Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8. Chấp niệm

WARNING : CÓ CẢNH 18+

Xuân qua thì hè tới. Mùa hè là mùa của nắng. Nắng hè không yên ả, dịu dàng mà gay gắt, rực rỡ như đang căng hết sức lực để làm bừng sáng và ấm nóng không gian sau những tháng ngày lạnh giá mà nàng đông ghé qua. Vạn vật như thêm luồng sinh khí mới, tươi tắn và rạng ngời hơn. Những cành to lớn ở sân đang rung rinh theo gió, đùa nghịch với nắng hồng. Mọi vật như đang khoác lên mình chiếc áo mới, óng ánh, tươi trẻ, sặc sỡ để cùng hòa mình vào bữa tiệc khổng lồ của trần gian. Và mặt trời như đang reo vui trên đỉnh non cao. Để ý mới thấy, tại một góc bàn nhỏ ở thư viện, có hai con người đang miệt mài tiếp thu tri thức.

Một người dáng cao ráo, thân hình thon nhỏ cùng mái tóc tím mượt mà phảng phất mùi oải hương; người còn lại thân hình cao lớn, không có cơ thể vạm vỡ, cơ bắp như mấy người tập thể hình mà lại săn chắc, bờ vai tựa như một chỗ dựa vững vàng. Hắn âu yếm nhìn cậu trai bé nhỏ trước mắt, xoa nhẹ đôi tay mảnh khảnh của Reo, đầu nảy số nhiều suy nghĩ đen tối. Cậu dường như cũng hiểu hắn trông mong điều gì, nhẹ nhàng đáp lại : "Anh à, mới học được có nửa tiếng thôi đấy."

Hắn chẳng quan tâm lắm, tiếp tục dùng tay khám phá các điểm nhạy cảm trên cơ thể cậu. Nagi không vội vàng đè Reo ra mà chậm rãi luồn tay vào áo lần mò nhũ hoa hồng hào, nhào nặn núm vú nhỏ cho đến khi đầu ti căng cứng và chảy ra ít sữa trắng cho hắn liếm lấy liếm để; vuốt ve, làm quen với dương vật của Reo tới độ đũng quần cậu nhô lên vì cậu nhỏ bên dưới căng trướng. Reo bị kích thích cũng không thể tập trung, tay run rẩy làm rơi chiếc bút bi xuống mặt sàn, miệng nhỏ thiếu kiểm soát rên lên một tiếng.

"Shhh. Em muốn cả cái thư viện biết mình đang làm tình à?" - Nagi khẽ nhắc nhở.
"Tại anh hết đấy chứ!" - Reo không đành lòng đáp lại.
"Anh đã học cùng em rồi mà, giờ tới lúc em phải trả bài chứ?". Nagi mỉm cười, cái điệu cười mờ ám này ám hiệu cho Reo biết cậu sẽ không dễ dàng gì được hắn buông tha.
"Ngoan ngoãn và im lặng nào. Phần còn lại để anh lo."

Reo cố vùng dậy, nhưng phía dưới cương cứng làm cậu thấy vô cùng khó chịu, cả người ngứa ngáy và nóng ran. Nagi biết Reo sẽ chẳng chịu đựng được cơn thèm khát làm tình nên hắn giả bộ thả cậu ra, đổi ý không làm nữa. Tới giới hạn của mình, không chịu được thì cậu tự khắc sẽ ngoe nguẩy gặp mông xinh mời gọi hắn đút vào thôi.

"Nếu em không muốn, thì anh sẽ không làm." -hắn bỏ tay khỏi người cậu, chỉnh lại quần áo sao cho chỉn chu nhất, nhặt lại chiếc bút cậu đánh rơi khi nãy rồi hoàn thiện nốt phần bài tập được giao. Reo bất ngờ lắm, khi Nagi đã muốn làm thì sẽ vồ vập người cậu như một con thú ranh mãnh bị bỏ đói lâu ngày, nhưng sao nay hắn lại bình tĩnh tới vậy -lẽ nào sức hút của mình đã suy giảm rồi sao?

Cậu không tin và cũng không muốn tin vào điều đó. Thế thì giờ phải làm sao để giải quyết êm đẹp cơn hứng tình này? Chẳng lẽ giờ phải cầu xin hắn làm tình với cậu, nâng hông cậu lên và rót đầy tinh dịch ấm nóng vào bên trong cậu hay gì? Như thế thì ngượng lắm và cậu cũng chẳng biết nhảy vào hố nào cho hết ngại ngùng đây.

Dù có muốn hay không thì cậu nhỏ phía dưới cũng đang biểu tình, kêu gọi chủ nhân nhanh chóng vào việc chứ kéo dài lâu cũng không tốt. Reo quay mặt sang phía Nagi, thấy hắn đang nhìn mình với ánh mắt đắc thắng thì cậu cũng đành nhượng bộ. Reo ngồi sát lại phía Nagi, kéo khóa quần xuống rồi dùng tay lôi dương vật của hắn ra ngoài. Từ lúc trêu ghẹo cậu thì Nagi cũng đã rạo rực trong lòng rồi, chỉ đợi cậu đầu hàng thì hắn liền chớp lấy cơ hội thôi.

Tai Reo đã đỏ, nhưng khát vọng lại đang bừng cháy khiến Reo vứt bỏ liêm sỉ, dùng giọng ngọt quyến rũ hắn : "Seishiro, em thua rồi, chơi em đi~"
"Bé con dâm đãng không chịu đựng được nữa à?"
Reo im lặng không tiếp, vì hành động của cậu đã thay cho câu trả lời rồi. Cậu gãi móng tay lên trên bụng hắn, chầm chậm tiến xuống dương vật thô nóng, thành thục xoa bóp giúp hắn thoải mái. Thấy Reo hiểu chuyện đến vậy Nagi cũng không cố tình gây khó dễ nữa, vội vàng dạng chân Reo ra để khuếch trương.

"Làm luôn ở đây sao?" - Reo lo lắng ngó nghiêng chung quanh, cậu bất giác ngộ ra lí do vì sao từ đầu hắn chọn nơi vắng bóng người qua lại. Thì ra ngay từ ban đầu hắn đồng ý tới thư viện không phải để học mà là để thực hiện kế hoạch riêng. Reo thầm nghĩ ngợi -đúng là người yêu em, biết chu toàn ghê a~.
Dù có xấu hổ vì bị phát hiện đi chăng nữa, cái cảm giác hồi hộp, bồn chồn khi ân ái ở nơi công cộng thật khó tả. Nó đem đến một loại khoái cảm mới lạ, độc đáo và kích thích hơn tất thảy. Thừa nhận mà nói, cậu rất thích được ở trong chỗ chật hẹp như vậy với hắn.

Reo nhịn không được câu lấy cổ Nagi, tìm được bờ môi yêu thích hôn lên.
"Quả nhiên em rất vừa lòng với địa điểm anh cất công suy nghĩ đúng chứ? Tốt hơn mọi khách sạn hay nhà nghỉ 5 sao đó."
"Phải ha, nhưng anh không sợ bị người ta nhìn thấy à?"
"Anh thì không sao cả. Nhưng nếu hai ta bị tóm, anh nguyện trần trụi để lấy vải che cho Reo."
Mắt Reo chớp chớp vài cái, như thể không tin được điều mình vừa nghe. Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra, miệng nhỏ xinh bất giác mỉm cười. Khi cười thì Reo xinh lắm- Nagi khẳng định là vậy. Nụ cười hạnh phúc của cậu làm hắn cũng vui lây, chỉ muốn đôi mắt biến thành chiếc máy quay sắc nét để ghi giữ lại nụ cười này mãi mãi trong tim mà thôi.

Reo hôn vào yết hầu Nagi, thúc giục hắn mau mau tiến vào.
"Dù có vội cũng không nên bỏ qua màn dạo đầu chứ em yêu." - Nagi dùng hai ngón tay khuấy động bên trong lỗ nhỏ cậu, nhận thấy bên trong rất ướt át, thấp giọng cười khì : "Sao đã ướt át thế rồi?"
"A..", Reo dùng lưỡi nhỏ liếm láp, răng thỏ cắn nhẹ vào yết hầu để không phát ra tiếng động lớn. Rõ ràng chỉ là ngón tay mà cậu đã cảm thấy cơn ngứa ngáy biến mất, dần thả lỏng cơ thể để đón nhận khoái cảm. Reo kề sát mặt Nagi, khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp lại dịu dàng trái ngược với cử chỉ dâm đãng của cậu, trùng hợp là bộ dáng Nagi ưa thích nhất. Chính vì vẻ đẹp này làm hắn mê hoặc đến thở không thông, thân người râm ran đem côn thịt to nóng đâm vào lỗ nhỏ của Reo.

"Ư.. A... Sei.. A..."
Reo gọi Nagi, gọi đến khiến Nagi mất khống chế, đem dương vật đâm hết vào cậu. Bỗng có tiếng bước chân lại gần làm tim Reo như ngừng đập. Cậu hoảng hốt cắn răng chịu đựng để không phát ra âm thanh, ngẩng đầu liếc ngang liếc dọc tìm kiếm nơi phát ra tiếng bước chân.
"S-sei...chậm lại, đang có người đến..."
Chẳng biết lúc đấy bị cơn hứng tình che tai bịt mắt hay hắn cố tình phớt lờ, tốc độ đâm rút vẫn không dừng mà còn nhanh hơn. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, hai giọng nói lạ lẫm phát ra.

"Em tìm thấy chưa? Chúng ta đã đi hết khu này rồi." - Giọng nam trầm ấm hỏi người con gái trước mặt, điệu bộ có vẻ không mấy hứng thú trước cuộc truy lùng tiểu thuyết của cô ấy.
"Chưa, anh hấp tấp quá thì không tìm được 'kho báu' đâu!" - giọng nữ nhanh chóng phản bác. Cô nàng đi quanh quẩn khu vực ân ái của hai con người nọ mà không phát hiện điều gì đáng ngờ, tiếp tục tìm kiếm cuốn sách mình cần.

Lúc này dương vật Nagi vẫn đang chuyển động không ngừng, liên tục đâm chọc vào sâu bên trong huyệt nhỏ của Reo. Cậu xấu hổ đến nức nở không thành tiếng, dùng tay bịt chặt miệng lại, cả người cứng nhắc.
"Bé con dâm đãng, thả lỏng ra không kẹp chết anh mất" - Nagi nhỏ giọng nhất có thể, phía sau lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi, thân người lại có chút mất kiểm soát.
"A! Tìm thấy rồi." - Cô gái vui vẻ reo lên, tay giơ cao cuốn sách cho anh trai kia nhìn - "Em đã bảo sẽ tìm được mà!".
"Rồi rồi, chúng ta về thôi Dorothy."

Nói đoạn cậu trai và cô gái rời đi. Tiếng nói chuyện của hai người xa dần, xa mãi cho tới khi không còn nghe được gì nữa thì Reo mới thả lỏng, thở hổn hển thành tiếng. Nagi phụt cười, vỗ vào mông cậu một phát điếng người làm toàn thân cậu run lên.
"Giờ thì chúng ta còn có chuyện cần làm cho xong đấy."
Lỗ nhỏ mở to ra, quy đầu to đâm vào, Reo run rẩy, nước miếng cứ thế tóe chảy từ khóe miệng, âm thanh nức nở từ khi nãy còn chưa dứt. Nagi cứ đâm vào điên cuồng cho tới lúc không nhịn nổi nữa mà bắn đầy tinh dịch vào sâu bên trong cậu.

"Bắn nhiều như vậy, quả thật khó mà tránh thai.". Hắn xoa nhẹ bụng nhỏ của Reo, tâm tình vui sướng nói. Chợt nhận ra bản thân nói điều không phải, hắn hôn chụt vào trán cậu xin lỗi.
"Không sao đâu, Sei à." Reo vuốt mái tóc trắng ướt nhẹp mồ hôi của Nagi, đăm chiêu trước vẻ mặt anh tuấn của hắn. Cậu vuốt ve sống mũi, hôn nhẹ lên vầng trán cao ấy. Cậu yêu hắn lắm, ước gì thời gian ngừng trôi để cậu và hắn cứ mãi bên nhau như này. Nagi mải mê trêu đùa với những lọn tóc tím của Reo, cho rằng bản thân là người hạnh phúc nhất, vì hắn đã được gặp cậu, được yêu cậu và được cậu yêu.

Chỉ mới đây thôi, hắn là người cô độc nhất thế gian. Nagi không có bạn bè ư? Không, hắn có Bachira, Isagi, Hiori và Rin mà (dù Nagi không chắc Rin có coi hắn là bạn hay không thì Rin vẫn là một người bạn tốt). Liệu rằng hắn bị bạn bè xa lánh, trêu chọc? Cũng không phải, hắn khá có tiếng ở khu B25, ngoại hình ưa nhìn càng làm các cô nữ sinh mê tít. Nagi cũng không(lười)gây chuyện hay cãi vã, cho nên chẳng gây thù chuốc oán với ai cả. Vậy đâu là nguyên nhân khiến hắn cho rằng mình là người cô độc nhất trần gian?

Hắn không giỏi bộc lộ cảm xúc, vì ngay từ bé hắn đã thiếu đi tình yêu thương rồi. Ba mẹ hắn luôn viện cớ bận này bận nọ để phớt lờ con cái, cả gia đình sống chung một mái nhà mà cả ngày chỉ trao đổi có đôi ba câu. Chính vì vậy, Nagi thiếu đi khả năng giao tiếp. Hắn không có nhiều bạn bè cho lắm cũng vì vốn ít nói. Những người xung quanh không hiểu, hoặc họ không muốn hiểu nên cho rằng Nagi là kẻ lập dị. Nhưng Nagi không quá coi trọng những lời lẽ tiêu cực đó, bởi hắn biết, dù có thay đổi thế nào cũng sẽ không tránh khỏi miệng lưỡi thiên hạ.

Nagi và Reo đã nhiều lần trao đổi về vấn đề hắn không thể hòa nhập với cộng đồng, Reo thắc mắc tại sao Nagi không cố hòa nhập? Chỉ cần trở thành con người khác đi bản thân một chút, cởi mở hơn với mọi người xung quanh thì có lẽ mọi chuyện sẽ khác đi rất nhiều. Nếu mãi giữ khăng khăng bản tính này, hắn sẽ trở thành một người tự cao trong mắt người khác mất.
Nagi thì không nghĩ vậy, hắn cười lớn, dịu dàng giãi bày với Reo rằng : "Anh là kẻ tự cao ư? Nhưng anh không thể sống đúng với lương tâm nếu như không sống theo những gì mình tin tưởng."

Nghe hắn nói mà Reo im lặng, cậu bật khóc, nức nở thay cho số phận bất hạnh của Nagi. Hắn không được bố mẹ yêu thương, chăm bẵm như những đứa trẻ cùng trang lứa, trái lại, hắn phải tự lập ngay từ bé. Lên cấp ba, hắn dọn ra ở riêng, tận hưởng cuộc sống đơn độc trong một căn hộ bé xíu với cây xương rồng hắn yêu thích. Ngày qua ngày hắn càng khép mình lại với thế giới bên ngoài. Nagi cũng mệt mỏi với chính mình, hắn chán nản, rầu rĩ suốt mấy ngày liền rồi lại buông bỏ ý nghĩ, tiếp tục "sống".

Nagi không chắc có đang sống hay không, nhưng hắn có thể chắc chắn rằng sự có mặt của cậu đã thay đổi cuộc đời hắn. Nagi đã biết mở lòng hơn với những thứ xung quanh, chịu ra ngoài và tiếp xúc với đám đông ồn ào thay vì ngồi ở nhà đánh điện tử. Những thay đổi tích cực này làm bản thân hắn tốt hơn, và hắn khẳng định rằng, Reo là mảnh ghép còn thiếu mà Nagi chờ đợi suốt bấy lâu nay. Cậu là ánh sáng, là thiên thần ngọt ngào, là nữ hoàng cao quý và là tình yêu đích thực của hắn. Vì vậy, hắn không để đánh mất cậu được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top