Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13

Bác sĩ cầm kết quả kiểm tra và báo cáo phân tích, hơi phân vân.

Nói thừa, trong một căn phòng có đồng thời ba Alpha cùng bước vào, người sau nhìn lại mạnh hơn người trước, vẻ mặt ai nấy còn đều căng thẳng nhìn vào mình, bác sĩ rất sợ nhỡ mồm nói sai câu nào sẽ bị đánh chết, náo loạn trong bệnh viện không phải chuyện đùa, lần này bức ảnh con chó trên bàn chắc chắn không cứu được mình --- Bác sĩ vừa nghĩ như vậy, vừa bất giác đưa mắt nhìn thoáng qua Huang Renjun đang nhắm mắt nằm thẳng trên giường bệnh.

Cái thằng nhóc này, buổi tối lúc chạy đến bệnh viện tinh thần đã không được ổn định rồi, bác sĩ tuyệt nhiên không ngờ chỉ mấy tiếng sau cậu lại được cõng về đây trong tình trạng khắp người bị thương, cấp tốc xử lý vết thương ngoài da và kiểm tra toàn diện xong xuôi, bác sĩ nhìn báo cáo phân tích rồi thở dài, kết quả không ngoài dự đoán, bác sĩ quét mắt nhìn một lượt Alpha trong phòng khám, trải qua phán đoán bình tĩnh và kỹ càng, sau cùng quả quyết vẫy tay với Lee Mark, Alpha đã cõng Huang Renjun vào phòng khám xong còn giúp đỡ làm một loạt kiểm tra.

Dọc đường đi Lee Mark và Lee Jeno thay phiên nhau cõng Huang Renjun, cực kỳ lo lắng cho Huang Renjun gần như đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê, đầu mày chưa từng giãn ra, thấy bác sĩ vẫy tay với mình, Lee Mark vội vàng bước tới.

Bác sĩ đưa báo cáo phân tích cho Lee Mark, giải thích với Lee Mark trong khi anh lật xem: “Vài chỉ số cao vượt tiêu chuẩn, vài chỉ số khác lại thấp hơn tiêu chuẩn rất nhiều, là triệu chứng thường thấy của Omega phân hóa giai đoạn đầu, cơ thể Omega vốn dễ có vấn đề hơn Alpha, nhất là trong giai đoạn đầu mới phân hóa, thế nên tôi từng đề nghị Huang Renjun làm kiểm tra sức khỏe toàn diện.”

Lee Mark nhíu mày đọc hết báo cáo phân tích, bác sĩ ra hiệu cho anh ngồi xuống trước bàn khám, bác sĩ hỏi: “Cậu ấy không hiểu chuyện đã đành, cậu làm Alpha cũng không biết đường dẫn cậu ấy đến làm kiểm tra hay sao?”

Tay Lee Mark chợt run lên, anh bình tĩnh đứng dậy, giọng điệu chứa đầy chân thành: “Bác sĩ, không phải em, anh nhận sai người rồi ạ.”

“Ồ?” Bác sĩ cũng cảm thấy rất hoang mang, hỏi tiếp câu nữa: “Khi đó cậu ấy không chịu làm kiểm tra sức khỏe toàn diện là vì có người đang chờ cậu ấy nên muốn về thật nhanh, vậy là người cậu ấy nói không phải cậu hả?”

Na Jaemin đứng đằng sau nhúc nhích, bạn vừa bị Lee Mark ép đi kiểm tra cánh tay, giờ trên tay kẹp thanh nẹp và băng vải, vẫn luôn đứng ở nơi xa nhất, yên tĩnh đến mức đáng sợ. Lee Mark thấy cực kỳ phiền muộn, cũng không biết nên nói gì mới phải, chỉ có thể lắc đầu.

“Thôi được rồi.” Bác sĩ cúi đầu xem kết quả kiểm tra trong tay mình: “Vậy ngoại trừ hôm nay ngất xỉu ra, bình thường cậu ấy còn tình trạng khác thường nào khác không? Ví dụ như tinh thần phấn khích quá độ hoặc đột nhiên suy sụp, kiểu đó.”

“... Có hết ạ.” Lee Jeno đứng sau lưng Lee Mark do dự lên tiếng: “Dạo này cảm xúc của Renjun dao động cực kỳ mạnh, hơn nữa sức khỏe cũng kém hơn trước nhiều, cùng một chuyện luôn phải cố gắng hết sức để hoàn thành.”

Trong lòng bác sĩ như chợt hiểu ra, gọi Lee Jeno đến phía trước, hỏi tiếp: “Còn gì khác không?”

“Buổi tối ngủ không ngon, em thấy có khả năng cậu ấy luôn mơ thấy ác mộng...” Lee Jeno hơi cau mày, nhớ lại một chút chút.

Bác sĩ gật đầu ý bảo Lee Jeno ngồi xuống ghế: “Omega mới phân hóa rất khó duy trì cân bằng các chỉ số sức khỏe, vốn dĩ mọi người không cần lo nhưng tình trạng của Huang Renjun nghiêm trọng hơn, chắc hẳn có chuyện rất quan trọng khiến cậu ấy cảm thấy áp lực tâm lý, cậu làm Alpha phải để ý tâm trạng cậu ấy nhiều hơn.”

Đuôi mắt Na Jaemin giật giật, Lee Donghyuck đứng bên cạnh khẽ ôm bạn, không biết nên nói gì.

Lee Jeno nhảy bật dậy khỏi ghế, hai tay xua lấy xua để: “Bác sĩ, không phải em, thật sự không phải em đâu.”

“Ủa?” Bác sĩ bắt đầu cảm thấy nhức đầu, bối rối đưa mắt đảo tới đảo lui giữa mấy người, khi nhìn đến chỗ Lee Donghyuck, bất thình lình trong mắt tỏa ra ánh sáng tỉnh ngộ: “Cậu lại đây.”

“Em ạ?” Lee Donghyuck đi về phía trước với đầy dấu chấm hỏi trên đầu, cậu chỉ thấy được vẻ mặt hưng phấn như Conan kiểu “Sự thật chỉ có một, tôi nhận ra rồi” của bác sĩ.

Bác sĩ kéo vai cậu, chân thành hỏi: “Là cậu phải không?”

“Anh nói gì vậy ạ?” Lee Donghyuck chỉ ngón tay vào mình, lo-gic ưu việt hơn nữa cũng không theo kịp tư duy của bác sĩ lúc này.

“Huang Renjun từng đến đây hỏi tôi có cách nào để Omega trở thành Alpha không, nên vừa rồi tôi mới nghĩ ra, người cậu ấy muốn ở bên hẳn không phải Alpha mà là một Omega.” Bác sĩ nắm bả vai Lee Donghyuck, giọng điệu chân thành: “Vì cậu nên cậu ấy từng nghĩ đến cả chuyện làm phẫu thuật rồi đấy, sao ban nãy tôi lại không nghĩ ra cơ chứ?”

Na Jaemin lùi về sau một bước, gần như để đứng vững cũng rất gian nan, Lee Donghyuck không muốn quay đầu, cậu chỉ cần nghĩ đến tâm trạng hiện tại của Na Jaemin là thấy từ trong tim ra đến xương sườn đều đau muốn chết, cậu gạt tay bác sĩ ra, giọng điệu cũng chân thành không kém.

“Bác sĩ, anh thấy em giống đứa sống thiếu kiên nhẫn lắm ạ? Nếu không giống thì đừng đẩy em vào tai họa chết người nữa, được không?”

“Lee Donghyuck!” Giọng nói nghe không rõ khẩu khí của Lee Mark vang lên phía sau cậu: “Nói chuyện tử tế!”

“... Được rồi.” Lee Donghyuck đã hiểu ý Lee Mark, cuộc hội thoại này tốt nhất nên dừng lại tại đây, nếu còn tiếp tục không biết Na Jaemin sẽ làm ra chuyện gì, cậu chỉ có thể chấp nhận số phận dốc sức mình mỉm cười gật đầu với bác sĩ: “Là em, là em, là em. Bác sĩ có gì muốn căn dặn em ạ?”

Bác sĩ nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó kéo Lee Donghyuck đến cửa phòng khám: “Quả thật có chuyện cần dặn, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

-

Lát sau, Lee Donghyuck trở lại phòng khám, y tá đã phối xong thuốc, nhẹ nhàng đỡ cánh tay Huang Renjun, sau khi mũi kim nhỏ nhọn hoắt chui vào mạch máu nho nhỏ, cô thành thạo cẩn thận điều chỉnh tốc độ truyền dịch.

Lúc này Na Jaemin mới đến gần giường bệnh Huang Renjun hơn một chút, chậm rãi nói: “Cậu ấy sợ đau chị ạ.”

“Omega mới thành niên có triệu chứng này thì cơ thể và tâm lý đều mẫn cảm hơn bình thường rất nhiều, bày tỏ cảm xúc lẫn tâm trạng cũng rất quyết liệt, may mà giờ cậu ấy còn đang hôn mê chứ không mũi kim này đâm vào người lại phải chịu giày vò.” Y tá nhìn thoáng qua bên cạnh, dường như rất có thiện cảm với cậu trai từ đầu đến giờ luôn yên lặng, sẵn sàng nói nhiều mấy câu: “Nhưng em không cần lo đâu, lúc về cứ uống thuốc và kiểm tra lại dựa theo yêu cầu của bác sĩ thì sẽ khôi phục bình thường rất nhanh thôi.”

“Bình thường sẽ như thế nào ạ?” Na Jaemin cố chấp hỏi, chẳng hiểu sao lòng Lee Donghyuck lại thấy hơi bồn chồn.

“Thì là cơ thể sẽ phục hồi, cảm xúc cũng trở nên ổn định, nhưng nói cho cùng thuốc có ảnh hưởng đến các nhân tố tiến hành điều tiết chất dẫn dụ Omega, Alpha và Omega ảnh hưởng lẫn nhau đều thông qua chất dẫn dụ cho nên có lẽ cũng sẽ xuất hiện ảnh hưởng nhất định đến các mối quan hệ cá nhân của cậu ấy sau này.”

Na Jaemin chớp mắt mấy cái.

“Cảm xúc không còn dữ dội, ghét không quá ghét, khả năng thích cũng không thích quá nữa.”

Lee Donghyuck thấy Na Jaemin mím môi, đôi mắt chuyển động, lấp lánh ánh sáng, cậu cảm thấy mình thật sự không nghe tiếp được nữa, đang định xông lên nghĩ bừa ra một lý do để ngắt lời hai người thì bị Lee Mark túm cổ tay kéo sang một bên.

“Anh làm gì đấy?” Lee Donghyuck nhíu mày, đang định lớn tiếng với Lee Mark thì tự dưng nhớ ra đêm nay chẳng những cậu gạt Lee Mark chuyện Huang Renjun và Na Jaemin lén ra khỏi trường mà đến cả bản thân cậu cũng lén chạy ra cùng, nhất thời cậu hơi chột dạ, kiêu ngạo cũng giảm bớt hơn nửa.

--- Chắc chắn là lại muốn dạy bảo mình rồi. Lee Donghyuck nghĩ vậy, bất đắc dĩ ngước mắt lên nhìn trần nhà.

Lee Mark cúi đầu nhìn cậu: “Lời bác sĩ nói hôm nay em cũng nghe thấy rồi chứ?”

“Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi.” Lee Donghyuck tùy tiện đáp lời

“Vậy em cũng đi làm kiểm tra đi, nếu mỗi Omega mới phân hóa đều có xác xuất xảy ra tình hình, anh không muốn em có chuyện, nếu chẳng may thật sự có chuyện thì phát hiện sớm khẳng định là chuyện tốt.”

--- Đây là cái gì, đang quan tâm mình hả? Lee Donghyuck thấy lòng dạ khấp khởi, cậu ngẩng mặt lên nháy nháy mắt với Lee Mark.

Lee Mark nói tiếp: “... Ngộ nhỡ lại phát hiện muộn rồi thành ra như Renjun sẽ gây thêm phiền hà cho mọi người.”

Lee Donghyuck thoáng chốc thu hết tất cả tươi cười xúc động, lại còn hung dữ lườm Lee Mark một cái.

Lee Mark khó hiểu nhìn Lee Donghyuck cứ đứng im tại chỗ: “Em làm gì đấy? Giờ đi ngay đi, trời sáng rồi, anh giúp em hỏi thử rồi, tòa nhà kiểm tra ngay cạnh, cứ đăng ký bình thường là được.”

“Em tự đi một mình á?” Lee Donghyuck thấy mình quả thực như đang gây sự vô cớ, nhưng cậu ấm ức phát khóc đi được.

“Em xem tình huống hiện tại đi, anh thật sự không đi được.” Lee Mark chỉ sang bên cạnh, Lee Donghyuck đảo mắt qua chỗ Huang Renjun đang hôn mê, Na Jaemin băng bó một tay chỉ biết ngơ ngác đứng một bên nhìn người ta, cùng với Lee Jeno cạnh đó vẫn đang cố gắng thích ứng với sự thật Huang Renjun là Omega còn Na Jaemin là Alpha nên tâm tư rối loạn, nhất thời cũng thấy nhức đầu.

Lee Mark đẩy cậu: “Đợi Renjun bên này điều trị xong anh phải đưa mấy đứa nó về, em đi mau lên, chuyện này không thể kéo dài.”

-

Lee Donghyuck thở hổn hển đi đến phòng kiểm tra, lập tức để lộ vẻ mặt tươi cười với bác sĩ giúp mình làm kiểm tra: “Anh cứ kiểm tra từ từ, dù sao em không vội, cũng chẳng ai thương chẳng ai yêu chẳng ai đợi.”

Chẳng biết có phải vì ảnh hưởng của câu nói này hay không mà ánh mắt bác sĩ nhìn Lee Donghyuck hết sức thương xót, đến cả làm kiểm tra cũng cực kỳ cẩn thận, ước chừng qua vài tiếng đồng hồ Lee Donghyuck mới cầm theo báo cáo phân tích loạng choạng đi ra khỏi phòng kiểm tra.

Trên khu ghế chờ phía đối diện có một người nhìn thấy Lee Donghyuck đi ra thì lập tức đứng dậy.

Lee Donghyuck thật sự không ngờ ra khỏi cửa có thể nhìn thấy Lee Mark, lòng cậu chua xót, giọng điệu cũng chua theo: “Sao anh lại ở đây?”

“Đưa mấy đứa về trường xong anh quay lại đây luôn, những lúc thế này em cũng giỏi thật đấy.” Lee Mark nhíu mày, nhận báo cáo phân tích trong tay Lee Donghyuck: “Kết quả thế nào?”

“Tất cả đều bình thường.” Lee Donghyuck nheo mắt nhìn Lee Mark, cậu cố ý trả lời một cách uể oải. Dường như Lee Mark không yên lòng, lật xem từng tờ từng trang, không bỏ qua bất cứ con số nào.

Lee Donghyuck nhân cơ hội ấy đặt cằm lên vai Lee Mark đang rất chuyên tâm, không bị đẩy ra cũng không bị né tránh.

Lee Mark xem hết trang cuối cùng, xác định thật sự không vấn đề mới khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Không sao là tốt rồi.”

Lee Donghyuck cũng không biết mình đang nghĩ gì, tự dưng buột miệng nói: “Không sao có gì mà tốt, em còn hi vọng xảy ra chuyện đây này.”

“Lee Donghyuck!” Lee Mark lại nhíu chặt mày.

“Em nói thật đấy, không sao thì em chỉ có thể tự đi, nếu thật sự có sao biết đâu anh sẽ không nỡ để em tự đi mà cõng em.” Vốn dĩ Lee Donghyuck chỉ định nói đùa thôi nhưng càng nói cổ họng càng thít chặt. Nhất là khi cậu thấy Lee Mark quay người đi, lòng cậu đột nhiên bắt đầu hối hận vì đã nói ra những lời đó.

Lee Mark quay người lại xong thì không đi mà chỉ ngồi xổm xuống, tay vươn ra sau.

Lee Donghyuck nhìn anh, Lee Mark bổ sung thêm một câu: “Không sao cũng có thể cõng em, lên đi.”

Giờ này rồi mà còn khách sáo thì không phải Lee Donghyuck, cậu rề rà nhích đến gần rồi leo lên lưng Lee Mark, hai tay ôm chặt cổ người đang cõng mình.

Được Lee Mark cõng đi một đoạn đường, Lee Donghyuck thấy vẫn không đủ, không chịu buông tha mới hỏi: “Lúc trước vì sao anh lại né em?”

Lee Mark trầm mặc giây lát: “Ngày đó em đột ngột cầm giấy kết quả phân hóa xông vào nên anh thấy anh cần phải suy nghĩ.”

“Nghĩ gì nữa? Anh là Alpha, em là Omega, cứ thế bên nhau là được rồi còn gì.” Lee Donghyuck lườm một cái sau lưng anh, quên mất Lee Mark hoàn toàn chẳng nhìn thấy được.

“Anh thấy không phải vậy, nếu chỉ đơn thuần vì Omega và Alpha bên nhau là chuyện hiển nhiên mà ở bên em thì anh thấy chuyện này không đúng.” Lee Mark định giải thích rõ một cách khó khăn: “Donghyuck, ý của anh là, tối nay lúc anh và Jeno cùng đi tìm mấy đứa, anh đã nghĩ kỹ rồi, bất kể em là Omega hay là Alpha anh đều thấy không sao cả, vì muốn được bên em nên anh mới bên em... chỉ có lý do này anh mới có thể ở bên em.”

Lee Donghyuck nghe được một nửa chợt hiểu ra, cậu thấy trong lòng nở hoa, vui vẻ vô cùng, nhưng lại thấy dù thế nào cũng phải kiếm chuyện làm Lee Mark khó xử một chút mới thích: “Em đã là Omega rồi, sao cứ phải nghĩ giả thiết em là Alpha làm gì, em thấy anh nghĩ nhiều quá đó.”

“Thế thì chỉ có thể nói chúng ta tương đối may mắn thôi...” Lee Mark hạ thấp âm cuối, chẳng hiểu sao Lee Donghyuck tự dưng nghĩ đến Na Jaemin, nhất thời niềm vui hiện giờ cũng không vui lắm.

Hai người lại trầm mặc đi một quãng, bất chợt Lee Donghyuck lên tiếng: “Thế nên sau này hai chúng ta phải làm sao?”

“Làm sao cái gì?” Lee Mark hơi mơ hồ.

“Thì là vấn đề rất lâu trước đây em hỏi anh đấy, anh còn chưa trả lời em đâu.”

“Hở?”

“Thì là cái đó, khi nào anh mới đánh dấu em? Tối nay được không? Chỗ anh hay chỗ em? Cho em một câu trả lời đi mà anh Mark~”

“... Lee Donghyuck, em ngậm miệng vào đi.”

Hết chương 13.

Chương sau đau lòng lắm luôn ấy huhu và chương sau nữa còn đau lòng hơn cơ :(( Nhưng bù lại đoạn cuối thích lắm hé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #najun