Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

《1》Những điều không thể nói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 今天哥是虾仁饭

Nguồn: https://weibo.com/ttarticle/x/m/show/id/2309404896758097379389?_wb_client_=1

🚗🚗🚗
-----------------------------

"Lưu Tử, lão nhân kia gần đây rất hăng hái a, lại cưới cái vợ mới."

Giọt mưa rơi ở trên cửa sổ xe, mơ hồ tầm mắt, cũng làm người ngồi trong xe phía sau trên mặt mơ hồ không chút thay đổi.

Trương Tiếu Doanh lái xe, trêu chọc vị Phật lớn phía sau. Cho dù người phía sau không rên một tiếng, nhưng Trương Tiếu Doanh hiểu rõ bạn tốt của mình, trong lòng Lưu Thù Hiền nhất định đang tính kế Lưu lão đầu tử.

"Nghe nói bộ dạng còn rất xinh đẹp, tuổi lại nhỏ"

"Tiểu di nương da trắng lại xinh đẹp, vừa thuần khiết lại ham muốn này có thể cho chị cảm nhận được sao? "

Trương Tiếu Doanh ý vị thâm trường nhìn người trong kính chiếu hậu, chỉ thấy Lưu Thù Hiền vẫn nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không có ý tứ cùng Trương Tiếu Doanh đàm luận đề tài này, đầu ngón tay vô tình xoa xoa lại lộ ra nội tâm để ý cùng trầm tư của Lưu Thù Hiền.

Khi xe lái vào cửa đại viện Lưu gia, nhiệm vụ của Trương Tiếu Doanh đã hoàn thành viên mãn, lập tức bỏ xe rời đi, cũng mặc kệ bạn tốt của mình vào ngày mưa không có ô.

Lưu Thù Hiền tựa hồ cũng không thèm để ý nước mưa, rất có tia ý tứ cố ý làm ướt, chậm rãi đi vào cửa biệt thự.

"Tiểu thư đã trở lại, sao trên người đều bị mưa làm ướt rồi"

Lý quản gia nói xong, vội vàng bảo người hầu chuẩn bị quần áo cùng canh gừng

" Lão gia đi công tác, mấy ngày nay tiểu thư sợ là không gặp được lão gia"

Lưu Thù Hiền lấy tay hất nước trên tóc, hé miệng cười với Lý quản gia, hoàn toàn nhìn không ra đây là người ở trên xe vẻ mặt lãnh đạm ổn định như Thái Sơn

"Không có việc gì, chú Lý, cháu tự đi xử lý một chút là được"

Tự động bỏ qua lời nói về Lưu Đông Hải.

Lý quản gia còn dự đoán cái gì, đã bị một giọng nữ nhu hòa nhưng lại kiều mỵ cắt đứt.

"Vậy sao có thể được, nếu đại tiểu thư bị cảm cũng không dễ chiếu cố, Lý quản gia vẫn là đi xuống phân phó các nàng đi"

Người tới mặc một thân sườn xám, khoác áo bào, tôn lên dáng người uyển chuyển, tóc búi lên làm cho nữ nhân có vẻ đoan trang, ngữ khí nói chuyện làm cho nữ nhân tăng thêm một chút mị sắc.

"Vâng, phu nhân"

Lý quản gia rất có ánh mắt rời khỏi phòng khách, để lại Lưu Thù Hiền còn mặc quần áo ướt sũng nước cùng Hồ Hiểu Tuệ đứng ở trên cầu thang nhìn xuống người trong phòng.

"Lưu Thù Hiền"

Người ngửa đầu mở miệng trước, lời ít ý nhiều báo tên, cũng không khiến bầu không khí xấu hổ, đồng thời bảo Hồ Hiểu Tuệ giới thiệu mình.

Rất thông minh.

Hồ Hiểu Tuệ cười cười, ánh mắt cong cong, ngược lại biến thành nụ cười đoan trang.

"Hồ Hiểu Tuệ"

"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, kế tiếp chúng ta phải cùng ở dưới một mái hiên kính xin Lưu đại tiểu thư đừng làm khó tôi"

Ngoài mặt vẫn là nụ cười kia, trong lời ngoài đều mang theo cường thế, Hồ Hiểu Tuệ biết, nếu muốn đạt được mục đích của mình, ngoại trừ phải diệt trừ Lưu Đông Hải, lão nhân tham tài háo sắc lại xảo trá nhẫn tâm này, còn phải giải quyết Lưu tiểu thư Lưu Thù Hiền trong tin đồn đoán không ra này.

Lưu Thù Hiền nghe vậy, nhếch miệng lộ ra nụ cười, giống như thật sự nghe Hồ Hiểu Tuệ nói, trên mặt anh khí có thêm một tia thuần túy, môi mở ra khép lại

"Đương nhiên, ai cũng sẽ không nhẫn tâm xuống tay với một mỹ nhân"

Hai người một lên một xuống, áo đen cùng màu, trên mặt mang theo nụ cười giấu diếm thâm ý, bí mật vô hạn ẩn sâu trong nội tâm đều biểu thị trận đánh cờ không tiếng động này bắt đầu.

Đêm khuya, Lưu Thù Hiền thu dọn xong mình nằm ở trên giường, nhớ lại lần đầu tiên nói chuyện với Hồ Hiểu Tuệ hôm nay.

Ta xem nàng ngược lại giống như là một con bọ cạp độc, một cái công cụ tốt như vậy tự đến cửa, đương nhiên phải hảo hảo lợi dụng........

Không biết một đầu khác, Hồ Hiểu Tuệ cũng đang thử phỏng đoán tâm tư của Lưu Thù Hiền, cũng không bình tĩnh như Lưu Thù Hiền mày nhíu chặt, không biết mình có thể giải quyết xong phiền toái Lưu Thù Hiền này hay không, chỉ có hai con đường có thể đi, một là câu dẫn Lưu Thù Hiền, để cô phục tùng mình, Hồ Hiểu Tuệ đối với tư sắc của mình vẫn rất có lòng tin, hai là giết người, nhưng cuối cùng vẫn là con của Lưu Đông Hải, ra tay chung quy là khó, vậy cũng chỉ có thể...

Bắt đầu từ đêm đó, hai người cúi đầu không thấy trời ngẩng đầu thấy đất, thừa dịp Lưu Đông Hải không có ở đây, Hồ Hiểu Tuệ sao có thể bỏ qua cơ hội này, vì hấp dẫn lực chú ý của Lưu Thù Hiền mà vắt hết óc, mà Lưu Thù Hiền vẫn khí định thần nhàn, chờ đợi con mồi mắc câu.

"Phu nhân, trà này sắp nguội rồi, hay là chúng ta về phòng trước đi?"

Người hầu khuyên Hồ Hiểu Tuệ đang ngồi ở hậu viện chờ Lưu Thù Hiền, vẫn đợi được một chữ

"Không"

Vừa dứt lời, Lưu Thù Hiền liền bước tới, nhìn thấy Hồ Hiểu Tuệ, trong ánh mắt tràn đầy áy náy, đứng nghiêm trước mặt, cúi đầu nhận sai

"Xin lỗi, phía dưới đột nhiên có chút việc gấp, để nàng đợi lâu"

Không biết là giả vờ hay là thật, Hồ Hiểu Tuệ nhìn thấy Lưu Thù Hiền ăn nói khép nép trước mặt mình, ít nhiều có chút kinh ngạc, nếu là thật, vậy chứng minh Lưu tiểu thư này cũng không phải không dễ dao động như vậy, vậy mình có thể lớn mật một chút.

"Lưu tiểu thư, tóm lại tôi cũng là vợ của cha cô, để tôi leo cây chậm trễ tôi như vậy, cũng không phù hợp với lễ nghĩa a"

Mang theo kiều âm, Hồ Hiểu Tuệ sinh ra tâm tư trêu chọc Lưu Thù Hiền, đôi mắt to tràn đầy ánh sáng nhìn chằm chằm Lưu Xu Hiền, chờ mong phản ứng của cô.

"Là ta không đúng di nương muốn thế nào, Lưu mỗ cũng không có ý kiến"

Lưu Thù Hiền hô lên từ "di nương " này, Hồ Hiểu Tuệ từ lúc mới bắt đầu còn có chút dao động đến bây giờ đã tập mãi thành thói quen, dù sao cho dù cô muốn câu dẫn người ta, quan hệ chân chính của hai người vẫn bày ra ở đây.

"Vậy ủy khuất tiểu thư đêm nay cùng tôi uống vài chén đi, lão gia không ở đây, một mình tôi cũng cực kỳ nhàm chán. "

Đáy lòng Hồ Hiểu Tuệ bắt đầu đảo quanh, khoảng cách ngày Lưu Đông Hải trở về cũng gần, nàng cùng Lưu Thù Hiền tiến triển cũng chỉ là mới quen thuộc, đều nói cồn trợ tình, Lưu Thù Hiền lại không thích uống rượu, chắc hẳn tửu lượng không khá hơn chút nào.

Hồ Hiểu Tuệ cho rằng tính toán của mình rất hay, Lưu Thù Hiền lại liếc mắt một cái nhìn ra suy nghĩ của người trước mặt, nội tâm cười thầm, trên mặt vẫn giả bộ ngoan ngoãn tiếp nhận trừng phạt.

Uống rượu cũng không sao, vừa vặn thuận tiện cho mình. Mặc dù lúc trước Lưu Thù Hiền chỉ muốn lợi dụng thân phận của Hồ Hiểu Tuệ, nhưng hôm nay ở chung lâu ngày, Lưu Thù Hiền càng cảm thấy người phụ nữ này vẫn rất đáng yêu, sinh ra một tia hứng thú đối với người phụ nữ được mình gọi là "di nương".

Ngươi thật đúng là một tên khốn kiếp a, Lưu Thù Hiền thầm mắng chính mình.

"Tốt, ta nghe di nương phân phó là được, ta đây một lần nữa pha trà đi, uống trà ta vẫn là biết"

Người hầu xung quanh cùng Lý quản gia trên mặt đều có mỉm cười, cảm thấy bầu không khí hai người trong gia đình mới này thật là hài hòa, lão gia hẳn là sẽ không vì tiểu thư cùng thái thái bất hòa mà lo lắng.

Nhưng dưới sự ấm áp ẩn giấu bắt đầu khởi động càng thêm kịch liệt.

Đùa giỡn với Hồ Hiểu Tuệ một hồi, Lưu Thù Hiền lại lái xe ra ngoài làm việc, xem ra gần đây Lưu gia quả thật có chuyện gì, một người là Lưu Đông Hải đi công tác, một người là Lưu Thù Hiền mấy ngày nay ra ngoài bốn năm lần.

Hồ Hiểu Tuệ nghĩ, mình cũng không thể chỉ đem trọng tâm đặt ở trên người Lưu Thù Hiền, vẫn phải cùng người cung cấp thông tin của mình gặp mặt một lần.
Lừa Lý quản gia nói mình đi ra ngoài cùng tỷ muội đi dạo, Hồ Hiểu Tuệ ngồi lên xe kéo đi tới một nơi cực kỳ hẻo lánh, đi vào một quán cà phê.

Đi vào cửa phòng 108, nam nhân ăn mặc nghiêm cẩn, chỉ lộ ra một đôi mắt âm u đã sớm ngồi ở đối diện, Hồ Hiểu Tuệ quan sát bốn phía, bảo đảm không có người theo dõi liền đóng chặt cửa.

"Thứ tôi muốn đâu?"

"Ở đây"

Trên bàn đặt một đĩa ảnh chụp cùng một cái túi văn kiện, Hồ Hiểu Tuệ mở túi văn kiện ra, bên trong đều là phụ kiện hợp đồng Lưu Đông Hải đã ký, mà ảnh chụp đều là nội dung Lưu Đông Hải cùng người giao nhận hàng hóa, giết người diệt khẩu.

"-Thứ này khó tìm lắm, cô Hồ."

"Tôi sẽ cho anh thêm tiền, anh yên tâm."

Hồ Hiểu Tuệ vừa nhìn ảnh chụp cùng văn kiện, vừa hỏi người cung cấp thông tin

"Gần đây Lưu gia xảy ra chuyện lớn gì sao?"

"Tôi chỉ biết mấy ngày nay Lưu Đông Hải ở Phàn thị và ở nước ngoài bàn chuyện làm ăn, đại khái lại là một nhóm hàng tốt đến, Lưu Đông Hải này cô cũng không phải không biết, ngay cả thân nhân của mình cũng không tin được"

"Chuyện đều là tự mình ra mặt vậy Lưu Thù Hiền thì sao?"

"Lưu tiểu thư sao, tôi cũng phái người theo dõi, hắc, cô nói cái người kỳ quái này mỗi ngày đều đến Nghê Hồng thương hội khu N8, không mang đồ tới cũng không mang đồ đi, cũng không biết ở bên trong làm gì"

"Nghê Hồng thương hội"

Hồ Hiểu Tuệ chỉ nghe qua tên thương hội này vài lần, biết đó là một tiểu thương hội tầm thường, dựa vào thực lực và địa vị của Lưu Thù Hiền, ra vào loại thương hội này khó tránh khỏi giảm giá, cho nên thương hội này nhất định có bí mật gì đó, ngày nào đó mình phải đi xem.

Thời gian trao đổi tin tức rất ngắn, Hồ Hiểu Tuệ lại quăng cho người cung cấp tin tức một xấp tiền, chút đồ này đối với nàng mà nói còn chưa đủ, nếu muốn Lưu Đông Hải hoàn toàn sụp đổ, phải đem mầm tai họa hắn chôn xuống toàn bộ lật ngược lên trời.

Động tác của Hồ Hiểu Tuệ rất nhanh, sau khi trở lại biệt thự tuy rằng trời đã tối, nhưng vẫn về trước Lưu Thù Hiền. Cố ý bảo Lý quản gia cầm rượu có nồng độ cao, ngồi trong phòng ngủ của Lưu Thù Hiền thay xong áo ngủ tơ tằm, chờ Lưu Thù Hiền.

Theo tiếng bước chân ngoài cửa truyền đến, Hồ Hiểu Tuệ ngước mắt, liền nhìn thấy Lưu Thù Hiền vừa cởi áo khoác vừa thở dốc.

"Xem ra tôi về cũng không tính là quá muộn. "

Lưu Thù Hiền cười cười.

Hồ Hiểu Tuệ mang theo ánh mắt trêu chọc.

"Tiểu thư muốn uống rượu với tôi trước, hay là muốn.....Đi tắm trước"

"Thế nào?"

"Uống rượu trước đi, để di nương chờ lâu cũng không tốt"

Chất lỏng màu đỏ theo vách ly trượt xuống, tản mát ra mùi rượu nhàn nhạt. Hồ Hiểu Tuệ cầm lấy ly đế cao, lười biếng nằm trên sô pha, đầu ngón tay cọ cọ mép ly.

Lưu Thù Hiền nhíu mày, liếc mắt nhìn rượu mới mở kia, xác nhận nồng độ, mang theo ý tứ tự phạt, dưới ánh mắt Hồ Hiểu Tuệ ra hiệu một ngụm uống vào.

"Lưu tiểu thư bình thường khí định thần nhàn, uống rượu ngược lại hào phóng sảng khoái."

"Vậy sao? Vậy di nương có thích không?"

Chiến tranh không tiếng động bắt đầu, Lưu Thù Hiền hơi buông cà vạt ra, ngồi ở bên chân Hồ Hiểu Tuệ, lộ ra nụ cười, nhìn chằm chằm Hồ Hiểu Tuệ.

Có lẽ là ánh mắt kia quá trắng trợn quá nóng bỏng, ở bên ngoài như thế nào câu dẫn hấp dẫn cũng là một thanh hảo thủ Hồ Hiểu Tuệ lại có một tia mất tự nhiên, trong lòng run lên, uống một ngụm rượu nhỏ.

"Tiểu thư rất tuấn tú, lại có năng lực như thế, sợ là không ít nữ tử đều vui lòng tiểu thư đi? "

Hồ Hiểu Tuệ cố ý tránh câu hỏi của Lưu Thù Hiền, không thể bị Lưu Thù Hiền dẫn dắt, nếu mất đi quyền chủ động đêm nay sợ là sẽ không công mà lui.

"Người khác nhìn tôi thế nào, là chuyện của người khác tôi chỉ để ý suy nghĩ của chính mình, còn có... suy nghĩ của em"

"Suy nghĩ của tôi?"

Lưu Thù Hiền lắc đầu, ánh mắt từ mặt Hồ Hiểu Tuệ chuyển qua trước ngực, lại một chút đi xuống, áo ngủ tơ tằm đơn bạc không che được dáng người đẹp, giống như có thể xuyên thấu qua lớp vải này, nhìn thấy hai ngực yếu ớt cùng cơ bụng chặt chẽ của Hồ Hiểu Tuệ, tựa hồ vừa mới xem qua.

Vì suy nghĩ của mình mà cảm thấy tà ác, Lưu Thù Hiền làm bộ làm tịch cúi đầu hé miệng cười, chủ động cầm lấy bình rượu rót đầy rượu cho hai người.

"Suy nghĩ lung tung? Vậy di nương vẫn nghĩ ít đi"

Tay trái Lưu Thù Hiền lắc ly đế cao, cánh tay phải gác trên sô pha chậm rãi buông xuống, bàn tay lạnh lẽo xoa lên mắt cá chân Hồ Hiểu Tuệ

"Lúc trước di nương vì sao phải gả cho cha tôi vậy? Tôi rất tò mò"

Cho rằng Lưu Thù Hiền sẽ tiến thêm một bước được voi đòi tiên động thủ, Hồ Hiểu Tuệ còn đang chuẩn bị tâm lý trong lòng có chút mênh mông, bị hỏi, có chút kinh ngạc, trên mặt trong nháy mắt mờ mịt làm cho bò cạp độc lần đầu tiên gặp mặt làm được giọt nước không lọt trở nên ngây thơ vô tri, đã muốn giống như mèo nhỏ chấn kinh.

"Không có gì, chẳng qua là chuyện ngươi tình ta nguyện mà thôi. "

Hồ Hiểu Tuệ rất nhanh tỉnh táo lại, vẫn là một bộ nụ cười, chẳng qua nhiều hơn một tia giả ý.

Không biết tại sao, Hồ Hiểu Tuệ chính là không muốn cùng Lưu Thù Hiền đàm luận hôn nhân với Lưu Đông Hải, hai người ở một mình vì sao còn muốn kéo một người không liên quan vào đây.

"Di nương, em là không muốn nói, hay là không muốn nói với tôi?"

"Tiểu thư đây là lời gì, tôi cũng không thích nghe đối đãi với tiểu thư, tôi là thật lòng thật dạ"

"Thật lòng thật dạ?"

Trong miệng Lưu Thù Hiền nhắc tới từ này, tay phải kề sát da thịt Hồ Hiểu Tuệ, từ bắp chân sờ thẳng đến đùi, tay trượt một cái, liền kẹp ở giữa đùi.

Lưu Thù Hiền có thể cảm giác được cơ bắp căng thẳng của người bên cạnh, mắt nhìn hai má phấn hồng của Hồ Hiểu Tuệ, trong ánh mắt ngoại trừ trêu chọc lúc trước, còn có chút sương mù, khóe mắt hơi phiếm hồng.

Xem ra là muốn chuốc say nàng, ngược lại tửu lượng bình thường chuốc say chính mình.

Lưu Thù Hiền càng cảm thấy Hồ Hiểu Tuệ thật sự là đáng yêu ấu trĩ, loại trò vặt này ở trong mắt Lưu Thù Hiền, tựa như một sủng vật nghịch ngợm muốn hấp dẫn lực chú ý của chủ nhân.

Muốn làm cho người trước mắt khóc, muốn nhìn nàng dùng ánh mắt rưng rưng nhìn mình, nức nở hướng mình cầu xin tha thứ.

Gien tội ác của Lưu Thù Hiền đang tác quái, đáy lòng một đoàn tà hỏa làm cho cả người đều nóng lên, cô hiểu rõ suy nghĩ của mình, đối với dục vọng thân thể của Hồ Hiểu Tuệ, tình dục đối với di nương của mình đạt tới độ cao trước nay chưa từng có, đây là cảm thụ hơn hai mươi năm Lưu Thù Hiền chưa từng có, cũng là sự đối ứng đặc biệt của Lưu Thù Hiền đối với Hồ Hiểu Tuệ.

Trong lòng nghĩ trong chốc lát phải chà đạp con mèo nhỏ không biết tốt xấu này như thế nào, cảm giác được tay phải dần dần bị buông ra, Lưu Thù Hiền chung quy nhịn không được, dùng sức véo thịt mềm bên trong đùi một cái, Hồ Hiểu Tuệ sợ tới mức vội vàng quỳ gối.

Hồ Hiểu Tuệ cẩn thận nhìn Lưu Thù Hiền không giống ngày xưa, nhỏ giọng giải thích, trước mắt là một tầng sương mù, thịt mềm bị Lưu Thù Hiền bóp đỏ kia vẫn còn đau.

"Xin lỗi"

"Chỉ là... di nương em uống say? "

Biết rõ còn cố hỏi, Lưu Thù Hiền nhẹ nhàng vuốt địa điểm vừa mới bị mình bóp qua, trấn an Hồ Hiểu Tuệ duỗi thẳng chân.

Hồ Hiểu Tuệ không lên tiếng, trong biểu tình mang theo ẩn nhẫn, đầu ngón tay cầm góc áo càng ngày càng dùng sức, thậm chí bắt đầu trắng bệch.

Hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập, trước ngực mềm thịt kéo áo ngủ phập phồng.

"Em đã từng làm với ông ta chưa?"

"Em có muốn làm với tôi không?"

Lưu Thù Hiền cười khẽ, bên phải cúi người ngăn chặn Hồ Hiểu Tuệ, nhìn Hồ Hiểu Tuệ cúi đầu thuận theo dưới thân, ngửi mùi cơ thể độc đáo của nữ nhân, giống như là mê hồn hương.

Lưu Thù Hiền vùi mặt vào gáy Hồ Hiểu Tuệ, cánh tay nhấc lên, bất đắc dĩ lại hưng phấn cảm thán

"Làm sao bây giờ, di nương, Hồ Hiểu Tuệ"

Lưu Thu Hiền giở trò xấu, dùng hàm răng nhỏ mài cổ, cắn đến vành tai màu hồng phấn khéo léo. Hồ Hiểu Tuệ cảm thụ được hơi thở của Lưu Thù Hiền, thân thể dần dần trở nên kỳ quái, mềm nhũn vô lực, bụng dưới có một ngọn lửa, làm cho người ta cảm thấy trống rỗng. Tim đập nhanh, giờ phút này nàng là con mồi, Lưu Thù Hiền chính là thợ săn, vẫn là thợ săn đã tính trước.

"Lưu...... Lưu Thù Hiền......"

"Là em quyến rũ tôi trước, cũng đừng trách tôu nhịn không được"

Nói xong, Lưu Thù Hiền liền chặn môi Hồ Hiểu Tuệ lại, cái lưỡi nhỏ nhắn khẩn cấp xâm nhập vào khoang miệng Hồ Hiểu Tuệ, trong nháy mắt lấp đầy.

Xâm lược, câu dẫn, cùng nhau bay múa, đầu lưỡi truy đuổi khiến đầu óc vốn đã hôn mê của Hồ Hiểu Tuệ càng thêm mờ mịt, mất đi năng lực tự chủ, chỉ có thể phối hợp với Lưu Thù Hiền.

Tiếng nước miếng khiến người ta mặt đỏ tới mang tai quanh quẩn trong căn phòng yên tĩnh, sợi chỉ bạc từ khóe miệng Hồ Hiểu Tuệ chảy xuống, chảy thẳng đến cằm, nước mắt cũng chảy xuống làm ướt tóc.

"Ngoan, đừng sợ giữ lại một lát khóc"

Thanh âm Lưu Thù Hiền ôn nhu khàn khàn truyền qua màng nhĩ Hồ Hiểu Tuệ, đánh thẳng vào linh hồn.

Trong không khí khô nóng đã đạt tới đỉnh điểm, hai tay Lưu Thù Hiền lướt qua đường cong xinh đẹp, áo ngủ tơ tằm giá trị xa xỉ kia đã sớm bị cởi xuống, thân thể hoàn mỹ của Hồ Hiểu Tuệ trần trụi lộ ra trước mắt Lưu Thù Hiền.

Tựa như cá ở trong nước, cảm thụ lực cản của nước, Hồ Hiểu Tuệ cảm giác được động tác hai tay của Lưu Thù Hiền, lòng bàn tay người nọ mềm mại, mang theo chút khí lực vuốt ve, làm cho Hồ Hiểu Tuệ vừa khó chịu vừa thoải mái.

"Ừ a! "

Một tiếng thét chói tai, Lưu Thù Hiền bắt được hai ngực không ngừng động đậy kia, đầu ngực cực nhanh phiếm hồng, đứng thẳng tắp.

Phản ứng của Hồ Hiểu Tuệ làm cho Lưu Thù Hiền gia tăng cường độ, dùng sức xoa bóp, không quên chen vào khoảng không chiếu cố anh đào đỏ thấu kia một chút, cảm giác đau đớn lôi kéo xé rách làm cho Hồ Hiểu Tuệ thanh tỉnh trong nháy mắt, lại một lần nữa ngã vào đống lửa tình dục.

Cho dù là người bình thường lạnh như băng, giờ phút này thân thể cũng nóng bỏng.

Lưu Thù Hiền rất kiên nhẫn, đối đãi với bất cứ chuyện gì cũng là như thế. Có thể dưới sự giám thị của Lưu Đông Hải, từng chút mở rộng thế lực của mình, phát triển mạng lưới quan hệ của mình, thậm chí không tiếc tốn ba bốn tháng cạy đi thương nhân hợp tác của Lưu Đông Hải.

Đương nhiên, nếu là hiện tại, Lưu Thù Hiền cũng có kiên nhẫn cùng Hồ Hiểu Tuệ làm hết chuyện này.

Màn dạo đầu kết thúc, trên cổ Hồ Hiểu Tuệ, trên xương quai xanh, trên ngực mỗi một chỗ đều không may mắn thoát khỏi, lốm đốm chính là dấu vết Lưu Thù Hiền cắn, hấp dẫn.

Lưu Thù Hiền dừng lại một lát, Hồ Hiểu Tuệ có thể thở dốc, nhưng sau đó liền phát hiện, tay Lưu Thù Hiền đặt ở cấm địa đói khát khó nhịn kia.

"Muốn không? "

Tay Lưu Thù Hiền định ở nơi đó, ánh mắt nhìn về phía Hồ Hiểu Tuệ tràn đầy nóng bỏng cùng yêu say đắm

Hồ Hiểu Tuệ nghiêng đầu, đầu ngón tay giật giật, nhắm mắt lại.

"Tôi muốn em nói ra"

"Lưu Thù Hiền......chị......chị không cần như vậy. "

Hồ Hiểu Tuệ không chịu nổi lời lẳng lơ của Lưu Thù Hiền, rõ ràng lúc trước vẫn thành thục ổn trọng, bộ dáng tâm tư nặng nề, sao vừa làm chuyện này, lại thành như vậy, trong lòng Hồ Hiểu Tuệ có một vạn ủy khuất cùng phẫn nộ, cảm giác mình chính là bị mặt người dạ thú này lừa.

"Xem ra di nương vẫn không muốn, ai, là tôi hầu hạ không đủ tốt. "

Nói xong, Lưu Thù Hiền liền có tư thế đứng dậy.

Trái tim Hồ Hiểu Tuệ bị mất cân bằng đột nhiên trở nên sốt ruột, cố sức giơ tay kéo cà vạt Lưu Thù Hiền, một đôi mắt khóc đỏ nhìn bộ dáng Lưu Thù Hiền muốn ăn đòn.

"Hả? Không phải không muốn sao?"

"Lưu Thù Hiền! Đồ khốn kiếp! Mặt người dạ thú! Đồ bại hoại nhã nhặn! ...chị......chị"

Đáy lòng ủy khuất cùng phẫn nộ, Hồ Hiểu Tuệ không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung, cũng không thể nói cho Lưu Thù Hiền, dù sao cũng là mình khơi mào trước, nhưng đây cũng không phải là lý do Lưu Thù Hiền khi dễ mình như vậy, nhìn thấy mèo con xù lông, sợ làm hỏng nhân khí, Lưu Thù Hiền vội vàng xoa xoa lỗ tai, sờ sờ đầu, vỗ vỗ lưng, an ủi vẻ mặt đang ủy khuất baba của Hồ Hiểu Tuệ.

Sự dịu dàng đột nhiên khiến Hồ Hiểu Tuệ tìm lại lý trí, xuyên thấu qua Lưu Thù Hiền, trong hai mắt là cảm xúc đoán không ra.

Cuối cùng, Hồ Hiểu Tuệ ôm lấy cổ Lưu Thù Hiền, đè thấp người, tiến đến bên tai, lại giống như thanh âm không tồn tại nỉ non.

"Em có thể tin chị không?"

"Có lẽ bây giờ vẫn có thể"

"Lưu Thù Hiền...... Muốn em đi"

Nhận được hồi âm vừa lòng, Lưu Thù Hiền liền trở lại trạng thái, chân phải để ở giữa hai chân Hồ Hiểu Tuệ, để cho tay có thể thông suốt tiếp cận cấm địa kia.

Đủ ẩm ướt, đủ cám dỗ.

Ngón tay Lưu Thù Hiền mới đụng tới huyệt thịt, thịt mềm yếu ớt thăm dò vật xa lạ kia co rụt lại đặt xuống, tò mò rồi lại sợ hãi đạp lên đầu ngón tay.

"Hồ Hiểu Tuệ, thân thể của em so với em càng thành thực hơn."

Đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa huyệt thịt, thường thường ấn hai cái, dâm thủy cuồn cuộn không ngừng từ huyệt miệng chảy ra, từng chút từng chút ướt át hạ thể, ướt át ngón tay Lưu Thù Hiền, lưu lại dấu vết trên sô pha.

Lưu Thù Hiền chuyên chú cảm thụ xúc giác trên tay, cảm giác được mầm non trở nên vừa cứng vừa trướng, Lưu Thù Hiền hạ quyết tâm, ngón tay một chút cũng trở nên cực khổ dị thường dò vào hành lang chật hẹp, ngón tay trong nháy mắt bị bao lấy, rút ra.

Giờ phút này thân thể Hồ Hiểu Tuệ theo động tác ngón tay Lưu Thù Hiền không ngừng run rẩy, trong cổ họng không tự giác phát ra tiếng khóc nức nở.

"Ừm a..... Lưu...... Lưu Thù Hiền, chị nhẹ một chút a"

Hành lang từng chút từng chút bị ngón tay linh hoạt của Lưu Thù Hiền mở rộng, dần dần thích ứng với dị vật ra vào. Lưu Xu Hiền một bên an ủi Hồ Hiểu Tuệ thả lỏng, động tác trên tay cũng không giảm bớt một chút.

Càng kịch liệt kéo theo từng câu rên rỉ của Hồ Hiểu Tuệ, dưới sự tấn công của Lưu Thù Hiền tan rã.

"Không... đừng... làm ơn, ô..."

Tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc, tiếng thân thể va chạm, để cho Hồ Hiểu Tuệ lý trí lại một lần nữa tan rã, cũng làm cho Lưu Thù Hiền hoàn toàn điên cuồng

Lời nói tốt xấu đã là hồ ngôn loạn ngữ một hồi, áo sơ mi của Lưu Thù Hiền đã bị kéo không ra hình dáng vốn có, mà Hồ Hiểu Tuệ gần như muốn bị lấp đầy, thống khổ lại vui vẻ.

Tiếng nước càng lúc càng vang, Lưu Thù Hiền cảm thấy đau đớn khi móng tay đâm vào trong thịt, cuối cùng mạnh mẽ một chút, dùng sức chống đỡ điểm G, dâm dịch lại một lần nữa phun ra, làm ướt toàn bộ bàn tay của Lưu Thù Hiền.

Sau cao trào, thân thể Hồ Hiểu Tuệ vẫn không ngừng run rẩy, dưới nụ hôn mềm mại như lông chim của Lưu Thù Hiền kiệt sức đi vào giấc ngủ.

Nhìn người trước mắt còn đọng nước mắt, nhỏ giọng nức nở, Lưu Thù Hiền làm thế nào cũng không ngừng được nụ cười, không mang theo bất kỳ tình dục nào, bất kỳ nụ cười dối trá lợi ích nào, mà là nụ cười chân thành nhất phát ra từ nội tâm.

Ôm Hồ Hiểu Tuệ lên giường, đắp chăn cho người ta như chăm sóc bạn nhỏ.

Quay đầu nhìn sô pha đã khó coi này, có chút đau lòng. Nhanh chóng thu dọn xong bản thân, Lưu Thù Hiền cũng bò lên giường, ôm Hồ Hiểu Tuệ, tay khoác lên lưng bóng loáng gãi. Tựa hồ là vừa mới làm quá mức, Hồ Hiểu Tuệ có chút không có cảm giác an toàn mà co thành một đoàn. Dù sao cũng là lần đầu tiên của Hồ Hiểu Tuệ, nhìn thấy vết máu tươi đẹp kia, Lưu Thù Hiền lơ đãng một chút.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Lưu Thù liền nhìn thấy đôi mắt to của Hồ Hiểu Tuệ nhìn cô, còn có chút sưng đỏ, hẳn là tối hôm qua khóc nhiều.

"Sao vậy? "

Lưu Thù Hiền hỏi, trên mặt vẫn không có biểu tình gì, trong giọng nói lại có một tia vui sướng cưng chiều.

Hồ Hiểu Tuệ lắc đầu, vùi đầu, một lần nữa rút mình về giường nằm trong ngực Lưu Thù Hiền.

Khác với lúc thành hôn khi ôm Lưu Đông Hải, vòng tay của Lưu Thù Hiền càng ấm áp, khiến Hồ Hiểu Tuệ không thể không thừa nhận, cô có chút si mê với sự ấm áp này.

"Tiểu thư!"

Thanh âm Lý quản gia không hài hòa truyền đến, cửa phòng bị gõ vang. Hai người trên giường đều kinh ngạc, bất quá rất nhanh liền khôi phục trấn định.

"Chú Lý, có chuyện gì sao? "

Lưu Thù Hiền mặc áo sơ mi, mở cửa.

"Lão gia nói hắn còn một tháng nữa mới trở về, bảo tôi chuyển lời với ngài ba tuần sau đi Đông Giao nhận hàng"

"Biết rồi, chú đi làm việc đi."

Lưu Thù Hiền cười lạnh trong lòng, tên này sợ không phải hàng bình thường, Lưu Đông Hải đối với giao dịch của mình rất tâm đắc, đều là tự mình vận động. Trừ phi, hắn đã nhận ra mình bị người điều tra, mà tên này sợ là cũng không phải bình thường.

Trong lòng Lưu Thù Hiền nghĩ, một bên lại bắt đầu rửa mặt thay quần áo thu thập chính mình, trở lại bên giường, nhìn người còn đem mình bọc kín, trong lòng ngứa ngáy.

Hồ Hiểu Tuệ cảm giác được người bên cạnh dừng lại, thò đầu ra hỏi thăm, không chịu buông tha một chút tin tức.

"Không có gì, chỉ là một vụ giao dịch thảo dược bình thường thôi"

Giọng nói của Lưu Thù Hiền nhàn nhạt, mặc áo khoác vào, lại có bộ dáng muốn ra ngoài làm việc.

"Hừ, có vài người a~mặc quần áo vào liền làm bộ làm tịch, vừa đến trên giường, chính là biến thái, hỗn đản"

"Em nói là ai? "

"Lưu đại tiểu thư~"

Quay đầu lại nhìn Hồ Hiểu Tuệ cười khanh khách ngồi ở trên giường của mình, rất tự tại, giống như căn phòng này vốn là thuộc về nàng.

Lưu Thù Hiền bật cười, thật không biết người khờ khạo như vậy làm sao từng chút từng chút trà trộn vào bên cạnh Lưu Đông Hải, còn có nhiều ý đồ quỷ quái như vậy, có thể chính là kẻ ngốc liên tục, gián tiếp thông minh đi.

"Có vài người bề ngoài phong tình vạn chủng, lãng tình trường vô số, như thế nào vừa đến giường liền giống như một con cừu non đợi làm thịt"

Lưu Thù Hiền trả lời một câu, liền xuống lầu ra cửa chính, trực tiếp lái xe đi.

Hồ Hiểu Tuệ hừ hừ hai tiếng, sau khi tỉnh lại, nhìn dấu vết đầy người mình, không nói gì.

Cái này thật đúng là đem thân thể của mình gắn vào, Lưu Thù Hiền a...... Hồ Hiểu Tuệ trong lòng nghĩ, chỉ cần Lưu Thù Hiền đứng về phía mình thì tốt rồi, về phần tình yêu mấy thứ này, Lưu Thù Hiền có cho nổi hay không, mình có cho nổi hay không, cũng không quan trọng, Hồ Hiểu Tuệ biết, từ lúc cha mẹ qua đời, mục tiêu duy nhất trong cuộc đời mình chính là báo thù.

Lưu Đông Hải, phải chết.

Còn chị thì sao?

Lưu Thù Hiền......


-(còn tiếp)-

Tác giả mới mở hố đc 1 chương mình edit luôn nên khi nào tg đăng chg mới thì sẽ có chương típ nhoa 😗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top