Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Tại Dân kiên trì hỏi đi hỏi lại nhiều lần về lý do kết hôn, câu trả lời nhận được vẫn là: Em đoán sai rồi.

Hắn đoán sai rồi, vậy câu trả lời đúng là gì.

Hoàng Nhân Tuấn không nói.

La Tại Dân có chút ngờ vực: "Có phải anh đang lừa em, cố ý nói em đoán sai?"

"Đúng, cố tình lừa em, anh có lợi cực lớn." Hoàng Nhân Tuấn trêu hắn.

La Tại Dân rút chìa khóa xe, vòng sang cửa xe bên ghế phụ, mở cửa chống tay trên khung xe: "Ơ hay, thế anh nói xem vì sao, kiểu gì anh cũng phải nói một lý do."

"Cũng chả phải lý do gì nhất định phải nói." Hoàng Nhân Tuấn ngẩng đầu nhìn đối phương: "Huống hồ em hiếu kì như thế, anh mà nói ra lại mất vui."

"Chậc, thế tối nay em ngủ không ngon." La Tại Dân nhíu mày.

"Không sao, em có thuốc an thần còn gì?" Hoàng Nhân Tuấn nghĩ cách cho hắn.

La Tại Dân nhìn anh chằm chằm, mãi sau mới mấp máy môi: "Anh biết?"

"Dẫu sao chúng ta cũng là hai người đã kết hôn." Hoàng Nhân Tuấn đẩy tay hắn ra, bước xuống xe, đi đến cốp sau lấy quà đã chuẩn bị hôm nay.

"Anh biết khi nào vậy?" La Tại Dân xách hộp dụng cụ y tế đơn giản theo sau anh, bên trong có máy đo huyết áp và máy đo nhịp tim: "Chỉ thi thoảng em mới dùng, không có bệnh gì giấu anh đâu."

"Ừ." Hoàng Nhân Tuấn đi đến trước cổng gõ cửa.

"Thật sự không lừa anh." La Tại Dân sợ anh cho rằng hắn đang lừa đảo kết hôn.

"Anh biết." Hoàng Nhân Tuấn quay đầu lại nói, thuận tiện chỉnh cổ áo giúp hắn: "Anh nhìn thấy lúc tìm đồ, cũng không có gì, em khỏi cần căng thẳng."

Nhưng La Tại Dân vẫn căng thẳng, thật ra Hoàng Nhân Tuấn nói đoán được lý do kết hôn của hắn là trong lòng hắn đã căng thẳng rồi, bình thường hắn cũng chẳng bám riết lấy đối phương làm gì, thích nói thì nói không thích thì thôi, hôm nay truy hỏi vài lần liền vì hắn muốn nhận được một câu trả lời từ chính miệng Hoàng Nhân Tuấn rằng anh đang lừa hắn, như vậy câu nói kia chỉ là buột miệng nói chơi vậy thôi.

Anh biết lý do em kết hôn.

La Tại Dân đứng ngoài cổng nghĩ rất nhiều, nghĩ hết mọi chuyện nửa đầu cuộc đời trong dòng thời gian chảy trôi vô tình, toàn thân trở nên nặng trĩu khó chịu.

Nhất là đầu.

Hoàng Nhân Tuấn đã bắt chuyện với ông hắn, một già một trẻ chơi cờ vây trong phòng khách, ông hắn bảo Hoàng Nhân Tuấn nương tay với mình một chút.

La Tại Dân ngồi trên ghế sofa trong phòng khách nghịch điện thoại, dì Trương là người chăm sóc ông hắn, đến hỏi trưa nay muốn ăn gì, La Tại Dân chỉ vào Hoàng Nhân Tuấn: "Hỏi anh ấy đi ạ."

Dứt lời Hoàng Nhân Tuấn nhìn lại đây theo tiếng nói.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, dường như đều hơi trống rỗng.

La Tại Dân truy hỏi một cách khác thường, Hoàng Nhân Tuấn cũng vòng vo quanh co chứ không nói thẳng.

Đột nhiên nhìn vào mắt nhau như thế, tựa cây đinh khẽ đâm đối phương.

"Con đi giúp dì Trương rửa rau, hai người cứ chơi đi." La Tại Dân tắt điện thoại, đứng dậy đi theo dì Trương.

"Ầy, đang hỏi trưa nay ăn gì mà?" Dì Trương nói.

"Ăn sườn xào chua ngọt, có không ạ?" Hoàng Nhân Tuấn cười, đang nhìn bàn cờ.

"Có, có, có sườn non sáng nay mới mua." Dì Trương vừa nói vừa đi.

Sau vài nước cờ, Hoàng Nhân Tuấn bị ông La chặn đứng, anh uống ngụm trà xong cười: "Con thua rồi, ông cũng không chiếu cố con."

"Hôm nay con cứ thẫn thờ suốt." Ông La nói, đánh mắt về phía bếp: "Có phải cãi nhau với Tại Dân không?"

"Không ạ." Hoàng Nhân Tuấn nói: "Gần đây con có chút chuyện nên phân tâm, chơi lại ván khác."

"Tại Dân không bắt nạt con đấy chứ?" Ông La nghĩ theo hướng xấu nhất.

"Sao có chuyện đó." Hoàng Nhân Tuấn cười.

La Tại Dân rất tốt, dù trời có sập cũng không bắt nạt anh.

Trên người có khí chất quân tử.

Hoàng Nhân Tuấn bật cười với suy nghĩ của mình: "Nào, mình chơi ván khác."

Nếu nói đến bắt nạt, với tính cách của La Tại Dân thì hắn sẽ làm thế nào, cảm giác sẽ chiến tranh lạnh, không thèm để ý, nhìn cũng thấy phiền, đi vòng đường khác, ánh mắt không chịu nhìn thẳng.

Là kiểu tính cách rất lạnh nhạt.

Ngày xưa hồi còn đi học một mình bạn cùng bàn của La Tại Dân chiếm vị trí của hai người, khi làm đổ sữa lên người La Tại Dân, ánh mắt hắn đúng là thế này, có chút cạn lời, có phần hung dữ, nhìn bạn cùng bàn như thể nhìn kẻ thiểu năng.

Chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhìn chằm chằm sữa trên người mình, đợi bạn cùng bàn lau khô giúp hắn, lau gần sạch rồi hắn mới đến nhà vệ sinh rửa tay.

Trai Đẹp Lạnh Lùng.

Ôi, lại thua.

Hoàng Nhân Tuấn lại thẫn thờ.

"Dì Trương, rau cải luộc hay xào ạ?" La Tại Dân hỏi, vừa rửa xong một đống hành tây và khoai tây, trên tay còn chưa khô nước, hắn dựa vào bàn bếp nhìn dì Trương bận rộn.

Ngày đầu tiên từ Hàn Quốc về đây hắn đã thấy dì Trương hiên ngang trong bếp, có thể nói hôm nay hắn tới giúp, ngoài tăng thêm gánh nặng cho dì Trương làm kéo dài thời gian nấu nướng thì chẳng được tích sự gì.

Dì Trương biết nấu món Hàn, mấy món cơ bản như canh kimchi, canh tương, còn muối kimchi thì không thạo, phải mua bên ngoài. Nhưng hồi hắn mười tuổi từ Hàn Quốc về đây, dì Trương chỉ nấu được hai món Hàn mùi vị không chính gốc cho lắm, La Tại Dân ăn thử một miếng rồi nói: "Cháu ăn được món Trung, bố thường nấu." Thế là dì Trương mới thở phào nhẹ nhõm.

"Cải chíp để nấu canh, dạo này dạ dày ông nội cháu không khỏe, nấu nồi canh cải chíp đậu phụ, lát nữa cháu nhớ giám sát ông ăn nhiều vào." Dì Trương vừa làm vừa nói.

"Ông cháu lại uống rượu à?" La Tại dân tặc lưỡi một tiếng.

"Đừng bảo dì nói nhé, ông cháu uống đến mức lại tăng huyết áp mà còn không cho dì đo." Dì Trương nói nhỏ.

"Rõ thật là." La Tại Dân lau tay, đi vào phòng khách.

"Hahaha." Ông La sờ bức tranh cổ: "Tiểu Hoàng, bức tranh này của con thú vị thật, hay ho lắm."

"Ông thích là được ạ." Hoàng Nhân Tuấn đang uống trà.

Anh ngoảnh đầu thấy La Tại Dân xách hộp dụng cụ y tế bước đến liền hỏi: "Bao giờ ăn cơm, anh hơi đói rồi."

La Tại Dân khẽ xoa đầu anh: "Một lát nữa là ăn."

"Ông, duỗi tay ra." La Tại Dân mở nắp nộp, ông La giữ chặt tay áo: "Giờ này đo cái gì, ông còn chưa ăn cơm trưa, đường huyết thấp, con đo cũng vô dụng."

"Con là bác sĩ hay ông là bác sĩ?" La Tại Dân tức đến bật cười.

Hoàng Nhân Tuấn nhường chỗ ngồi bên cạnh, tìm ghế sofa ngồi nghỉ.

Ngay cả tức giận cũng có thể cười.

Người như vậy có được coi là dịu dàng không.

Người như thế nào, La Tại Dân là người như thế nào, thật ra từ trước đến giờ anh không hiểu rõ, trong tình trạng không biết ngọn ngành một thứ nào đó mà lại yêu thứ ấy, không thể nói rõ là mù quáng hay là ngu muội.

Có lẽ là một người mù ngu muội, Hoàng Nhân Tuấn nghĩ.

Nếu nói là để bố mẹ yên lòng thì anh tìm một người phụ nữ kết hôn sinh con có lẽ còn thích hợp hơn nhiều. Hoàn toàn không nhất thiết phải tìm cháu trai, cho dù cháu trai là gay thì cũng không có nghĩa ngoài kia chẳng có chàng gay nào dễ nắm bắt hơn, một chàng gay không nhiều tiền, nghe lời, tính tình ngoan ngoãn phục tùng, trong quán bar chỗ nào cũng có, điều tra thân phận rõ ràng, ký hợp đồng hôn nhân, cho bố mẹ một món quà an tâm.

Nhưng anh đã tìm La Tại Dân.

"Được rồi, đừng có uống rượu, con cảnh cáo lần nữa, rượu cực có hại với gan, uống mấy cốc, etanol và acetaldehyde tích tụ nhiều, múa lửa trong gan của ông, thuận tiện còn giảm bớt hoạt tính sinh học của các chất xúc tác trong tế bào gan, thay thế bằng đường, mỡ và protein không khỏe, thế nên huyết áp của ông lại leo lên hơn hai mươi tầng lầu, giờ cho ông uống cả rượu của kiếp sau xong rồi dứt khoát lắp máy cái quay giám sát trong nhà để theo dõi ông." La Tại Dân thu đồ vào hộp.

"Làm bác sĩ thì giỏi rồi! Uống có tí rượu thôi đã sồn sồn cả lên." Ông La không vui lắm: "Lắp máy quay giám sát thì còn ra cái gì nữa! Nhà riêng cũng thành Bộ Quốc phòng luôn!"

"Thế nên ông không được uống nữa, đừng như trẻ con nói mãi không nghe lời." La Tại Dân cất đồ xong quay đầu nhìn Hoàng Nhân Tuấn, lại đang ngẩn ngơ rồi.

"Đến đây." La Tại Dân vẫy vẫy tay với anh.

"A." Hoàng Nhân Tuấn tỉnh táo trở lại, đi đến trước mặt ông La: "Chuyện gì thế, phải đè chặt sao?"

Ông La: "..."

"Không phải." La Tại Dân sướng: "Bảo anh khiêng cái hộp giúp em."

Cái hộp nhỏ bằng mắt muỗi mà cũng phải khiêng? Hoàng Nhân Tuấn khom lưng bê lên: "Để đâu?"

"..." La Tại Dân thở dài: "Đi theo em."

Không tinh ý chút nào cả.

Hoàng Nhân Tuấn theo hắn ra ngoài sân, đi thẳng đến cốp sau xe, La Tại Dân sờ trán anh.

"Sao thế?" Hoàng Nhân Tuấn đặt cái hộp xuống, anh cũng sờ thử.

"Xem anh có sốt không." La Tại Dân nói, nói xong bỗng nhéo tai Hoàng Nhân Tuấn.

"Thế đây là xem cái gì?" Hoàng Nhân Tuấn cười: "Xem tiếng vọng tai anh có trong phạm vi bình thường không hả?"

La Tại Dân nhíu mày: "Mồm mép anh thật là."

Hoàng Nhân Tuấn lập tức ngậm mồm không nói, mở cốp ra, bê hộp lên thả vào trong, cũng không nhìn La Tại Dân nữa, coi như bên cạnh chỉ có không khí và hoa cỏ bị gà nhà hàng xóm giày xéo.

"Em sai rồi." Trước khi Hoàng Nhân Tuấn xoay người đi vào trong, La Tại Dân kéo cổ tay anh lại.

"Em sai rồi được chưa!" La Tại Dân hết cách, cũng chẳng biết nói gì mới tốt, trên mặt trưng ra nụ cười nhạt.

"Chưa." Hoàng Nhân Tuấn giơ tay lên vỗ đầu cháu trai: "Vào ăn cơm thôi."

"Anh làm sao đấy." La Tại Dân giữ chặt tay anh không buông.

Nhìn trông cứ thấy là lạ.

Thật ra tính cách Hoàng Nhân Tuấn thể hiện ra luôn rất phân liệt, lúc thì im lìm, đánh chết cũng chẳng phát ra tiếng nào, nhưng rất giỏi đối đáp, mớm lời đến miệng thì nhất định anh phải giết ngược trở lại.

Một người trưởng thành như thế.

Trên người có thứ lắng đọng sau khi bôn ba xuôi ngược, bên trong những thứ đó có hoa văn tựa cơn gió. La Tại Dân nghĩ, giá mà hồi cấp Ba từng tiếp xúc với anh thì tốt quá, như vậy có thể biết bản tính của Hoàng Nhân Tuấn là như thế nào.

Bản tính, sở dĩ nói là bản tính bởi hiện tại cứ cảm giác anh khoác vỏ bọc trên mình.

Có lẽ hồi cấp Ba không có, hoặc giả dù có cũng khá mềm, hắn vẫn có cơ hội để sờ thử.

"Anh làm sao đâu." Hoàng Nhân Tuấn nói.

La Tại Dân đoán được ngay câu trả lời là như vậy, thế nên hắn chặn đường Hoàng Nhân Tuấn không cho đi.

"Chi bằng em nâng anh lên chơi "play thẩm vấn" luôn đi." Hoàng Nhân Tuấn khẽ nheo mắt.

La Tại Dân nghiêng đầu: "Anh, anh nói thế này..."

"Thế em muốn hỏi cái gì?" Hoàng Nhân Tuấn dựa vào xe nhìn hắn chăm chú: "Sao mấy hôm nay nhiều câu hỏi thế, trước khi kết hôn thì em không hỏi, giờ muốn trả hàng đấy hả?"

"Câm miệng." La Tại Dân duỗi tay ra bịt mồm Hoàng Nhân Tuấn: "Anh cứ nói liều đi."

Từ sau lưng hắn ôm Hoàng Nhân Tuấn đi vào nhà, đến cửa thì gặp ông La.

"Làm gì đấy! Còn dám bạo hành gia đình!" Ông La trợn mắt nhìn La Tại Dân, vươn tay định đánh.

"Không." La Tại Dân vội vàng thả tay ra, Hoàng Nhân Tuấn cười, anh nói tiếp: "Ông đừng lo, là tình thú thôi ạ."

"Gì?" Ông La vẫn trợn mắt nhìn La Tại Dân.

"Ôi! Ông trợn mắt với con làm gì!" La Tại Dân cũng cạn lời, đẩy người đi vào cửa: "Anh ấy nói rồi đó, là tình thú, tình thú chứ không phải bạo hành gia đình!"

"Ông chưa điếc! Tưởng mình con biết nói tiếng Trung thôi hả!" Ông La quát lên phía sau.

"Có phải chính anh muốn trả hàng nhưng đổ thừa cho em muốn trả hàng." La Tại Dân đuổi theo vào bếp, bắt lấy Hoàng Nhân Tuấn hỏi.

"Gì mà như gà trống gáy thế, đầu óc em vòng từ núi Mapigu về đến Hamatang rồi đấy à." Hoàng Nhân Tuấn giúp dì Trương rửa rau xong thì rút giấy ăn lau tay.

(* Núi Mapigu ở Cát Lâm còn Hamatang ở Hắc Long Giang.)

Trên tay anh có rất nhiều vết thương nhỏ, khi phục chế đồ cổ từng bị ngâm vào dược phẩm hóa học, thi thoảng còn có vết cắt từ dụng cụ.

La Tại Dân nghe không hiểu nhưng biết đang chửi mình, giúp Hoàng Nhân Tuấn lấy thêm vài tờ giấy lau tay, lau sạch sẽ từng ngón tay một, sau đó bất chợt nhìn chằm chằm tay anh bất động: "Đây là cái gì?"

Màu xanh đen.

Hoàng Nhân Tuấn rụt tay lại: "Chắc từ mấy hôm trước, kẹp vào chỗ nào đó."

"Không phải." La Tại Dân xòe tay anh ra nhìn: "Kẹp vào chỗ nào cũng không thể kẹp ngay ngắn như thế này được."

Còn có thể vừa vặn kẹp thành một ngang một dọc.

"Được rồi, được rồi, ăn cơm thôi." Hoàng Nhân Tuấn rút tay về đẩy hắn ra ngoài.

La Tại Dân nhớ đến chuyện vừa nói: "Ăn cái gì, anh nói trước đi đã, có phải anh muốn trả hàng không?"

Hắn xoay người lại giữ tay Hoàng Nhân Tuấn bẻ ngược ra sau, nắm khuỷu tay ấn vào lưng, không dùng sức, chỉ đùa thôi, thi thoảng ở trên giường cũng đùa như thế, lần này Hoàng Nhân Tuấn bỗng kêu: "Đau."

Ông La từ phòng khách đuổi giết vào đây, hung dữ đập mạnh tay La Tại Dân: "Anh đắc chí cái con khỉ! Còn học được cả "cầm nã thủ" rồi?!"

(* Cầm nã thủ là một chiêu trong Vịnh Xuân Quyền, bẻ tay đối thủ ra sau gập vào lưng.)

Hoàng Nhân Tuấn đứng thẳng tắp, mỉm cười với ông La: "Tình thú thôi ông."

"Ban ngày ban mặt!" Ông La lại hung dữ vỗ cánh tay La Tại Dân: "Cái đồ không biết xấu hổ!"

La Tại Dân: "..."

Hoàng Nhân Tuấn tỏ ra cương trực ngay thẳng, nhìn La Tại Dân nói: "Đúng thế, cái đồ không biết xấu hổ."

Chết tiệt. Bực quá, bực điên người.

Nhân lúc ông La quay người trở ra phòng khách, La Tại Dân cúi đầu cắn sụn tai Hoàng Nhân Tuấn.

Lập tức đỏ bừng cả mảng.

Chỗ này rất đau. Hoàng Nhân Tuấn đau đến mức suýt chút nữa đánh người, may mà kịp thời kìm chế được, quay đầu nói với La Tại Dân: "Ăn cơm xong ra ngoài đánh nhau một trận."

Dì Trương bày canh và các món ăn lên bàn, rất phong phú, Hoàng Nhân Tuấn và La Tại Dân ngồi đối diện ông La.

Hoàng Nhân Tuấn đói thật rồi, anh ăn vài miếng thịt xào liền, sau đó gắp cho La Tại Dân một miếng sườn xào chua ngọt ngay trước mặt ông La, La Tại Dân rất biết điều múc canh cho anh, ân ái lắm phải không, thật sự rất ân ái.

Thanh niên thời nay kết hôn được mấy ai có thể chung sống hòa thuận thế này, chỗ nào cũng thấy hỗn loạn gà bay chó sủa.

Còn có thể mong mỏi điều gì.

Lòng tham không đáy.

Ăn cơm xong La Tại Dân ngồi trên ghế sofa xem tivi, Hoàng Nhân Tuấn đỡ ông La đi ngủ trưa, lúc quay ra La Tại Dân trong phòng khách vẫy tay với anh: "Lại đây."

Hoàng Nhân Tuấn khẽ nheo mắt, chậm rãi xắn tay áo lên.

"Không, không." La Tại Dân ngẩng đầu túm tay anh: "Thế này không hay đâu, sao có thể đánh nhau ở đây được, về nhà rồi đánh được không?"

Hoàng Nhân Tuấn thuộc phái hành động lại thả tay áo xuống, cầm một quả nho lên ăn.

"Em bảo này." La Tại Dân gọt táo cho anh: "Hồi cấp Ba anh suốt ngày đánh nhau phải không?"

Hoàng Nhân Tuấn bẻ khớp ngón tay: "Bây giờ cũng có thể thử xem."

"Thế thì không cần." La Tại Dân cắt một miếng táo đưa qua, luôn cảm giác có chút lo lắng trong lòng, nhớ ra chủ đề vẫn rối rắm trước đó: "Anh không muốn trả hàng thật hả?"

Hoàng Nhân Tuấn vừa há miệng định cắn, lập tức rụt cổ lại, ngồi nghiêm chỉnh đoan trang: "Không."

"Em không tin." La Tại Dân bón miếng táo vào miệng anh: "Con người anh ấy mà, cảm giác tính cách sẽ không tạm bợ."

Tựa một cơn gió.

Không nhìn thấy được dấu vết ràng buộc trên người anh.

La Tại Dân thấy cuộc đời Hoàng Nhân Tuấn hệt như viên đạn, bay vèo một cái đến thẳng điểm cuối, chưa bao giờ quay đầu.

"Không tạm bợ, ý là anh không biết chăm sóc người khác hả?" Ánh mắt Hoàng Nhân Tuấn khá nghiêm túc.

Là mặc kệ cảm nhận của người khác ư? Có thể anh chẳng quan tâm cách nhìn nhận của người khác, nhưng điều nên để tâm thì anh chưa từng qua loa.

Vì sao lại nói như thế.

"Cảm giác vậy." La Tại Dân ngồi vắt chéo chân, nhai táo: "Cho nên em hơi sợ anh chỉ nhất thời xúc động mới kết hôn với em, sau khi kết hôn thấy không thoải mái cũng chẳng muốn nhẫn nhịn, thế là bỏ em luôn."

Từ đó về sau hai nhà qua lại bằng thân phận họ hàng xa.

La Tại Dân không chịu nổi điều này.

Từng thân mật rồi lại xa nhau, còn phải vờ như chẳng xảy ra chuyện gì, hắn không làm được.

Hoàn toàn không được.

"Cháu nghĩ nhiều quá rồi đấy." Hoàng Nhân Tuấn ngả người dựa vào ghế sofa nhìn hắn.

"Đừng gọi em là cháu." La Tại Dân lườm Hoàng Nhân Tuấn.

"Thế gọi là gì?"

"Anh biết thừa còn hỏi."

"Anh không biết."

La Tại Dân đứng phắt dậy, túm vai Hoàng Nhân Tuấn: "Ra ngoài đánh nhau đi."

"Tính bạo hành gia đình hay gì." Hoàng Nhân Tuấn ngẩng đầu hỏi hết sức gợi đòn.

"Đánh nhau sao có thể tính là bạo hành, đâu phải anh không đánh em!" La Tại Dân có hơi kinh ngạc.

"Anh lại chẳng túm lấy em chơi cầm nã thủ." Hoàng Nhân Tuấn cười vỗ vỗ đầu cháu: "Anh thương em biết bao mà."

Anh nhìn thẳng mặt La Tại Dân chăm chú.

Bất giác bổ sung một câu trong đầu.

Anh yêu em biết bao mà.

Hết chương 06.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#najun