Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

04. Mới biết thuyền về đâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiền Tư Tư bám riết Chung Thần Lạc nhiều ngày liền, nói hết nước hết cái vẫn không cách nào thuyết phục được cậu đăng ký tiết mục văn nghệ trong đêm liên hoan mừng Quốc Khánh. Cô không nhịn được phàn nàn với Khương Kỳ, nói sao lớp chúng ta không có một ai đăng ký! Tôi biết báo cáo với lão Tưởng thế nào!

"Tự cậu đăng ký đi." Mập như chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn: "Cậu không phải lớp phó văn thể sao."

"Ngoài báo bảng và những việc phiền phức không tìm được người làm ra, còn có chỗ nào dùng đến lớp phó văn thể như tôi?" Tiền Tư Tư trợn trắng mắt: "Tôi không thể đi. Mà dù tôi có đăng ký cũng không được chọn."

"Nhưng vấn đề là bây giờ lớp chúng ta không có một ai đăng ký hết!" Cô lại kêu gào thảm thiết.

Chung Thần Lạc đang làm bù bài tập hôm qua chưa hoàn thành, bận đến mức không ngẩng đầu lên nổi: "Không đến mức đó chứ, nếu đi cũng chưa chắc được duyệt thì còn đăng ký làm gì."

"Nhưng như vậy lộ rõ lớp mình không tích cực! Đến lúc đó chắc chắn lão Tưởng lại cằn nhằn." Tiền Tư Tư không vui đáp lời, sau đó thần bí đến gần: "Này, các cậu nghe nói gì chưa, giáo viên cũng có tiết mục văn nghệ."

Khương Kỳ nói nhỏ: "Thì chắc vẫn như mọi năm, cầm kẹp tài liệu lên sân khấu xếp thành một hàng ngang ngâm thơ, hoặc là hát đồng ca bài nào đó cũ rích."

"Tôi cũng không rõ." Tiền Tư Tư không biết nghĩ đến chuyện gì mà nét mặt trở nên mong đợi: "Các cậu bảo thầy La có biểu diễn không? Tôi muốn ngắm thầy hát, nhảy cũng được! Dân Hàn hầu hết đều chuẩn bị debut mà."

Mập khịt mũi khinh bỉ: "Cậu suốt ngày thầy La này thầy La nọ, sao không đi hỏi thẳng thầy La ấy."

Tiền Tư Tư bị nói cho đỏ mặt, xoay người lại thu dọn bàn học. Cuối cùng Chung Thần Lạc cũng làm xong bài tập, chầm chậm đặt bút xuống, cầm thẻ cơm lên trao đổi ánh mắt với Mập: "Đi không?"

Hiện tại mỗi giờ ra chơi giữa buổi chỉ cần có thời gian đến căn tin, Chung Thần Lạc đều mua một gói cà phê hòa tan. Mập nhìn thấy cậu pha cà phê một lần, hỏi đây chẳng phải cái lần trước thầy La cho cậu đó sao? Cậu nghiện uống à? Rõ ràng đâu phải chuyện gì đáng để chột dạ, sao cứ thấy ngại ngại là thế nào... Cậu chỉ nói buồn ngủ. Nhưng trên thực tế hiệu quả nâng cao tinh thần của cà phê chẳng ra sao cả, chính cậu cũng không biết vì sao tự dưng mình lại mê cái thứ này.

Sau tiết đầu tiên của giờ tự học buổi tối, cán sự môn Địa lý đến tìm Chung Thần Lạc, nói thầy Là gọi cậu lên văn phòng. Chung Thần Lạc đi về phía văn phòng Địa lý với tâm trạng có thể nói gần như là vui sướng, sao cậu lại vui đến vậy?

La Tại Dân đang chấm bài tập, thấy cậu đến thì buông bút, lấy một hộp kẹo từ trong ngăn kéo: "Tiểu chung, cái này cho em."

Anh lại gọi cậu là Tiểu Chung. Chung Thần Lạc thích La Tại Dân gọi mình là Tiểu Chung, đương nhiên cũng thích anh gọi là Chung Thần Lạc. Rõ ràng đều giống nhau, rõ ràng ba âm tiết đó do ai nói ra đều giống nhau. Nhưng từ miệng La Tại Dân nói ra lại khác biệt. Cậu không biết tại sao, cậu chỉ thấy rất khác.

"Coi như cảm ơn em hôm qua chấm bài giúp tôi."

Chấm bài tập cần tặng kẹo sao? Khi rời khỏi văn phòng Chung Thần Lạc lại không nhịn được bắt đầu nghĩ, cậu cũng từng giúp thầy Tưởng chấm bài tập... còn từng giúp giáo viên Ngữ văn đi in đề thi thử, giúp giáo viên Tiếng Anh cho các bạn trong lớp so đáp án bài nghe... Nhưng La Tại Dân lại cho cậu kẹo... Rõ ràng không cần thiết phải làm vậy.

Nếu người giúp thầy La chấm bài là Tiền Tư Tư thì thầy ấy có cho kẹo không? Nếu là Mập thì sao? Có không? Chắc là không đâu? Phải chăng cậu có thể coi đây lại là một phần đối xử "đặc biệt" không giống các bạn học khác của thầy La dành cho cậu?

Hay... chỉ là đúng lúc trong ngăn bàn của anh có một hộp kẹo? Đúng lúc anh không muốn ăn, đúng lúc anh nghĩ đến Chung Thần Lạc đã giúp mình...

Chung Thần Lạc không biết trong đầu mình toàn những thứ gì lộn xộn.

Về đến lớp, Tiền Tư Tư lại đang đưa chuyện với các bạn xung quanh: "Tôi nghe ngóng được rồi, thầy La có tiết mục biểu diễn thật đó! Hình như là hát, cô Kim nói với tôi như vậy... Khương Kỳ, sao cậu lại khóc?"

Chung Thần Lạc cẩn thận cất hộp kẹo vào ngăn bàn, nghe vậy nhìn sang phía Khương Kỳ ngồi bên cạnh Tiền Tư Tư. Cả ngày hôm nay bạn đều ủ rũ uể oải, hỏi cũng chỉ bảo là đến ngày "rụng dâu" đau bụng, lúc này nằm gục xuống mặt bàn, hai vai khe khẽ run.

"Sao thế..." Tiền Tư Tư lo lắng vuốt lưng cho Khương Kỳ, nhưng vẫn chưa kịp hỏi nhiều thì chuông báo vào tiết hai đã vang lên. Mọi người chỉ đành rút lại ánh mắt hỏi han, ngoan ngoãn làm bài tập.

Chung Thần Lạc nhìn chằm chằm lưng Khương Kỳ đến thừ người, có lẽ cậu biết chuyện là thế nào. Ban nãy trên đường đến văn phòng Địa lý đi ngang qua bốt điện thoại trên hành lang tầng một, cậu nhìn thấy Khương Kỳ đứng đó gọi điện thoại. Cậu không cố tình nghe lỏm, song giọng Khương Kỳ rất to, gần như vừa khóc vừa gào lên: "Nhưng hôm nay là sinh nhật con!" Chung Thần Lạc chưa từng thấy bạn to tiếng như thế, bình thường Khương Kỳ luôn nhã nhặn hiền lành, nên dáng vẻ bạn lúc gọi điện thoại làm cậu sợ hết hồn.

Khương Kỳ cãi nhau với phụ huynh sao? Cậu nghĩ, dù là ai mà trong ngày sinh nhật của mình gặp phải bất cứ chuyện gì phiền muộn chắc hẳn rất buồn.

Chín giờ hết tiết tự học thứ hai, học sinh nội trú vừa nói vừa cười đi về ký túc xá, Chung Thần Lạc và các bạn học ngoại trú thì chậm rãi thu dọn sách vở. Khương Kỳ học nội trú, nhưng lúc này vẫn chưa đứng dậy, nằm bò ra mặt bàn làm bài tập. Đèn trên đầu phòng học đã tắt, Chung Thần Lạc lại bật lên: "Khương Kỳ, cậu chưa về sao? Sắp khóa cửa rồi."

Khương Kỳ ngẩng đầu lên, đôi mắt khóc xong vẫn còn đỏ hoe: "Cậu về trước đi, tôi ở lại thêm một lúc, khi nào về tôi sẽ khóa cửa."

"Ừm... Vậy cậu đừng quên tắt đèn." Chung Thần Lạc đeo cặp sách lên đi ra cửa sau, chần chừ chốc lát cậu lại quay đầu: "Sinh nhật vui vẻ nhé, Khương Kỳ."

Dù cho cực kỳ không nỡ nhưng cậu vẫn chọn hai viên kẹo trong hộp kẹo được La Tại Dân cho: "Cậu ăn đi."

Về đến nhà bụng đói móp meo, Chung Thần Lạc bóc gói bánh quy Khương Kỳ cho mình ra ăn, bạn nói dùng bánh quy đổi kẹo.

Chuẩn bị tắm gội rồi đi ngủ, hôm nay không còn cuộc điện thoại quấy rầy sự thanh tịnh, cậu nghĩ có lẽ chiến tranh rồi sẽ có một ngày ngừng lại, nhưng gia đình này thực sự không cách nào trở về như xưa được nữa. Cho đến nay cậu vẫn không hiểu rốt cuộc là lỗi của ai, bắt đầu sai từ bước nào, nhưng cậu hiểu được thì thế nào, gia đình cậu đã nhà tan cửa nát rồi.

Hôm nay ngồi lại lớp với Khương Kỳ mãi tới lúc ký túc xá gần đến giờ tắt đèn, Khương Kỳ nói bố mẹ bạn ly hôn từ rất lâu rồi, bạn sống với bố, mẹ đi bước nữa có gia đình mới. Về cơ bản nuôi con theo kiểu thả rông, bố lái xe taxi, thường xuyên không về nhà, cũng rất ít quan tâm cuộc sống của con gái. Mẹ thì càng không dám liên lạc, hồi nhỏ thi thoảng còn rụt rè gọi điện thoại cho mẹ mỗi khi bố quên đưa tiền sinh hoạt, bị mẹ lạnh lùng nói "Tìm bố mà đòi, đừng đòi mẹ", từ sau lần đó không còn bấm gọi số điện thoại kia thêm một lần nào nữa. Chung Thần Lạc nói nhưng cậu rất nhớ mẹ phải không, Khương Kỳ im lặng gật đầu.

Cậu cũng chẳng biết nên an ủi Khương Kỳ như thế nào, chỉ đành nói: "Cậu yên tâm, tôi sẽ không kể với người khác đâu."

Giờ này đứng đánh răng bất giác nghĩ đến nhà mình, cũng hoàn toàn mục nát. Nếu bố mẹ ly hôn thật thì cậu sẽ theo ai... Nếu cả hai người đều không cần cậu thì sao... từng vấn đề một bay vèo vèo đến, còn cả ánh mắt thất vọng của mẹ ngày ấy, Chung Thần Lạc không dám nghĩ tiếp.

Mỗi tối nằm trên giường trằn trọc khó ngủ, cậu đều không nhịn được gào thét trong lòng, tất cả hãy về với cát bụi hết đi. Cậu không muốn bị chuyện này làm cho mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần nữa, không muốn bị cuốn vào cuộc chiến giữa họ, nhưng rốt cuộc cậu có phải là người mang tội hay không? Vào năm học mới hơn một tháng, mỗi ngày chỉ miễn cưỡng ngủ được bốn năm tiếng, tháng ngày như vậy thực sự rất khó sống. Cậu không muốn lại mất ngủ vì những chuyện này, không muốn lại chẳng có tâm trí đâu nghe giảng vì những chuyện này, lần tới làm bài kiểm tra Địa lý thực sự không được bết bát nữa... à... không chỉ Địa lý.

Vẫn thật khó để có thể ngủ. Chung Thần Lạc mở mắt trong bóng tối suy nghĩ miên man, bất giác cậu nghĩ đến chuyện "thầy La sẽ biểu diễn văn nghệ" mà Tiền Tư Tư nói ở trường, La Tại Dân sẽ biểu diễn gì nhỉ? Tổ chức đêm liên hoan mừng Quốc Khánh là truyền thống hàng năm của Hoa Ngoại, hồi cấp Hai Chung Thần Lạc đã không thích xem. Mặc dù là chúc mừng ngày khai sinh ra đất nước, nhưng đa phần tiết mục văn nghệ đều một màu và nhàm chán. Lồng chủ đề yêu nước một cách gượng gạo vào mỗi khuôn mẫu như hát đồng ca, khiêu vũ, nhạc kịch, ngâm thơ... hết sức buồn tẻ.

Năm ngoái Tiền Tư Tư và mấy bạn nữ trong lớp muốn cover dance của nhóm nhạc nữ Hàn Quốc, kết quả bị loại ngay lần duyệt đầu tiên. Nhưng Chung Thần Lạc từng xem các bạn tập sau giờ học, nhảy rất đẹp.

La Tại Dân sẽ hát sao? Không thể nào để một người Hàn Quốc hát bài như "Tôi và Tổ quốc của tôi" chứ? Như vậy quá mức nực cười. Chung Thần Lạc nằm trong chăn bật cười, túm góc chăn đoán xem La Tại Dân sẽ hát bài gì, cậu chưa được nghe La Tại Dân hát lần nào.

Bắt đầu từ khi nào, cậu cứ luôn nghĩ về những chuyện liên quan đến La Tại Dân trong vô thức. Chung Thần Lạc nghĩ đến câu Mập nói Tiền Tư Tư: suốt ngày thầy La này thầy La nọ. Hai tai cậu lại nóng lên, vì giờ phút này cậu bỗng thấy, mặc dù ý của Mập không phải vậy nhưng câu nói đó nghe như một mũi tên trúng hai đích.

Chỉ khác là Tiền Tư Tư và các bạn nữ kia là ngoài miệng, còn cậu là trong lòng.

Đêm liên hoan thời tiết rất đẹp. Ăn cơm tối xong còn một lúc nữa mới đến khi chính thức mở màn, liên tục có học sinh chuyển ghế từ phòng học ra sân trường. Lớp A13 gần như đã ổn định chỗ ngồi, đang trò chuyện rôm rả giết thời gian. Mập không biết lấy đâu ra một hộp que phát sáng, hớn hở phân phát cho các bạn trong lớp. Tiền Tư Tư thậm chí còn đem theo hạt hướng dương và túi đựng rác, hưng phấn quay người: "Năm nay không biết nhà trường bị làm sao, vừa nãy tôi nhìn thấy danh sách tiết mục trong cánh gà, có nhiều tiết mục hay ho lắm! Ban nhạc, nhảy hip-hop... Khương Kỳ cậu chú ý nhé, tôi phải xem xem có trai đẹp không."

Chung Thần Lạc muốn hỏi La Tại Dân sẽ biểu diễn thật sao, ngại ngùng hồi lâu không dám hỏi, may mà bên cạnh có một bạn nữ cất giọng hỏi: "Tư Tư, vậy cậu nhìn thấy thầy La sẽ hát bài gì không?"

"Thấy chứ!" Tiền Tư Tư như chợt nhớ ra chuyện này, phấn khích nói: "Bài hát tiếng Hàn! Dù sao tôi cũng không đọc được, nhưng dòng chữ tiếng Hàn đó nổi bần bật! Là thầy La hát!"

Cô lại ảo não bốc một nắm hạt hướng dương: "Sớm biết năm nay thoải mái thế này tôi đã đăng ký rồi."

Chung Thần Lạc chẳng còn lòng dạ nào quan tâm nội dung cuộc trò chuyện của các bạn nữa, cậu rướn dài cổ nhìn về phía cánh gà. Nhưng có thể nhìn thấy gì? Chỉ toàn đầu người mà thôi. Song, chuyện La Tại Dân hát tiếng Hàn trước mặt cậu, rốt cuộc cũng có cảm giác chân thực.

Có lẽ sẽ rất hay.

Đêm liên hoan thuận lợi tiến hành, Chung Thần Lạc nhìn ngó xung quanh, Tiền Tư Tư vẫy que phát sáng hò reo, Mập đang vụng trộm chơi game nhân lúc không ai chú ý, Khương Kỳ không biết lại đi đâu rồi. Thầy Tưởng ngồi ngay hàng đầu lớp cậu, hôm nay là ngày vui vẻ hiếm hoi, có thể mắt nhắm mắt mở cho qua đám học sinh lén mang theo điện thoại đến trường.

Chung Thần Lạc nắm điện thoại trong tay, tiết mục thứ bảy, tiết mục thứ tám... Tiền Tư Tư nói La Tại Dân là tiết mục thứ chín đúng không? Vậy thì là tiết mục kế tiếp rồi. Cậu thầm nghĩ phải ghi hình lại mới được, nhưng nhìn thấy giáo viên ôm camera phía trước sân khấu, nghĩ có lẽ nhà trường sẽ đăng video toàn bộ các tiết mục văn nghệ lên tài khoản mạng xã hội... Đương lúc do dự, một tiếng gọi vang dội bất thình lình lọt vào màng nhĩ.

"Chung Thần Lạc!" Cậu bỗng đứng phắt dậy, chẳng còn quan tâm được có che mất tầm nhìn của các bạn phía sau hay không. Bố mẹ cậu đến vào giờ này làm gì?

Thầy Tưởng cũng chú ý đến động tĩnh bên này, mỉm cười chào hỏi: "Bố mẹ Thần Lạc, sao anh chị lại đến đây?"

"Chung Thần Lạc! Gọi điện thoại cho con không chịu nghe máy! Bây giờ con nói đi, rốt cuộc con muốn theo ai!" Chung Thần Lạc nhìn mẹ, một người phụ nữ xưa nay luôn thanh lịch tao nhã, vậy mà lúc này giận đùng đùng gào lên với cậu.

Bố đứng bên cạnh, vẻ thiếu kiên nhẫn hiện rõ trên mặt: "Bà có cần thể diện nữa không? Chỉ sợ người khác không biết chuyện xấu nhà chúng ta hay sao? Ngay cả thể diện của con trai cũng không cần nữa?"

"Thể diện, thể diện! Lúc nào ông cũng chỉ coi trọng nhất thể diện của mình!" Đầu tóc bà Chung đã rối tung: "Tôi chê mất thể diện? Hay con trai ông chê mất thể diện? Chuyện xấu? Chuyện xấu không phải do ông làm ra? Ông cứ dứt khoát để toàn bộ mọi người cùng nghe chuyện xấu ông nuôi bồ nhí bên ngoài đi..."

Thầy Tưởng vội vàng tiến lên muốn khuyên can hai người đang tiếp tục ồn ào, nhưng họ vẫn bất chấp tất cả tranh cãi với nhau, dường như quên mất đây là trường học, đây là chốn công cộng chật kín học sinh, còn con trai của họ thì đứng chôn chân tại chỗ cúi gằm mặt.

Trên sân khấu vẫn đang biểu diễn tưng bừng, học sinh của Hoa Ngoại vẫn đang vui vẻ xem văn nghệ, có một sự im lặng đầy bí bách lan tràn khắp khu vực lớp A13. Mập sợ đến ngu người, để mặc trang chủ trò chơi trên màn hình điện thoại sáng loáng lộ rõ trước mặt các giáo viên. Tiền Tư Tư dè dặt kéo kéo ống tay áo Chung Thần Lạc: "Cậu không sao chứ..."

"Chung Thần Lạc con lại đây." Có vẻ như cãi cọ mệt rồi, cuối cùng bà Chung gọi cậu: "Thầy Tưởng, nhà chúng tôi có chút chuyện, tôi dẫn thằng bé về trước."

Chung Thần Lạc không hé răng nửa lời bước tới, cậu ngoảnh đầu nhìn về phía cánh gà, lúc này tiết mục thứ chín sắp bắt đầu. Quá đông người, cậu vẫn không thể nhìn thấy La Tại Dân.

Đi theo bố mẹ, ngay khi ra đến cổng trường, Chung Thần Lạc mặc kệ họ đằng sau có gọi thế nào, cậu chạy băng băng như bay, bóng dáng thoắt cái đã chìm nghỉm trong màn đêm vô biên.

Đến gần mười một giờ La Tại Dân mới tìm được Chung Thần Lạc, hóa ra cậu chẳng đi đâu cả, chỉ cuộn tròn người ngồi dưới bóng tối sát vườn hoa của khu nhà.

Chung Thần Lạc mệt mỏi ngẩng đầu, nhìn thấy La Tại Dân mặc áo sơ mi và quần tây, đây là trang phục biểu diễn của anh à? Nhưng cậu chưa được nghe, không sao, không sao, có thể lên tài khoản mạng xã hội của Hoa Ngoại tìm video...

Thực sự buồn ngủ díu mắt. Mơ màng cảm nhận mình được La Tại Dân cõng lên, khi mở cửa đi vào nhà cậu chợt mở mắt, nhìn thấy đồ đạc bên trong thì rầm rì kêu gào: "Không muốn về nhà, không muốn về nhà." La Tại Dân La Tại Dân an ủi nhẹ vỗ người cậu: "Không về nhà. Đây là nhà tôi."

Chung Thần Lạc tỉnh táo hơn nhiều, nằm trên ghế sofa nghe Lý Đông Hách nói: "Rốt cuộc có chuyện gì thế..." Sau đó là tiếng La Tại Dân gọi điện thoại, chắc đang nói với thầy Tưởng: "Dạ vâng... Vậy làm phiền thầy báo với bố mẹ em ấy một tiếng... Được ạ... Ngày mai tôi sẽ đưa em ấy đến trường..."

"Thầy La." Chung Thần Lạc chầm chậm ngồi dậy.

"Em buồn ngủ thì cứ ngủ đi." La Tại Dân nhìn thoáng qua cậu: "Đông Hách, cậu bế em ấy lên giường."

"Không cần, không cần!" Chung Thần Lạc gấp gáp nói: "Em chỉ... nằm đây là được."

Cậu mím môi, cuối cùng vẫn hỏi: "Thầy hát rồi ạ?"

"Hát cái gì?" La Tại Dân chưa kịp có phản ứng: "À... Hát rồi."

Chung Thần Lạc gật đầu, cúi mặt không lên tiếng. Nhưng trong tầm mắt cậu, đôi chân La Tại Dân không hề rời đi. Chung Thần Lạc nhạy cảm nhận ra, anh đeo đôi dép lê màu xám mà tối hôm đó cậu từng đeo.

Thế là cậu từ từ ngẩng mặt lên. La Tại Dân đang nhìn cậu, mãi sau mới khẽ hỏi: "Em muốn nghe? Có phải em chưa được nghe?"

"Muốn nghe." Chung Thần Lạc nhìn chằm chằm đôi dép lê.

"Em ngủ trước đi." La Tại Dân cười: "Ngày mai tôi hát cho em nghe sau." Sau đó nói với giọng như dỗ dành: "Chỉ hát cho một mình em nghe."

Chung Thần Lạc nghe như có trận gió lốc nổi lên trong cơ thể mình.

La Tại Dân không để cậu ngủ trên ghế, sau cùng vẫn đuổi cậu lên giường anh mà ngủ. Chung Thần Lạc không cài báo thức cũng tỉnh giấc đúng giờ, đi ra ngoài nhà nhìn thấy La Tại Dân ngồi trên ghế sofa dụi mắt. Cửa phòng ngủ của Lý Đông Hách cài chặt, xem ra vẫn đang ngủ.

"Chào buổi sáng." La Tại Dân cười với Chung Thần Lạc: "Dậy muộn, không kịp nấu ăn sáng rồi. Lát nữa xuống dưới nhà mua vậy."

Thực ra vẫn còn dư dả thời gian. Hai người ngồi trong xe của La Tại Dân ăn bữa sáng, Chung Thần Lạc im lặng nhai bánh mỳ, đột nhiên La Tại Dân cất tiếng: "Hát cho em nghe nhé? Tiểu Chung."

Nhịp tim của Chung Thần Lạc lại đập nhanh rộn ràng: "... Dạ."

Cậu lẳng lặng bật ghi âm trong điện thoại. Cùng một bài hát, nhưng khác với các bạn học sinh lén lút ghi hình lại, khác với "phiên bản chính thức" mà Hoa Ngoại đăng lên tài khoản mạng xã hội, đây là bản La Tại Dân hát cho riêng mình cậu nghe.

Là độc nhất vô nhị đúng không?

La Tại Dân báo tên bài hát. Hơi dài, Chung Thần Lạc nghĩ vậy. Là tiếng Hàn cậu nghe không hiểu, La Tại Dân nói dịch sang tiếng Trung có thể gọi là, nếu em bước vào trái tim anh.

Nếu em bước vào trái tim anh. Chung Thần Lạc nhỏ giọng lặp lại.

Giọng hát của La Tại Dân vừa như từ nơi xa xôi vọng lại, vừa như kề sát bên tai cậu. Chung Thần Lạc nhớ đến giọng nữ dịu dàng từng nghe trong quán của Lý Đông Hách ngày trước, giờ phút này cậu cũng giống như khi đó, tim cậu trở nên mềm mại, tan chảy hóa thành một bát chè ngọt lịm.

"Nếu về nhà em thấy không thoải mái..." La Tại Dân nói: "Thì đến nhà tôi cũng được. Đừng cảm thấy ngại."

"Lý Đông Hách cũng rất thích em." Anh lại bổ sung một câu.

"Cũng" rất thích cậu ư?

"Vâng." Chung Thần Lạc gật đầu: "Tối qua làm phiền thầy và anh ấy rồi."

"Đừng lo, nhất định thầy Tưởng sẽ nói chuyện với bố mẹ em." La Tại Dân quay sang nhìn cậu: "Em... nói chung có chuyện gì cần tôi giúp thì cứ nói."

Anh duỗi tay xoa đầu Chung Thần Lạc.

Nếu em bước vào trái tim anh. Chung Thần Lạc lặp lại câu này trong đầu.

Các bạn học lớp A13 chẳng có thái độ gì khác thường với cậu, cứ như trò hề tối qua tận mắt chứng kiến chưa từng xảy ra. Chung Thần Lạc nghĩ có lẽ sau khi cậu đi thầy Tưởng đã dặn các bạn, cũng chu đáo thật.

Giờ ra chơi giữa buổi chạy bộ xong, Chung Thần Lạc mới chú ý đến trên mặt Khương Kỳ có rất nhiều vết xước nhỏ, lẽ nào là bị bố đánh?

Cậu đang do dự có nên hỏi hay không, Khương Kỳ đã nhìn cậu nở nụ cười: "Chung Thần Lạc, sao dạo này cậu hay chạy đến chỗ thầy La thế? Vừa rồi chạy bộ xong tôi thấy cậu lại đến văn phòng Địa lý."

Buổi sáng La Tại Dân hỏi cậu mấy ngày qua còn buồn ngủ trong giờ học không, còn cần cà phê nữa không. Cậu vốn định trả lời một thời gian trước cậu đã mua hẳn vài hộp cất trong ngăn bàn học, nghĩ rồi lại nuốt ngược lời muốn nói. Thế là La Tại Dân bảo cậu giờ ra chơi đến văn phòng lấy.

Chung Thần Lạc đút tay trong túi áo, nắm gói cà phê nằm trong túi: "Thì... gần đây Địa lý có nhiều bài không hiểu."

"Nhìn cậu có vẻ rất thân thầy La." Khương Kỳ nói: "Thật ngưỡng mộ những bạn có thể thân với giáo viên như các cậu, đôi khi đến cả hỏi bài tôi cũng không dám."

... Rõ ràng như vậy sao? Có thể nhận ra hai người thân nhau sao? Có phải cậu vồn vã quá không? Không thể thường xuyên chạy đến văn phòng Địa lý nữa... Chung Thần Lạc ngượng ngùng nói: "Tôi chỉ thấy thầy La rất tốt."

Khương Kỳ gật đầu bày tỏ tán thành. Tiền Tư Tư xưa nay luôn thích nói những chuyện này thì lại khác với thường ngày, mất tinh thần gục xuống mặt bàn học từ vựng. Chung Thần Lạc nhíu mày hỏi: "Cậu tự giác như thế từ bao giờ vậy?"

"Tiết sau phải nghe viết đấy!" Tiền Tư Tư trợn mắt nhìn cậu. Mập nghe vậy giật nảy mình lập tức mở sách Tiếng anh ra: "Cậu đừng dọa tôi! Sao tôi không biết chuyện nghe viết!"

"Tôi nghe lớp A14 nói, tiết trước lớp bọn nó nghe viết, giáo viên còn chơi trò đánh úp." Tiền Tư Tư thở dài đánh thượt, mặt nhăn mày nhó lại nói: "Tôi thực sự nhức đầu chết mất, tôi nói cho các cậu biết, tôi nghi ngờ thầy La và cô Kim là một đôi."

Cô Kim là giáo viên Âm nhạc lớp các cậu, nhưng dù sao thì giờ Âm nhạc mỗi tuần một tiết cũng toàn bị thầy Tưởng cướp mất. Cô Kim còn phụ trách các hoạt động văn nghệ thể thao của trường, chẳng hạn như tiết Nghệ thuật và hội diễn văn nghệ.

Rất trẻ. Trẻ trung như La Tại Dân. Và cũng rất xinh.

Chung Thần Lạc há miệng mà không hỏi được gì.

"Sao lại nghi ngờ thế?" Mập hóng hớt một lần hiếm thấy.

"Thì tôi thấy hai thầy cô cạnh nhau suốt!" Tiền Tư Tư bĩu môi: "Ngày trước thầy La không ăn cơm căn tin giáo viên, các cậu biết mà! Dạo này buổi trưa thầy ấy đều ngồi ăn cơm cùng cô Kim, sáng nay đi học tôi còn thấy thầy ấy đến căn tin mua đồ ăn sáng."

Nhưng bữa sáng hai người cùng ngồi ăn trên xe rồi cơ mà? Chung Thần Lạc sửng sốt.

Vì sao La Tại Dân lại đến căn tin mua đồ ăn sáng? Mua cho cô Kim?

Cậu nghe thấy giọng mình nói với Tiền Tư Tư: "Cậu có âm mưu đen tối gì thế, sao còn đến cả căn tin giáo viên dòm trộm thầy La."

Có lẽ ngữ điệu không giống đùa giỡn, Tiền Tư Tư ngẩng đầu nhìn cậu một cách khó tin: "Tôi..." Mập và Khương Kỳ cũng sốc, đồng loạt nhìn về phía cậu như đang nhìn một kẻ xa lạ.

Bỗng dưng Chung Thần Lạc thấy mình thật nực cười, vì sao phải trút cơn giận vô duyên vô cớ của mình sang một người thích La Tại Dân là Tiền Tư Tư, mà điều quan trọng nhất là cậu cảm nhận được mình đang ghen.

Không chỉ ghen với cô Kim, còn ghen với Tiền Tư Tư, tại sao lại có những mảnh ghép là cô ấy nhìn thấy trước cả mình? Cậu từng cho rằng đó là điểm đặc biệt khác với mọi người. Đặc biệt chỉ thuộc về cậu và La Tại Dân. Nhưng thậm chí cậu còn không biết La Tại Dân và cô Kim gần gũi như thế từ khi nào.

Có một tâm trạng bí ẩn được cậu dựng lên, "xoạt" một tiếng sụp đổ ầm ầm.

Còn khoảng mười phút nữa hết tiết tự học thứ hai buổi tối, Lý Đông Hách điên cuồng gửi tin nhắn vào điện thoại Chung Thần Lạc.

[Cậu bạn nhỏ, ăn bánh gato không]

[Bạn anh mới mở một cửa hàng bánh kem, làm miễn phí cho anh một cái, Lão La không thích ăn, một mình anh ăn không hết]

[Đến không? Đến thì em về cùng La Tại Dân luôn]

Chung Thần Lạc đọc lướt qua không trả lời, nhét điện thoại vào túi áo.

Bên kia vẫn tiếp tục kiên trì:

[Sao lạnh lùng thế bé? Anh có phải anh của em không]

[Đừng giả bộ không nhìn thấy, anh biết thừa em trộm mang điện thoại đến lớp]

[Chung Thần Lạc!]

[Thần Lạc, Lạc Lạc, Chung Chung, Tiểu Chung]

Cuối cùng Chung Thần Lạc không thể nhịn thêm:

[Đừng gọi em là Tiểu Chung!]

Nếu là bình thường chắc chắn cậu sẽ lập tức nhận lời. Nhưng lại là hôm nay, cậu còn đang giận La Tại Dân đây này. Cậu cũng giận chính mình. Nhưng suy cho cùng cậu chẳng rõ mình đang giận cái gì.

Lý Đông Hách nhắn lại:

[Có đến không]

[Anh nói với La Tại Dân rồi, bảo cậu ấy dẫn em về cùng]

...

Được thôi.

Cùng lúc đó tiếng chuông tan học reo vang, Chung Thần Lạc không tình nguyện thu dọn sách vở đi ra ngoài, nhưng bước chân vẫn trở nên nhẹ nhàng không tự chủ. Rốt cuộc mình vẫn không có tiến bộ, cậu nghĩ. Chỉ cần chạy về phía La Tại Dân, dù có khó chịu hay kháng cự thế nào, đến cuối cùng vẫn vui vẻ tự nguyện.

Cậu định đứng cạnh phòng bảo vệ ngoài cổng đợi La Tại Dân đi ra, nhưng chưa ra đến sân trường đã nhìn thấy hình ảnh gai mắt đằng trước.

Chung Thần Lạc sững sờ nhìn La Tại Dân và cô Kim cùng đi bộ về phía cổng trường. Hai người họ kề sát nhau, La Tại Dân nghiêng đầu đến gần, cười hết sức dịu dàng.

Cậu có cảm giác tim mình bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, nhưng lại không cảm nhận được bất cứ nỗi đau nào.

Không phải vì lo sợ La Tại Dân và cô Kim là một đôi mà bất an, không phải vì nhìn thấy hình ảnh cậu vốn không muốn nhìn thấy mà tủi thân.

Chỉ là vào khoảnh khắc ấy cậu bất chợt ý thức được...

Hóa ra cậu không thể lừa gạt bản thân như cách cậu đánh lừa Khương Kỳ rằng "chỉ thấy thầy La rất tốt".

Hóa ra cậu thích anh, cậu yêu anh.

Hóa ra cậu thấy mình nhiều lỗ hổng như vậy là bởi trong vô thức cậu đã quá mức cần anh.

Hết chương 04.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#nacl