Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiệu suất làm việc của Trưởng phòng Cha cực cao.

Anh ấy chưa từng hỏi chuyện dư thừa, sau khi xác nhận với Huang Renjun thì chuyển tiền cho Na Jaemin ngay tức khắc. Na Jaemin không một phút giây chậm trễ, lập tức chạy về bệnh viện, nộp tiền phí phẫu thuật, không kịp nói gì nhiều đã vội vội vàng vàng trở lại biệt thự.

Nửa tháng tiếp theo, cường độ huấn luyện được Huang Renjun sắp xếp cho hắn chẳng khác nào địa ngục. Hắn không muốn phải đối mặt với lớp Nhu thuật Brazil, bản thân như bao cát bị đè xuống sàn nhà nện. Mỗi ngày mệt đến mức mặt liệt trên ghế sofa ngủ thiếp đi, nửa đêm bò dậy nấu mỳ.

Cũng chính vào thời gian này hắn và Huang Renjun có hơn mười phút ngắn ngủi bên nhau. Nói gì đến tình cảm? Nực cười, hoàn toàn chẳng hơi sức đâu nữa.

Lại thêm vài ngày trôi qua.

Một buổi chiều nọ, Trưởng phòng Cha vội vã tới, nét mặt hoảng loạn hiếm thấy, chạy thẳng lên thư phòng.

"Giám đốc, hàng của anh Nakamoto bị chặn rồi, anh ấy nghi ngờ bên phía chúng ta có nội gián, hẹn cậu gặp mặt đàm phán."

So sánh với sự căng thẳng của Trưởng phòng Cha thì Huang Renjun trông như đã sớm đoán được, ừ một tiếng đáp lại rồi bắt đầu nghĩ cách đối phó.

Anh hỏi: "Lần trước khi Fujiwara gài bẫy, Nakamoto cũng thả gián điệp vào, đúng không?"

Trưởng phòng Cha gật đầu: "Vâng, mặc dù gián điệp đã bị Fujiwara tóm, nhưng tướng mạo của "cậu" truyền đến chỗ ông ta rồi."

Huang Renjun ngả người dựa vào lưng ghế: "... Gọi Na Jaemin vào đây."

...

Chung quy cũng có ngày này.

So với lần đầu tiên "trâu không có bắt chó đi cày", lần này có thể nhận được thông báo trước của Huang Renjun, nói là vinh hạnh cũng không quá đáng chút nào. Na Jaemin đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng từ lâu, cho dù đen đủi đến cực điểm, cuối cùng phải bỏ mạng, hắn vẫn tin rằng Huang Renjun chắc chắn sẽ lo liệu ổn thỏa hậu sự thay hắn.

Nhìn dáng vẻ hắn trông như sắp hi sinh, Huang Renjun không nhịn được: "Nakamoto thích đùa, lát nữa có thể sẽ đánh đòn phủ đầu. Nhưng phong cách làm việc của anh ta khá thoải mái chứ không nham hiểm như Fujiwara, cậu không cần căng thẳng quá."

Na Jaemin đưa mắt nhìn anh, thở dài, nói: "Cũng không hẳn là căng thẳng, tôi đang nghĩ di ngôn."

Huang Renjun rất muốn búng nát trán hắn, phồng quai hàm: "Chỉ cần cậu không manh động như lần trước thì tuyệt đối không xảy ra chuyện. Chúng ta đi bàn chuyện làm ăn, cậu tưởng đi chém giết hay gì?"

"Ừ ừ, được rồi..." Na Jaemin không tán thành cho lắm, miễn cưỡng gật đầu lấy lệ, dựa sang một bên thở ngắn than dài.

Huang Renjun lười nhiều lời với hắn, bực bội khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu nhìn đường phố qua cửa kính.

Sắc trời tối dần, thành phố ùn tắc.

Đèn giao thông nửa phút thay đổi xanh đỏ, hai giới hắc bạch rung động vang trời. Không bao lâu sau, ô tô tắt máy, đã đến đích.

Ngoài cánh cửa người đi đường nườm nượp qua lại, trong cánh cửa vị khách khoan thai tự tại.

Quán ăn truyền thống Trung Hoa, trong sân có hòn non bộ nước chảy róc rách, tiếng đàn cổ réo rắt bên tai. Rèm cửa trong phòng được cuộn lên, lịch sự, tao nhã. Hai người được đưa đến một gian phòng, trà Long Tỉnh đặt trên bàn gỗ chạm trổ hoa lê, lọt vào mắt là đôi tay đẹp, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng. Tay áo gọn gàng, áo lụa thêu chỉ vàng hết sức hoa lệ.

Nhìn lên trên, khóe môi chứa nét cười, thái độ ôn hòa, đuôi mắt rủ xuống theo động tác pha trà, từng li từng tí, không nhanh không chậm. Sau đó mi mắt ngước lên, nhật nguyệt tinh tú, mắt ngọc mày ngài.

"Ngài J đến rồi." Người đàn ông nét mặt thoải mái, gò má nhô cao thành nụ cười: "Mau thử trà tôi mới pha đi."

Na Jaemin trưng ra vẻ mặt thâm sâu khó lường, cong môi cười mỉm, ngồi xuống ghế đối diện người đàn ông. Hắn cũng chẳng mảy may sợ sệt, nhận lấy chén trà, làm bộ ngửi ngửi sau đó uống một hơi cạn sạch, cười hì hì lên tiếng.

"Xin lỗi, kẻ họ Huang này là người thô kệch, bình thường chỉ phân biệt được trà xanh với hồng trà, trà xanh do ngài Nakamoto tự tay pha rất ngon."

Nakamoto Yuta bật cười to, đương nhiên anh ta biết thanh niên tài giỏi trước mặt đang chế giễu mình, nhưng anh ta không hề cảm thấy bị xúc phạm, trái ngược còn thấy thêm phần thú vị.

"Ngài J quả là người thần kỳ, còn trẻ đã mở rộng kinh doanh lớn như thế, tính cách còn rất thú vị."

"Ngài Nakamoto quá khen rồi, ngài cũng không thua kém, không nhận ra được đã gần ba mươi."

Lời nói ẩn chứa ý mỉa mai quá mức. Huang Renjun đứng sau phải mím môi nhịn cười.

Ngay cả Nakamoto Yuta cũng nghẹn họng mất vài giây vì câu nói đó, anh ta nhớ lại vài lần liên lạc qua điện thoại trước đó, rõ ràng Huang Renjun thuộc dạng kiệm lời, sao gặp mặt trực tiếp lại nói nhiều như thế này?

Quả nhiên chân nhân bất lộ tướng.

Anh ta còn muốn xem thử cậu thanh niên này rốt cuộc to gan cỡ nào.

Na Jaemin nói năng không chịu yếu kém, năm giác quan cũng luôn giữ cảnh giác, khi họng súng đến gần, hắn khẩn cấp đứng lên, trở tay nắm cổ tay đối phương, cùi chỏ dùng sức huých vào cằm, đối phương lập tức giảm bớt lực. Ngay sau đó, toàn bộ bảo an trong góc bước lên trước, bảy tám người giơ súng nhắm vào hắn.

Huang Renjun nheo mắt, nhanh chóng nhìn vào ánh mắt hắn, sau đó khẽ lắc đầu.

Na Jaemin hiểu rồi, thay đổi nét mặt ngay tức khắc, nở nụ cười rạng rỡ đủ để khiến cho ánh đèn lu mờ: "Ngài Nakamoto, bàn chuyện làm ăn thôi mà, động đao động thương không hay lắm đâu? Anh biết đấy, tôi không chỉ là Ngài J, mà còn là Giám đốc điều hành của tập đoàn Bất động sản Trí Nhân."

Nakamoto cười cười: "Đương nhiên rồi, thân phận của ngài rất cao quý. Tôi chỉ muốn chơi một trò chơi cùng ngài, ai biết được ngài lại đả thương thuộc hạ của tôi như thế."

"Trò chơi gì?" Na Jaemin cắn răng, rõ là vừa ăn cướp vừa la làng.

"Đưa súng đây." Nakamoto nhận súng trong tay tên bị thương, xoay ổ đạn hai vòng, đặt xuống mặt bàn, hất đến trước mặt hắn: "Khẩu súng này chỉ còn một viên đạn, cho phép ngài xoay ổ đạn một vòng, chĩa vào đây, nổ súng, ngài có năm phần sáu cơ hội giữ mạng."

Na Jaemin nhìn chằm chằm tay đối phương làm động tác súng chĩa thẳng vào huyệt thái dương, nét cười đông cứng, chậm chạp cầm súng.

Huang Renjun phía sau lặng lẽ đến gần, tỉ mỉ quan sát khẩu súng đó.

Sau đó, Na Jaemin cầm chặt báng súng, nắm trong chốc lát rồi từ từ xoay ổ đạn.

Căn phòng hết sức yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bánh răng chuyển động.

Dừng động tác, Na Jaemin ngước mắt, thấy toàn lòng trắng, không còn dáng vẻ công tử bột. Chỉ thấy hắn nhếch mép, cười khẩy một tiếng, nâng súng chĩa thẳng vào huyệt thái dương của mình, ngón trỏ bóp cò, dần dần dùng sức.

Mặc dù đã nắm chắc trong lòng, Huang Renjun vẫn khá hồi hộp.

Pằng! Nakamoto Yuta tự phối âm, theo một tiếng "cạch", Na Jaemin tháo dỡ thân súng, ném trả lại, rơi liểng xiểng.

Na Jaemin cất lời khinh bỉ: "Trọng lượng ổ đạn trống rất rõ ràng, mạnh dạn lên, lần sau đùa nhớ dùng đạn thật."

Đầu tiên Nakamoto Yuta sửng sốt, sau đó cười sằng sặc rất khoa trương, vừa cười vừa bật ngón cái: "Hay lắm, hay lắm! Vụ làm ăn với ngài J, chắc chắn tôi nhận!"

Na Jaemin thoáng thở phào, nâng chén trà.

"Hợp tác vui vẻ."

"Hợp tác vui vẻ!"

...

Trở lại trên xe, Na Jaemin ngồi như đống bùn nhão, đến khi bình tĩnh nghĩ lại mới bắt đầu thấy sợ. Huang Renjun đi theo lên ghế sau, thấy vậy khẽ cười, vỗ vỗ vai hắn an ủi: "Làm tốt lắm."

Na Jaemin thuận tiện nắm lấy tay anh như nắm cọng rơm cứu mạng, trong mắt hiện lên hai chữ sùng bái: "Cảm ơn Giám đốc dạy bảo, nếu anh không sắp xếp lớp học cách dùng súng thì ban nãy tôi tèo rồi!"

Huang Renjun vui vẻ: "Cảm ơn cái gì, tôi thuê cậu bán mạng cho tôi, đó là việc tôi nên làm."

Na Jaemin lắc đầu: "Có người chủ biết nghĩ cho thuộc hạ như anh, chẳng trách anh kiếm được nhiều tiền."

Huang Renjun thích nghe: "Nói hay lắm, về nhà có thưởng."

Bàn được một vụ làm ăn lớn, tâm trạng cả hai đều rất tốt, anh một câu tôi một câu, trò chuyện rôm rả, tiếng cười không ngớt cho đến khi về tới biệt thự.

Jielai đút tay trong túi đứng ở cửa, mũ bảo hiểm màu vàng kẹp dưới nách, mặc trang phục cưỡi ngựa, nhìn tư thế hiên ngang. Cô vẫn có địch ý với Na Jaemin, nhưng trong đó phần lớn là không tin tưởng vào hắn.

Na Jaemin cúi người làm động tác "Mời", thức thời rút lui, chạy ra vườn hoa tưới nước. Mùa hè sắp qua, hoa mẫu đơn trắng nở rộ đã tàn, hiện giờ trong vườn hoa ngập tràn hoa sứ sa mạc, ánh nắng chiếu rọi, đỏ rực cả vườn.

Jielai lườm nguýt: "Cậu ta thật sự sẽ làm chết hoa của anh đấy."

Huang Renjun lắc đầu: "Chết thì chết thôi, dù sao sang tháng cũng sẽ đổi hoa mới."

Jielai híp mắt đến gần: "Ô? Anh không bình thường... Huang Renjun, anh bất thường lắm nhé."

"Bất thường chỗ nào." Huang Renjun né tránh, cởi cúc áo, cảm nhận khí lạnh trong phòng.

Jielai quan sát sắc mặt anh, rồi quay đầu nhìn người đang bẻ hoa như hái rau trong vườn hoa, bắt đầu cảm thấy lo thay cho mắt chọn người của Huang Renjun.

Con ngươi xoay tròn, trong lòng cô có một kế sách: "Bây giờ em muốn đi đánh golf, để cậu ấy đi theo em được không?"

"Không được." Huang Renjun từ chối theo phản xạ tự nhiên, khẽ ho một tiếng: "Cậu ấy không biết chơi golf."

Jielai cười hết sức sâu xa: "Thế em muốn đi dạo phố, ăn cơm, uống cà phê, chơi xe điện, như vậy có thể để cậu ấy đi theo rồi chứ?"

"..." Hiếm khi thấy Huang Renjun không lời phản bác, anh tặc lưỡi, chạy trốn lên tầng: "Dù sao cũng không được."

Jielai đằng sau cười vang.

...

Huang Renjun không nghĩ đến, câu nói "không được" của anh hoàn toàn chẳng có tí tác dụng nào.

Mấy ngày sau, anh bận họp với hội đồng quản trị của tập đoàn. Jielai tìm được thời gian, hùng hồn đưa ra yêu cầu với Na Jaemin, rằng "Renjun bảo cậu theo tôi đi dạo phố", Na Jaemin không hỏi câu nào đã đi theo.

Sau đó, hai người gần như dạo khắp toàn bộ các trung tâm thương mại trong thành phố.

Mà Na Jaemin thì đã quá quen với việc đi dạo phố cùng phụ nữ, quẹt thẻ tính tiền, xách túi mua nước... một loạt hành động không thể quen thuộc hơn, tất cả đều nhờ hồi đại học, hắn dựa vào khuôn mặt này đi làm tài xế cho các quý cô quý bà, tiền lương cao, giờ làm việc ít, còn có thể dùng ké điều hòa.

Đi đến một cửa hàng trang sức đá quý, Jielai nhìn vào tủ kính lựa một hồi cuối cùng chọn được một sợi dây chuyền vàng mặt đá ba màu.

Cô cầm dây chuyền lên, ướm thử vào cổ Na Jaemin.

Sau đó nghe thấy cô phì cười: "Phải nói là cậu thực sự có khuôn mặt khiến người người oán trách, thiết kế điêu toa như thế này cũng có thể giúp cậu tôn lên vẻ đẹp cao quý lạnh lùng."

Na Jaemin nhăn mặt: "Đang khen tôi đấy à? Thưa quý cô Jielai."

Jielai lập tức xụ mặt: "Thôi bỏ đi, có lẽ ông trời sợ cậu sống không quá ba ngày với cái tính quái đản đó nên mới thưởng cho cậu một khuôn mặt đẹp."

Na Jaemin nhe hàm răng trắng muốt, bật ra tiếng cười kỳ dị, làm cho nhân viên cửa hàng cũng không nhịn cười nổi.

Jielai cạn lời lắc đầu, một lần nữa cảm thán mắt chọn người của Huang Renjun. Cô đưa sợi dây chuyền cho nhân viên, dặn gói vào hộp quà.

Ngày hôm sau, Na Jaemin nhìn thấy sợi dây chuyền kia xuất hiện trên cổ Huang Renjun.

Mùa hè, trong vườn hoa có thêm một giàn nho, bên rìa lắp một chiếc ghế đu, không ai ngồi, người làm biếng trở thành Na Jaemin. Cây chuối tây cao che chắn trước giàn, hắn ngẩng đầu thấy được một bầu trời sao lấp lánh, cúi đầu lại thấy trước mắt tiêu điều.

Jielai nói cô và Huang Renjun sắp kết hôn rồi, hi vọng mọi việc có thể kết thúc trước khi cưới.

Không phải hắn không nhận ra là một lời thuyết minh, nhưng hắn vẫn muốn làm tên ngốc mắt mù tim đen.

Hơi khốn nạn rồi đó, Na Jaemin. Hắn tự cười mỉa mai. Buổi tối không nên uống cà phê nữa, nghĩ như vậy hắn uống cạn chén cà phê Espresso.

...

Huang Renjun càng ngày càng bận, đến mức không có cả thời gian ăn khuya. Na Jaemin vẫn nấu dư ra một bát mỳ, để lại trên bàn ăn trong bếp. Thông thường hắn sẽ đợi đến khi có tiếng mở khóa cửa, ngày hôm sau nhìn thấy bát mỳ chưa rửa trên bàn.

Trong khi đó Jielai hết sức rảnh rỗi, càng ngày càng thích hành hạ Na Jaemin, nằng nặc đòi đưa hắn đi đánh golf.

Na Jaemin đành chịu, thông báo với Trưởng phòng Cha rồi dẫn theo vệ sĩ, cùng quý cô Jielai đến sân bóng khu ngoại thành.

Thừa nhận đi, hắn không có thiên phú trong trò này, cả buổi chỉ toàn luyện vung gậy.

Khi xuống núi đã là chạng vạng tối, ráng chiều tím hồng diêm dúa đằng chân trời.

Na Jaemin trời sinh có tính cảnh giác hơn người khác, vừa lên xe đã liếc thấy bất thường, có một chiếc ô tô bám theo phía sau, khi hắn ngoảnh đầu liền nâng kính xe lên, hắn thoáng thấy vết sẹo quen thuộc, chính là thằng người Nhật trên thuyền.

Hắn đề cao tinh thần, bình tĩnh chuyển hướng ra ngoài, đẩy Jielai xuống ghế sau, còn hắn nhanh chóng nổ máy, dặn vệ sĩ đợi lệnh. Hắn gọi điện thoại cho Huang Renjun, không ai nghe máy, gọi cho Trưởng phòng Cha, vẫn không ai nghe máy.

Đệch!

Vệ sĩ đi theo sau, ngăn xe của thằng mặt sẹo cách xa vài mét. Hắn không dám chậm trễ, đạp mạnh chân ga, lái về nội thành.

...

Màn đêm bao phủ xuống thành phố, gió thổi ào ào, cảng biển gột bỏ âm thanh huyên náo thường ngày, bốn bề xung quanh tĩnh lặng như tờ, chỉ có sóng ngầm đang cuộn trào sục sôi dưới lòng biển. Trên ngọn hải đăng đằng xa cử lính gác canh chừng trong đài quan sát, theo dõi động tĩnh trên mặt biển.

Huang Renjun ngồi trong xe cảnh sát, nhìn chằm chằm hình ảnh trên màn hình giám sát bến tàu.

Sau khi nhận được tin báo Nakamoto Yuta cung cấp, anh chuyển ngay lập tức cho đội Cảnh sát Phòng chống ma túy. Lần trước phá án đã tổn thất một vị Đội trưởng, lần này phía cảnh sát không dám hành động bừa bãi, tốn rất nhiều thời gian đối chiếu thông tin tiến hành xác minh. Thông tin cuối cùng rút ra được là, lần này Fujiwara và cha ông ta không muốn sống nữa, mức giao dịch lớn tới nỗi chính anh cũng phải líu lưỡi.

Một đội người nín thở chờ đợi.

"Đến rồi!" Có người gọi khẽ.

Chỗ sâu trong bến tàu, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, theo sau là tiếng động cơ máy nổ, từ xa đến gần, ánh sáng dần dần tách thành hai luồng, âm thanh lốp cao su nghiền xuống mặt đất nối đuôi nhau tới.

Đó là một chiếc xe tải, đầu xe màu xám bạc, thùng đựng hàng khổng lồ màu xanh, hết sức phổ thông, có thể bắt gặp khắp nơi ở cảng biển.

Cửa xe mở ra, hai gã đàn ông cùng nhảy xuống, một cao một thấp, tóc nhuộm màu đang thịnh hành.

Gã lùn xoa xoa hai tay vào nhau, nét mặt lúng túng, cảnh giác quan sát bốn phía, thi thoảng kiểm tra đồng hồ đeo tay, đi tới đi lui không ngừng. Gã cao thì thản nhiên như không, châm một điếu thuốc lá, dường như rất kiên nhẫn đợi gì đó.

"Đến giờ rồi!" Đột nhiên gã lùn trầm giọng thốt lên kinh ngạc.

Cùng lúc đó, trên mặt biển hiện ra một chiếc thuyền, động cơ ầm ĩ trong đêm tối trống trải nghe càng thêm chói tai. Vài phút sau, thuyền cập bến đỗ ngay trước chiếc xe tải.

Gã cao dặn đối phương ở lại trông coi, còn gã đi về phía trước. Một tên tóc tết bước ra khỏi khoang thuyền, hai người trao đổi trong im ắng, tên tóc tết vươn tay làm động tác, bốn người khác từ khoang thuyền đi ra, đều giả trang thành dân chài, lần lượt hai người khiêng một cái thùng nhựa màu đen.

Đi đi về về vài chuyến, chừng nửa tiếng sau, thùng nhựa màu đen được chuyển hết vào thùng hàng của xe tải.

Gã cao và tên tóc tết đưa mắt nhìn nhau rồi sải bước trở về chỗ cũ.

Vừa mới xoay người gã cao đã thay đổi sắc mặt, đột ngột dừng chân.

Gã lùn đằng sau nhận ra bất thường, lập tức xông tới: "Sao thế?" Ngay sau đó gã bị bịt miệng, đang khó hiểu thì gã cao khe khẽ lắc đầu với gã, làm khẩu hình: "Có cớm."

Tức thì cơ thể gã lùn căng cứng, mồ hôi lạnh chảy xuống theo hai bên tóc mai, lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

Hai tên còn chưa kịp có phản ứng, bên tai đã vang lên tiếng gió, tiếp theo một giọng đàn ông đanh thép vững vàng vang lên trên đỉnh đầu: "Cảnh sát đây! Không được cử động! Ngồi xuống! Hai tay ôm đầu!"

Gã lùn tức khắc sợ hãi, ngồi thụp xuống không dám ngẩng đầu, hai chân run lẩy bẩy không ngừng được.

Gã cao cũng ngồi xuống, đảo mắt nhìn xung quanh, năm chiếc xe cảnh sát màu đen, đội cảnh sát đặc nhiệm cầm súng chờ lệnh, khóe mắt liếc về phía bến cảng, trên thuyền đang quyết chiến kịch liệt, tên tóc tết cũng đã bị khống chế, trong lòng trầm xuống nhưng chỉ ấn đầu mẩu thuốc lá xuống đất, nhếch miệng cười: "Anh cảnh sát, buổi tối đến lấy sỉ hải sản, không phạm pháp chứ?"

"Ha, chỉ sợ "hải" của các người không phải "hải" trong hải lý mà là "hải" trong hải ngoại mới đúng!" Cảnh sát lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt ngập tràn thù địch.

"Anh cảnh sát... Câu này của anh tôi nghe không hiểu, hải sâm, bào ngư đương nhiên phải được mò từ dưới biển lên, còn có phải hàng tây hay không, chúng tôi chỉ phụ trách vận chuyển hàng nên không rõ lắm!" Gã cao mím môi, xòe tay, trông như rất bất đắc dĩ.

"Khỏi tấu hài! Anh! Đi mở thùng xe ra! Kiểm tra theo lệ!" Cảnh sát không bị lay động, giơ chân đá mông gã lùn bên cạnh, gã lùn giật thót ngã lăn ra đất, lảo đảo đứng lên, lắp ba lắp bắp: "Tôi... chìa, chìa khóa không, không ở chỗ... chỗ tôi..."

Nét mặt gã cao cứng đờ, cảnh sát nhướng mày, nhạy bén phát hiện ra điều không đúng, một tay áp chế gã lùn đi đến sau xe: "Cửa thùng xe dùng khóa mật mã! Cần gì chìa khóa!"

Gã lùn giật mình vì lỡ lời, khuôn mặt trắng bệch, chân muốn chuồn đi, nhưng đã muộn, vài cảnh sát đặc nhiệm tháo dỡ cửa thùng xe ra, lần lượt đi vào, kiểm tra những thùng nhựa đen được khiêng lên.

"Thùng bị khóa cả rồi!"

"Cạy mở ra!"

Lúc này gã cao cũng không giữ bình tĩnh được nữa, chó cùng rứt giậu, cất cao âm lượng: "Dừng tay! Các người có lệnh khám xét không?"

Chốc lát sau, không biết ai phì cười một tiếng: "Không cần lệnh khám xét nữa." Áng chừng thứ cầm trong tay, chuyên gia truy bắt tội phạm ma túy đi ra, nét mặt xanh mét, nghiến răng nghiến lợi: "Đội trưởng, ma túy loại mới, độ tinh khiết 97%."

Sắc mặt cảnh sát rét lạnh, chưa đợi mọi người phản ứng đã rút súng ra ấn vào huyệt thái dương của gã cao!

"Đội trưởng! Bình tĩnh!"

Không khí im ắng vài giây, chỉ nghe thấy tiếng tách của chốt an toàn.

Đoàng! Cảnh sát nổ súng vào màn đêm, tia lửa lóe ra vài giây giữa không trung.

"Các tổ chú ý, thu lưới!"

Hai gã bị còng tay đưa lên xe cảnh sát, toàn bộ chỗ hàng trắng bị tịch thu, Huang Renjun thở phào nhẹ nhõm, mở điện thoại, đang định gọi cho Nakamoto báo tin mừng, nhưng nhìn thấy một loạt cuộc gọi nhỡ, sắc mặt lập tức thay đổi.

...

Na Jaemin tăng tốc đủ nhanh, thấy đã sắp thoát khỏi thằng mặt sẹo.

Còn một đoạn đường quốc lộ nữa mới vào nội thành, đằng trước có một con xe đột ngột lao ra! Na Jaemin vội phanh gấp, săm xe ma sát mặt đường phát ra tiếng chói tai.

Xe đằng trước hoàn toàn không sợ, chạy thẳng về phía hắn! Kính xe bên phía ghế lái hạ xuống, gã đàn ông cầm súng, nòng súng đen ngòm nhắm vào lốp xe của hắn, két một tiếng, súng giảm thanh bắn nổ lốp trước.

Vệ sĩ phía sau cũng bắt đầu hành động, nhất loạt cầm vũ khí lên, tình cảnh trở nên hỗn loạn.

Na Jaemin chửi thề một câu, vào số đạp ga, chuyển hướng lái vào rừng cây bên cạnh.

Jielai đã sợ đến mức toàn thân run rẩy, môi trắng bệch. Cô vừa thì thầm niệm A di đà phật Bồ Tát phù hộ, vừa liên tục gọi điện thoại cho Huang Renjun, hai tay bất giác run lên.

Bỗng nhiên cô cảm nhận được có luồng gió rét sượt qua bên mặt, tiếp theo có người nhào tới đẩy ngã, trước mắt tối đen. Cô kêu lên trong vô thức, một lát sau cô ngửi thấy mùi cỏ xanh trên người Na Jaemin, cùng với mùi máu tanh càng ngày càng nồng.

"Na Jaemin!"

"Ha... thật sự... không muốn thấy Huang Renjun khóc vì cô..." Thế nên mới cứu cô.

Na Jaemin bò dậy, chưa kịp nói hết câu đã lại nhìn thấy ngoài cửa xuất hiện bóng người, hắn gắng sức nhấc khuỷu tay đỡ một đòn của đối phương. Lưỡi dao cứa rách cổ, hắn đau đớn cau mày, cắn chặt răng, túm chặt tóc đối phương kéo vào xe, hai cánh tay kẹp cổ đối phương cứng ngắc, dốc hết sức siết cổ! Dù lưng trúng đạn đau thấu tim, hắn vẫn không dám thả lỏng.

Gã đàn ông còn đang giãy giụa liên tục, ngay sau đó bị một con dao găm đâm thẳng vào ngực, gã chết cũng không nhìn thấy ai giết mình.

Na Jaemin kinh ngạc, máu tươi trước ngực gã phun ra, bắn vào khuôn mặt sợ mất hồn mất vía của Jielai.

Nữ trung hào kiệt. Na Jaemin nói vậy rồi thả lỏng tay, ném gã đàn ông ra ngoài, nôn ra một ngụm khí bẩn, hít thở khó khăn, hai mí mắt càng ngày càng nặng, bắt đầu nổ đom đóm mắt.

"Na Jaemin!" Jielai ngày càng hốt hoảng, đặt đầu hắn lên đùi mình.

"Đừng gọi nữa, mệt chết..."

"Này... Đừng ngủ! Na Jaemin!"

Hết chương 05.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#najun