Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 07

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đêm điên cuồng.

Tối đó, Huang Renjun ngủ lại trong phòng ngủ của Na Jaemin. Anh cuộn tròn người nằm trong lòng đối phương, bình thản nhắm mắt, thoải mái, ấm áp và yên lòng như còn nằm trong bụng mẹ, ngủ một giấc bù cho gần năm năm qua.

Sáng sớm hôm sau, anh loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện và tiếng đánh răng rửa mặt, sau đó cửa nhà khóa lại, anh cựa mình, ôm chăn tiếp tục ngủ.

Đến khi tỉnh lại lần nữa đã là giữa trưa.

Na Jaemin đặt quần áo sạch trên đầu giường, anh không chê cũ mới, tắm rửa xong cũng chẳng sấy tóc, đeo dép lê chậm rãi đi về phía quán cơm.

Sau trận náo loạn hôm qua, hôm nay việc làm ăn của quán cơm có chịu chút ảnh hưởng, được cái quanh đây ít quán cơm, giá cả của quán lại rẻ nên đa phần công nhân làm việc gần đây vẫn sẵn sàng đến mua cơm.

Na Jaemin đeo khẩu trang đứng xào rau trong bếp, nửa người hơi ngửa ra sau, đôi mắt híp lại, lửa to khói dày làm cho trán hắn đỏ bừng. Lượng người ăn cơm buổi trưa rất đông, một mình hắn trong bếp có thể ráng được, nhưng hiển nhiên trật tự bên ngoài sắp mất kiểm soát rồi.

"Ối ối, các anh các chị, làm phiền mọi người xếp hàng nào, mọi người đợi cơm đều vất vả, tôi múc canh đậu xanh cho mọi người, xếp hàng nhận nhé!"

Giọng nói trong trẻo của Huang Renjun truyền vào, dọa cho hắn suýt chút nữa đổ cả đống ớt vào nồi.

Vội vớt nguyên liệu thừa lên, hắn ngạc nhiên nhô đầu nhìn ra ngoài qua cửa gọi món, anh thanh niên mặc áo phông màu sữa cùng với quần đùi, chân còn đeo đôi dép lê hắn thường đeo khi đi mua thức ăn, một nghìn won hai đôi, siêu rẻ mà hắn còn rất thích.

Quả nhiên người đẹp vì lụa, hôm qua là Giám đốc Huang cao quý còn định đập bỏ quán cơm, hôm nay ăn mặc như ông chú già, nhìn thoáng qua cũng chỉ thấy có khí chất hơn người bình thường mà thôi. Mà "ông chú Huang" còn cười khì khì, nét mặt hớn hở, múc canh đậu xanh hết bát này đến bát khác.

Thật ra canh đậu xanh vốn là miễn phí, nhưng không ai hỏi, hắn cũng chẳng nhắc. Được lợi có ngu mới không lấy, khách vào sau nhìn thấy mọi người xếp hàng cũng tự giác đứng vào hàng. Quán cơm nhỏ ban đầu lộn xộn, chẳng mấy chốc đã trở nên trật tự. Công nhân ăn cơm rất nhanh, Na Jaemin có thể ra ngoài đổi kênh tivi trong lúc đợi đồ ăn chín.

Hai người không nói tiếng nào, thi thoảng ánh mắt giao nhau rồi lại rời đi, ăn ý hoàn thành việc bán cơm buổi trưa.

May mà bình thường tích cực rèn luyện, đứng liền hai giờ, Huang Renjun chỉ hơi mỏi chân chứ không thấy cực nhọc. Trái lại khi ngồi xuống nghỉ ngơi, nơi nhiều năm không dùng đến có cảm giác như bị xé rách.

Sau đó anh mất tự nhiên nhích nhích mông.

Na Jaemin không chú ý điều đó, hắn nấu nhanh hai món, bưng hai bát cơm đi ra, vừa đặt mông xuống ghế đã lại đứng lên đi lấy hai lon soda trong tủ lạnh, mở nắp đẩy qua cho đối phương.

Huang Renjun ngửa cổ uống vài ngụm, sau đó sung sướng thở ra một hơi.

Na Jaemin gắp thịt bỏ vào bát anh: "Sao không nghỉ ngơi thêm chút nữa?"

Huang Renjun nhanh chóng ăn cơm: "Ngủ đủ rồi, mấy năm rồi không ngủ nhiều như thế."

Na Jaemin cười nói: "Chậm thôi, không ai tranh với anh đâu... Không ngờ Giám đốc Huang còn có khiếu làm phục vụ trong quán cơm."

Huang Renjun hừ một tiếng: "Trên đời này không có việc gì anh không làm được."

Na Jaemin khẽ lắc đầu: "Nhưng những việc nhỏ nhặt này không đáng để anh hạ mình làm, Giám đốc Huang phải đi kiếm số tiền lớn."

Nghe thấy câu này, Huang Renjun nhai cơm chậm lại thấy rõ, anh ngước mắt nhìn Na Jaemin chăm chú, đối phương yên lặng ăn cơm, hoàn toàn không nhận ra khác thường, anh nghiền ngẫm câu nói vừa rồi, dường như bắt được chút đầu mối.

Sau đó anh nhướng mày: "Ê Na Jaemin, em biết năm nay anh bao nhiêu tuổi không?"

Na Jaemin thắc mắc: "32, sao thế? Sinh nhật anh qua lâu lắm rồi, em không có quà để tặng..."

"Đúng, anh 32 rồi, không phải 22." Huang Renjun ăn no, lại uống ngụm nước soda: "Mười năm trước anh còn không mặc quần áo cao cấp, không đeo đồng hồ xa xỉ, không lái xe hơi sang trọng, không tán người mẫu dáng đẹp... Mười năm sau anh lại để tâm đến những thứ đó? Công việc không phân giàu nghèo, anh cũng không phải quan lại quyền quý. Về sau không được nói như vậy nữa, anh không thích."

"Xin lỗi, em nói sai rồi." Na Jaemin nhanh chóng xin lỗi.

Lại bị nhéo má, có chút mệt mỏi, vì sự ngang ngược hung hăng của Huang Renjun chỉ tăng chứ không giảm. Nhưng cũng có chút vui mừng, vì những phẩm chất mà hắn từng coi trọng dường như xuất hiện trở lại trên người Huang Renjun rồi.

...

Lần này Huang Renjun đi xa và dừng lại bên ngoài đều không nằm trong kế hoạch, mặc dù anh rất muốn ở thêm vài ngày nhưng công việc chồng chất vẫn tìm đến tận cửa.

Trưởng phòng Cha đợi từ chiều đến sẩm tối mới đón được anh Giám đốc không muốn về công ty đi làm, nhìn thấy "thế thân" của Giám đốc từng thuê mấy năm trước thì hơi bất ngờ, song vẫn lịch sự gật đầu chào.

Dõi mắt nhìn theo Huang Renjun rời đi, đoạn Na Jaemin mới lôi điện thoại ra gọi cho ông chủ quán cơm.

Trước đó hắn không cảm thấy thế, nhưng hôm qua bị Huang Renjun hỏi như vậy, hắn càng nghĩ càng thấy quả thật môi trường thế này không tốt cho sự phát triển của con. Năm năm qua cũng tích cóp được một khoản tiền, đã đến lúc chọn một nơi tốt hơn để sinh sống rồi.

Ông chủ quán cơm có đôi phần không nỡ để hắn đi, níu kéo giữ lại đủ mọi kiểu, thấy ý hắn đã quyết thì gửi cho hắn một bao lì xì to, hi vọng mai sau có cơ hội lại có thể làm việc chung.

Na Jaemin không từ chối, dù sao hắn cũng khởi đầu từ tiền lương một tháng chưa đến hai trăm nghìn won, may mà tay nghề nấu nướng không tệ nên sau đó quán cơm mới ngày một thêm phát đạt, cái khác không nói, riêng bao lì xì này là hắn nên được nhận.

Hơn nửa tháng tiếp theo, hắn bắt đầu tìm nhà trọ mới, liên hệ tìm công việc mới. Con bé hơn bốn tuổi vẫn chưa đi mẫu giáo, cũng đến lúc thu xếp cho vào học một trường gần đây rồi.

Chạy đủ mọi thủ tục hành chính, bận rộn một thời gian xong, Na Jaemin lại rám nắng đen đi trông thấy. Đưa Na An An vào một trường mẫu giáo tư nhân cao cấp, thuê một phòng trọ nhỏ gần đó, tiền tiết kiệm lại sáng đèn đỏ báo động.

Tình một đêm trùng phùng ngắn ngủi mà vội vàng không hề thay đổi bất cứ điều gì, hắn không muốn quay lại thế giới của người giàu, giữ khoảng cách thích hợp với Huang Renjun, thi thoảng nhắn tin trò chuyện dăm ba câu, không thể nói rõ mối quan hệ mơ hồ.

Hắn mua một que kem, ngồi ké điều hòa trong cửa hàng tiện lợi, vừa sàng lọc lời mời hắn gửi sơ yếu lý lịch.

Sau đó hắn nhìn thấy vị trí Trợ lý Giám đốc điều hành của "Bất động sản Trí Nhân", hắn không nhịn được phì cười, Huang Renjun lại bắt đầu rồi, thủ đoạn tương tự, năm năm trước hắn trúng chiêu trong lúc vô tình, năm năm sau hắn không đạp vào cái hố này nữa đâu.

Hắn nhanh chóng giải quyết que kem, ngón tay khẽ động, bấm từ chối lời mời.

...

Kinh nghiệm làm việc của Na Jaemin được viết ra đủ hù dọa người khác, chỉ mấy ngày sau đã tìm được một công ty tầm trung, làm trợ lý dự án phòng Hành chính. Tiền lương không thấp nhưng cấp trên rất đáng ghét.

Tăng ca họp hành liên tục nhiều ngày, ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống gia đình, ngày nào cũng bắt con đợi ở trường đến tám giờ tối, đối mặt với cô chủ nhiệm hiền hòa, chỉ vẻn vẹn một tuần hắn đã nói xin lỗi nhiều bằng cả đời cộng lại.

Lại sắp hết giờ làm việc mới thông báo họp, hắn nhắm mắt, khinh bỉ lườm nguýt trắng mắt. Các thành viên trong nhóm đều trò chuyện rôm rả trong phòng họp, còn hắn ngồi chếch phía dưới bên trái, hai mắt đờ đẫn.

Đột nhiên điện thoại đổ chuông, hắn lập tức tập trung ánh mắt, đây là tiếng chuông cài riêng cho đồng hồ điện tử của Na An An.

Hắn chẳng thèm quan tâm ánh mắt liếc xéo của mọi người trong phòng họp, chạy thẳng về văn phòng, điện thoại vừa kết nối đã nghe thấy tiếng khóc nức nở tủi thân của cô bé.

"An An làm sao thế?" Tim Na Jaemin thắt lại, cầm túi xách chạy ra ngoài.

"Anh Na, xin lỗi, có thể phải phiền anh đến đây một chuyến." Cô chủ nhiệm nói câu xin lỗi: "An An và bạn học xảy ra mâu thuẫn, cào bạn bị thương, phụ huynh bên kia không muốn hòa giải."

Lo sợ phụ huynh vô trách nhiệm mù quáng trách tội con, cô lại nhấn mạnh: "Nhưng tôi phải nói rõ, cả hai bên đều có lỗi trong chuyện này, An An tuyệt đối không cố tình làm người khác bị thương."

Na Jaemin bắt xe taxi, hiểu rõ trong lòng: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô Kim, tôi đang trên xe, sẽ đến nhanh thôi. An An thích ăn sô cô la, tôi có để sẵn trong cặp, nhờ cô lấy một miếng cho con bé ăn, nó sẽ không khóc nữa."

Cô chủ nhiệm yên tâm thở phào, phụ huynh vẫn rất để tâm đến con, cô gật đầu nhận lời: "Được, tôi biết rồi."

...

Huang Renjun nhanh chóng được biết Na An An vào học trường mẫu giáo thuộc công ty của anh. Chuyện này quả thực như có thần trợ giúp.

Anh tìm cơ hội, dẫn một tổ kiểm tra đi thị sát, nói văn vở là kiểm tra giám sát công việc, kỳ thực đến xem xét môi trường học của Na An An.

Đến xem liền thấy khủng khiếp tột cùng.

Từ đằng xa đã nghe tiếng trẻ con khóc, đầu tiên là một đứa, sau đó là một đứa khác, tiếng khóc liên tục đợt này nối tiếp đợt nọ, giữa chừng còn kèm theo tiếng gào thét và tiếng chửi rủa vốn không nên thuộc về trẻ con.

Trong đó có một giọng nói khá quen tai, anh liếc mắt nhìn tổ kiểm tra, vài thành viên lộ vẻ xấu hổ, vội vàng cười xòa.

Đến gần phòng học phát ra tiếng ầm ĩ, trong phòng có hai bé gái, một trong hai bé rúc vào lòng mẹ khóc thút thít. Một bé gái khác cầm một miếng sô cô la, gào to mấy câu, có thể vì không có phụ huynh bên cạnh nên âm lượng nhỏ dần, hai mắt ầng ậng nước chỉ chực rơi nước mắt, thoạt trông vô cùng tủi thân. Cô bé lém lỉnh kia không phải Na An An thì còn ai vào đây?

Người mẹ cực kỳ sốt ruột: "Sao vẫn chưa đến? Chúng tôi đợi lâu lắm rồi, nếu chậm trễ vết thương trên mặt con bé để lại sẹo thì phải làm sao? Tiểu công chúa xinh đẹp nhà chúng tôi, các người lấy gì ra đền?"

Cô chủ nhiệm hít vào một hơi thật sâu: "Thế tôi mới nói, dẫn Yeonjeong đến phòng y tế bôi thuốc trước đã được không, mẹ Yeonjeong? Trẻ con đùa giỡn vốn dĩ là chuyện rất bình thường, chúng ta không cần phải làm to chuyện."

Mẹ Yeonjeong nghe vậy lập tức nổi đóa lên: "Cô là giáo viên chủ nhiệm mà sao thiên vị như thế được nhở? Bây giờ nó cào rách mặt con gái tôi, là nó vô giáo dục đánh người! Biến chuyện cố tình hại người thành trẻ con đùa giỡn, các người làm việc như thế đấy hả? Tôi tốn cả đống tiền gửi con vào đây để học chứ không phải để chịu ấm ức! Cả nhà con bé kia nhất định phải xin lỗi! Tôi phải xem xem bố mẹ như thế nào mà lại nuôi dạy ra con nhãi như thế này!"

Na An An bị tiếng quát dọa cho giật nảy mình, hai hàng nước mắt ào ào tuôn ra, ấm ức hét to: "Con không phải con nhãi... Là Yeonjeong đánh con trước... Con không cố tình đánh bạn... Huhu... Con muốn ba con..."

Cô chủ nhiệm cũng tức đến mức hai mắt đỏ lên: "Nếu chị đã ở đây thì tôi cũng xin nói rõ với chị. Đầu tiên, Yeonjeong cũng làm sai, không phải chuyện gì khóc lóc cũng giải quyết được, trẻ con không thể chiều quá như thế. Thứ hai, là Yeonjeong đánh bạn trước, An An đánh trả, cào vào mặt Yeonjeong ngoài ý muốn, trẻ con chẳng có mấy sức, không đến mức hủy hoại dung nhan, chị đừng kiếm chuyện. Cuối cùng, tôi là một giáo viên mầm non, đối xử công bằng với tất cả các bạn nhỏ, hiện giờ phụ huynh của Na An An còn chưa đến, tôi đứng ra bảo vệ học trò của mình, nói chuyện dựa vào lý lẽ, đợi chuyện này giải quyết xong chị có thể đi khiếu nại!"

Mẹ Yeonjeong bị bật trả như thế, sắp mất hết cả thể diện, nét mặt hết xanh lại trắng, cả giận nói: "Yeonjeong nhà chúng tôi ngoan ngoãn hiểu chuyện, sao có thể đánh bạn! Cô đừng ngậm máu phun người, vừa ăn cướp vừa la làng! Mới tí tuổi đầu đã biết nói láo, quả nhiên có mẹ sinh không có mẹ dạy, vô giáo dục!"

Na An An òa khóc to hơn.

Cửa mở khóa, Huang Renjun đi vào. Tổ kiểm tra bên ngoài ai nấy đều đau đầu, âm thầm chửi người mẹ gây chuyện.

"Ai vậy? Anh chính là ba của Na An An?"

Tiếng khóc của Na An An tạm dừng, nấc lên một cái, ngơ ngác nhìn người đi về phía mình. Bé nhận ra rồi, đây là chú xinh đẹp duy nhất được ba giữ lại qua đêm.

"Anh này, tôi đang nói chuyện với anh đấy, anh không nghe thấy à? Cả nhà đều không có giáo dục như thế sao?" Mẹ Yeonjeong vẫn đang la lối.

Huang Renjun không thèm để ý, bước đến mở rộng hai tay với Na An An: "An An, đến đây."

Cô bé nhìn giáo viên chủ nhiệm rồi lại nhìn Yeonjeong đằng kia trốn trong lòng mẹ không dám ngẩng đầu, dẩu môi, leo vào lòng anh kèm theo tiếng khóc, ấm ức gọi: "Chú xinh đẹp..."

Tiếng la lối om sòm của mẹ Yeonjeong chợt im bặt.

Cô chủ nhiệm nhìn Huang Renjun với ánh mắt cảm kích.

"Khụ... Nếu anh là họ hàng của cô bé thì ngồi xuống đi, bàn xem chuyện này nên xử lý thế nào."

Huang Renjun bế Na An An bằng một tay, cuối cùng cũng chịu liếc nhìn người mẹ. Người phụ nữ trẻ vẫn rất xinh đẹp, có lẽ chưa phải từng chịu khổ, thích dùng sự khuất phục của người khác để thể hiện sự ưu việt của bản thân, lại là "giới thượng lưu" mà anh ghét.

Anh hờ hững nói: "Chồng chị tên là gì?"

Mẹ Yeonjeong thắc mắc: "Gì cơ?"

Huang Renjun mất kiên nhẫn: "Móc treo điện thoại của chị là heo vàng phát trong lễ mừng ngày thành lập Tập đoàn Trí Nhân, nhưng tôi chưa gặp chị lần nào. Chồng chị là ai? Lẽ nào... chị không phải chính thất?"

Mẹ Yeonjeong cứng họng, nếu còn không nhận ra địa vị xuất thân của anh thanh niên trước mặt thì có thể lập tức cuốn gói xéo đi được rồi. Bầu không khí thay đổi, ngay cả con nhỏ trong lòng cũng không dám khóc nữa. Phản ứng như vậy là ngầm thừa nhận suy đoán của anh rồi.

Sắc mặt cô chủ nhiệm cũng thay đổi, ánh mắt nhìn người phụ nữ có thêm vài phần khinh thường, khiến mặt người phụ nữ nóng hầm hập.

Huang Renjun khẽ cười, lúc này mới ngồi xuống, bóc vỏ miếng sô cô la giùm bé, lừ mắt nhìn người phụ nữ: "Nói đi, ai nên xin lỗi thì xin lỗi, kể cả người lớn cũng thế, bắt nạt trẻ con, với tôi là trọng tội."

Thấy bên kia im lặng, Huang Renjun tặc lưỡi, cúi đầu nhéo má bé, dịu dàng hỏi: "An An, con nói đi."

Na An An đang liếm sô cô la, nghe vậy lại dẩu môi, nhìn anh hết sức ấm ức, chỉ sang đối diện: "Bạn ấy muốn chơi Lego của con, con không muốn cho, thế là bạn ấy cướp, còn đánh con nữa, con mặc kệ bạn ấy, bạn ấy chửi con là mẹ chết hay lắm, ba thì nghèo rớt, con giận quá Sau khi nói xong nên đánh nhau với bạn ấy, không cẩn thận cào vào mặt bạn ấy."

Nói xong, Na An An lại thấy không giận nữa, nhìn má Yeonjeong vẫn đang chảy máu, trầm giọng nói: "Xin lỗi, tớ ra tay mạnh quá."

Bé dứt lời, cả căn phòng im phăng phắc, kim rơi cũng nghe thấy được.

Mẹ Yeonjeong gần như muốn vùi mặt vào trong cổ, không dám ngẩng đầu, cô bé trong lòng không dám khóc nữa, nghẹn ngào thở không ra, nhỏ giọng nói: "Xin, xin lỗi... tớ không nên cướp đồ chơi của cậu... cũng không nên chửi cậu..."

"Thật sự xin lỗi, tôi không biết dạy con gái, xin lỗi, vô cùng xin lỗi!" Mẹ Yeonjeong nói xong cầm túi xách lên, bế con bỏ chạy trối chết.

Khi Na Jaemin đến trường vừa vặn đúng trúng một người phụ nữ trẻ, vội vàng xin lỗi rồi chạy vào phòng học nhưng thấy trong phòng chỉ có ba người.

Huang Renjun đang bế bé, xoa đầu bé: "An An giỏi lắm, biết sai rồi sửa mới là em bé ngoan. Nhưng sau này không được tùy tiện đánh người, dễ khiến chính mình bị thương."

Na An An ngoan ngoãn gật đầu: "Con biết rồi, chú xinh đẹp cũng rất giỏi."

Huang Renjun cong cong đôi mắt: "Đừng nghe các bạn nói lung tung. Ba con rất yêu con, mẹ con cũng vậy. Con giỏi hơn các bạn nhiều, vì con còn có thêm một chú xinh đẹp siêu cấp lợi hại!"

Hai mắt Na An An sáng trưng: "Vâng ạ! Thế hôm nay chú xinh đẹp có đến nhà con ăn cơm ngủ lại không?"

Cô chủ nhiệm đứng bên cạnh lại thay đổi ánh mắt.

Na Jaemin đúng lúc đến gần, vội vàng nói: "Cô Kim, đối phương đâu rồi? Không phải muốn nói chuyện sao?"

Na An An nhìn thấy hắn lập tức lăn xuống bò vào lòng hắn, nỗi ấm ức ngập tràn bùng lên một lần nữa, nước mắt rơi ra: "Ba ơi! Con bị bắt nạt! Huhuhu..."

"An An rất ngoan, không khóc ha... Xin lỗi ba đến muộn." Na Jaemin vội hôn bé để an ủi.

Cô chủ nhiệm kể lại ngắn gọn đầu đuôi câu chuyện, liên tục nhấn mạnh Na An An chỉ phản kháng chính đáng, không có khuynh hướng bạo lực, cũng không có vấn đề tâm lý, là một em bé khỏe mạnh trăm phần trăm.

Na Jaemin cảm kích cúi gập người với Huang Renjun. Tình hình này hiển nhiên là do Huang Renjun đứng ra mới giải quyết nhanh chóng như thế. Bất kể thế nào, hắn nợ đối phương một ân tình.

Tổ kiểm tra bên ngoài chứng kiến toàn bộ vở kịch, chuyện khác tạm không bàn, ít nhất cái tên Na An An đã được đưa vào danh sách bảo vệ quan trọng, nhìn ba người đưa bé ra ngoài thì vội vàng cúi đầu hộ tống.

"Biểu hiện khá lắm, tiếp tục cố gắng." Huang Renjun khích lệ cô chủ nhiệm, sau đó nói thêm một câu: "Gửi lời hỏi thăm Jielai giùm tôi."

Cô chủ nhiệm nhún vai, dừng bước trước tòa nhà dạy học, giơ tay ra dấu "ok", nói một câu tẻ ngắt: "Anh đích thân gửi tin nhắn cho cô ấy, cô ấy sẽ càng vui hơn đấy."

Huang Renjun cười không nói, quay lưng đi vẫy vẫy tay, bước nhanh theo hai cha con đằng trước.

...

Gặp chuyện như thế mà về nhà nấu cơm rất muộn nên dứt khoát tìm trung tâm thương mại ở gần.

Trải qua chuyện lần này Na An An tăng vọt thiện cảm dành cho Huang Renjun, hai bên trái phải mỗi tay nắm một người, kiêu hãnh đi trong trung tâm thương mại, giống em bé xinh xắn nhất khu này, đi ngang qua bạn nhỏ đồng trang lứa còn ưỡn ngực, nét mặt đắc chí, dường như đang nói: hâm mộ không, tớ có ba và chú đi chơi cùng tớ, còn cậu không có.

Na Jaemin nhìn thẳng về trước, liếc khóe mắt để ý người bên cạnh: "Lần này cảm ơn Giám đốc Huang, đã muộn lắm rồi, em mời anh một bữa cơm xoàng."

Huang Renjun sung sướng nắm bím tóc của Na An An: "Được thôi, để xem An An muốn ăn gì."

Nói đến đồ ăn, Na An An lập tức hăng hái: "Con muốn ăn thịt lợn chiên xù! Loại mà to ơi là to ấy!"

"Được luôn! Chú cũng thích ăn thịt lợn!"

Na Jaemin bên kia nhăn mặt, một người cai thịt lợn kiểm soát lượng chất béo hấp thụ như anh, thích ăn thịt lợn cái gì cơ? Nhưng nếu đã nói vậy rồi, hắn cũng không phản bác, cầm điện thoại tìm một quán được đánh giá chấm điểm khá cao.

Đợi hai suất thịt lợn chiên xù được bưng lên bàn, Na An An sáng bừng hai mắt, không cần ai giục mà tự giác cầm dĩa bắt đầu xử lý đĩa thịt trước mặt thuộc về mình.

Tốc độ ăn uống của trẻ con thường có tác phong riêng. Huang Renjun ngây ngốc nghĩ, nhìn chằm chằm sườn lợn chiên giòn vàng rộm trước mặt, dầu sôi vẫn còn xì xèo. Anh cầm dĩa chọc chọc, nhất thời không biết bắt đầu từ đâu.

Hắn biết ngay mà. Na Jaemin nhai thịt trong miệng, khẽ nhướng mắt, lẳng lặng đẩy đĩa khoai tây nghiền chưa động đũa sang cho đối phương, gọi thêm một suất salad rau quả và sữa chua. Còn hắn thì kéo đĩa thịt lợn chiên xù về phía mình, cầm dĩa bắt đầu ăn.

"Ô... Ba này, sao ba lại cướp thịt lợn chiên xù của chú? Ba có mỳ Ý rồi mà." Na An An nhét đầy thịt vào miệng, còn không quên trách mắng.

"Chú quên bác sĩ dặn không được ăn đồ dầu mỡ, nhưng chú siêu thích thịt lợn chiên xù, An An nhắc đến làm vui quên trời quên đất, suýt chút nữa gay to, trở về sẽ bị bác sĩ phê bình." Na Jaemin buột miệng bịa chuyện, đáy mắt đậm nét cười.

"A? Chú bị ốm ạ? Thế chú không không ngoan rồi, phải nghe lời bác sĩ, không được ăn thịt lợn chiên xù!" Na An An mở to đôi mắt tròn xoe, nói bằng giọng điệu bà cụ non dạy dỗ: "Nếu không nghe lời bác sĩ sẽ lâu khỏi ốm, nếu cứ ốm mãi không khỏi, chú sẽ mãi khó chịu, mãi khó chịu sẽ không được ăn thịt lợn chiên xù, không được ăn thịt lợn chiên xù sẽ không vui, không vui, không vui... cuối cùng sẽ chết!"

"Dừng, dừng, dừng... Chú hiểu rồi, chú ăn khoai tây nghiền." Huang Renjun nghi ngờ nếu anh không ngắt lời thì Na An An sẽ thu xếp xong cả hậu sự cho mình luôn. Anh giận dỗi lườm Na Jaemin, xúc một thìa khoai tây nghiền bỏ vào miệng, sau đó lông mày run run, ái chà, mùi vị cũng không tệ lắm.

Salad rau quả và sữa chua cũng được đưa lên nhanh chóng, tất cả là sự kết hợp mà Huang Renjun quen thuộc, chỉ nhìn thôi cũng thấy thực quản được thanh lọc trong lành.

Nhìn anh càn quét đồ ăn của mình, Na Jaemin chậm rãi dán mắt vào anh, bất giác nở nụ cười dịu dàng.

...

Từ sau ngày đó, Na Jaemin đổi một công việc khác làm từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, mặc dù tiền lương ít hơn nhưng dù sao cũng có thể đến trường đón con đúng giờ.

Có thể vì Huang Renjun đánh tiếng lo liệu trước, cuộc sống trường mẫu giáo của Na An An thuận lợi hơn nhiều, mỗi lần hỏi bé về trường học và bạn bè, Na An An đều hưng phấn nói liên miên đến hơn một tiếng đồng hồ, chẳng qua chỉ là những chuyện vặt vãnh kiểu như, các bạn thích vây quanh bé, cầm đồ ăn vặt ở nhà đến cho bé ăn, mời bé cùng chơi ghép Lego.

Nhưng Huang Renjun khống chế chừng mực rất tốt, chỉ đôi khi đến nhà tặng đồ chơi và búp bê, không thì thỉnh thoảng ký gửi sô cô la và bánh quy về nhà, đều là những món trẻ con thích còn hắn thì không thể bổ sung kịp thời, dù hắn có lòng muốn ngăn cản cũng chẳng tìm được lý do phù hợp, một câu "An An thích" của Huang Renjun đã chặn hết tất cả.

Tình cảm là như vậy đấy, tiếp xúc càng nhiều, gặp nhau càng nhiều, tình cảm gia tăng càng nhanh. Dần dần Na An An đã coi Huang Renjun là thành viên thứ ba trong nhà, chỉ cần Huang Renjun đến sẽ bám theo Huang Renjun như cái đuôi nhỏ cả buổi tối. Trong mắt bé, chú chính là người thân mới, chẳng qua chú không sống cùng cha con bé mà thôi.

Vì thế cô nhóc lém lỉnh mới hỏi: "Chú ơi chú, chú dọn đến đây sống được không chú?"

Huang Renjun đang đun nước sôi pha trà, nghe vậy mừng hớn hở: "Sao thế? An An muốn sống cùng chú hả?"

Đầu tiên Na An An gật đầu, sau đó lại nhanh chóng lắc đầu: "Con muốn ba, chú, An An, ba người chúng ta sống cùng nhau."

Huang Renjun liếc nhìn Na Jaemin đang chuẩn bị đồ ăn, tặc lưỡi một tiếng, nhẹ nhàng vuốt mũi bé, sau đó cất tiếng một cách thần bí: "Nhóc con còn nhỏ mà nghĩ nhiều gớm... Đợi khi con gọi chú là daddy, chú có thể dọn qua đây sống."

Đầu bếp đang nấu năm món chính chẳng hề hay biết một lớn một nhỏ đang tính toán điều gì, hắn bê một đĩa thịt lợn xào ớt ngọt ra ngoài, chợt thấy hai người ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, mỗi người cầm một đôi đũa, nhìn chòng chọc đĩa thức ăn trên tay hắn, hai mắt sáng lóe. Hắn bất giác lùi ra sau nửa bước.

Suýt thì quên mất, mỗi khi Huang Renjun đến nhà, không được bưng đồ ăn đã chín lên trước, anh là tổ trưởng tổ chiến vã thức ăn, Na An An là tổ phó, còn hắn, đơn giản thôi, có đồ ăn để ăn hay không thì phải xem tâm trạng của tổ chiến vã thức ăn. Đĩa thịt lợn xào ớt ngọt này bưng ra rồi, đợi chốc nữa hắn trở ra, đoán chừng chỉ còn ớt ngọt không còn thịt. Thế nên hắn xoay người, chuẩn bị quay vào bếp.

Na An An không hài lòng, ngồi trên ghế đung đưa đôi chân: "Dady! Ba không cho ăn cơm!"

Làm tốt lắm. Huang Renjun cố kiềm chế tiếng cười suýt thì buột miệng thốt ra.

Quả nhiên, Na Jaemin cứng cổ quay đầu: "Na An An, con gọi ai là daddy?"

Na An An đói đến mức nóng nảy: "Chính là dady! Mỗi lần dady đến ba đều nấu bao nhiêu là món ngon! Dady còn mua cho con rất nhiều quà! Con muốn dady sống cùng chúng ta!"

Chết tiệt thật. Đây là Na Jaemin.

Có niềm vui bất ngờ! Đây là Huang Renjun.

Trước sự càn quấy của Na An An, Na Jaemin đặt đĩa thức ăn xuống, xụ mặt tiếp tục nấu cho xong bốn món còn lại. May mà Huang Renjun mở lòng nhân từ, gắp hơn nửa bát thịt để phần cho hắn.

Thì ra những món này đều là chuẩn bị cho mình.

Huang Renjun nhìn chằm chằm một bàn đầy ắp đồ ăn nóng hổi, trong lòng cũng ấm áp, mặt lộ vẻ vui mừng, không vạch trần mà ăn cơm trong mỹ mãn, tốc độ còn nhanh hơn trước.

Tạm thời không ai nói chuyện.

Sau bữa ăn ba người xuống dưới nhà đi bộ cho tiêu cơm.

Khu nhà nằm gần trường mẫu giáo nên hiển nhiên có khá nhiều cặp vợ chồng trẻ nuôi con, Na An An gặp bạn học, chào nhau xong hai bé chạy sang một bên chơi.

Hai người mỉm cười chào hỏi phụ huynh bên kia, đứng trên đường đá cuội bên cạnh, nhìn đám trẻ chơi xích đu, chơi xúc cát.

Gió đêm lành lạnh hiu hiu thổi, phất tung sợi tóc của hai người.

Huang Renjun khoan khoái nhắm mắt: "Đợi mai này An An lớn đi xa nhà, anh muốn nuôi chó, tốt nhất là loại chó to."

Na Jaemin xoay đầu, nhìn nghiêng: "Ừm, chọn giữa chó săn lông vàng với Alaska đi."

Huang Renjun nhịn cười, chắp tay sau lưng, phồng má: "Mỗi người dắt đi dạo một ngày?"

Nét cười trong đáy mắt Na Jaemin ngày một đậm: "A, vì sao không đi cùng nhau?"

Na An An còn đang chơi xúc cát, nghe thấy tiếng cười đùa thì vểnh tai lên nghe, là tiếng của ba và dady. Sau đó bé tò mò rướn cổ lên nhìn, chỉ thấy dady tránh lòng bàn tay của ba, ba cười hai mắt tít cả lại. Bé nhăn mặt, niềm vui của người lớn thật là đơn giản. Kệ bọn họ, bé không nhìn nữa, tiếp tục xúc cát, xây thành.

Hết chương 07.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#najun