Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huang Renjun thu dọn qua loa một lúc, mở cửa phòng ngủ, cúi đầu vứt quần áo mới thay vào máy giặt. Nhân lúc đó lén liếc về phía nhà vệ sinh cách đó không xa, cửa vẫn đóng chặt.

Bà Huang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa ho một tiếng không nặng không nhẹ.

Cái gì phải đến thì cuối cùng vẫn sẽ đến thôi. Huang Renjun lấy hết can đảm, ngồi xuống phía đối diện bà, ngay cạnh là ông Huang mặt mũi hòa nhã thản nhiên ăn bánh bao.

Bà Huang lại ho một tiếng nữa. Trong đầu Huang Renjun đang cấp tốc sắp xếp ngôn ngữ.

“Đều mệt cả rồi, ăn bánh bao trước nhé?” Ông Huang bất thình lình đề nghị.

“Ăn bánh bao cái gì, trước khi làm rõ mọi chuyện có thể ăn được sao?”

Giọng bà Huang vừa cao vừa vang, hiển nhiên không hài lòng. Huang Renjun vừa cắn được một miếng bánh bao, nghe vậy đến nhai bánh cũng trở nên căng thẳng. Ông Huang khẽ vỗ vai cậu: “Nghe xem bọn trẻ nói thế nào trước đi.”

Điều khó hiểu là nhân vật chính còn chưa lên tiếng mà hai vị phụ huynh đã tranh cãi trước, tôi một câu ông một lời, không ai thuyết phục được ai. Huang Renjun cố gắng tìm cơ hội chen miệng, vất vả lắm mới đợi được đến lúc hai ông bà tạm nghỉ xả hơi, chợt bị một câu “ngộ nhỡ xảy ra chuyện biết làm sao” của bà Huang dọa cho hết hồn.

Huang Renjun vừa giật mình, khả năng nhai nuốt cũng lỗi theo trong chốc lát, miếng bánh bao cuối cùng đúng lúc nghẹn trong cổ khiến cậu ho khù khụ không ngừng. Thấy thế hai vị phụ huynh tạm dừng tranh cãi, một người vỗ lưng một người đưa nước. Chẳng qua sức lực khống chế không tốt, ngay khi cậu vừa bình thường trở lại đang định nói chuyện, một bàn tay vừa vặn vỗ xuống, thế là cậu lại ho tiếp.

Na Jaemin không rõ chuyện trước đó mới ra khỏi nhà vệ sinh đã chứng kiến cảnh tượng như vậy. Ban nãy anh loáng thoáng nghe thấy tiếng cãi nhau bên ngoài, nhưng không ngờ đã đến mức động tay rồi. Huang Renjun bị vây chính giữa co rụt người, dù nhìn sườn mặt cũng thấy được mắt cậu đỏ hoe.

Dưới tình hình cấp bách, anh lập tức bay vào chặn trước mặt Huang Renjun. Ba người ngăn tách ra bởi sự xuất hiện bất thình lình của anh, nhất thời đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau.

“Cháu xin lỗi.” Huang Renjun nhìn Na Jaemin trước mặt khom lưng cúi người: “Cháu xin lỗi đã khiến cô chú sợ hãi, cháu sẽ chịu trách nhiệm, cháu hứa.”

“Ơ hay, cậu nói gì...” Huang Renjun nhận ra có thể anh hiểu nhầm rồi, nhưng rõ ràng lời này của anh rất hợp ý bà Huang: “Vậy cậu nói xem, chịu trách nhiệm thế nào?”

Na Jaemin quay người nhìn về phía Huang Renjun. Huang Renjun không nhìn thấu ý tứ trong ánh mắt anh, cậu túm tay anh theo phản ứng tự nhiên, túm ra được một nụ cười của đối phương.

“Nếu được, kết hôn...”

Lực sát thương của ngôn ngữ lớn cỡ nào? Câu từ đặc biệt trong trường hợp đặc biệt, có thể san bằng tất cả trong nháy mắt như vũ khí hạt nhân. Từ khi Na Jaemin nói ra hai chữ “kết hôn”, hai ông bà vốn nói sẽ ở hai ngày tức khắc hoãn lại. Nhìn bố mẹ tiến hành suy tính mọi mặt về đối phương, Huang Renjun cảm nhận sâu sắc sự việc đang lao vùn vụt về phía cậu không kịp chuẩn bị.

Nói kết hôn khi tình cảm nồng nàn, bất kể người đó tán tỉnh hay hứa hẹn đều đủ mê hoặc. Nhưng khi niềm vui qua đi, thứ bày ra trước mắt chính là hiện thực sáng loáng. Huang Renjun không nghi ngờ khi Na Jaemin phát biểu có bao nhiêu phần chân thành, nhưng cậu luôn chẳng thể xác định được anh có nắm chắc sức nặng đằng sau câu nói đó.

Là một người từng có kinh nghiệm, cậu biết quyết định tiến đến hôn nhân với một người khác cần có bao nhiêu dũng khí. Bữa tối lãng mạn dưới ánh nến biến thành những thứ nhu yếu phẩm vặt vãnh trong cuộc sống, mà bạn phải đánh một ván bạc không biết thắng thua, phải đem hết dũng khí ra để đối phó với mọi thứ còn là ẩn số khi nhận ra nền móng căn bản.

Lần trước khi cậu quyết tâm, đúng lúc hạ bài mọi thứ đã bị hủy hoàn toàn. Lần này dường như cậu còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, cũng không muốn Na Jaemin tùy tiện quyết định dưới tình trạng không quá tỉnh táo.

Lúc ăn cơm tối, ông Huang để lộ dự định ngày mai sẽ về, Huang Renjun vui đến mức tự giác thu dọn bát đũa. Khi Na Jaemin nhận bát đĩa đã rửa sạch cất vào chạn, phát hiện cậu còn ngân nga hát: “Vui thế cơ à?”

Huang Renjun tiếp tục gật gù đắc ý: “Cậu không hiểu đâu... À phải, tối nay đợi tớ, có chuyện muốn nói với cậu.”

Thời gian thấm thoắt đã đến mười một giờ, sau khi xác nhận bố mẹ đều đã ngủ, Huang Renjun mới rón rén đi mở cửa. Sau lưng đột ngột có bàn tay vươn đến, cậu quay đầu khiếp sợ nhìn vào đôi mắt ý tứ sâu xa của mẹ mình.

“Con...”

“Khỏi cần nói, tại bố mẹ không biết giải quyết. Rõ thật là...” Bà nhét một gói nhỏ khó tả vào tay cậu: “Nhưng cũng phải chú ý một chút, biết chưa.”

Huang Renjun dâng trào khí huyết, vội vã từ chối, bị mẹ tưởng là cậu xấu hổ mở miệng nên vẫn bị ép nhận lấy. Cậu cấu véo cái thứ đó coi như trút giận, vừa ấn chuông cửa nhà Na Jaemin.

“Sao thế?” Na Jaemin thấy nét mặt cậu giận dữ, vừa nhìn tay cậu đã bật cười: “Hử? Rốt cuộc cậu có chuyện muốn nói với tớ hay có việc muốn làm với tớ?”

“... Ngày trước thật sự không phát hiện ra cậu lại là người như vậy đấy.” Hiện giờ tim Huang Renjun đập loạn: “Nói chuyện nghiêm chỉnh, không đùa.”

Na Jaemin cầm thứ cậu tiện tay ném bừa lên ghế sofa, phát hiện là mùi dâu tây, ngấm ngầm nghĩ cứ ném đi như thế có bị coi như lãng phí không: “Vừa khéo, tớ cũng có chuyện muốn trao đổi với cậu.”

“Trước đây tớ thông báo với bố mẹ rồi, nhưng xem tình hình hiện giờ, có thể không kịp để mọi người cùng gặp mặt một lần. Renjun nghĩ hẹn riêng tốt hơn, hay đợi mọi việc thu xếp xong rồi nói sẽ tốt hơn?”

Huang Renjun chìm trong im lặng. Một lúc sau cậu mới nhìn thẳng vào mắt Na Jaemin: “Cậu nghĩ kỹ chưa?”

“Tớ thấy gặp vài lần cũng không thành vấn đề, vì đến lúc đó sẽ có rất nhiều chuyện cần làm, chỉ sợ không đủ thời gian...”

“Không phải cái đó. Ý tớ là, cậu nghĩ kỹ chuyện kết hôn chưa?”

Lúc này người im lặng đổi thành Na Jaemin: “Cậu có ý gì?”

“Kết hôn không đơn giản là chuyện gặp phụ huynh, đây chỉ là một phần rất nhỏ thôi. Quan trọng là sau đó sẽ có rất nhiều chuyện, thậm chí rất nhiều vấn đề, rắc rối... Cậu thật sự sẵn sàng rồi chứ?”

“Renjun cho rằng tớ chưa từng suy xét sao?”

“Tớ không có ý nghi ngờ cậu. Nhưng hiện giờ nền tảng tình cảm, cả điều kiện kinh tế... Tớ thấy vẫn chưa đến lúc thích hợp.”

Im lặng chiếm giữ cả không gian, thậm chí bắt đầu dồn nén vào trong. Huang Renjun từng tưởng tượng, có thể sẽ nhìn ra cảm xúc giống như không tin hoặc phẫn nộ trong mắt Na Jaemin, thẳng đến hiện tại mới phát hiện ra, chí ít như vậy còn thoải mái hơn so với chẳng nói câu nào thế này.

“Thích hợp.” Rất lâu sau cậu nghe Na Jaemin trầm giọng nhắc lại một lần: “Thế nào là thích hợp?”

“Tớ thấy thích hợp, cậu thấy không thích hợp, vậy lấy ai ra làm tiêu chuẩn.” Na Jaemin như hạ quyết tâm: “Vì sao cứ luôn nói không. Huang Renjun, cậu đang không tin tớ, hay không tin chính bản thân cậu?”

Huang Renjun cảm nhận im lặng một lần nữa lan tràn, nhưng không phân biệt rõ điều khiến cậu khó chịu là bầu không khí kiểu này hay bản thân sự thật.

“Tớ chỉ mong sao chúng ta sẽ không hối hận.”

Nói chuyện thất bại. Vì sớm dự đoán trước được nên Huang Renjun có thể thản nhiên chấp nhận kết quả này. Cho đến khi phát hiện ra Na Jaemin đối xử với hai vị phụ huynh vẫn quan tâm chăm sóc như thường, duy chỉ với mình cậu là phớt lờ không phản ứng.

Chuyến đi này phụ huynh có thu hoạch bất ngờ, trước khi vào trong khu đăng ký còn mặt mày tươi tắn căn dặn, có tin tốt phải thông báo cho bố mẹ đầu tiên. Na Jaemin phối hợp với cậu diễn hết vở này, trên đường về lập tức trở mặt.

Lần trước ở sân bay vẫn còn ổn, Huang Renjun thổn thức. Hiển nhiên Na Jaemin không chủ động phá tan tình thế căng thẳng, cậu chỉ đành chuyên tâm làm thính giả nghe radio giao thông, nhìn về phía dòng xe lên xuống trên cầu vượt.

Thứ vang lên cùng lúc với tiếng báo giờ là chuông điện thoại của Na Jaemin. Giọng nữ bên đầu kia không hiểu sao nghe quen, Huang Renjun vểnh tai nghe, nhớ ra lại là vị Phó tổng xinh đẹp đó. Lại nhìn Na Jaemin và đối phương trò chuyện vui vẻ, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng ghét.

Cậu nhạy cảm bắt được đối phương đưa ra lời mời ăn cơm, mà hiện giờ đã sắp năm giờ chiều. “Cậu đến đó thẳng đi, tớ xuống xe phía trước cũng được.”

Lời này nói ra, một nửa là thật lòng, một nửa là thăm dò, đáng tiếc Na Jaemin nghe lời ngay dừng xe bên ven đường. Huang Renjun thầm thở dài, động tác mở cửa chẳng hề do dự. Đi chưa đến mấy bước cậu bất chợt bị ai đó kéo vai.

Hóa ra là cậu bạn mới gặp mấy hôm trước. Vì một nửa của cậu ấy liên tục làm thêm giờ, tối nay cũng không có tung tích. Huang Renjun nghe cậu ấy bĩu môi nói hết nguyên nhân, bày tỏ tối nay có thể ăn cơm cùng cậu, để tình cảnh có vẻ không quá thê thảm.

“Thật hả? Vậy đi thôi, tôi biết bên kia có một quán...”

Hai người bàn bạc tại chỗ một lúc, vừa cười vừa nói chuẩn bị qua đường. Chỗ ngã tư vừa nãy xuống xe có một chiếc xe cùng loại với xe của Na Jaemin đang đỗ. Nhưng không đợi Huang Renjun đến gần nhìn kỹ, xe đã lao vụt đi mất.

Huang Renjun dụi mắt, theo người bạn đi tàu điện ngầm, đến khi trời tối cũng chưa tìm được nhà hàng thần bí đó, đành tạt vào một trung tâm thương mại gần đây. Đúng vào giờ ăn, cửa hàng to nhỏ gì cũng phải xếp hàng lấy số, hai người ngồi đợi ngoài cửa quán đồ nhật, tán dóc so sánh với người đến ăn cơm trong nhà hàng đối diện: “Quả là tư sản.”

“Xét về tiền lương, cậu cũng phải tiếp tục cố gắng.” Huang Renjun hết sức thong dong, chọc cho đối phương giả vờ muốn đánh cậu. Cậu nghiêng người tránh thoát, rồi dùng ngón đòn kẹp cổ sở trường của mình. Trêu chọc nhau một lúc, Huang Renjun cảm nhận được đối phương buông lỏng tay, bắt đầu thậm thà thậm thụt che mắt, nhân tiện còn ấn thấp đầu cậu xuống.

“Suỵt... Sếp tôi, sếp tôi xuất hiện.”

“Sếp cậu? Đâu?”

“Ấy ấy ấy! Đừng quay ra nhìn, lộ quá!” Huang Renjun ngóc đầu lên bị hai tay đối phương cố định: “Cậu liếc mắt sang thôi, đằng sau, người bên trái mặc bộ màu xanh đó. Sao đi ăn có bữa cơm cũng gặp phải Sếp không biết nữa...”

Huang Renjun cố gắng liếc nhìn về sau, bị tiếng hú đột ngột vang lên của cậu bạn dọa cho hết hồn. Giày cao gót vang ra âm thanh lanh lảnh dừng ngay trước mặt, nhìn lên trên theo đôi chân dài, là khuôn mặt tương đối trẻ trung xinh đẹp.

“Trùng hợp vậy?” Đến giọng nói cũng rất êm tai.

Cậu bạn hậm hực buông tay, lúc này Huang Renjun như được thấy lại ánh mặt trời, nhìn rõ bên cạnh cô gái xinh đẹp là Na Jaemin ngoại hình tuấn tú phong cách lịch sự, nhất thời không biết nên đối đáp ra sao.

Trùng hợp vậy? Đúng thật trùng hợp quá. Na Jaemin hình như có liếc cậu một cái nhưng đường cong trên môi không hề thay đổi khiến cậu hoài nghi mình nhìn nhầm. Khi Huang Renjun chậm chạp phản ứng được, Phó tổng lại lên tiếng: “Bạn này là?”

“À, tôi biết rồi. Nhất định là người mà cậu không chịu để chúng tôi gặp...”

Cô cười đến độ ám muội, cực kỳ vững tin vào kết luận của mình. Cậu bạn nở một nụ cười ngượng ngùng, ôm chặt lấy cậu, cắn răng hạ giọng nói nhỏ: “Nhờ cậu đấy, anh em, đừng nói gì.”

Huang Renjun cứng đờ người “ừ” một tiếng, xa xa cùng nhìn Na Jaemin nét mặt cũng cứng đờ như mình. Phó tổng thấy hai người ôm nhau thân mật, mỉm cười định nói tiếp, đúng lúc này, chớp mắt một cái Na Jaemin đã nở nụ cười rạng rỡ.

“Không còn sớm nữa, chúng tôi về trước đây, nếu không lại có người ghét.”

Na Jaemin bàn chuyện làm ăn quen rồi, biết thể hiện vẻ mặt mãi luôn là khéo léo thỏa đáng nhất, một câu đơn giản cũng nói đầy quan tâm như thể lời tâm tình với người yêu. Phó tổng trả lời “được”, nhưng vành tai ửng hổ không giấu được.

Hai bóng dáng mặc đồ công sở đi song song nhau, đến cả bước chân cũng gần như đồng đều, dù không chịu thừa nhận thế nào cũng không thể xóa bỏ sự xứng đôi khách quan.

Cho đến khi bước vào thang máy Na Jaemin cũng không quay đầu, coi như câu tạm biệt không mặn không nhạt đó đã là phép lịch sự tối đa rồi. Nhìn hai người đằng xa trò chuyện vui vẻ từ từ khuất sau cửa thang máy, tim Huang Renjun theo đó cũng chùng xuống.

Hết chương 05.

Haiz để dỗ dành em bé to xác tính tình trẻ con như Na Jaemin, đồng chí Huang Renjun cần phải cố gắng nhiều, kháng chiến trường kỳ chúc đồng chí sớm ngày thành công, vất vả rồi :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#najun