Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi La Tại Dân đến tìm Hoàng Nhân Tuấn, hắn không ngờ Hoàng Nhân Tuấn lại tự mình mở cửa.

"Cậu La sao lại dầm mưa thế này?" Hoàng Nhân Tuấn nhẹ giọng nói.

Giọng cậu vẫn dịu dàng như thế, giống hệt lần đầu tiên gặp La Tại Dân, khóe mắt hơi hơi rủ xuống luôn đem lại cảm giác ngoan ngoãn, dường như bất cứ ai cũng có thể khống chế cậu trong lòng bàn tay.

La Tại Dân chợt nghẹn họng, hắn chạy đến đây để làm gì? Hắn cần giải thích với Hoàng Nhân Tuấn ư? Nên giải thích cái gì đây? Giải thích với tư cách gì?

"Vì không mang theo ô." La Tại Dân nói.

"Vậy lần sau phải cẩn thận, thời tiết như trẻ con vậy, cẩn thận kẻo cảm." Hoàng Nhân Tuấn gượng cười với hắn, hai tay kéo cửa định đóng vào, kết quả La Tại Dân bất chợt nắm cổ tay cậu, không cho cậu đóng cửa.

Đây là lần đầu tiên La Tại Dân bước vào phòng Hoàng Nhân Tuấn một cách cương quyết.

"Cậu chủ?" Hoàng Nhân Tuấn nhìn hắn, cậu nhìn La Tại Dân lục tìm khăn bông màu trắng trong ngăn tủ rồi rút ra, kéo Hoàng Nhân Tuấn lại bắt đầu lau tóc cho cậu.

Tầm nhìn của Hoàng Nhân Tuấn bị che khuất trong tấm khăn trắng, chỉ cảm nhận được một đôi tay không dịu dàng chút nào đang chà xát trên đầu mình, khăn bông thô ráp chà vào mặt làm cho cậu đau, mãi đến khi La Tại Dân dừng tay, Hoàng Nhân Tuấn mới len lén nhìn hắn qua khe hở màu trắng.

La Tại Dân mím chặt đôi môi, có vẻ rất giận.

"Chạy cái gì?" La Tại Dân hỏi.

Chạy cái gì?

Hoàng Nhân Tuấn ngây người hồi lâu, cậu nhận ra mình cũng không có câu trả lời.

"Không biết?" La Tại Dân nói: "Không biết còn dám chạy? Có biết trời mưa đi đường nguy hiểm thế nào không?"

"Tôi..."

"Sao không ngoan ngoãn đứng đó trú mưa? Về nhà có cần vội vã thế không?" Khi La Tại Dân đanh mặt lại có cảm giác rất đáng sợ, đây là lần đầu tiên Hoàng Nhân Tuấn bị quan sát một cách khắt khe bằng đôi mắt mãi mãi đa tình, lúc này cậu mới hiểu được La Tại Dân tạo dựng uy nghiêm trong quân đội bằng cách nào, chút tâm tư cỏn con của Hoàng Nhân Tuấn còn chưa đủ nhìn.

Hai người chìm vào im lặng trong chốc lát, La Tại Dân lại lần nữa mở miệng: "Về nhà bao lâu rồi?"

"Quên rồi."

La Tại Dân nhìn vũng nước dưới sàn nhà, Hoàng Nhân Tuấn mới nãy ngồi ở đó.

"Sao không đứng đó đợi tôi?"

Hoàng Nhân Tuấn không trả lời.

"Thôi." La Tại Dân nói: "Đi tắm đi, tắm xong tôi tính sổ với cậu sau."

Dứt lời La Tại Dân đẩy ra cửa gọi hầu gái đi đun nước, năm phút sau hắn xách thùng nước đi vào, phát hiện Hoàng Nhân Tuấn vẫn đứng đực ra đó.

"Hoàng Nhân Tuấn." La Tại Dân lại gọi thẳng họ tên cậu.

Hoàng Nhân Tuấn sợ giật nảy mình, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn hắn.

"Tôi xách nước vào cho cậu rồi." La Tại Dân đặt thùng nước xuống, sau đó bước rầm rầm ra ngoài hành lang ngồi, quay lưng về phía cửa phòng, nói: "Tôi ở đây đợi cậu, cậu tắm xong tự đi ra tìm tôi."

Hoàng Nhân Tuấn ngây ra hồi lâu, mãi không hiểu được tình hình, rõ ràng người nên nổi giận là cậu mới phải. Cậu làm gì rồi? Thậm chí cậu không hề mặt nặng mày nhẹ với La Tại Dân, mà còn ôn hòa nói chuyện với hắn, cậu chủ này lên cơn thần kinh gì vậy?

Hoàng Nhân Tuấn kéo bình phong che trước bồn tắm rồi bước vào.

Cậu không đóng cửa, cậu nghĩ La Tại Dân ngồi như hung thần bên ngoài thế kia chắc cũng không ai dám bước vào. Cái chính là bây giờ cậu không dám đến gần La Tại Dân để đóng cửa, cậu không muốn một tí nào, mùi chất dẫn dụ alpha mạnh mẽ tràn ra vì cảm xúc của chủ nhân quá kích động, cậu rất sợ.

Hoàng Nhân Tuấn ngửi thấy mùi hương trên người La Tại Dân thì bắt đầu đổ nước, cậu vùi mình xuống bồn tắm bốc hơi nóng nghi ngút, nhìn về phía La Tại Dân qua tấm bình phong, có thể nhìn thấy một bóng dáng lờ mờ dưới ánh trăng, đang ngồi im như tượng ngoài hành lang.

"Cậu chủ." Hoàng Nhân Tuấn gọi.

La Tại Dân không đếm xỉa đến cậu.

"Cậu..." Hoàng Nhân Tuấn hít vào một hơi thật sâu: "Na Na."

"Làm sao?" La Tại Dân cất giọng cáu gắt.

Hình như bóng người bên ngoài bình phong khẽ động đậy, Hoàng Nhân Tuấn nhìn hắn ẩn hiện mơ hồ, dường như vừa làm động tác quay đầu, kết quả phát hiện Hoàng Nhân Tuấn không đóng cửa, hắn sợ đến mức vội vàng quay đầu đi.

"Thì..." Hoàng Nhân Tuấn ngập ngừng: "Thì là..."

"Sao cậu không đóng cửa?" La Tại Dân ngắt lời cậu.

"Đóng cửa tôi không thể nghe thấy cậu nói chuyện." Hoàng Nhân Tuấn nói.

"Được rồi." La Tại Dân hít sâu: "Cậu muốn nói gì?"

"... Hay là cậu đi tắm trước đi?" Hoàng Nhân Tuấn nói.

"Cậu dám chắc để đến mai còn có thể giải quyết chuyện này không?" La Tại Dân nói: "Lát nữa tôi đi ra phòng cậu chẳng tắt đèn rồi."

Hoàng Nhân Tuấn định trốn chạy ngượng ngùng bỗng chốc bị vạch trần, nhất thời cậu không biết làm thế nào cho phải, vùi đầu vào nước nóng trong bồn tắm, bắt đầu thổi bong bóng.

"Mấy tuổi rồi." La Tại Dân cười nói: "Mà còn chơi trò đó?"

Hoàng Nhân Tuấn ngẩng phắt đầu lên, tiếng nước chảy rào rào lại vang ra: "Cậu nghe thấy?"

La Tại Dân nghĩ thầm, nghe rõ mồn một, phản ứng của hắn cũng rõ rệt, rõ ràng bị xối mưa ướt đẫm mà vẫn có luồng nhiệt khô hanh trong người, rõ ràng ngoài kia không trồng hoa nhài mà tự dưng lại có mùi hoa nhài phảng phất.

La Tại Dân rất muốn đóng cửa giùm cậu nhưng hắn không dám ngoảnh đầu, rõ ràng bình phong che kín nhưng nhìn thấy cái bóng khái quát của Hoàng Nhân Tuấn rất giống báng bổ thần thánh, khiến hắn cảm thấy khó mà tự chủ.

"Hôm nay tôi đến tìm cậu, là..." La Tại Dân ảo não gãi đầu gãi tai: "Là muốn hỏi cậu có ô không."

Rất tốt, La Tại Dân, lý do dở tệ kinh khủng.

Bên kia Hoàng Nhân Tuấn im lặng giây lát mới nói: "Không có."

"Cô gái kia cũng không có sao?" Hoàng Nhân Tuấn hỏi.

"Cô ấy không có." La Tại Dân nói: "Cô ấy chỉ là người được bạn tôi nhờ vả, bảo tôi tiễn cô ấy ra cửa, đợi tài xế của cô ấy đến đón."

Hoàng Nhân Tuấn rủ mắt, nhìn nước chưa ngập đến ngực mình, không hé răng.

"Cậu... trước đây từng đến phòng khiêu vũ à?" La Tại Dân hỏi.

"Chưa từng, chỉ ngang qua thôi." Hoàng Nhân Tuấn nhỏ giọng nói: "Hồi bé nhà tôi nghèo, cũng không được thấy những thứ đó."

"Hay là lần tới tôi đưa cậu đi?" La Tại Dân dè dặt hỏi.

"Không cần đâu." Hoàng Nhân Tuấn khẽ cười: "Những thứ đó không phù hợp với tôi."

"Vậy... Cái gì mới phù hợp với cậu?"

"Tôi cũng không biết." Hoàng Nhân Tuấn nói.

"Thế sau này cậu... luôn ở lại đây à?"

"Tôi đã ở đây bao nhiêu năm rồi." Hoàng Nhân Tuấn chua xót trong lòng, cậu nghĩ mình thực sự không cách nào giấu giếm được nữa, chung quy rồi sẽ có một ngày La Tại Dân cưới một omega cao quý nào đó về nhà, có thể là người đeo hoa tai ngọc trai, tay đeo găng ren, có lẽ người ta từng đến trường, từng đọc sách, từng đi du học.

"Cậu chủ, cậu biết tôi là ai không?" Giọng Hoàng Nhân Tuấn nghe có vẻ run run: "Ngoại trừ là Hoàng Nhân Tuấn, cậu còn biết tôi là ai không?"

La Tại Dân bỗng kích động, hắn không trả lời mà đang đợi Hoàng Nhân Tuấn nói với hắn.

"Tôi từng nghĩ rất nhiều, nếu nhà họ La không cần tôi nữa, tôi sẽ cầm theo số tiền tích cóp được bấy lâu trở về quê, hoặc là tìm một thầy giáo dạy tôi học, tôi biết may vá thêu thùa, có thể may giày cho người ta, có thể sẽ phải trải qua cuộc sống không có nhà để về một thời gian, nhưng thật ra cũng chẳng đáng ngại." Hoàng Nhân Tuấn nói: "Chỉ là thân phận omega có lúc hơi phiền phức, nhưng miễn sao tôi cẩn thận một chút cũng sẽ không xảy ra chuyện."

"Tôi không..." La Tại Dân đang định lên tiếng thì bị Hoàng Nhân Tuấn ngắt lời.

"Tôi ở đây là để báo đáp công ơn của bà chủ, nhưng nếu tôi ở lại đây mà không thích hợp, vậy thì còn gọi gì là báo đáp, thế nên cậu chủ La cứ yên tâm, đến lúc đó tôi biết mình phải làm gì, tôi hiểu rõ..."

"Hoàng Nhân Tuấn!" La Tại Dân cất cao giọng.

"Cậu chủ, lúc này cậu còn chưa hiểu tôi đang nói gì sao? Tôi nói tôi chính là người..."

"Đủ rồi! Đừng nói nữa!"

Hoàng Nhân Tuấn chợt cảm giác giọng La Tại Dân rất gần, cậu khẽ quay đầu, phát hiện người ấy đứng cách bình phong không xa, bóng dáng mơ hồ mà vẫn cao lớn rắn rỏi, cho dù chỉ là một cái bóng.

"Tôi biết cậu là ai, ngay từ đầu tôi đã biết rồi." La Tại Dân sốt ruột nói: "Đó giờ chỉ thấy omega cao quý cần nuông chiều, nắm tay cũng phải so đo cả buổi, chỉ có mình cậu luôn hạ thấp bản thân, Hoàng Nhân Tuấn, rốt cuộc cậu ghét chính cậu hay là ghét tôi?"

"Thuở nhỏ tôi không hiểu chuyện, lúc ấy bỏ đi cũng vì cho rằng cha mẹ tôi quản thúc quá mức, không được tự do, hơn nữa tôi cũng không có chí hướng kinh doanh, đấy không phải tính tôi." La Tại Dân nói: "Là nhà tôi có lỗi với cậu, sao dám đuổi cậu đi? Cậu chịu nói chuyện cùng tôi đã là ân điển trời ban, sao tôi dám bạc đãi cậu? Nếu không có nhà họ La, lúc này cậu còn đang yên vui hạnh phúc bên cha mẹ cậu, sao tôi dám nói cậu nợ nần gì nhà họ La được?"

"Hoàng Nhân Tuấn, cậu thật sự chán ghét đến mức không muốn ở chung dưới một mái nhà cùng tôi nữa sao?"

"Tôi... Tôi nào có." Hoàng Nhân Tuấn nóng vội muốn giải thích, tức thì lại có tiếng nước chảy rào rào, bắn ra khỏi bồn tắm, chảy trên nền nhà ra ngoài, chảy đến bên chân La Tại Dân đứng ngoài tấm bình phong, nước đã không còn ấm.

"Hoàng Nhân Tuấn, vậy cậu thích tôi không?"

Hoàng Nhân Tuấn nhìn bóng dáng người ấy, nhất thời không chắc chắn.

"Hay tôi đổi cách nói khác, nửa năm qua tôi đối đãi với cậu như thế, có làm cho cậu có thể chấp nhận tôi một chút nào không?"

Hoàng Nhân Tuấn bấm ngón tay vào thùng gỗ, cảm giác tim sắp nhảy ra ngoài đến nơi rồi, cậu nhìn bóng dáng người ấy, hiện giờ cậu bức thiết muốn được trông thấy La Tại Dân, muốn nhìn xem hắn có biểu cảm ra sao, thế là cậu lo lắng không yên bước ra khỏi bồn tắm, lại đánh đổ non nửa thùng nước, cấp tốc tìm khăn tắm rồi tiện tay lấy đại một cái áo khoác vào người, cậu chẳng màng được gì khác.

Nhưng đến khi kéo bình phong, cậu chỉ dám kéo một nửa, nhô đầu ra ngoài.

La Tại Dân an tĩnh đứng trong phòng đợi câu trả lời của cậu, hắn đứng vẫn thẳng tắp, ánh mắt vẫn vô cùng chân thành, hắn mong chờ Hoàng Nhân Tuấn có thể cho hắn một câu trả lời, nhưng hắn thấy Hoàng Nhân Tuấn nhô cái đầu ướt nhẹp và quần áo xộc xệch sắp rớt khỏi vai, hắn không dám nhìn nữa, căng thẳng nhìn xuống vũng nước đọng dưới sàn nhà.

"Vì sao?" Hoàng Nhân Tuấn hỏi.

La Tại Dân cúi đầu, hắn cũng sững người: "Còn vì sao cái gì nữa?"

"Tôi là vợ nuôi từ nhỏ của cậu." Hoàng Nhân Tuấn nói: "Cậu không cần lấy lòng tôi, rồi tôi cũng phải gả cho cậu."

"Tôi!" La Tại Dân gần như bực không chỗ trút, muốn lườm Hoàng Nhân Tuấn, nhưng quần áo của cậu hết sức lộn xộn vì mặc gấp, hắn lại không dám, chỉ đành đứng chôn chân tại chỗ: "Tôi đang hỏi ý kiến của cậu, xin ý kiến của cậu!"

"Cậu không cần xin ý kiến của tôi." Hoàng Nhân Tuấn nói.

"Cái người này!" La Tại Dân đang muốn ngẩng đầu mắng, kết quả nhìn thấy đôi mắt ầng ậng nước của Hoàng Nhân Tuấn lại nguôi giận trong tức thì, đổi thành lửa cháy chỗ khác trong người hắn: "Cậu mặc quần áo đàng hoàng vào!"

"À, ờ." Hoàng Nhân Tuấn khép bình phong, lại sột soạt bắt đầu mặc quần áo, nhưng âm thanh đó như chiếc lông chim phe phẩy trên người La Tại Dân, cảm giác ngứa ngáy không cách nào dập tắt.

Mùi hương trong phòng thêm nồng.

La Tại Dân quay lưng về phía bình phong, ngồi xuống, không lên tiếng, đến khi Hoàng Nhân Tuấn mặc quần áo chỉnh tề rón rén đi ra, nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn.

La Tại Dân không quay đầu lại.

"Chất dẫn dụ của cậu đang chạy tán loạn." Hoàng Nhân Tuấn nhắc nhở.

"Tôi biết." La Tại Dân cam chịu trả lời.

Đột nhiên Hoàng Nhân Tuấn phì cười.

"Làm sao thế?" La Tại Dân ngẩng đầu nhìn cậu.

"Ý tôi là, cậu không cần xin ý kiến của tôi." Hoàng Nhân Tuấn hơi hơi cúi đầu, mặc kệ nước mưa còn vương trên người La Tại Dân, cậu nhẹ nhàng ôm lấy hắn từ sau lưng: "Bởi vì... em cũng thích anh."

***

Nghe đồn La Phó quan cưới vợ rồi, mở tiệc rượu mời cả thành, thời gian qua pháo giấy màu đỏ bay khắp trời.

Những câu chuyện trà dư tửu hậu trong trấn đều nói cậu chủ La năm năm trước chạy đến nơi thâm sơn cùng cốc tham gia quân ngũ chỉ để trốn người con dâu nuôi từ nhỏ, từ bỏ thân phận cậu chủ giàu có không làm, hiện giờ sau năm năm ngược xuôi ngang dọc lại cưới người đó, chẳng rõ có phải đã khuất phục trước gia đình hay không.

Nhưng đến cuối cùng những lời đồn đại đó đều tự động dẹp tan, La Phó quan có thể nói là yêu vợ hết mực, chỉ hận không thể dính vào người vợ đủ hai tư giờ một ngày, ngay cả trong quân doanh cũng ôn hòa dễ gần, vui vẻ hòa nhã, ai dám nói hắn phong kiến cổ hủ, chỉ cần là người có mắt thì đều nhìn thấy rõ, từ sáng đến tối hắn luôn miệng nhắc đến vợ, như thế mà không phải yêu thì thế nào mới là yêu?

Chung Thần Lạc không chịu nổi dáng vẻ đội vợ lên đầu của ai kia, nhất là một lần nọ Hoàng Nhân Tuấn đến đưa cơm, La Tại Dân bám vào người cậu nhõng nhẽo, có thể nói là đã khiến cậu ấy mở rộng tầm mắt, há miệng ngạc nhiên, cậu ấy sợ hết hồn vội bỏ chạy, sau đó có những lời đồn đại kỳ quái lại bị lan truyền khắp nơi.

Chủ yếu là vì chính Hoàng Nhân Tuấn cũng rất lạ lùng, bình thường yếu đuối mềm mại tựa sông nước Giang Nam, nhưng hễ nóng nảy là bắt đầu chửi chó mắng mèo, cứ như tâm thần phân liệt, Chung Thần Lạc có may mắn đến nhà họ La ăn cơm, nhìn vào bếp thấy Hoàng Nhân Tuấn đang chặt vịt, mắng La Tại Dân chân tay không sạch chỉ biết ăn vụng, còn ăn thêm miếng nữa là đêm nay ra chỗ khác mà ngủ, vân vân và mây mây.

Sau đó Chung Thần Lạc trơ mắt thấy La Tại Dân ngoan ngoãn đi ra ngoài, rót một chén trà rồi giương mắt tha thiết đi vào, hỏi Hoàng Nhân Tuấn có muốn uống nước không.

Rất tốt, nam tử hán đại trượng phu biết co biết duỗi, sao có thể nói vợ quản nghiêm được? Như vậy không gọi là sợ vợ, người ta gọi là yêu vợ.

Mà điều quan trọng nhất, dường như người hầu trong nhà đều đã quá quen với việc đó, bà La cũng ngồi uống trà cười sung sướng, còn nhắc mãi: "Gia hòa vạn sự hưng, gia hòa vạn sự hưng..."

Kể từ khi đó, Chung Thần Lạc coi như đã hiểu thế nào là người tình tôi nguyện.

Vợ, đúng là sự tồn tại kỳ diệu.

Chung Thần Lạc nghĩ, đời này mình sẽ không lấy vợ, đáng sợ lắm, sẽ làm con người thay đổi hoàn toàn.

Trong lúc Chung Thần Lạc đang ngẩn người, Hoàng Nhân Tuấn bưng đĩa vịt quay do cậu tự tay làm lên, đặt xuống bàn, La Tại Dân phía sau cẩn thận nhìn chằm chằm, chỉ sợ cậu vấp ngã va đập vào đâu, đỡ eo cậu.

"Tay nghề non kém, mong cậu thông cảm." Hoàng Nhân Tuấn cười tủm tỉm nói.

Khi Chung Thần Lạc động đũa thực sự không ôm theo hi vọng gì, lúc cậu ấy đến đây nghe nói mợ chủ đích thân xuống bếp đón tiếp mình cũng thấy chẳng có gì to tát, cho tới khi cậu ấy ăn miếng vịt quay đầu tiên, cảm giác có thứ nổ tung trong đầu, thế giới trở nên tươi đẹp.

Chung Thần Lạc nghĩ, mình lại muốn có vợ rồi.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#najun