Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi bắt đầu mình muốn giải thích một chút về thiết lập thế giới ABO trong truyện.

Con người cơ bản có hai giới tính:

Giới tính thứ nhất: nam và nữ

Đến năm 16 tuổi sẽ phân hóa thêm giới tính thứ hai gồm: Enigma, Alpha, Beta và Omega.

Enigma là giới tính hiếm nhất, được coi là huyền thoại. Một Enigma có thể biến bất kỳ giới tính nào thành Omega của riêng mình, kể cả Alpha.

Người bị Enigma đánh dấu sẽ không thể nào xóa được ký hiệu. Enigma có thể khiến Omega của mình phát tình (dù người đó có là Alpha).

Alpha trong truyện sẽ không thể mang thai, dù có bị Enigma đánh dấu.

Enigma không bị ảnh hưởng bởi pheromone của Omega trong kỳ phát tình.

Đơn giản thì Enigma là nhất, bố mày là vua, ô kê?

Các giới tính còn lại được thiết lập giống như bình thường.

----------

Seishiro rũ mắt, nhìn dấu mộc đỏ chói mắt trên giấy xét nghiệm, bên trên còn kèm theo vài dòng chữ ngắn, tách lẻ mỗi chữ hắn đều hiểu, nhưng ghép chúng lại thì lại thành một loại kiến thức hắn chưa từng được tiếp thu.

"Phân hóa lần hai

Rối loạn pheromone"

"Phân hóa lần hai rất hiếm gặp, trường hợp phân hóa thành Enigma như cậu càng khó xảy ra hơn. Vì mới phân hóa nên pheromone trong cơ thể vẫn còn chưa được ổn định, thời gian này kiến nghị cậu nên tịnh dưỡng ở nhà, chờ đến khi phân hóa hoàn chỉnh rồi mới quay lại sinh hoạt thường ngày." Bác sĩ lật lật bệnh án của Seishiro, giọng đều đều.

Nhớ đến những ghi chép trong sách về loại giới tính huyền thoại này, Seishiro nghiêng đầu: "Vậy sẽ ra sao nếu tôi không tuân theo chỉ định của bác sĩ?"

Không ngờ lại gặp được câu hỏi kì lạ thế này, Beta mặc áo blouse trắng cười trừ: "Gây bạo loạn là một tội không nhỏ đâu cậu Nagi. Tốt hơn hết cậu nên cách xa các Omega, thậm chí là Alpha trong thời kỳ đặc thù này. Về cơ bản thì Enigma cũng giống với Alpha, sau một thời gian ngắn thì cậu lại có thể tiếp tục sinh hoạt bình thường, Enigma hiếm nhưng không phải là chưa được ghi nhận trường hợp nào. Cậu cứ yên tâm."

Trở về kí túc xá, Seishiro nằm dài trên giường của mình, nghĩ đi nghĩ lại, việc phân hóa lần hai này chẳng có ích lợi gì đối với hắn. Enigma cùng lắm chỉ là loại giới tính phiền phức hơn Alpha, nếu là Beta thì có lẽ hắn đã có thể phấn khởi mà ồ lên một tiếng.

Cũng may phòng kí túc xá của Seishiro là phòng đôi hai giường, hiện giờ chỉ có mỗi hắn ở, tạm thời hắn không cần phải lo đến việc bản thân sẽ trở thành một viên thuốc kích dục hình người có thể gây bạo loạn bất cứ lúc nào. Dù sao thì phòng kí túc đơn sơ vẫn tốt hơn đi tù.

Thấy Seishiro quá chướng mắt, ông trời không để niềm vui của hắn kéo dài quá lâu, hoàng hôn buông xuống, bầu trời khoác lên mình một lớp áo rực đỏ, bên ngoài phòng của hắn vang lên tiếng trò chuyện nho nhỏ, tiếp theo sau đó là tiếng lách cách của chìa khóa.

Cánh cửa hé ra một khoảng lớn, đủ để ánh sáng từ lọt vào không gian tối om.

Seishiro nheo mắt, khó chịu vì bị đánh thức. Người kia vẫn còn đứng ngập ngừng ở cửa, bóng dáng cao gầy chắn trước tầm nhìn của Seishiro.

Cái nắng chiều dát lên mái tóc sáng màu của cậu một ánh vàng dịu dàng, lần đầu tiên, Seishiro cảm thấy cái nóng hầm hập của ánh nắng mặt trời cũng không đáng ghét đến thế.

Chàng trai mới đến gãi đầu, ngượng ngùng cười, cậu giới thiệu: "Xin chào, tôi là Mikage Reo."

"Sau này chúng ta sẽ làm bạn cùng phòng của nhau, rất mong cậu giúp đỡ."

Thật tuyệt vời, ngay lúc Seishiro không cần gặp người nhất thì Thượng Đế rất nhanh tay gửi một người đến bên hắn.

So sánh mức độ phiền phức giữa hai việc tiết lộ mình là Enigma rồi cút về nhà và sống cùng ký túc xá với một Alpha thì tất nhiên, Seishiro chọn vế thứ hai.

Chỉ hai tuần thôi, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra khi hắn ở cùng Alpha cả.

"Nagi Seishiro."

Reo tinh tế nhận ra thái độ thờ ơ của bạn cùng phòng, nụ cười cậu nhạt dần, cậu đóng cửa lại, vén một bên rèm để ánh sáng có thể lọt vào.

Tia nắng hoàn hảo chia căn phòng thành hai nửa, bên u ám lạnh lẽo, bên tươi sáng ấm áp. Cậu kéo vali về phía giường đối diện, từ tốn sắp xếp lại vật dụng cá nhân.

Seishiro lơ đãng nhìn về phía người bạn cùng phòng vừa xuất hiện.

Mái tóc tím được buộc túm thành một búi nhỏ, vài sợi không nghe lời rũ xuống bên má, dán lên làn da trắng như bạch ngọc, đẹp đẽ nhưng không yếu ớt. Mikage Reo tỏa ra một vòng hào quang lấp lánh, chính là kiểu người cực kỳ thu hút sự chú ý.

Người này hoàn toàn đối lập với hắn.

Seishiro trở mình, xua đi sắc tím dụ hoặc vừa rồi. Hắn nuốt nước bọt, chợt nghĩ đến tiệm chè khoai dẻo gần cổng sau trường đại học.

Khoai lang tím à...cũng nên nếm thử một chút.

Suy cho cùng, Seishiro cũng không đến mức quá xui xẻo.

Tuy xuất hiện một người bạn cùng phòng từ trên trời rơi xuống nhưng cậu ta dường như không quá mặn mà với việc cắm rễ ở phòng. Hầu như Reo chỉ trở về phòng sau 10 giờ tối để đi ngủ, điều đó khiến Seishiro dễ thở hơn không ít.

Hắn vẫn chưa kiểm soát được pheromone của chính mình, nếu Mikage Reo trở lại trước 10 giờ, hẳn là cậu ta sẽ chết ngất vì mùi bạc hà dày đặc trong không khí.

Đồng hồ hiển thị 7 giờ 30 phút, Reo dụi mắt, ngã lưng vào ghế dựa, thầm hoan hô một tiếng trong lòng rồi đứng dậy dọn dẹp đồ đạc bừa bộn trên bàn.

Còn mấy hôm nữa là bắt đầu thi giữa kỳ, thời gian gần đây cậu gần như là ăn ngủ tại thư viện, cuối cùng chuỗi ngày địa ngục cũng kết thúc.

"Hôm nay về sớm vậy?" Thủ thư đã quen với việc Reo luôn túc trực ở thư viện cho đến tối muộn, cô nhìn lại đồng hồ, vui vẻ đưa cho cậu một viên kẹo nhỏ. "Thi tốt nhé."

"Cảm ơn chị." Reo cười cười, vẫy tay tạm biệt đối phương.

Reo xé mở lớp vỏ bên ngoài, cho viên kẹo vào miệng. Hương bạc hà the mát làm cậu tỉnh táo hơn một chút. Không hiểu sao cậu lại liên tưởng đến người bạn cùng phòng của mình, đối phương có vẻ hơi khó gần, có lẽ cậu nên làm gì đó để cả hai trở nên thân thiết hơn.

Phòng của hai người họ nằm ở cuối hành lang, lúc nào cũng trong tình trạng tối om, lần nào Reo trở về cũng phải mất một ít thời gian để quen với bóng tối trong phòng, dù là ngủ hay thức thì cái người tên Nagi Seishiro kia cũng không buồn bật đèn, việc này khiến Reo đau đầu không ít, cũng vì lí do đó và không muốn gây thêm rắc rối giữa hai người nên cậu đã quyết định đến thư viện để học.

Việc đó kéo theo mối quan hệ vốn đã xa cách nay lại càng nhạt nhẽo vô vị hơn.

"Xin chào, Nagi? Ngủ rồi sao? Nagi? Tôi bật đèn lên được không?"

"Ra ngoài rồi sao?" Reo dò dẫm tìm công tắc đèn, đột nhiên hương bạc hà lạnh lẽo xộc tới, cậu nhíu mày, đầu hơi choáng.

Mùi hương này mạnh mẽ hơn vị kẹo cậu đang ngậm rất nhiều, nồng đượm và gay gắt, đây rõ ràng là pheromone của Alpha. Reo nhanh chóng biết được điều gì đang xảy ra, vội vã bật đèn.

"Nagi? Cậu ổn chứ?"

"Cậu đã tiêm thuốc ức chế chưa?" Reo không bước lại gần, đứng tại chỗ lên tiếng. Alpha luôn có bản năng bài xích lẫn nhau, Seishiro đang trong thời kỳ nhạy cảm, đến gần chỉ khiến cả hai càng khó chịu.

"Tôi vẫn còn thuốc, tôi lấy cho cậu nhé?"

Đối phương không trả lời, không rõ là đã mất ý thức hay đang ngầm đồng ý. Reo do dự, cuối cùng vẫn quyết định đến lấy thuốc cho Seishiro. Cậu lấy trong vali ra một chiếc hộp gỗ được chạm trỗ tinh xảo, chậm rãi tiến đến giường đối diện.

"Cậu nhớ tiêm thuốc đúng giờ đấy." Reo dặn dò.

"Những ngày này tôi sẽ quay về nhà, có chuyện gì cần giúp cậu có thể liên lạc với tôi." Reo đặt chiếc hộp trên bàn, quan sát ngọn núi bằng bông trên giường. Seishiro bọc mình kín kẽ, thứ duy nhất lọt ra ngoài là pheromone mùi bạc hà.

"Khoa-"

"Núi bông" động đậy, phát ra âm thanh nho nhỏ, Reo ghé người gần hơn, muốn nghe đối phương nói gì.

"Cậu nói gì, Na-"

Không để Reo dứt câu, "núi bông" vươn tay, dùng một lực mạnh mẽ kéo cậu ngã xuống giường. Bất ngờ rơi vào một vùng đất mềm mại, hai mắt Reo mở to, chỉ kịp than một tiếng.

Đối phương rúc mặt vào cổ Reo, từng sợi tóc mềm mại cọ qua làn da trắng nõn, ngứa ngáy.

Hơi thở nóng rẫy phả vào cổ, Reo có ảo giác chính mình cũng bắt đầu phát sốt.

"Khoai...khoai lang tím..."

"Cái gì cơ? Nagi?"

"Cậu làm gì? Tôi là Reo, Mikage Reo, bạn cùng phòng của cậu-".

Đau đớn khiến Reo ngừng lại, răng nanh ghim vào da thịt. Reo vùng vẫy, muốn thoát khỏi gọng kìm của người kia.

"Chỗ này không đúng." Như tìm kiếm thứ gì đó, Seishiro dời môi, vết cắn hiện trên làn da trắng càng chói mắt.

Hắn tìm đến vị trí sau gáy, phần thịt mềm nhạt màu hơi nhô lên, tuyến thể của Omega sẽ gồ lên rõ ràng hơn, bộ phận này của Alpha gần như đã thoái hóa, không để ý kĩ sẽ không thể nhìn thấy.

Nhưng với bất kỳ giới tính nào thì vị trí tuyến thể cũng là một vị trí nhạy cảm, không thể xâm phạm.

Reo nhanh chóng nhận thức được nguy hiểm, cậu vùng vẫy mạnh hơn. Nhưng Seishiro như một ngọn núi lớn, hắn hoàn toàn bao trùm lấy cậu.

"Nagi, cậu bỏ ra, Nagi...ưm." Răng nanh chuẩn xác cắm vào tuyến thể yếu ớt, bơm pheromone vào bên trong. Reo rùng mình, không thể tin được những gì đang xảy ra với bản thân.

Tựa như có một dòng điện chạy dọc sống lưng.

Vòng tay Seishiro dần buông lỏng, động tác gặm cắn sau gáy cũng dần chuyển sang mút mát, Reo dùng chút sức lực còn lại đẩy Seishiro khỏi người mình. Cậu thất thần sờ vào vùng da sau cổ, vết cắn sâu hoắm vừa chạm vào đã cảm thấy đau nhức, Reo nhăn mặt. Thủ phạm lúc này lại nhàn hạ hết sức, gây chuyện xong thì lập tức lăn ra ngủ.

Mong là cậu có thể ngủ đến hết kiếp.

Trong lúc đó, Seishiro đã có một giấc mơ, hắn rất đói bụng, nhưng không gian xung quanh chẳng có bất cứ thứ gì có thể ăn được. Đột nhiên một củ khoai lang tím khổng lồ xuất hiện, vừa thơm vừa ngọt, dụ hoặc mời gọi hắn. Seishiro rất vui vẻ hết gặm rồi lại cắn, hắn cảm thấy món ăn này thật sự không tồi chút nào.

Lúc Seishiro tỉnh dậy thì đã hơn 9 giờ sáng ngày hôm sau, đầu hắn đau nhức, nhưng pheromone trong người không còn cảm giác xao động như những ngày trước nữa, có lẽ chứng rối loạn pheromone của hắn đã có chuyển biến tốt hơn.

Seishiro không nhớ rõ tối qua đã xảy ra chuyện gì, từ lúc chiều hôm qua hắn đã lên cơn sốt, đầu óc mơ hồ, thứ duy nhất hắn rõ ràng là mình đã ăn khoai lang tím.

Bàn tay Seishiro chạm phải một vật trên giường, là một chiếc hộp gỗ, bên trong chứa một cái kim tiêm và vài ống thuốc, phía dưới lót một lớp vải nhung mềm mại. Đây không phải là loại đồ vật mà tầng lớp như hắn có thể sở hữu, nghĩ bằng chân cũng biết đây là đồ của ai.

Seishiro không rõ Reo đã về phòng lúc nào, liệu cậu có nhìn thấy bộ dạng chật vật của hắn hay không? Có phát sinh chuyện gì khác hay không? Hay cậu ta chỉ đơn giản tốt bụng đưa cho hắn thuốc ức chế rồi nhanh chóng rời đi.

Sẽ thật tồi tế nếu bị mật nhỏ của Seishiro bị phát hiện.

Điện thoại bên cạnh báo hiệu có tin nhắn, người gửi là mẹ của hắn, bà muốn Seishiro trở về vào cuối tuần này. Thời hạn cách ly xã hội của Seishiro vẫn còn vài ngày nữa, hắn từ chối.

Bên dưới vẫn còn tin nhắn chưa đọc, là của Reo. Seishiro nhìn chằm chằm vào hai dòng tin nhắn ngắn ngủn, muốn tìm ra chút manh mối từ chúng. Reo sẽ không có mặt ký túc xá trong ba ngày tới, chờ cho kỳ dịch cảm của Seishiro qua đi thì cậu sẽ trở lại.

Có lẽ hai người không xảy ra chuyện gì cả.

Hắn mong vậy.

Tuần sau kỳ thi giữa kỳ sẽ bắt đầu, vừa lúc Seishiro có thể ra ngoài, có lẽ hắn nên cảm ơn thứ may mắn chết tiệt này.

Một tiếng rưỡi ở phòng thi đối với Seishiro là một giấc mơ dài, với người khác lại như một cái chớp mắt.

Sau khi thi giữa kỳ kết thúc Seishiro mới gặp lại Reo, tròn một tuần kể từ lần cuối hắn gặp cậu, Reo không có bất kỳ biểu hiện kỳ lạ nào, hết thảy đều bình thường, ngoại trừ việc thường xuyên mặc áo cao cổ.

Tọc mạch chuyện của người khác không phải là thói quen của Seishiro, tầm mắt của hắn dừng trên cổ áo len màu trắng hơn ba giây rồi lập tức dời đi. Không khí trong phòng ngột ngạt kì lạ. Chợt, hắn muốn nói gì đó.

"Mi...? Mika...?" Đúng là thật bất lịch sự, nhưng Seishiro thậm chí còn không nhớ được hoàn chỉnh họ tên của Reo. Hắn luôn thầm gọi cậu là Sư Tử Con.

Reo sẽ giận nếu biết hắn gọi cậu như thế, nhưng biệt danh đó thật đáng yêu, Seishiro sẽ thầm gọi trong lòng thôi.

"Cậu có thể gọi tôi là Reo." Reo cười, đuôi mắt cong cong.

Seishiro không biết tiếp theo nên nói gì.

"Th-...Thời tiết đẹp nhỉ?"

Bầu trời bên ngoài xám xịt, từng đám mây nặng trĩu ùn ùn kéo đến.

Reo ngẩn ra, không biết nên phản ứng thế nào. Cậu bật cười.

"Ừm...một vẻ đẹp u ám?"

Seishiro ước gì mình bị câm.

Dường như lúc này hai người mới chính thức làm quen với nhau.

"Sau này hãy giúp đỡ nhau nhé, Nagi." Như một lời chào muộn màng, Reo chủ động vươn tay ra trước.

Seishiro ậm ừ, bắt lấy bàn tay của Reo, cảm nhận nhiệt độ ấm áp truyền vào da thịt. Giây phút làn da hai người tiếp xúc, Seishiro nhướng mày.

Đánh dấu tạm thời chỉ có tác dụng trong một thời gian nhất định, ngắn thì ba ngày, dài thì một tuần. Về cơ bản thì ký hiệu tạm thời không có ảnh hưởng quá nhiều đến Enigma, nhưng Seishiro đã tiến hành ký hiệu trong lúc pheromone không thật sự ổn định, cộng thêm việc hắn vừa mới phân hóa lần hai.

Bản năng của Enigma tạo cho hắn cảm giác liên kết mơ hồ giữa hai người, đáy lòng Seishiro ẩn ẩn cảm giác muốn độc chiếm người này.

Quả thật, đêm đó hắn đã đánh dấu Reo.

Nếu không có cái bắt tay này, có lẽ hắn đã thật sự tin mình chỉ ăn khoai lang tím mà vượt qua được chứng rối loạn pheromone.

Không rõ đối phương có nhận ra hắn là Enigma hay chưa, hoặc căn bản Reo không biết đêm đó cậu đã bị Seishiro đánh dấu. Biểu hiện của Reo hiện giờ cho thấy cậu vẫn coi Seishiro là Alpha, hai Alpha với nhau không có thứ gọi là "ký hiệu tạm thời".

Nhưng Enigma thì hoàn toàn có thể.

Là kiểu người ghét những chuyện lằng nhằng nhất trên đời, Seishiro quyết định không mở lời trước về vấn đề trên.

Cầu cho ảnh hưởng của ký hiệu không quá phiền phức.

Họ được nghỉ một ngày sau khi thi giữa kỳ. Đối với sinh viên đại học, thi giữa kỳ như một chiếc đệm nhảy lò xo, nhún một cái, lập tức rơi vào hố sâu "thi cuối kỳ" chứa đầy rẫy bẫy rập. Cuộc đời tàn nhẫn thế đấy, không chút khoan nhượng.

Bên tai là tiếng trò chuyện nho nhỏ của bạn học, Seishiro nằm dài ra bàn, cả người như hóa thành chất lỏng. Đầu óc hắn mơ màng, mi mắt như đôi tình nhân mới yêu, cứ một chốc lại muốn dính vào nhau.

"Bạn Mikage có đối tượng hẹn hò chưa nhỉ? Tớ muốn làm quen với cậu ấy ghê." Nữ sinh bàn trên thì thầm với bạn, gò má hơi ửng hồng. Khỏi nói cũng biết cô có ý gì với người tên Mikage.

"Tớ cũng không biết."

"Nhưng mà nè, pheromone của cậu ấy sẽ là mùi gì nhỉ?"

Bàn về pheromone của người khác là một chuyện khiếm nhã. Cô nàng cũng biết mình lỡ lời, liền vội vàng đưa mắt nhìn quanh, lo lắng lời vừa rồi bị ai đó nghe được.

Mikage Reo sẽ có mùi gì nhỉ? Seishiro cũng muốn biết.

Trùng hợp hôm nay Seishiro đang tham gia lớp Đại cương, phòng học hơn trăm người đến từ nhiều khoa khác nhau, trong đó có khoa Quản trị kinh doanh của Reo.

Hắn nhìn bóng dáng nổi bật phía trước, hôm nay Reo mặc áo thun trắng cùng quần jeans tối màu, trang phục càng đơn giản càng tôn lên diện mạo ưa nhìn của cậu.

Không đúng.

Phải là xinh đẹp.

Mái tóc, đôi mắt, làn da, ngay cả chiếc gáy trắng trẻo cũng xinh đẹp vô cùng. Thậm chí, nó sẽ càng diễm lệ hơn khi mang dấu vết của hắn.

Một ký hiệu của riêng hắn.

Nhưng Reo không thích người khác gắn hai chữ "xinh đẹp" vào cậu. Seishiro tình cờ rút ra được điều này sau khi nhìn thấy cái nhíu mày rất khẽ của Reo, lúc mà ba nữ sinh phía trước gọi cậu là vị đàn anh xinh đẹp.

Nhưng Seishiro lại nghĩ Reo rất hợp với tính từ trên, hắn sẽ lén lút gọi trong lòng thôi.

Ảnh hưởng của ký hiệu tạm thời thật phiền phức, hắn lại bất giác suy nghĩ đến người kia rồi.

Đến trưa, tiếng giảng bài ong ong cuối cùng cũng dừng lại. Seishiro vươn vai, ngáp một cái, theo thói quen đảo mắt tìm bạn cùng phòng nhưng người kia dường như đã rời đi trước.

Đôi mắt Seishiro hơi tối lại, hắn chậm rãi đeo balo rồi rời khỏi phòng học. Hành lang lúc này khá vắng vẻ, đa số các sinh viên đều đã đến canteen để ăn trưa, Seishiro không muốn chen chúc ở đó nên quyết định trở về phòng nghỉ trước, đợi khi nào ít người sẽ xuống đấy tìm đồ lót dạ.

Cửa phòng ký túc xá khép hờ, Seishiro khựng lại, hắn nhớ rõ mình đã khóa kỹ cửa trước khi ra khỏi phòng. Vậy thì chỉ có thể là do Reo đã trở về.

Seishiro đẩy cửa bước vào, ngay lập tức ngửi được một mùi hương lạ lẫm thoáng vờn qua chóp mũi. Trong đầu hắn nảy ra một suy đoán, nhưng bản thân Seishiro lại không hề hài lòng với đáp án này của mình.

Reo đã đưa ai đó về phòng à? Suy nghĩ này khiến Seishiro trở nên nóng nảy.

"Cậu về sớm vậy?" Reo lên tiếng ngắt ngang mạch suy nghĩ của Seishiro.

Cậu đã thay một bộ quần áo thoải mái hơn, mái tóc sáng màu còn hơi ẩm ướt, gương mặt ửng hồng vì được hun trong nước nóng.

"Tôi nên hỏi cậu câu ấy mới đúng." Seishiro nhàn nhạt đáp.

"Lúc nãy tôi làm đổ một ít cà phê lên áo, cảm thấy không quá đói nên quay trở về phòng trước." Reo lau tóc, cắm điện máy sấy và bắt đầu hong khô mái tóc sáng màu.

"Cậu cũng chưa ăn gì nhỉ? Lát nữa chúng ta có thể đi cùng nhau." Reo nói trong tiếng ồ ồ của máy sấy.

Mùi hương nhàn nhạt của hoa oải hương đã biến mất, cho thấy hiện tại trong phòng chỉ còn hắn và Reo. Cũng có thể người kia đã rời đi trước khi Seishiro trở về. Càng nghĩ càng không vui, Seishiro ậm ừ đồng ý, với lấy chăn trùm kín đầu.

Đã quen với thái độ không mặn không nhạt của Seishiro, Reo không tiếp tục nghĩ ngợi quá nhiều. Đột nhiên tuyến thể phía sau nhói lên, nóng rát như bị bỏng, Reo nhăn mày, hơi thở trở nên nặng nề.

Biểu hiện này không giống với triệu chứng của kỳ dịch cảm, Alpha không thể nào xảy ra phản ứng tại tuyến thể, trái lại, điều này càng giống với kỳ phát tình của Omega hơn.

Reo buông máy sấy, vội vàng mở cửa bước ra ngoài.

Động tĩnh không nhỏ làm Seishiro chui ra khỏi chăn, hắn ngẩng đầu nhìn bóng dáng mờ ảo bên ngoài. Sóng ngầm cuồn cuộn trong lòng cũng thôi không kêu gào nữa.

Ký hiệu chết tiệt.

Đến hai giờ chiều, Seishiro bị cơn đói đánh thức, hắn khịt mũi, chỉnh điều hòa lên mức cao hơn rồi bước xuống giường. Chăn gối giường đối diện được gấp gọn gàng, chủ nhân của chúng cũng biến đâu mất.

Ngay lúc hắn vừa bước ra khỏi phòng thì bắt gặp Reo đang đi cùng với một người khác. Sắc mặt của Seishiro tức thì xấu đi.

Dù Seishiro bình thường cũng ít khi cho ai vẻ mặt tốt đẹp, nhưng Reo nhanh chóng nhận ra tâm trạng không tốt của hắn. Cậu ngừng cười nói với người bên cạnh, chủ động tạm biệt với người kia rồi tiến đến chỗ Seishiro.

"Quên nữa, cho cậu." Trước khi rời đi, Kenyu ném cho Reo một lon cà phê. Anh vẫy tay, chào tạm biệt.

"Cảm ơn." Reo bắt lấy lon cà phê mát lạnh, tươi cười với người kia.

"Thấy cậu còn ngủ nên tôi không gọi. Canteen chỉ còn bánh mì thôi, ăn tạm nhé." Reo lên tiếng trước, tay trái còn xách một túi đồ ăn, bên trong chứa cả bánh mì lẫn mì ly và một vài chai nước có gas.

Cậu lách sang bên cạnh Seishiro, mở cửa bước vào phòng trước. Trên người Reo chỉ có hương dầu gội thoang thoảng, không pha lẫn thêm mùi gì khác.

Seishiro cụp mắt, theo sau cậu vào phòng.

Reo đặt túi đồ ăn lên bàn, mở lon cà phê uống một ngụm. Cậu híp mắt, cực kỳ hưởng thụ cảm giác mát lạnh trong cổ họng.

"Trong túi chắc sẽ có đồ mà cậu thích đấy." Reo hất cằm, đặt lon cà phê lên bàn rồi trở vào nhà vệ sinh để rửa mặt.

Seishiro nhìn đủ loại bánh mì trong túi, chọn một chiếc có nhân đậu đỏ, xé vỏ, hai ba miếng liền xử lí xong một cái.

Lát sau, Reo trở ra với phần tóc mái dính chút nước, gương mặt cũng thoải mái hơn trước. Cậu nhìn bàn học trống không, trên đó chỉ còn hai ly mì và một chai nước khoáng.

Reo khó hiểu, nhìn Seishiro nằm sấp trên giường, nói: "Nagi. Cậu có thấy cà phê của tôi không?"

Ngón tay đang thao tác trên màn hình điện thoại của Seishiro ngừng lại, hắn suy nghĩ mất mấy giây rồi lạnh nhạt trả lời.

"Lúc nãy không cẩn thận làm đổ mất. Xin lỗi cậu." Seishiro không dời mắt khỏi trò chơi trên màn hình, đáp.

Reo à một cái, nhìn vỏ lon cà phê bẹp dí trong thùng rác, không nói gì thêm.

Bồn hoa bên ngoài hành lang vô duyên vô cớ bị tưới một loại nước lạ, lá cây xanh tốt cũng vô thức rũ xuống một chút.

Reo ngồi vào bàn học, mở máy tính bắt đầu làm việc của mình. Kì thi cuối kỳ sắp đến nhưng hiện tại cậu không cần cắm rễ ở thư viện nữa, thói quen sống trong bóng tối của Seishiro đột nhiên biến mất, có lẽ thời gian cậu mới chuyển đến hắn đang trong thời kỳ đặc thù nào đó chăng?

Dù sao thì Reo cũng rất mừng vì mọi thứ đã tốt hơn trước.

Nhưng thời gian sau đó tâm trạng của Seishiro thât sự không đươc tốt cho lắm, đặc biệt là vào ngày thứ Tư. Hắn và Reo có tiết Đại cương vào ngày này, cũng là môn duy nhất cả hai học cùng với nhau. Mùi oải hưởng nhàn nhạt cũng đều đặn xuất hiện trong phòng ký túc của hai người trong hôm đó.

Reo luôn có muôn vàn lí do để về ký túc xá sớm hơn hắn, và lần nào cũng mang theo mùi hương đáng ghét kia. Nhưng ngay khi Seishiro có dấu hiệu bùng nổ, Reo sẽ dỗ dành hắn một chút. Hệt như được sắp đặt trước. Seishiro cảm thấy điều này là do người kia cố ý, nhưng không tài nào thẳng thắn được.

Seishiro đã từng nghĩ đến trường hợp đó là mùi pheromone của Reo. Tuy nhiên, kiến thức chung về pheromone chưa bao giờ nhắc đến Alpha có pheromone hương hoa. Tuy thật sự không muốn nhưng Seishiro quyết định tin vào khoa học.

Hôm nay lại là ngày thứ Tư đáng ghét.

Seishiro dứt khoát nghỉ học. Hắn nhìn trần nhà, nghĩ ngợi. Ảnh hưởng của ký hiệu tạm thời sẽ không mạnh mẽ đến mức này, vấn đề thật sự nằm ở hắn.

Muốn độc chiếm người kia.

Muốn toàn thân của người kia đều mang theo mùi hương của hắn.

Pheromone bạc hà không kiểm soát được lại tràn ra ngoài, tỏa ra khắp căn phòng nhỏ hẹp.

Đến hơn 11 giờ trưa, bên ngoài vang lên tiếng tra chìa khóa lách cách. Tiếng kim loại va chạm réo rắt, lúc nhanh lúc chậm, động tác người bên ngoài vừa run rẩy lại vừa gấp gáp. Người kia mất một lúc lâu mới thành công mở được cửa.

Hương bạc hà gay gắt trong phòng khiến Reo suýt nữa ngã xuống, trán cậu lấm tấm mồ hôi, hơi thở hỗn loạn, giày chưa kịp cởi đã vội chạy vào phòng tắm.

Seishiro đang rúc vào chăn cũng lập tức bật dậy, lần này mùi oải hương không còn nhạt nhòa mà trở nên nồng đậm hơn bao giờ hết.

Hương hoa thơm nồng quấn quýt với bạc hà mát lạnh, đôi mày đang cau lại của Seishiro cũng giãn ra. Hắn tiến lại gần phòng tắm, nơi mùi hương hấp dẫn ấy tỏa ra mãnh liệt nhất.

Thì ra khoa học cũng không đáng tin lắm.

Từ ảnh hưởng của ký hiệu tam thời đối với Enigma đến mùi pheromone của Alpha.

"Reo?" Cửa phòng tắm không khóa, bên trong vang lên tiếng nước.

Chàng trai tóc sáng màu lúc này đang co người dưới vòi sen, áo sơ mi trên người bị thấm ướt, từng dòng nước lạnh lẽo chảy trên làn da trắng nõn, vuốt ve hầu kết rồi mất hút dưới lớp vải vóc.

Dưới sàn gạch là kim tiêm cùng thuốc ức chế vương vãi. Lòng ngực Reo phập phồng, mi mắt khép hờ, để nước lạnh giữ cho bản thân tỉnh táo.

"Giúp tôi...thuốc ức chế..." Lông mày cậu cau lại, rõ ràng là nhẫn nhịn đến cực khổ. Kỳ dịch cảm của Alpha không giống với kỳ phát tình của Omega, Alpha lúc này trở nên nóng nảy, khao khát muốn đánh dấu Omega hơn bao giờ hết.

Seishiro ngồi xổm trước mặt Reo, chậm rãi cầm lấy kim tiêm, hắn quan sát giọt nước còn đọng lại trên lớp vỏ nhựa bên ngoài, thản nhiên vứt nó ra xa.

Reo không tin vào mắt mình, mắt hạnh mở to: "Nagi?"

Lần trước Reo đã giúp hắn, lần này Seishiro phải đền đáp.

Hắn nâng mặt Reo lên, vén vài sợi tóc dính bên gò má ra sau tai. Pheromone bạc hà khiến Reo choáng váng, cả người nhũn ra như một bãi nước. Trong đầu cậu xẹt qua một ý nghĩa muốn bị người khác đánh dấu. Cậu hốt hoảng, né tránh đôi mắt sâu thẳm của Seishiro.

Rõ ràng một Alpha như cậu không thể gặp tình trạng này trong kỳ dịch cảm.

"Cậu là...Enigma?" Reo thều thào, muốn gỡ tay Seishiro khỏi người mình.

Seishiro ngó lơ câu hỏi của Reo, hắn nghiêng đầu, ghé sát vào tuyến thể của cậu.

"Reo. Cậu thơm quá, làm tôi hưng phấn chết được." Nếu có thể mang theo mùi hương của hắn thì càng tốt hơn nữa.

Ánh mắt của Seishiro hơi tối lại, người trong lòng đã không còn sức để vùng vẫy, bên tai chỉ còn tiếng thở gấp hỗn loạn.

"Nagi, đừng khiến mọi chuyện trở nên tệ hơn."

Hắn hôn nhẹ lên xương hàm Reo, lần lượt rải những chiếc hôn vụn vặt xuống cổ, cắn nhẹ lên hầu kết.

"Điều tệ nhất có thể xảy ra lúc này là tôi không thể đánh dấu cậu."

Răng nanh cắm vào tuyến thể, lần này Seishiro không còn cắn bừa nữa. Reo bấu lấy cánh tay hắn, móng tay được cắt tỉa gọn gàng ghim vào da thịt, dùng sức nhiều đến mức đầu ngón tay trắng bệch.

Cậu nghẹn ngào rên một tiếng, cổ họng như bị bóp nghẹt, cả người tê dại như bị điện giật, run rẩy cảm nhận pheromone xa lạ tràn vào người.

Vừa thỏa mãn vừa sung sướng.

"Xem tôi phát hiện được gì này Reo."

"Cậu cứng rồi." Seishiro thì thầm bên tai cậu, trêu chọc khiến nó đỏ bừng.

"Đừng...ưm."

Nước không ngừng chảy, xối ướt hai bóng người mờ ảo dưới vòi sen.

Những ngày sau đó, Seishiro chưa từng gặp lại Reo. Đến khi có lớp Đại cương diễn ra vào thứ Tư, hắn mới thấy được người kia.

Tròn một tuần.

Sau lần thứ hai đánh dấu Reo, Seishiro sâu sắc cảm nhận được thế nào là bản năng độc chiếm của Enigma.

Hắn nhìn Alpha tóc tím đang cười đùa với người bên cạnh, càng nhìn càng bất mãn, muốn Reo chỉ nhìn hắn, chỉ cười với hắn.

Muốn Reo trở thành Omega duy nhất của hắn.

Thật muốn nhốt cậu ấy lại.

"Shhh." Reo xuýt xoa, tuyến thể phía sau lại bắt đầu nóng lên. Cảm xúc của Enigma có thể tác động đến người vừa được ký hiệu, Reo biết rõ đau đớn này đại biểu cho điều gì.

"Sao thế?" Beta bên cạnh lo lắng nhìn cậu.

Reo lắc đầu, tỏ ý bản thân vẫn ổn.

Hơn mười phút sau, tuyến thể sau gáy vẫn còn đau rát như cũ. Trán Reo rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, cậu gượng cười nói với người kế bên một tiếng rồi đi ra khỏi lớp.

Reo vốc nước lên mặt, phía sau vang lên tiếng bước chân gấp gáp. Cậu ngẩng đầu, nhìn người kia qua gương, sau đó liền nở một nụ cười khiêu khích.

Enigma không nói lời nào, hắn kéo tay Reo, đẩy cậu vào buồng vệ sinh cuối dãy.

"Chịu hết nổi rồi à?"

"Cậu sẽ làm gì tôi nào? Nagi Seishiro." Reo ngước mắt đôi mắt to tròn nhìn hắn, nghiêng đầu, cười khẽ.

Trái tim Seishiro như vừa bị vuốt mèo cào qua.

Seishiro ép cậu vào tường. ảnh hưởng của ký hiệu tạm thời lần này dài hơn, trên người Reo vẫn còn thoang thoảng hương bạc hà mát lạnh. Đôi mày đang cau lại của Seishiro cuối cùng cũng thả lỏng, hắn nhìn khóe môi đang nhếch lên của Reo, ghé người lại gần hơn. Đầu mũi hai người chạm vào nhau, trong không gian chật hẹp chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp cùng âm thanh quần áo cọ xát.

Reo nghiêng đầu, né tránh đôi môi của Seishiro. Hắn cụp mắt, gục đầu xuống vai Reo, im lặng không nói gì.

Hai người cứ giữ nguyên tư thế trong một lúc lâu, cho đến khi Seishiro nhỏ giọng thì thầm.

"Nhìn tôi...một chút thôi."

Reo không đáp. Cậu nhìn mái tóc rối tung của Seishiro, rồi đưa tay lên chạm vào phần mềm mại ấy.

"Cún ngoan không được cắn, Sei."

----------

Pheromone bạc hà hòa lẫn với hoa oải hương, quấn riết vào nhau. Seishiro khóa trái cửa, đè Reo lên đó mà hôn. Cánh môi mềm bị hắn dày vò đến sưng đỏ. Reo hơi ngẩng đầu, nức nở giữa nụ hôn.

Bàn tay Seishiro len lỏi vào dưới lớp áo sơ mi, vuốt ve làn da mịn, đầu ngón tay lành lạnh xoa nắn nhũ hoa nhạy cảm.

Reo rùng mình, dứt khỏi nụ hôn, hơi thở vẫn còn hỗn loạn.

"Nơi này."

"Tôi muốn nó có sữa."

Cúc áo sơ mi của Reo đã bị hắn mở gần hết, phơi ra lồng ngực đang phập phồng.

"Cậu đúng là đồ biến thái." Reo chậc một tiếng, cười mắng.

Seishiro không phủ nhận, hắn cúi xuống hôn lên xương quai xanh của Reo, vừa mút vừa cắn, đến khi xuất hiện dấu hôn chói mắt trên làn da trắng. Mùi hoa oải hương vờn quanh chóp mũi khiến Seishiro càng hưng phấn, nhịp thở trở nên nặng nề hơn.

Hắn ôm Reo ngã lên giường, vùi đầu vào hõm cổ cậu, nơi pheromone tỏa ra nồng đượm nhất.

Nagi Seishiro là tên khốn biến thái nghiện ngập.

Không biết bao lần hắn đã mơ thấy Reo khóc lóc gọi tên hắn, ngoan ngoãn mở ra để hắn tiến vào, hoàn toàn thuộc về hắn. Chỉ riêng hắn.

Reo ôm lấy cổ hắn, hạ thân hai người dính sát vào nhau, cậu có thể cảm nhận được dương vật cương cứng của cả hai đang cọ xát giữa chân mình.

"Alpha-"

"Thì nên nói chuyện ở nơi này." Cậu cầm tay Seishiro đặt lên nơi đang hưng phấn đến khó chịu.

Seishiro lại hôn lên khóe môi của Reo, như đã nhận được mệnh lệnh. Hắn rải những nụ hôn nhỏ vụn lên khuôn ngực trần của cậu, lên vùng bụng phẳng lì săn chắc. Hắn nâng chân Reo gác lên vai mình, cởi bỏ lớp quần jeans ôm sát vào đôi chân dài. Quần lót bên trong đã thấm ướt một mảng lớn, lộ ra hình dáng dương vật của Alpha.

Lớp quần áo cuối cùng bị trút bỏ, dương vật bật ra đập vào môi dưới của Seishiro. Hắn áp má vào bộ phận nhạy cảm của Alpha, tựa như chào hỏi.

Reo thở dốc, không hiểu nổi người kia đang muốn làm gì.

Seishiro hôn nhẹ lên phần đầu đang rỉ nước, tiếp tục nhẹ nhàng hôn khắp dương vật Reo, từ tốn, thành kính như nâng niu bảo vật.

"Chết tiệt." Reo che mặt, cả người tê tê dại dại mất hết sức lực.

"Tôi nghe nói Enigma có thể làm Alpha phát tình." Seishiro thôi không trêu chọc phân thân của Reo nữa, hắn chồm dậy, áp má vào bụng Reo, ngước mắt lên nhìn cậu.

Pheromone bạc hà lại tỏa ra một lượng lớn, dây dưa, quấn quýt, chìm đắm.

Reo cảm thấy cơ thể mình dần thay đổi, vùng đất bí ẩn kia dường như đang mở ra, hân hoan mời gọi Enigma đến khám phá.

"Reo. Phía sau cậu ướt rồi."

Seishiro ngồi dậy, tự mình cởi bỏ đến lớp quần áo cuối cùng. Hắn hôn nhẹ lên chóp mũi của Reo, tiếp tục ngậm mút môi dưới sưng đỏ. Một ngón tay hắn thăm dò lỗ nhỏ phía dưới, ẩm ướt.

Ngón tay chen vào lỗ nhỏ trơn trượt, ma sát vách tường ấm áp. Vừa tìm tòi vừa trêu ghẹo, ngón tay mô phỏng động tác ra vào, không ngừng nghiền ép điểm G của Alpha.

"Ha...cậu...ưm...mau tiến vào." Reo bấu lấy grap giường, đầu ngón chân cũng cuộn lại.

Seishiro chậm chạp rút ngón tay khỏi lối vào, ba ngón tay được bao bọc bởi một lớp dịch dính nhớp. Hắn nắm lấy cổ chân tinh tế, dang rộng nó ra để lộ lỗ nhỏ đang khép mở. Phần đầu nấm đặt trước lỗ nhỏ, chần chừ không tiếp tục tiến vào.

Bàn tay to đặt lên bụng Reo, Seishiro rũ mắt, quan sát biểu tình mơ màng của cậu cùng phân thân đang hưng phấn đến rỉ nước.

"Tôi sẽ tiến vào."

"Đi đến tận đây." Hắn đè lên bụng dưới của Reo, đồng thời thúc hông, toàn bộ dương vật mạnh mẽ chen vào lỗ nhỏ chật hẹp.

Reo ngửa đầu về phía sau, thét lên đứt quãng, khoái cảm từ xương cụt kéo đến đại não, ầm ĩ hạ gục chút tỉnh táo còn sót lại.

Seishiro thở ra thỏa mãn, hắn có thể thấy được dương vật của mình đã tiến vào sâu đến đâu, lỗ nhỏ của đối phương đã bị hắn nong ra đến mức nào. Seishiro chậm rãi rút dương vật ra khỏi lối vào ẩm ướt, rồi đẩy vào thật mạnh. Động tác lặp lại vài lần, cho đến khi Reo ra lệnh trong tiếng thở dốc dồn dập.

"Nhanh lên."

Seishiro đẩy nhanh tốc độ ra vào, dập thật mạnh vào hai cánh mông căng tròn. Dương vật hắn chôn sâu vào cơ thể Reo, được lỗ nhỏ dịu ngoan mút mát. Hắn làm vừa nhanh vừa sâu, cho đến khi dương vật hắn chạm đến một điểm sâu đến mức không ngờ được.

Reo rên lớn, cào lên bả vai hắn một vết hồng hồng dài đến bắp tay. Khóe mắt cậu ẩm ướt, cả người mang một màu hồng gợi cảm. Tóc tím xỏa tung, Alpha này đã bị hắn chơi đến chín rục.

Hắn lật người Reo lại, nâng hông cậu kéo sát về phía mình, đầu cậu chôn vào gối, tạo thành một đường cong tuyệt đẹp. Seishiro rất hài lòng với khung cảnh trước mắt, khi mà Reo yếu ớt lộ ra toàn bộ điểm yếu với hắn.

Tuyến thể phía sau không biết từ lúc nào đã sưng phồng, Seishiro biết điều này đại biểu cho thứ gì.

Hắn lập tức có thể đánh dấu Reo, để cậu hoàn toàn thuộc về hắn, chỉ có thể phủ phục dưới thân hắn.

Seishiro cúi đầu, ghé sát vào tuyến thể mời gọi. Hắn hôn nhẹ lên vùng da sau gáy, tham lam hít lấy mùi hương hắn ao ước. Reo phát ra tiếng nức nở nho nhỏ, dù không muốn, nhưng cậu cũng không thể phản kháng lại hắn.

Đôi môi hắn chạm vào tuyến thể, một cái chạm rất khẽ. Người dưới thân run lên, muốn từ chối. Seishiro rũ mắt, không tiếp tục mơn trớn tuyến thể của Reo. Hắn lật người cậu lại, để Reo dối diện với mình.

Hắn không muốn người này khóc.

Nhìn thấy do dự trong đáy mắt của Seishiro, Reo đắc ý, không đầu không đuôi nói: "Gia huấn của nhà Mikage sẽ không bao giờ cho phép tôi tùy tiện phát ra pheromone của mình. Trừ phi..."

Trừ phi đối phương là người mà Reo muốn.

Một tia kinh ngạc thoáng qua, Seishiro rũ mắt, khóe môi nhếch lên một độ cong rất khẽ. Đuôi mắt người kia vẫn còn hoe đỏ, Seishiro miết nhẹ, lại sờ vành tai ửng hồng của Reo, ảnh phản chiếu của bản thân hiện lên rõ ràng trong mặt hồ yên ả, tâm tư giấu kín lúc này lại như sóng biển cuồn cuộn tràn ra, nhấn chìm Seishiro.

Hóa ra ngay từ lúc đầu hắn đã không có cơ hội để thoát khỏi cạm bẫy ngọt ngào này.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top