Tình ", mình mong sẽ nhận được sự ủng hộ tích cực của các cậu để tớ thêm động lực ra các chap tiếp theo nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top