Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

《Oneshot 》 Ta giỏi hơn ông ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 三垂线定理和勾股定理

Nguồn: https://weibo.com/ttarticle/x/m/show/id/2309404896337815535895?_wb_client_=1

----------------

"Đến chào buổi sáng cho di nương con đi"

Trong lòng Lưu Thù Hiền nghẹn một cỗ tức giận, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng.

Bước vào trong phòng.

"Lão nhân này thật nhiều chuyện"

Nghe được thanh âm Hồ Hiểu Tuệ giương mắt nhìn người đang từ từ tới gần mình trước mặt, ánh mắt run rẩy.

Là cô ấy.

"Di nương buổi sáng tốt lành"

Lưu Thù Hiền ngẩng đầu nhìn về phía Hồ Hiểu Tuệ, thoáng hiểu ra, khóe miệng bất giác hơi nhếch lên.

Là cô ấy à?

Lão già này, dám cướp người của ta?

Chán sống rồi?

Lưu Thù Hiền và Hồ Hiểu Tuệ quen nhau trong phòng khiêu vũ.

Hồ Hiểu Tuệ là sự tồn tại độc đáo nhất trong phòng khiêu vũ, tại sao lại nói như vậy?

Bởi vì người bên ngoài đều là quyến rũ minh diễm, mà Hồ Hiểu Tuệ không giống vậy, trên người nàng tự mang một cỗ khí tức ôn nhu cùng thư hương tiểu thư.

Cũng chính vì nguyên nhân này, Hồ Hiểu Tuệ chưa bao giờ giao hảo với người khác, cũng không bám vào viêm phụ thế.

Quản sự phòng khiêu vũ nếu không phải xem nàng nhảy tốt, là pháp bảo hấp dẫn quan to quý nhân trong đại sảnh, bằng không đã sớm đuổi nàng rời đi.

Lưu Thù Hiền vốn không thích những thứ này, bất quá là muốn ở cùng bằng hữu chơi cho nên mới tới nơi này.

Mà cô vừa đến liền bị Hồ Hiểu Tuệ hấp dẫn.

Cô khác với người thường.

Lưu Thù Hiền chính là như vậy, chỉ cần là cô thích, chắc chắn sẽ hành động. Cô lúc này liền khen thưởng, gọi quản sự phòng khiêu vũ để Hồ Hiểu Tuệ khiêu vũ.

Ánh mắt cô nhìn nàng thật sự không đơn thuần.

Ánh mắt này quá nóng bỏng, khiến Hồ Hiểu Tuệ không thể không chú ý tới Lưu Thù Hiền.

Hồ Hiểu Tuệ ở trên đài nhìn về phía Lưu Thù Hiền, phát hiện thần thái người này lộ ra một cỗ lưu manh, nhưng trên người lại có cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng trái ngược.

Loại khí chất này quá đặc biệt, hơn nữa nàng không ngừng khen thưởng, Hồ Hiểu Tuệ liền nhớ kỹ người này.

Về sau Hồ Hiểu Tuệ bị Lưu lão gia người giàu nhất kinh thành mua đi làm di nương, nàng cho rằng đời này sẽ không gặp lại Lưu Thù Hiền.

Cho đến khi......

"Mời người dùng trà"

Tay Lưu Thù Hiền đưa chén trà cho Hồ Hiểu Tuệ, chạm vào tay Hồ Hiểu Tuệ, nàng mới từ trong hồi ức rút về.

Hồ Hiểu Tuệ thấp thỏm nhận lấy chén trà, âm thầm cầu nguyện cô không nhớ ra mình.

Lưu Thù Hiền phát hiện Hồ Hiểu Tuệ không nhìn mình, liền biết cô đã nhớ tới mình, bàn tay giấu ở sau lưng âm thầm nắm lại.

"Em chỉ có thể là của tôi"

.


"Di nương? "

"A!"

Lưu Thù Hiền nghiến răng nghiến lợi.

Hồ Hiểu Tuệ vốn định tìm bông tai của mình, đi tới ngoài cửa mới phát hiện trời mưa, liền vội vàng cầm quạt che khuất đỉnh đầu chạy chậm.

Hồ Hiểu Tuệ chỉ muốn nhanh chóng tìm nơi trú mưa, lại không phát hiện Lưu Thù Hiền đang đi về phía mình...... Suýt nữa đụng phải.

"Nàng đang tìm cái này sao? "

Lưu Thù Hiền giơ cái khuyên tai lên.

Hồ Hiểu Tuệ vươn tay vốn định nhận lấy, kết quả Lưu Thù Hiền lại thu hồi

"Để ta"

Hồ Hiểu Tuệ chỉ có thể giao bên tai cho Lưu Thù Hiền.

Bàn tay mang theo một chút ấm áp chạm vào vành tai Hồ Hiểu Tuệ, nhiều lần Hồ Hiểu Tuệ đều cảm nhận được vành tai của mình hung hăng bị sờ soạng.

Cô nghiêng đầu.

Lưu Thù Hiền nhìn bàn tay thất bại, nở nụ cười.

Nhưng chỉ là...............

Lưu Thù Hiền vừa định châm chọc một phen, lại phát hiện Hồ Hiểu Tuệ dùng quạt che mưa trên đầu mình, nhưng chính nàng lại bị ướt.

.

Một khắc kia, Lưu Thù Hiền lại xúc động ôm tâm tình đùa bỡn.

Lưu Thù Hiền gắt gao nhìn chằm chằm Hồ Hiểu Tuệ mặc sườn xám bó sát người đi xuống cầu thang.

Lưu Thù Hiền quá rõ ràng, người phụ nữ này quá hợp với mình...... đi mgang qua một khắc kia, mùi thơm ngát nhàn nhạt trên người nữ nhân điên cuồng xâm chiếm khứu giác của Lưu Thù Hiền.
Cô nhịn không được, vươn tay chạm vào người Hồ Hiểu Tuệ.

.

Lưu Thù Hiền trốn ở cạnh cửa, giống như một thợ săn thời khắc phát hiện con mồi của mình đã đến.

Răng rắc.

Là tiếng khóa cửa.

Lưu Thù Hiền lập tức hành động, đi tới sau lưng Hồ Hiểu Tuệ, càng không ngừng dán vào thân thể có lồi có lõm của Hồ Hiểu Tuệ, tay vô cùng tự giác vươn tới bên hông Hồ Hiểu Tuệ, cảm nhận được sự bóng loáng dưới lớp vải.

Cô tựa đầu vào cổ Hồ Hiểu Tuệ, tham luyến ngửi mùi vị trên người Hồ Hiểu Tuệ.

"Nàng lại không yêu ông ấy"

Tay cô đặt lên vai Hồ Hiểu Tuệ

"Không bằng cùng ta tranh đoạt gia sản của ông ta"

Lưu Thù Hiền bao hàm dã tâm nhìn Hồ Hiểu Tuệ trong gương.

Tiền, cô muốn có. Người, cô cũng muốn có.

"Nhưng... ta sợ..."

Hồ Hiểu Tuệ cảm thấy suy nghĩ của Lưu Thù Hiền quá điên cuồng, giọng nói run rẩy.

Dục niệm của Lưu Thù Hiền càng ngày càng nặng, đưa tay đến nút áo trên cổ áo Hồ Hiểu Tuệ

"Ông ấy có gì ta đều có thể cho nàng.................."

"Ta còn trẻ hơn ông ấy. "

"Nàng sợ cái gì? "

Lưu Thù Hiền nhẹ nhàng vuốt ve điểm mẫn cảm trên cổ Hồ Hiểu Tuệ, Hồ Hiểu Tuệ nhất thời mềm nhũn vài phần.

Hồ Hiểu Tuệ đang suy nghĩ.

Lưu Thù Hiền thấy Hồ Hiểu Tuệ đang tự hỏi, trong lòng nổi lên tâm tư xấu xa, tay lại trở về bên hông Hồ Hiểu Tuệ.

"Bộ đồ này không hợp với dáng người của nàng chút nào. "

Lưu Thù Hiền nhìn về phía Hồ Hiểu Tuệ, trong mắt tràn ngập dục vọng, thanh âm bắt đầu khàn khàn.

Cô ấy sẽ không......

Đúng như Hồ Hiểu Tuệ suy nghĩ, Lưu Thù Hiền thật sự bắt đầu kéo khóa kéo phía sau áo.

Tiếng khóa kéo làm cho không khí mập mờ trong phòng ngủ càng thêm nồng đậm.

Hồ Hiểu Tuệ chưa bao giờ phát hiện thay quần áo dài như thế nào, cơ thể nhạy cảm thỉnh thoảng cảm nhận được đầu ngón tay nhảy múa trên người mình, những cái chạm này làm cho nàng cảm thấy rung động..................

Lưu Thù Hiền biết cô mặc sườn xám đen mê người cỡ nào, xứng đôi với mình cỡ nào...............

Người đẹp như vậy, đi theo lão nhân kia chẳng phải đáng tiếc sao?

Lưu Thù Hiền đặt Hồ Hiểu Tuệ lên bàn, nâng cằm cô lên, dùng son môi bôi lên môi ướt át của Hồ Hiểu Tuệ.

Thật hấp dẫn a!

Lưu Thù Hiền nhịn không được vươn ngón tay cái ấn lên khóe môi của Hồ Hiểu Tuệ.

Tầm mắt Hồ Hiểu Tuệ di chuyển theo ngón cái của Lưu Thù Hiền......Từ khóe môi của mình chuyển dời đến trên môi Lưu Thù Hiền

"Ta mang giày cho nàng nhé..."

Lưu Thù Hiền ngồi xổm xuống, vuốt ve bắp chân Hồ Hiểu Tuệ.

"Ngươi...... Ngươi không cần như thế...... "

Trong lời nói của Hồ Hiểu Tuệ có chút kháng cự, nhưng vẫn bị Lưu Thù Hiền bắt được mắt cá chân. Sau khi mang giày xong, tay Lưu Thù Hiền không rời khỏi chân Hồ Hiểu Tuệ, mà tiếp tục hướng lên trên, hô hấp của Hồ Hiểu Tuệ cũng theo vị trí tay càng ngày càng nặng.

"Hồ Hiểu Tuệ, nàng nhớ kỹ cho ta"

"Nàng chỉ có thể là người của ta"

"Ta có thể cho nàng mọi thứ nàng muốn"

"Tài sản................"

"Không có vấn đề gì"

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top