Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Donghyuck đã đưa ra kết luận cuối cùng cho mớ bòng bong mang tên Na Jaemin. 

Cậu biết là Na Jaemin thích cậu rồi, cơ mà cậu thì không thích Na Jaemin. 

Vậy nên tốt nhất là cứ bơ cậu ta đi. Tốt nhất là đừng bao giờ gặp nhau nữa. Tuyệt đối không được để cho Na Jaemin có bất kỳ cơ hội nào, kể là một lần chạm mặt ngắn ngủi, để cậu ta có thể tỏ tình với cậu một lần nữa. Nói thật thì Donghyuck thấy đây là cái cách đơn giản và đỡ tốn sức nhất rồi, không còn cái nào tốt hơn đâu. Nghe có hơi đơn giản nhưng nội hàm thể hiện rất rõ ràng còn gì. Thế là Donghyuck cứ đến trường là trốn lì trong nhà vệ sinh, đến khi nào chỉ còn một giây trước khi chuông reo thì ù chạy lao vào lớp, chuông reo hết giờ học thì lại bay vèo vào nhà vệ sinh. Đến giờ nghỉ trưa thì cậu sẽ ba chân bốn cẳng nhào vào giữa đám bạn để tránh bị Na Jaemin tìm đến. Ăn xong một cái thì cậu lại chạy thẳng về lớp, đến đá bóng cũng bỏ luôn, dù có không buồn ngủ thì cũng cứ úp mặt xuống bàn nằm im thin thít.

Đám bạn của Donghyuck bắt đầu kêu ca dạo này khó gặp được cậu ghê á, mà cậu cũng đâu có muốn dở hơi như vậy đâu chứ. Đến Cha Hyunsoo cũng hỏi dạo này Donghyuck bị đau ốm hay làm sao, làm cậu muốn khóc luôn cho rồi. Cha Hyunsoo à, không có gì đâu. Cậu chỉ có thể nói vậy thôi chứ đời nào lại kể ra là "Ừ, vì Na Jaemin tỏ tình với tớ nên đành vậy thôi" được. Giờ cậu nhìn mặt cậu ta là lại thấy gượng gạo muốn chui xuống lỗ thì còn biết làm thế nào được nữa. Nhưng mà Donghyuck làm sao có thể nói với Hyunsoo như vậy được, tồi lắm...

Mà cũng chính vì sự tình ra nông nỗi này nên thi thoảng ngồi trong lớp, Donghyuck sẽ thấy sống lưng lành lạnh, quay lại nhìn thì thể nào cũng chạm mắt với Na Jaemin. Mà mỗi lần như vậy, Na Jaemin hoàn toàn không thèm tránh ánh mắt cậu, mặt thì tỉnh bơ mà ánh mắt thì nhấp nháy đèn xanh chíu chíu. Những lúc như vậy Donghyuck sẽ giật mình, quay phắt đi và cảm thấy tội lỗi, chẳng biết mình có đang làm sai không nữa. 

Chuyện cứ như vậy khoảng chừng ba ngày thì Na Jaemin thôi không nhìn Donghyuck chằm chằm nữa. Thay vào đó cậu ta gửi tin nhắn và gọi điện. Nội dung đều là <Này, Lee Donghyuck>. Chỉ có vậy. Không hơn không kém. 

Đêm hôm đó, cậu đang lướt Facebook thì Messenger nhảy ra một tin nhắn.

<Này, Lee Donghyuck.>

Cậu nhìn tin nhắn mà á khẩu, điện thoại rớt bộp xuống dưới giường, màn hình điện thoại được điểm xuyết thêm vài vết nứt.

Người bình thường gặp tình huống này thì cũng phát mệt mà trả lời ít nhất một lần hay gì đó, nhưng tuyệt vời thay, Donghyuck lại là một đứa cực kỳ gan lì với mấy cái vụ này. Hơn chục ngày trôi qua, cậu hoàn toàn không trả lời tin nhắn, vẫn rất kiên trì chạy qua chạy lại giữa lớp học và nhà vệ sinh.

Mấy đứa lúc đầu còn than muốn gặp Donghyuck khó ghê không biết từ lúc nào đã chuyển qua nghi ngại kiểu ê mày, thằng Donghyuck bị bệnh hay sao hả, vừa lo lắng vừa góp phần làm tin đồn lan thêm. 

Thế rồi, hai tuần làm chiến thần nhà vệ sinh của Donghyuck kết thúc.

"Này, Lee Donghyuck."

Ngay khi vừa kết thúc tiết một, Na Jaemin không nhìn chằm chằm cậu nữa mà mở miệng gọi. Donghyuck giả vờ không nghe thấy, đầu vẫn lao thằng về phía nhà vệ sinh với tốc độ ánh sáng. 

Điên à, gọi cái gì mà gọi? Gì chứ? Về chưa vậy?

Cậu chạy vội đến gian phòng cuối cùng, định bụng đóng cửa lại thì tên kia đã bắt kịp, nắm lấy tay nắm cửa. Y hệt như cảnh trong một bộ phim kinh dị.

"Này."

"Đậu xanh rau má."

"Cậu đang đùa đấy hả?"

"Không... đâu có..."

"Ra ngoài."

"Không. Này! Tôi đang gấp lắm đấy nhé. Đóng cửa rồi biến giùm!"

"Này."

"... Làm sao?"

"Ruột thẳng như ngựa cũng không đi vệ sinh lắm như thế đâu. Ra ngoài ngay."

Thằng điên này nữa, cái khỉ gì mà logic dữ vậy. Dù vậy thì Donghyuck vẫn mặc kệ và đuổi Na Jaemin ra khỏi cái buồng vệ sinh bé tí ấy. Tại sao á? Nếu cứ tiếp tục để Na Jaemin dây dưa tiếp ở đây thì không biết còn bao nhiêu lời bàn tán vớ vẩn sẽ xuất hiện sau lưng cậu nữa. Nhưng đây lại chính là cái sự hãm tài của Na Jaemin đó các bạn. Đúng như suy nghĩ của Donghyuck, thằng kia không có mảy may biểu hiện nào là nó định tránh ra cho cậu giải quyết nỗi buồn hết. Đã thế, cậu ta còn vừa giữ cửa nhà vệ sinh vừa chớp mắt kiểu vô số tội hỏi: 

"Lee Donghyuck, cậu khó chịu tôi lắm hả?" 

"Đâu, làm gì có? Sao tôi phải khó chịu cậu chứ." Donghyuck chối bay chối biến.

"Này, nói thật lòng đi, khó chịu thì bảo khó chịu, tôi sẽ thả cửa ra cho." 

"Ừ, phiền vãi rồi đấy." 

Dứt lời, Na Jaemin thả cửa ra thật. Vấn đề là, tay cậu ta thì thả ra, nhưng chân thì chặn lại. Cái thằng khôn lỏi này nữa! Donghyuck âm thầm hỏi thăm tổ tiên Na Jaemin vài chục lần.

Cảnh tượng trong nhà vệ sinh giờ trở nên kì quái. Lee Donghyuck cậu ngồi trên bồn cầu đã đậy nắp, ngước nhìn Na Jaemin trước mặt. Na Jaemin dang hai chân ra để ngăn cửa đóng lại, cúi đầu nhìn Lee Donghyuck. Không phải cái cảnh này hay có trong mấy cuốn tiểu thuyết hay mấy bộ phim ảnh tình cảm ba xu sao trời? Cái cảnh này lại còn đặc biệt ăn rơ với đoạn đối thoại kì cục sắp sửa diễn ra sau đó nữa:

"Lee Donghyuck, cậu khó chịu với tôi."

"Này là cậu khẳng định đó hả?"

"Ừ, đúng đó."

"Đâu có. Cơ mà này."

"Sao, nói đi."

"Nghĩ kĩ mà xem."

"Ừ."

"Cậu thích tôi."

"Ừ."

"Tôi không thích cậu."

"Cậu có chắc không?"

"Thì sao, hả, cái gì cơ?"

"Cậu không thích tôi thật à?"

Donghyuck nghĩ rồi. Lúc cậu nhận được lời tỏ tình kia, lúc nghe cậu ta nói đã thích cậu từ lâu và cả lúc này nữa, chắc chắn là cậu đã để quên chữ nghĩa tiếng Hàn của mình ở nhà rồi tung tăng đến trường rồi. Nếu không phải như thế thì sao cậu lại chẳng nặn ra được một chữ nào thế này nhỉ? Cậu ngơ ngác nhìn Na Jaemin, còn cậu ta thì thốt ra một câu nghe như kiểu gặp bài toán khó không biết cách giải thì thằng bên cạnh bảo mày chỉ cần áp dụng công thức vào là xong:

"Nếu cậu thấy khó chịu vì không thích tôi thì cậu thích tôi là được mà."

"Này, Na Jaemin..."

"Sao?"

"Cậu thực sự... cậu ăn cái gì mà đầu cậu nghĩ ra như thế được vậy?"

"Thịt."

"Ý tôi không phải vậy, thằng dở người này nữa!"

Thông thường người ta hay nói đã yêu đơn phương là nắm chắc thế yếu rồi mà sao đến Na Jaemin lại ngược hẳn lại vậy hả? Cậu ta đang nắm đằng chuôi kìa, cậu mới là đứa nắm phải lưỡi. Lee Donghyuck thực sự không tài nào theo kịp nổi suy nghĩ trong đầu Na Jaemin. Kể cả khi cậu lẳng lặng nhìn chằm chằm cậu ta với ánh mắt như muốn dán mồm cậu ta lại thì Na Jaemin cũng chẳng hề hấn gì cả.

Na Jaemin vốn đang đứng khom lưng nhìn xuống Donghyuck, lúc này lại tiếp tục cúi xuống thêm nữa. Donghyuck chạm phải ánh mắt của Na Jaemin khi mặt hai đứa càng ngày càng gần hơn. Cậu lùi về phía sau, còn chưa kịp nói gì thì giọng từ tốn của Na Jaemin đã vang lên, rõ mồn một, từng chữ chui vào tai cậu. Người ta bảo nhà vệ sinh chính là nơi lý tưởng để giải tỏa căng thẳng, cớ sao nghe cái giọng điệu này lại làm cậu lo lắng hơn vậy.

"Cậu thích Hyunsoo đúng không Donghyuck? Nhưng mà cậu nhìn kĩ mà xem, tôi đẹp trai hơn cậu ta nhiều, không phải sao?" 

Bỏ vụ đơn phương này qua một bên mà nói thật lòng thì đúng là ở cái trường này không thằng nào đẹp trai hơn Na Jaemin hết. Quả là Na Jaemin, dù Donghyuck vẫn im thin thít thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cậu ta. 

"Tôi học giỏi hơn, chơi thể thao giỏi hơn cậu ta. Mà quan trọng nhất là..."

"Tôi thích cậu nhiều hơn cậu ta nhiều."

"...."

"Cậu vẫn không nghĩ đến việc chuyển sang thích tôi à?"

Chuông báo vào tiết hai vang lên thật là đúng lúc. Na Jaemin chậm rãi lùi lại, bước ra khỏi cánh cửa mà cậu ta giữ chân nãy giờ rồi quay lại nhìn cậu. Lời cậu ta nói xuyên qua khe cửa đang từ từ khép lại.

"Này Lee Donghyuck."

"Nếu cậu nghĩ đến việc chuyển sang thích tôi thì hãy nói nhé. Tôi sẽ chờ."

Câu này nghe giống một lời tuyên bố chắc thắng hơn là một lời thông báo chờ đợi. Tiếng bước chân của Na Jaemin xa dần, không gian chỉ còn lại tiếng vòi nước máy ở bồn rửa mặt đang nhỏ từng giọt, còn Lee Donghyuck vẫn ngồi thừ người trên bồn cầu với cái mông tê rần. 

"Ôi, chết tiệt, ôi trời........." 

Cậu ôm mặt, tiếng thở dài cuối cùng cũng thoát ra. Hơi nóng từ bàn tay truyền đến mặt Donghyuck, không chỉ dừng lại ở mặt mà còn lan đến tai, khiến làn da cậu càng thêm tối màu hơn. 

Na Jaemin thực sự điên rồi sao? Suy nghĩ này lại ập đến. Nhưng thứ thực sự điên rồ hơn chính là trái tim đang đập điên cuồng trong lồng ngực của Lee Donghyuck.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#nahyuck