Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

《End》Đình viện sâu thẳm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10

Hồ Hiểu Tuệ đi một vòng trong viện cảm thấy không thú vị, liền trở về phòng, ở trước bàn trang điểm tháo xuống bông tai, hơi có chút mệt mỏi, Lưu Thù Hiền cầm sườn xám cho Hồ Hiểu Tuệ, vừa mới đặt làm được, nghĩ tới bộ dáng cô mặc vào, khóe miệng không kìm được mỉm cười.

Vừa tới cửa liền nhìn thấy bộ dáng Hồ Hiểu Tuệ ở trước gương, tiện tay đem sườn xám đặt ở trên sô pha bên cạnh, liền đi tới phía sau nàng, tay nhẹ nhàng xoa lên thắt lưng của nàng, từ trong gương đánh giá Hồ Hiểu Tuệ, một tay đem Hồ Hiểu Tuệ ngăn ở trong ngực, tay kia khoát ở đầu vai Hồ Hiểu Tuệ khẽ vuốt, ánh mắt cũng không dời khỏi trên mặt Hồ Hiểu Tuệ.

Hồ Hiểu Tuệ thân thể căng thẳng, giương mắt nhìn người tới là Lưu Thù Hiền, liền thả lỏng một chút nhẹ nhàng nắm lấy tay bên hông mình.

"Nàng lại không yêu hắn, không bằng, cùng ta tranh đoạt gia sản của hắn đi "

Hồ Hiểu Tuệ trong lòng căng thẳng, cụp mắt xuống, trong lòng có chút hoảng hốt, đây là đang thăm dò? Sao có thể.

"Nhưng mà, ta sợ......"

"Hắn có gì ta đều có thể cho nàng"

Tay Lưu Thù Hiền xẹt qua đầu vai, như có như không nghịch cúc áo Hồ Hiểu Tuệ, thấy đang khiêu khích lại nói lời kinh người, đối diện với ánh mắt Hồ Hiểu Tuệ trong gương, quả thật kiên định như vậy.

Hồ Hiểu Tuệ nghĩ đến đọc được gì đó trong đôi mắt thâm thúy này.

"Ta còn trẻ hơn ông ấy "

Tay nghịch khuy áo xẹt qua cổ, đè cằm Hồ Hiểu Tuệ lại chuyển hướng về phía mình, ánh mắt Hồ Hiểu Tuệ theo chuyển động, thấy rõ gò má gần trong gang tấc của mình, gần cảm nhận được hô hấp của Lưu Thù Hiền, cực nóng như vậy.

Ánh mắt thâm thúy cộng thêm lời nói mê hoặc, giống như trong nháy mắt đó suy nghĩ của Hồ Hiểu Tuệ đều dừng lại.

"Nàng sợ cái gì?"

Hồ Hiểu Tuệ rũ mắt tựa hồ là muốn cho mình có thể suy nghĩ lại, đúng vậy, vốn là có oán, vì sao không chứ?

Cô ấy có thể mang đến cho mình những gì?

Chẳng qua là trở thành vật hy sinh hoặc là vật phụ thuộc vào tranh đấu của bọn họ mà thôi?

Cô ấy? Mình có thể tin được bao nhiêu?

Bất quá tóm lại là không giống nhau đi, trong lòng có mong đợi, rồi lại có ý tứ hàm xúc không rõ. Trong lúc lắc lư lập tức thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói nhỏ.

"Ta sẽ luôn yêu nàng"

Những lời này mang theo khiếp sợ cho Hồ Hiểu Tuệ, rồi lại tựa hồ thay Hồ Hiểu Tuệ quyết định. Lưu Thù Hiền vuốt ve cánh tay Hồ Hiểu Tuệ, từ trên xuống dưới sờ sờ hai tay Hồ Hiểu Tuệ, Lưu Thù Hiền nhìn Hồ Hiểu Tuệ trong gương

"Quần áo này một chút cũng không tôn lên dáng người của nàng"

Lưu Thù Hiền nhẹ dựa vào Hồ Hiểu Tuệ, bởi vì theo quán tính Hồ Hiểu Tuệ đưa tay đỡ lấy mép tủ phía trước. Lưu Thù Hiền lùi nửa bước, kéo khóa kéo sau lưng Hồ Hiểu Tuệ ra, có lẽ là khẩn trương Hồ Hiểu Hiểu nắm chặt cổ áo, giống như cần giải phóng khẩn trương.

Thời điểm khóa kéo từ trên xuống dưới, Lưu Thù Hiền lại dùng mu bàn tay khóa kéo sờ từ sau gáy Hồ Hiểu Tuệ đến sau lưng, nghiền ngẫm giương mắt nhìn biểu tình khẩn trương của Hồ Hiểu Tuệ trong gương, khóe miệng mỉm cười.

Trong nháy mắt quần áo rơi xuống, mặt Hồ Hiểu Tuệ trong nháy mắt đỏ lên, nhiều năm như vậy mình cũng chưa bao giờ càn rỡ trước mặt người khác như vậy.

Lưu Thù Hiền dường như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật. Đánh giá dáng người Hồ Hiểu Tuệ, tiện tay cầm lấy quần áo đặt trên sô pha, giúp Hồ Hiểu Tuệ mặc vào hài lòng nhìn người trước mắt, giúp Hồ Hiểu Tuệ sửa sang lại sườn xám, từ phía sau đùi sờ lên thắt lưng Hồ Hiểu Tuệ, hai tay xoay qua thân thể Hồ Hiểu Tuệ, lập tức liền dựa vào, cụp mắt nhìn hai mắt Hồ Hiểu Tuệ.

Tới gần hôn môi, va chạm giữa răng môi làm cho hô hấp của hai người trở nên dồn dập, nụ hôn có chút xâm lược của Lưu Thù Hiền, đầu lưỡi lại giống như đang khiêu khích, khiến Hồ Hiểu Tuệ nhất thời quên hô hấp, nhưng lại ôm eo Lưu Thù Hiền.

Lúc tách ra Hồ Hiểu Tuệ cúi đầu thở hổn hển, Lưu Thù Hiền như là chưa hết ý cười nhìn tiểu di nương làm cho mình xấu hổ này, giở trò xấu ghé sát vào bên tai Hồ Hiểu Tuệ nhẹ nhàng nói

"Son môi trên miệng di nương a, ta giúp nàng bù đắp một ít đi"

Hồ Hiểu Tuệ nghe có chút tức giận, Lưu Thù Hiền lại lấy từ trong túi ra một cây son môi, nâng hai má Hồ Hiểu Tuệ lên, vì Hồ Hiểu Tuệ bôi lên. Bôi xong Lưu Thù Hiền nghiền ngẫm tới gần, Hồ Hiểu Tuệ kích động đánh giá mặt Lưu Thù Hiền, người này sẽ không còn tới nữa chứ?

"Môi di nương thật mềm a"

Dùng ngón cái lau qua môi dưới của Hồ Hiểu Tuệ, sau đó bôi lên môi mình. Nhìn động tác của người trước mắt này, Hồ Hiểu Tuệ cưng chiều cười khẽ, tựa hồ trong mắt đều là người trước mặt, rốt cuộc không chứa nổi người khác.

"Di nương chớ động, để ta mang giày cho"

Hồ Hiểu Tuệ dựa vào bàn trang điểm, nhìn về phía người trước mặt quỳ một gối xuống đất, vì mình mang giày, động tác rất nhẹ nhưng cũng ôn nhu, khi còn bé cũng từng mong đợi người mình có thể phó thác là bộ dáng gì,  bất quá chính là bộ dáng của người trước mặt đi.

Lưu Thù Hiền nhìn mắt cá chân Hồ Hiểu Tuệ trong lòng có rung động, từ dưới lên trên vuốt ve đôi chân mảnh khảnh của Hồ Hiểu Tuệ thong thả đứng dậy, ôm người vào trong ngực, cúi đầu vùi mặt vào cổ Hồ Hiểu Tuệ khẽ ngửi.

Ngẩng đầu cưng chiều nhìn người nọ trước mặt, giống như cảm giác nhìn con mồi tới tay. Hồ Hiểu Tuệ cũng ôm eo Lưu Thù Hiền, đem mình chôn ở trong ngực Lưu Thù Hiền, nhẹ hôn sườn cổ Lưu Thù Hiền.

"Người nào?"

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lưu Thù Hiền, tựa hồ chấn nhiếp người ở cửa. Nghe trước cửa có bước chân hoảng loạn, Lưu Thù Hiền buông Hồ Hiểu Tuệ ra, đi tới cửa nhìn thấy Ngô quản gia đang đi tới trước mặt.

"Ngô thúc, có thấy người vừa rồi ở cửa không? Xử lý đi"

"Vâng, đại tiểu thư"

"Lão gia gọi Ngũ di thái qua, ngài lát nữa gọi lại đi."

"Biết rồi."

"Ngài, cẩn thận một chút"

"Ừ"

End.

Trời đất ơi cíu, 🥲 đây mới là chương cuối của truyện mà mình edit xong quên mất tiêu khong đăng lại để end ở chương trước, tội lỗi quá trời may mà nay còn đi đọc lại thấy k chắc nó sẽ chìm vào dĩ vãng mất.

Nhắc lại chút thì tg vt đến đây là kết thúc, diễn biến tiếp để mn tự tưởng tượng nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top