Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau là ngày diễn ra hội thao, thời gian tập trung quy định là sáu giờ, Na Jaemin là lớp trưởng, cần đến sớm xác nhận vị trí treo băng rôn của lớp.

Hiển nhiên loại chuyện phải “cộng khổ” như thế này làm sao mà thiếu được Park Jisung, sáng sớm mới bảnh mắt ra cậu ấy đã bị Na Jaemin lôi khỏi ổ chăn, đầu bù tóc rối, ngáp ngắn ngáp dài rồi bị Na Jaemin quăng lên xe taxi.

Xuống xe, gió lạnh chui vào quần áo của Park Jisung giúp cậu ấy tỉnh táo hơn đôi ba phần, cậu ấy giúp Na Jaemin ba chân bốn cẳng chuyển đống băng rôn khẩu hiệu của lớp từ trên xe xuống, sau đó hai người chậm rãi khiêng về phía sân thể dục.

Vào sân thể dục, Park Jisung nhìn khắp sân không một bóng người, suýt chút nữa còn tưởng đâu Na Jaemin không phải đến tìm mình giúp đỡ mà kiếm cớ lừa ra ngoài để mưu sát, ngay sau đó cậu ấy thấy một người trông quen mắt trên bàn chủ trì phía bên kia sân.

“Cậu xem người phía đối diện kìa, có phải Hồ Ly không?” Park Jisung phàn nàn với Na Jaemin bên cạnh.

Na Jaemin đang tìm kiếm trên cái sơ đồ sắp xếp hết sức trừu tượng xem lớp nó ngồi đâu, vừa nghe Park Jisung nói vậy liền đưa mắt nhìn về phía đối diện, ô, không phải Huang Renjun đó sao.

“Sao thầy ấy đến sớm thế.” Na Jaemin lại phân biệt một chút, tìm được vị trí lớp mình, cùng Park Jisung đem đồ tới chỗ đó, sau đấy đi tìm Huang Renjun.

Huang Renjun mặc áo hoodie, bên ngoài mặc áo khoác, bên dưới mặc quần thể thao, ngồi nghịch điện thoại trên khán đài ngay cạnh bàn chủ trì.

Đang chơi thì thấy có hai đôi chân xuất hiện trong tầm nhìn, cậu ngẩng đầu, thấy Na Jaemin và Park Jisung ngậm sữa đậu nành cúi đầu nhìn mình, ba người trợn mắt nhìn nhau, nhất thời chìm trong im ắng.

“Sao hai đứa đến sớm thế?” Huang Renjun có phản ứng trước, lấy làm lạ nhìn hai cậu học trò. “Căng băng rôn, Hồ... Thầy Huang đến sớm thế này làm gì ạ?”

Suýt chút nữa Park Jisung đã thốt ra hai chữ Hồ Ly, Na Jaemin khẽ đánh cậu ấy một cái, cậu ấy mới chợt nhận ra rồi nuốt ngược chữ Ly vào trong.

“Sữa đậu nành cho thầy.” Na Jaemin đưa sữa đậu nành trong tay cho Huang Renjun, chẳng buồn quan tâm đây là đồ mua cho Jung Jaehyun.

“Cảm ơn.” Huang Renjun nhận sữa đậu nành cầm trong tay: “Tôi đến giúp thầy cô trong tổ Thể dục nên tới sớm.”

“À, vậy có việc gì thầy cứ gọi hai đứa em, bọn em giúp thầy.” Na Jaemin chẳng thèm đếm xỉa ánh mắt Park Jisung bên cạnh: “Bọn em đi trước đây, bên phía lớp em còn chưa bài trí xong.”

“Ừ, đi đi.”

Na Jaemin và Park Jisung trả lời Huang Renjun một tiếng rồi đi về phía lớp mình: “Không ngờ đó nha cậu Na, ân cần thế cơ.” Park Jisung ôm vai Na Jaemin: “Lúc nào cậu cũng mua sữa đậu nành cho tôi đi.”

“Tôi mua cho cậu còn ít hay sao hả Park Jisung, cậu tìm lương tâm nghĩ mà xem, lúc cậu nhảy disco đến muộn, lúc cậu thức đêm xem phim không kịp tiết tự học buổi sáng, là ai mua sữa đậu nành cho cậu mỗi sáng.”

“Được, được, em sai rồi thưa anh, lát nữa em giúp anh chạy gậy thứ tư đã được chưa?” Ngoài miệng Park Jisung nhận lời nhưng trong lòng nghĩ thầm cậu mua sữa đậu nành cho tôi với mua sữa đậu nành cho Hồ Ly mà có tính chất giống nhau được à?

Hai người căng băng rôn thu dọn đồ đạc xong xuôi, ngồi bên cạnh uống sữa đậu nành chưa hết, các bạn trong lớp mới lần lượt kéo nhau đến, cần phải nói bình thường Na Jaemin nhố nhăng bắng nhắng nhưng trong những chuyện như thế này vẫn rất đáng tin.

Na Jaemin bên này thu xếp cho các bạn trong lớp nhận đồ đầy đủ, phát cả găng tay trắng cho các bạn xong xuôi Jung Jaehyun mới xuất hiện, chạy đến trước mặt cả đám thở hổn hển: “Xin lỗi, xin lỗi, tắc đường quá.”

“Thầy ơi hội thao kết thúc rồi, lớp chúng ta còn lấy được hạng nhất đó, thôi thầy đừng làm nữa, việc của thầy bọn em làm ngon lành cành đào.” Park Jisung bên cạnh thoải mái đá đểu Jung Jaehyun, các bạn xung quanh nghe xong đều bật cười, làm cho các lớp khác nhìn hết về phía này.

“Thầy... Á đau đau đau đau đau đau đau đau đau đau.” Park Jisung còn muốn diss tiếp Jung Jaehyun vài câu, Jung Jaehyun nhanh như chớp bóp má Park Jisung, thành công khiến Park Jisung ngậm miệng.

Tiếng cười của lớp họ lại vang to hơn nữa, Jung Jaehyun thấy Park Jisung không còn định nói tiếp mới buông tay, Park Jisung xoa má, trên khuôn mặt nhỏ như miếng đậu phụ có vết ngón tay cái đỏ lừ dường như đang muốn tố cáo tội ác của Jung Jaehyun.

Na Jaemin nhìn các thầy cô bên cạnh đang cổ động, dâng trào tình cảm mãnh liệt dành cho học sinh nói mấy câu kiểu hãy cố gắng hết sức rồi thì chuẩn bị tinh thần sẵn sàng các thứ, nó chọc Jung Jaehyun: “Lớp mình có nên làm gì đó cổ vũ không?”

“À, cũng có lý.” Jung Jaehyun chợt nhận ra, nói lớn tiếng: “Lớp mình đạt được hạng nhất tôi sẽ mời các em uống trà sữa ba ngày!”

Cả lớp lập tức reo hò.

“Chỉ thế thôi?” Na Jaemin hỏi Jung Jaehyun.

“Thế thôi, trà sữa còn chưa đủ để động viên tinh thần mấy đứa hay sao?”

Na Jaemin cạn lời, đeo găng tay rồi đứng vào hàng.

“À phải rồi, lát nữa em đi tìm thầy Huang rồi gọi thầy ấy qua đây ngồi chung với lớp chúng ta.” Jung Jaehyun đi ngang qua bên người Na Jaemin thì đột ngột quay đầu lại nói với nó: “Tôi gửi tin nhắn mà không thấy thầy ấy trả lời.”

“Ồ, được, lát nữa duyệt đội ngũ xong em sẽ đi tìm thầy ấy.” Na Jaemin nhận lời, tự nhiên nó nhận ra hình như đến cả WeChat của Huang Renjun nó cũng không có.

Đã đến lúc để nhận được rồi.

Quả thực hàng ngũ của lớp nó đi rất đồng đều, cũng chẳng biết có phải vì trà sữa hay do kết quả bình thường cán sự Thể dục là Park Jisung dẫn dắt cả lớp tập luyện trong giờ Thể dục.

Duyệt đội ngũ xong xuôi bước vào khán phòng, Na Jaemin chạy men theo khán đài đến chỗ ngồi của giáo viên phía đối diện tìm Huang Renjun, khi đi đến đó nó thấy ngồi bên cạnh Huang Renjun có vài thầy cô đang nói chuyện với cậu.

Huang Renjun trông như đứa trẻ ngây ngô chưa trải sự đời, nhọc nhằn muốn trả lời câu hỏi của một đám các chị tri âm tri kỷ xung quanh, Na Jaemin thấy bộ dạng đối phương như vậy chợt cảm thấy tương đối thú vị, bước chân dần chậm lại.

Huang Renjun thoáng thấy nó đi tới đã nháy mắt ra hiệu với nó, Na Jaemin bắt sóng được, nó khẽ cười một tiếng rồi chạy chậm đến gần.

“Thưa thầy, các bạn lớp em muốn tìm thầy qua bên đó xem thử.” Na Jaemin mở to mắt, nét mặt ngây thơ vô tội nói năng nhỏ nhẹ với Huang Renjun, mấy cô giáo bên cạnh thấy Na Jaemin như vậy đều mềm lòng, đẩy Huang Renjun: “Đi đi, đi đi, bên này không cần em nữa.”

Huang Renjun đứng dậy, nói một câu có việc thì gửi tin nhắn cho em với mấy giáo viên bên cạnh, sau đó quay người đi về phía lớp A10 cùng Na Jaemin.

Đến khi đi xa, Huang Renjun nói với Na Jaemin: “Thầy Jung gửi tin nhắn cho tôi bảo phái em đến cứu tôi.”

“Vâng, thầy ấy tuyển người đẹp trai nhất giữa trăm ngàn người, thầy phải quý trọng đó.”

Khi Huang Renjun nghe Na Jaemin nói câu đó bằng chất giọng thiếu niên, cậu nghĩ thầm không biết mai này thằng bé sẽ gây tai vạ cho bao nhiêu cô gái nữa, sau đó cậu cười trả lời Na Jaemin: “Cái đó thì chắc rồi, tôi còn phải trông cậy bạn đẹp trai nhất làm việc giúp tôi mỗi ngày nữa mà.”

Na Jaemin nghĩ bụng, thầy không biết bạn đẹp trai nhất ngoài làm việc ra còn muốn làm chuyện khác với thầy hay sao.

Khi hai người đi đến khán đài chỗ lớp A10, Jung Jaehyun hiếm thấy không nghịch điện thoại, chẳng rõ đang cầm đồng phục của ai, nhìn chằm chằm màn biểu diễn Thái Cực quyền dưới sân, thấy Na Jaemin và Huang Renjun đến, anh chào hỏi Huang Renjun, nhích sang bên cạnh một chút nhường chỗ ngồi cho cậu.

“Đám Jisung đi thay quần áo rồi, bảo là chuẩn bị lát nữa thi đấu, em cũng đi đi.” Jung Jaehyun ngẩng đầu nói với Na Jaemin.

Na Jaemin vâng một tiếng rồi cầm cái túi bên cạnh Huang Renjun đi về phía nhà vệ sinh.

“Nghe kể gần đây cậu và Na Jaemin đánh cược với nhau.” Jung Jaehyun vừa lấy một chai nước từ thùng nước khoáng cạnh đó vừa nói với Huang Renjun.

Lúc trước Huang Renjun đã thấy băn khoăn trong lòng, sợ dây dưa như thế này với học sinh liệu có vượt quá giới hạn hay không, hiện giờ lại nghe Jung Jaehyun hỏi vậy: “À, như vậy không ổn sao, lần đầu tiên em đụng phải một học sinh thông minh như Na Jaemin, chẳng rõ làm thế có đúng hay không nữa.”

Jung Jaehyun cười: “Không, anh không có ý bảo cậu làm sai, cậu làm tốt lắm.”

Lúc này Huang Renjun mới yên tâm, lại nghe Jung Jaehyun nói: “Điều anh khó hiểu là ấy thế mà nó lại nhận lời cậu, trước đây anh cũng từng thử làm vậy nhưng nó không mắc câu.”

Nghe thấy Jung Jaehyun thất bại, Huang Renjun trào dâng cảm giác tự hào nho nhỏ, cảm giác tự hào như kiểu mèo con nuôi trong nhà sẽ không đi theo người khác.

“Cơ mà anh nói cho cậu hay, tình huống của Na Jaemin rất phức tạp, phức tạp hơn cậu nhiều, hơn nữa nó thông minh hơn cậu tưởng tượng nhiều lắm đấy.”

Huang Renjun đang định hỏi rốt cuộc phức tạp và thông minh như thế nào thì thấy Na Jaemin cùng các nam sinh khác ồn ào trêu chọc nhau từ trên sân đi đến đây, cậu không tiếp tục chủ đề này nữa.

Na Jaemin thay quần thể thao màu đen, bên trên mặc áo phông màu trắng, bên ngoài mặc áo khoác đồng phục rộng rãi, chắc hẳn đang nói đùa với các bạn nam xung quanh nên tươi cười vừa trong trẻo vừa sáng sủa.

Ôi, tuổi trẻ, Huang Renjun thầm cảm thán trong lòng.

Na Jaemin đi đến bên cạnh Huang Renjun, đang định ngồi xuống chợt nghe loa phát thanh bên phía bàn chủ trì yêu cầu các thí sinh thi chạy tiếp sức đến báo danh.

“Em đi đây, đợi tin lành của em nhé.” Na Jaemin nói xong rất tự nhiên cởi áo khoác đồng phục ra đưa cho Huang Renjun, Huang Renjun cũng rất tự nhiên nhận lấy rồi đặt trên chân ôm: “Đi đi, cố lấy giải nhất.”

Jung Jaehyun bên cạnh: “...” Ai không biết còn tưởng người dạy Na Jaemin một năm rưỡi là Huang Renjun chứ chẳng phải anh.

Huang Renjun thấy Na Jaemin đi xa rồi lại tiếp tục hỏi Jung Jaehyun: “Na Jaemin, phức tạp như thế nào vậy?”

“Anh cũng không biết, mỗi lần họp phụ huynh, bố mẹ Na Jaemin chưa từng tham gia một buổi nào.” Jung Jaehyun nhìn đám Na Jaemin đang xác nhận vị trí trên đường chạy: “Hơn nữa, lần nào thầy Hiệu phó cũng bảo anh gửi riêng thành tích của nó cho thầy, anh đi làm mấy năm rồi mà chưa từng thấy thầy Hiệu phó bảo anh gửi kết quả học tập cho thầy bao giờ.”

Jung Jaehyun phớt lờ nét mặt ngạc nhiên của Huang Renjun, nói tiếp: “Lần nào anh cũng in kết quả học tập của Na Jaemin ra giấy rồi đặt trong một túi hồ sơ riêng, có lần anh hút thuốc, thấy thầy Hiệu phó cầm túi hồ sơ đi vào văn phòng Hiệu trưởng.”

Huang Renjun đang định buột miệng thốt ra câu “Đỉnh cao như vậy sao”, bỗng ý thức được hiện giờ mình đã là giáo viên, lời ra đến mép đành miễn cưỡng nuốt ngược trở lại: “Đúng rồi, trước đây em từng xem thành tích của thằng bé, về cơ bản lần nào cũng có hai môn điểm rất cao và hai môn kéo điểm trung bình xuống.”

“Xuất sắc, cái này mà cũng nhìn ra được, thế nên anh mới bảo thằng bé rất thông minh, nhưng anh không rõ vì sao nó lại làm như thế.” Jung Jaehyun xoa tay: “Vào lúc này thật muốn có bao thuốc.”

Huang Renjun cười, trong lòng còn đang thắc mắc động cơ nào thúc đẩy Na Jaemin làm vậy: “Anh thích hút thuốc quá nhỉ.”

“Ừ, ngày xưa không hút đâu, đi dạy rồi mới bắt đầu hút.”

Jung Jaehyun và Huang Renjun lại nói sang chuyện khác, giáo viên ngồi với nhau, nhất là giáo viên cùng dạy chung lớp mà ngồi với nhau thì không thiếu gì chuyện để nói.

Điều Na Jaemin thấy được khi quay lại là Jung Jaehyun và Huang Renjun đang trò chuyện hăng say, chẳng hiểu sao nó cảm thấy không vui, nghĩ thầm em đây đi chạy thục mạng còn hai thầy thì ngồi đó nói chuyện vui như trảy hội, nó đi đến trước mặt hai người xong đặt phịch mông ngồi chen vào giữa.

Jung Jaehyun và Huang Renjun đưa mắt nhìn nhau rồi cùng phá lên cười, Huang Renjun nheo mắt nói với Na Jaemin: “Vất vả rồi.” Sau đó lấy một chai nước khoáng ra đưa cho nó.

Na Jaemin cầm lấy ngửa cổ uống vài ngụm: “Không vất vả, số khổ.” Một lúc lâu sau lại mất kiên nhẫn hỏi: “Hai thầy có xem thi đấu không đấy?”

“Không.” Jung Jaehyun và Huang Renjun cùng đồng thanh nói, Na Jaemin nghe vậy đứng dậy muốn đi thì được Huang Renjun kéo lại, cậu cười nói: “Có xem, có xem, em chạy gậy thứ tư quả là lợi hại, rút ngắn rất nhiều thời gian.”

“Còn không phải sao.” Na Jaemin cười rạng rỡ, Huang Renjun nghĩ bụng trêu trẻ con vui thật.

Huang Renjun và Jung Jaehyun ngồi đó, có học sinh liên tục tặng đồ ăn cho hai người, hai người đều nói cảm ơn với học sinh rồi nhận đồ, Huang Renjun hỏi xin Na Jaemin cái túi nilon, thả hết đồ ăn vào đó.

“Thầy không ăn ạ?” Na Jaemin khó hiểu hỏi.

“Không ăn, lát nữa tôi phải thi, ngộ nhỡ ăn vào bị nôn.”

“Hở? Thầy thi môn nào vậy?” Na Jaemin như bà tám, hỏi Huang Renjun đầy mong chờ.

Huang Renjun vừa nhét đồ ăn vào túi vừa nói: “Chạy 50 mét và chạy tiếp sức.”

“Thế thì hỏng rồi, tổ Vật lý các thầy chắc chắn không lấy được giải nhất chạy tiếp sức đâu.” Na Jaemin tiếc nuối nói vậy.

“Vì sao?”

Na Jaemin mặt không cảm xúc: “Vì tổ Tiếng Anh có tên biến thái tuần nào cũng đi tập thể hình, năm nào cũng không ai chạy vượt qua được.”

Jung Jaehyun bên cạnh thò đầu sang: “Đúng thế, không sai, chính là tại hạ.”

“Vậy không đòi hỏi chạy tiếp sức nữa, tôi phải cố gắng chạy 50 mét thôi.”

“Được đấy, anh không chạy 50 mét, giải nhất môn đó nhường cho cậu.” Jung Jaehyun dựa người ra sau, chân duỗi thẳng chắn lối đi, giống người mẫu vóc dáng khỏe đẹp hoàn hảo trong tranh phương tây, đang khoe khoang tài sản xuất sắc của bản thân.

“Sao thầy chắn hết cả đường đi lối lại thế này.” Park Jisung bước lên bậc thang, vừa vặn chứng kiến cảnh đó, cậu ấy bước qua chân Jung Jaehyun, vẻ mặt ghét bỏ.

Jung Jaehyun tự tìm bẽ mặt, lại ngồi ngay ngắn dậy.

Huang Renjun và Na Jaemin bên cạnh nhịn cười, vì mặt mũi của thầy Jung nên cả hai cùng không bật cười to tiếng.

Một lúc sau, loa phát thanh thông báo giáo viên chạy 50 mét tập hợp, Huang Renjun đứng dậy, con trai trong lớp biết được môn thi của Huang Renjun đều ồn ào, cả lớp cùng nhau hô mỗi người một phách: Thầy Huang cố lên, thầy Huang đỉnh cao.

Lúc này Huang Renjun bất chợt cảm thấy làm giáo viên cũng là một chuyện rất vui vẻ, cậu mỉm cười với đám học trò rồi chuẩn bị đi xuống báo danh.

Na Jaemin kéo Huang Renjun lại, nhét một thanh sô cô la vào túi áo hoodie của cậu: “Để lát nữa ăn, nếu không sẽ mất sức.”

Sau đó nó lại cười nhìn Huang Renjun, nhớ đến câu khẩu hiệu vừa rồi các bạn hô, nói với Huang Renjun: “Thầy Huang ngầu nhất.”

Huang Renjun thừa nhận cậu đỏ mặt.

Huang Renjun cảm thấy cả quá trình chạy đều rất hoàn hảo, thể dục thể thao cậu không tệ, hồi tiểu học còn có giáo viên hỏi cậu có muốn trở thành học sinh thể dục.

Nhưng khi Huang Renjun xông về phía vạch đích thì quá thê thảm.

Trước khi chạy, Huang Renjun bóc thanh sô cô la Na Jaemin đưa cho cậu, cắn một miếng nhai, cậu ăn sô cô la cũng bị Na Jaemin ngồi trên khán đài nhìn thấy.

Huang Renjun ngã trên đường chạy, phản ứng đầu tiên là đội mũ áo hoodie lên, cậu buộc dây lại, xác định chắc chắn đã che khuất mặt mới bắt đầu có cảm giác đau đớn.

Chẳng qua cánh tay trầy xước chút xíu, chân không có gì đáng ngại, bên cạnh có giáo viên đỡ cậu dậy, khiêng cậu, trông cậu giống hệt chiến sĩ cách mạng bị áp tải đến pháp trường, thử vùng ra: “Không sao, không sao, chân em không sao, chỉ có cánh tay trầy xước thôi, thật sự không sao cả.”

Thậm chí cậu còn muốn nhảy nhót mấy cái để chứng minh, giáo viên bên cạnh bán tin bán nghi đẩy cậu ra, cậu thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe tiếng bước chân gấp gáp truyền đến từ gần đó, sau đấy cậu lại được khiêng.

Có thôi đi không... Cậu nghĩ thầm trong đầu.

Trước đó cậu vẫn chẳng thấy mất mặt chút nào, cho tới khi nhìn thấy Na Jaemin, lại nhớ ra có khả năng Na Jaemin đã thấy được màn vồ ếch lúc trước của mình, mặt mũi cậu nóng bừng lên.

Huang Renjun cười xòa: “Ôi, không sao, chỉ trầy da thôi.” Lặng lẽ rút cánh tay ra khỏi tay Park Jisung: “Giải tán, giải tán, chuyện nhỏ ấy mà.”

Giáo viên bên cạnh thấy cậu thật sự không có gì đáng lo, bảo cậu xử lý vết thương cẩn thận rồi cũng bỏ đi, Huang Renjun quay đầu phủi bụi đất trên cánh tay, sau đó cậu kéo tay áo xuống che vết thương lại, nói với Park Jisung và Na Jaemin: “Đi nào, chúng ta về lớp.”

Huang Renjun về đến vị trí lớp A10, làm yên lòng các học sinh trong lớp trước, nói với cả lớp rằng cậu không sao, sau đó ngồi xuống chỗ chuẩn bị bôi thuốc tránh nhiễm trùng.

Cậu đang định hỏi Na Jaemin có mang theo bông cồn gì không, Na Jaemin đã xách theo hộp thuốc nhỏ đi về phía cậu.

“Để em giúp thầy bôi thuốc, đưa tay cho em.” Na Jaemin ngồi xuống cạnh cậu, lấy chai thuốc sát trùng, dùng kẹp gắp một miếng bông ra.

Huang Renjun nghe lời vén ống tay áo lên, Na Jaemin nhìn vết thương của Huang Renjun, mấy vết máu song song trên cánh tay Huang Renjun, nhìn thôi cũng tưởng tượng ra được khi đó ngã đau cỡ nào.

Na Jaemin thoáng nhíu mày, bắt đầu im lặng bôi thuốc cho Huang Renjun.

Huang Renjun cảm giác Na Jaemin không bình thường, định trêu nó: “Có phải em bỏ thuốc vào sô cô la đưa cho thầy không hả.”

“Không đâu thầy.”

Huang Renjun thấy Na Jaemin trả lời rất khác trước, lại nói: “Tôi thật sự không sao, thật đấy.”

“Sao thầy phải liều mình như vậy, giáo viên bình thường chỉ tùy tiện chạy đối phó cho xong chuyện thôi.” Na Jaemin không thể hiểu nổi: “Còn để ngã thành như thế này.”

“Thế nên tôi không phải giáo viên bình thường.” Huang Renjun nhìn khuôn mặt nghiêng của Na Jaemin bôi thuốc giúp mình: “Sau này em sẽ biết, chuyện mà rõ ràng hiện tại có thể làm được nhưng em không dốc hết sức để làm, về sau nghĩ lại, bất kể khi đó xuất phát từ nguyên nhân gì em đều sẽ thấy hối hận.”

Na Jaemin chợt bật cười: “Chưa biết chừng khi đó hoàn toàn chẳng biết rốt cuộc đang nghĩ gì nữa.”

Huang Renjun hi vọng Na Jaemin nói tiếp gì đó với mình nhưng Na Jaemin không nói nữa, nói xong câu này nó chẳng nói chẳng rằng, chỉ im lặng bôi thuốc cho cậu.

Hết chương 03.

Dạo này hơi lag nên dịch cứ ngu ngu sao đó ~.~ mình đọc lại thấy lấn cấn lắm mà lag quá không biết sửa sao cho mượt luôn huhu
Được nửa fic rồi, ngày càng nhiều điều thắc mắc hehe. Yên tâm cuối cùng đều có lời giải hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#najun