Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 08

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không phải." Hoàng Nhân Tuấn khẽ nheo mắt: "Em nghĩ nhiều quá đấy, làm người đừng nghĩ quá nhiều."

"Ừ." La Tại Dân nói.

Lòng thắt chặt.

Trước đó cũng hay hỏi, bắt được chuyện nhỏ hỏi mãi không tha.

Dù sao thì trêu Sóc Lớn vui.

Nhưng vấn đề này hắn không dám hỏi tiếp.

Cứ coi như không cẩn thận bị kẹp thành Lý.

"Sang tuần anh phải đi công tác một chuyến, khoảng ngày hai chín tháng này sẽ về, vừa vặn kịp chuyến tham quan của em, được không?" Hoàng Nhân Tuấn nói.

"Được." La Tại Dân hút nốt điếu thuốc, Hoàng Nhân Tuấn lại vỗ vỗ hắn, sau đó về phòng đi ngủ.

Có thể là mối tình đầu, hoặc mối quan hệ quan trọng nào đó khác.

Dù sao cũng không thể là chồng trước chứ!

La Tại Dân ngồi xuống.

Rốt cuộc là quan hệ thế nào, mẹ Hoàng Nhân Tuấn nói đây đúng là lần đầu tiên anh kết hôn, cho nên không đến mức giấu hắn chuyện từng kết hôn trước đó.

Thế thì nhất định là mối tình đầu.

La Tại Dân sờ mặt, chỗ từng được an ủi ban nãy.

Anh cũng có mối tình đầu ư?

Người như anh giống hệt viên đạn, cũng biết thích người khác sao? Thật ra viên đạn cũng có thể không bắn thẳng, mà có thể phản xạ, phản xạ, lại phản xạ, xoay tròn xung quanh.

Lại còn thích nghiêm túc như thế, xăm cả lên người tức là muốn khắc ghi cả đời, lưu luyến quá cơ.

La Tại Dân lại châm một điếu thuốc nữa, bật tivi lên tiếp tục xem bộ phim Ngọn đồi có mắt văng tương cà chua khắp nơi.

Một tuần tiếp theo hai người đều bắt đầu bận rộn. Hoàng Nhân Tuấn chạy đi nơi khác xem hàng, đối phương nói có cổ mộ, Hoàng Nhân Tuấn truy hỏi cổ mộ đâu ra, đào cổ mộ là phạm pháp đấy có biết không? Đối phương nói đã bị đào từ lâu rồi, nhà nông dân bên cạnh cổ mộ đào được chút đồ, có vẻ khá thú vị.

Anh đem con xe Volkswagen đi sửa về rồi, dẫn theo một trợ lý trong công ty, tự mình lái xe đến địa phương.

Trên đường thay nhau cầm lái, một người lái sẽ không chịu nổi. Mấy ngày vừa rồi anh đã ngủ thỏa thuê, trợ lý buồn ngủ hơn anh nên phần lớn thời gian là anh lái xe.

Sau khi đến nơi tìm một nhà nghỉ tồi tàn ở tạm, trợ lý hỏi anh ăn gì, cậu ấy định đi mua hộp cơm rang đem về.

"Giống mày." Hoàng Nhân Tuấn nằm nhoài trên giường.

"Được rồi anh." Trợ lý nói.

Lái xe một ngày trời, buổi sáng lúc đi La Tại Dân để bánh mì và sữa cho anh, đặt trên bàn, cũng chẳng kèm giấy nhắn gì cả, làm anh không biết La Tại Dân ăn xong quên dọn hay là để phần anh.

Gần bảy giờ chiều, trời sắp tối, âm u tù mù, gió rất to cũng rất lạnh, nhưng Hoàng Nhân Tuấn thích hóng gió, như được cất cánh bay lên cao.

Lúc lái xe tới đây có để ý qua, trong trấn chẳng có mấy người, là một vùng rất nhỏ, có hai con đường chính, không có chỗ đỗ xe nên phải dừng tạm ven đường.

Hoàng Nhân Tuấn châm một điếu thuốc ngay trước gió, bị thổi tắt rất nhanh, anh lại châm lần nữa, đến khi thổi tắt thì dùng tay che lửa.

Rất lâu trước đây nơi này được gọi là Trường Mệnh Lĩnh, trong không khí phảng phất mùi củi lửa, xung quanh trấn toàn là gia đình nông dân, khi trời lạnh, các hộ đều không ra đồng mà phần đông tránh trong nhà. Từ sau khi sửa đường cái thì đổi tên thành trấn An Khẩu.

Đứng một lúc, Hoàng Nhân Tuấn thấy trợ lý Tiểu Châu xách theo hai hộp cơm chạy lên, trông như con gián.

Chẳng mấy chốc ngoài cửa vang cốc cốc cốc, anh mở cửa cho Tiểu Châu tiến vào: "Mày chạy nhanh thế làm gì? Có ai đuổi mày đâu."

"Dưới kia..." Tiểu Châu thở hổn hà hổn hển, quăng hộp cơm lên mặt bàn, vuốt ngực cho xuôi: "Dưới kia..."

"Dưới kia làm sao?" Trực giác khiến tim Hoàng Nhân Tuấn đập nhanh hơn, đi ra cạnh cửa sổ nhìn xuống dưới.

"Giết, giết người!" Tiểu Châu vất vả mãi mới nói được một câu đầy đủ.

"Cái gì?" Hoàng Nhân Tuấn lùi người lại, túm lấy Tiểu Châu hỏi: "Giết ở đâu, giết thế nào, dùng thứ gì?"

Một loạt câu hỏi làm cho Tiểu Châu đần cả người, cậu lục tìm chai nước khoáng trong ba lô ra uống vài ngụm: "Ngay lối vào thôn, không, đầu đường vào trấn, dùng dao chém, có hai chiếc xe không biển số, ném người bị chém chết ra đầu đường rồi lái xe đi."

Hoàng Nhân Tuấn ghé bên cửa sổ nhìn trong chốc lát, kéo cửa kính lại, thuận tiện kéo luôn cả rèm che cho kín.

Tiểu Châu vừa đói vừa mệt, nghỉ đủ rồi thì mở hộp cơm ra bắt đầu chiến đấu: "Anh ăn cơm trước đi đã, sắp nguội rồi."

"Ừ." Hoàng Nhân Tuấn khóa trái cửa phòng xong mới đi đến mở hộp cơm, thật ra cũng không đói lắm, vốn dĩ còn rất mệt vì lái xe cả ngày làm sau gáy đau cứng, nhưng Tiểu Châu nói mấy câu khiến anh xốc lại tinh thần, nhìn chằm chằm về phía cửa sổ, im lặng ăn cơm rang.

Mới nhét được một miếng vào mồm Hoàng Nhân Tuấn đã kinh ngạc, nhìn chòng chọc Tiểu Châu đang ăn ngấu ăn nghiến.

Khó ăn vãi cả chưởng.

Cơm rang như cát, chủ quán có bản lĩnh ghê gớm.

Mùi vị thì khó tả vô cùng, Hoàng Nhân Tuấn miễn cưỡng lấp đầy bụng, Tiểu Châu ăn sạch sành sanh, thuận tiện cầm cả hộp cơm của anh đi ra ngoài vứt. Lúc trở lại hỏi: "Lần này chúng ta đi xem gì vậy? Em còn chưa thấy ảnh nữa, anh Thần Lạc không cho em xem."

Thần Lạc, Hoàng Nhân Tuấn đặt điện thoại xuống: "Đơn hàng này do Chung Thần Lạc nhận?"

"À." Tiểu Châu nói: "Anh Thần Lạc nhận một tháng trước, nhưng khách cứ kéo dài mãi, đến khi anh Thần Lạc nằm viện thì do anh nhận thay, mau cho em xem ảnh đi, em phấn khích quá, tối hôm qua không ngủ được luôn."

Hoàng Nhân Tuấn cúi đầu lướt lướt mấy cái trên màn hình điện thoại, gửi cho Tiểu Châu một bức ảnh, sau đó hỏi Chung Thần Lạc, nhận khách này như thế nào vậy.

"Ôi vãi!" Tiểu Châu ôm điện thoại nhảy bắn lên: "Đây là đồ nhà Tống sao?"

Hoàng Nhân Tuấn gửi tài liệu chi tiết cho Tiểu Châu, nói: "Theo suy đoán là bát sứ Kiến Diêu thời Bắc Tống, cao 6,2 cm, đường kính miệng 13,2 cm, đường kính đáy 4,8 cm, trong ngoài đều tráng men đen, trong men gốm có hoa văn hình chấm màu xám bạc, pha lẫn hoa văn hình cành cây sẫm màu, nếu là thật thì có việc để làm rồi."

"Đếm tiền mỏi tay luôn!" Tiểu Châu mừng húm: "Cái này có, có được tính là di vật văn hóa không?"

Hoàng Nhân Tuấn thoáng ngẩn người, đúng là anh chưa từng nghĩ đến chuyện kiếm tiền từ thứ này: "Mặc dù trên hướng dẫn không nói đến triều đại chính xác nào cả, nhưng thực tế đồ trước thời Minh nằm trong danh mục cấm, không thể bán đấu giá."

"Em thấy các nhà giám định có chuyên môn nói trong rất nhiều trang web trên baidu, thế mà không thể bán đấu giá ạ?" Tiểu Châu nói.

Tiểu Châu đến công ty được hai năm rồi, Hoàng Nhân Tuấn lườm cậu: "Nhà giám định là mày thì có, mày nghĩ tìm trên baidu ra cả đống công ty lừa đảo làm quảng cáo nói trong nước có thể đấu giá, đem trình lên Cục Di sản văn hóa là được duyệt hay sao? Nếu trình lên thật sẽ bị bắt ngay lập tức. Lại còn mơ kiếm tiền, nửa đời sau ăn cơm tù không biết no mà còn đòi kiếm tiền."

"Anh có dạy em đâu..." Tiểu Châu càu nhàu: "Em chỉ học mỗi mảng giám định."

"Đây là luật pháp, là luật pháp có hiểu không, không hiểu thì tự học đi." Hoàng Nhân Tuấn nói.

Điện thoại rung lên một cái.

Chung Thần Lạc trả lời: [Là tôi nhận, một người bạn ngày trước của ông Dương chuyển sang chỗ tôi, lai lịch không phức tạp, gia đình có chút tiền, rất thích mấy thứ đồ cổ, hay mua bán ở những trấn nhỏ, tôi tìm thử về đồ anh ta nói thấy khá thú vị nên nhận, dù sao thì là thật hay là giả chúng ta đều không thiệt.]

Hoàng Nhân Tuấn đọc rồi trả lời: [Mày gửi cho anh tài liệu chi tiết về anh ta.]

Chung Thần Lạc hỏi: [Các anh làm sao thế, có chuyện gì à? Người đó thất hẹn với các anh hả?]

[Vẫn chưa gặp nhau, chỉ muốn xem thử tài liệu về anh ta thôi, không có gì khác.]

Chung Thần Lạc: [À, được, được.]

Tài liệu còn chưa gửi sang đã có một tin nhắn mới nhảy ra trong inbox.

La Tại Dân: [Buổi tối anh không về à?]

"Đây là ai vậy?" Tiểu Châu sán đến nhòm thử.

"Phắn, có hiểu phép lịch sự không hả." Hoàng Nhân Tuấn đạp cậu một cái.

Cả ngày La Tại Dân không liên lạc với anh, đến bảy rưỡi tối mới gửi một tin nhắn.

Không muốn trả lời lắm.

Anh đuổi Tiểu Châu sang phòng bên đi ngủ, sau đó khóa trái cửa, ngồi bên cửa sổ.

Thật ra bình thường cũng không hay liên lạc, thi thoảng tan làm mới hỏi đối phương có về nhà không, về nhà có cần mang gì về không.

Hoàng Nhân Tuấn dựa vào đầu giường, gõ một dòng chữ rồi lại xóa đi.

Anh mở trang cá nhân WeChat của La Tại Dân, trong đó có vẻn vẹn mấy tấm ảnh chụp bệnh viện, cài đặt chỉ xem được bài viết trong vòng nửa tháng.

Kéo thẳng xuống dưới nhìn thấy đôi chân dài ngày hôm đó.

Chân này cực phẩm, Hoàng Nhân Tuấn tặc lưỡi trong đầu, rất gợi cảm, vừa dài vừa thẳng, sờ vào còn thoáng có cơ bắp.

Ôi không biết La Tại Dân nghĩ sao về hình xăm đó, anh không định nói, tình cảm giữa hai người vốn đã không ngang hàng.

Hai tháng qua anh cứ thở dài suốt.

Đừng thở dài nữa Tiểu Hoàng ngoan! Còn tiếp tục thở dài sẽ thành ông cụ non mất.

Hoàng Nhân Tuấn nhắm mắt, điện thoại kề trước ngực, cảnh cáo bản thân giữ mồm giữ miệng, đặc biệt là phải giữ trái tim. Hai bên có nền móng tình cảm quá chênh lệch, anh chỉ đành thể hiện một chút xíu cảm tình thôi.

Một chút xíu cảm tình giống La Tại Dân.

Như vậy mới có thể bên nhau êm ấm, sinh sống hài hòa, một khi thế cân bằng bị phá vỡ sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, sẽ phát triển theo hướng khó mà lường trước.

Đương nhiên những điều này không phải chân lý, cũng không phải quy tắc trong hôn nhân, đây là nguyên tắc của riêng anh, anh không thể bộc lộ một trái tim vẹn nguyên hoàn chỉnh cho người khác thấy, đó là tình yêu ư? Đó là áp lực, cũng là gánh nặng.

Ví dụ anh liều lĩnh nói với La Tại Dân, anh thích em nhiều năm rồi. La Tại Dân sẽ nghĩ thế nào, bị điên chắc, trước đây có quen nhau không?

Ngu ngốc, Hoàng Nhân Tuấn tưởng tượng điều này, quá ngu ngốc.

Điện thoại lại rung, ngực anh cũng rung theo.

La Tại Dân hỏi: [Bận lắm à, sao không trả lời.]

Anh mở điện thoại nhìn chằm chằm mấy chữ đó, dường như quay trở về thời cấp Ba khi anh nhìn chằm chằm vị trí trống kia, tạm thời quên hết mọi thứ xung quanh.

Bận lắm chứ, bận nghĩ xem thích em như thế nào. Sến vãi, Hoàng Nhân Tuấn bị chính mình dọa sợ nhảy dựng lên, xoay tròn hai vòng tại chỗ mới tỉnh táo.

[Hơi hơi, vừa đến An Khẩu.]

La Tại Dân: [Lái xe cả ngày hả?]

[Ừ.]

La Tại Dân: [Anh đi một mình sao?]

[Còn dẫn theo một trợ lý.]

La Tại Dân: [Thế sao không để trợ lý lái xe.]

[Vì trợ lý là thằng ngốc, vừa lên xe đã ngủ.]

La Tại Dân: [Gửi trả trợ lý về đi, dù sao cũng không dùng đến.]

Hoàng Nhân Tuấn phì cười, Tiểu Châu không lái xe được nhưng làm việc lặt vặt rất khá.

[Cậu ấy chạy việc vặt cho anh vẫn được.]

La Tại Dân: [Ăn cơm tối chưa?]

[Rồi, cơm rang.]

Hoàng Nhân Tuấn nhớ đến mùi vị cơm rang, bổ sung một câu: [Rất khó ăn.]

La Tại Dân: [Ừ, chắc chắn là khó ăn.]

[Vì sao?]

La Tại Dân gõ chữ: Vì là do người đàn ông khác mua.

Gõ xong chính hắn tự nổi da gà khắp người trước, mau chóng xóa đi, trả lời: [Chắc hẳn ở làng quê không có đồ ngon, em đoán thế.]

[Đúng là không có.]

La Tại Dân úp điện thoại xuống mặt bàn, tối nay hắn ở nhà một mình. Sóc Lớn bỏ hắn ở nhà một mình, còn anh chạy đi ăn cơm rang đểu.

Nghĩ gì thế không biết.

Ở nhà không có cơm rang hay ở nhà không có đàn ông?

Bực thế.

Gần đây bác sĩ La rất dễ bực, hắn châm một điếu thuốc bám vào thành cửa sổ, tối nay không có ai ngủ cùng rồi.

Hoàng Nhân Tuấn cũng không nhắn tin nữa, chỉ có một câu "Đúng là không có", hoàn toàn chẳng có ý muốn tiếp tục nói chuyện. La Tại Dân nghĩ lúc này mình cứ như hòn vọng phu, ngốc nghếch đứng trước cửa sổ ngóng trông ra bên ngoài.

Nhìn cái gì chính hắn cũng chẳng rõ.

Bỗng dưng manh mối về hình xăm kia loé lên trong đầu, họ Lý.

Người lớp bên, La Tại Dân mở điện thoại, bạn cùng lớp cấp Ba ngày trước, hình như còn có một người, hắn lục tìm mãi, là bạn lớp phó học tập đó!

Tìm mất mấy vạn năm mới ra, hắn nhìn cái tên được lưu là Lưu Nhiễm Nhiễm kia mà không chắc chắn lắm.

Hình như chính là bạn ấy.

Nhưng phải nói thế nào bây giờ, không thể nào nói là: Xin chào, tôi là bạn cùng lớp cấp Ba của bạn, xin hỏi bạn là người chuyện gì cũng biết phải không?

Hoặc trực tiếp hơn: Người họ Lý lớp bên học trường cảnh sát sau khi tốt nghiệp cấp Ba, điều tra hắn.

Với lại lớp phó học tập sao có thể nghe ngóng mấy chuyện nhạt nhẽo thế này! Người ta chỉ khao khát được chết chìm trong biển tri thức, chứ không phải chết chìm trong biển người họ Lý.

La Tại Dân che mặt, vuốt mặt một cái, đầu óc nghĩ chuyện đứng đắn chút được không, cứ coi như Hoàng Nhân Tuấn không buông bỏ được anh cảnh sát phòng cháy chữa cháy kia, còn xăm mình nữa, nhưng hiện tại Hoàng Nhân Tuấn là vợ hắn chứ không phải vợ tên cảnh sát, thế là đủ rồi, chỉ cần hắn sống lâu thì tên kia tất không có cơ hội.

Không thể nghĩ nữa, nghĩ mãi chuyện này chi bằng đi đọc tập san Y học mới nhất còn hơn.

La Tại Dân đánh răng rửa mặt xong dựa vào đầu giường, tập trung đọc sách theo thói quen mỗi tối, đọc mãi đọc mãi ngủ quên lúc nào chẳng hay, nằm mơ thấy mình tám mươi tuổi.

Hoàng Nhân Tuấn cũng tám mươi tuổi, chống gậy, đứng trước cổng bệnh viện chầm chậm đi vào, tự tay rút ống thở của La Tại Dân, nước mắt giàn giụa, nói: "Cuối cùng mình cũng có cơ hội tái hôn rồi."

Bác sĩ La sợ giật bắn mình tỉnh ngủ hoàn toàn.

Tìm được điện thoại rơi trong chăn, nhìn thời gian, bốn giờ sáng, chẳng quan tâm được nhiều, hắn mở WeChat lên tìm lớp phó học tập, hỏi: [Xin hỏi bạn có biết người họ Lý học lớp bên tốt nghiệp cấp Ba xong vào trường cảnh sát là ai không? Nếu biết xin hãy nói với tôi được không? Cảm ơn.]

Nếu biết thì mỗi dịp lễ tết tôi đều đến khấu đầu lạy bạn, La Tại Dân nghĩ thầm.

Bốn giờ sáng, Hoàng Nhân Tuấn trợn mắt theo dõi động tĩnh ngoài cửa sổ, cái xác bị ném xuống ven đường An Khẩu hôm qua đã có cảnh sát đến xử lý, Tiểu Châu chạy xuống dưới nhà hóng chuyện từ chủ nhà nghỉ, người chết là một tên du côn trong trấn, nghe kể người trên con xe ô tô địa hình không có biển số đã cứa cổ tên đó, đầu gần như lìa khỏi cổ, lúc ném xuống xe còn đang chảy máu lênh láng, có lẽ chết chưa bao lâu.

Sau đó Tiểu Châu và anh ai về phòng người nấy, bàn bạc ổn thỏa với khách hai giờ chiều mai gặp nhau tại ngoại thị phía bắc An Khẩu.

Không đoán được con xe địa hình đó có lai lịch thế nào, nhưng cả đêm Hoàng Nhân Tuấn không buồn ngủ, trấn nhỏ thưa thớt người, xe cộ không nhiều, vừa đến mười giờ tối là hai bên đường chẳng còn ai qua lại, vô cùng yên ắng.

Yên ắng đến mức Hoàng Nhân Tuấn có thể nghe thấy động tĩnh cực nhỏ, đại khái tầm ba giờ đêm có tiếng bánh xe nghiền xuống mặt đường nhựa, nghe có vẻ xe rất nặng, Hoàng Nhân Tuấn nhảy xuống giường hơi vén rèm cửa sổ ra một khe nhỏ, quả nhiên là chiếc ô tô địa hình đó đang chạy rất chậm rất chậm.

Xem chừng không muốn quấy rầy người khác.

Lẽ nào kẻ giết người là dân bản địa? Lạ lùng ghê.

Dân bản địa giết người thì cứ giết rồi tìm đại một chỗ chôn là xong, cần gì phải gióng trống khua chiêng ném ra đường.

Chắc chắn là người nơi khác tới mới phách lối như thế, đặc biệt đến để giết người? Trả thù hay đòi nợ, Hoàng Nhân Tuấn phỏng đoán cả buổi.

Đợi đến hơn bốn giờ, trên đường xuất hiện chừng bốn năm người đàn ông hơn ba mươi tuổi, ăn mặc phong phanh, dường như không sợ lạnh, chắc mới uống rượu trắng xong, đi dưới đèn cao áp mà không hề có động tĩnh, có chút bản lĩnh.

Loại du côn chuyên nghiệp như thế này cực giống người của công ty đòi nợ, chỉ cần đòi nợ thì không nhất thiết phải gây ra động tĩnh lớn, làm thế cứ như bọn ngu.

Đám người đi xa dần, Hoàng Nhân Tuấn khép rèm cửa sổ lại, cẩn thận đọc tài liệu về khách, nhà làm bất động sản, tổ tiên tích được chút công đức nên làm ăn khấm khá, có nguồn tiền thích mua bán đồ cổ, loanh quanh khu vực nông thôn, thường tự mình đi xem hàng, nói thẳng ra là chẳng hiểu gì về đồ cổ nhưng hay mua bán lung tung.

Sống thoáng ghê cơ, Hoàng Nhân Tuấn nằm trên giường, hơi lo lắng không yên.

Nhìn inbox với La Tại Dân rồi lại nhìn đôi chân dài kia, vừa nhìn vừa sờ chim, nửa cứng nửa mềm, chẳng còn sức đâu mà chiến một trận, thức đến gần năm giờ sáng mới ngủ.

Hơn một giờ chiều ngày tiếp theo, có người gõ cửa ba tiếng, sau đó gõ bốn tiếng.

Tiết tấu và mức độ này là ám hiệu của công ty các anh, chỉ nhân viên nội bộ biết, Hoàng Nhân Tuấn mở mắt ngây ra một lát mới dậy mở cửa, Tiểu Châu đứng bên ngoài bịt hai tai bật nhảy tại chỗ: "Ăn ăn ăn cơm không?"

"Ăn cái gì mà ăn, đồ dưới kia dở chết đi được." Hoàng Nhân Tuấn xoa mặt, ngủ đông cứng cả rồi.

"Dưới kia có một quán bún nồi nhỏ Vân Nam, nghe ông chủ nhà nghỉ nói ngon lắm, hơn nữa còn nóng hổi." Tiểu Châu đang biểu diễn sống động hoàn hảo màn thèm nhỏ dãi, nghe hai chữ nóng hổi Hoàng Nhân Tuấn cũng thấy hơi đói, hôm qua anh chẳng nuốt được mấy miếng vào bụng: "Đợi anh thay quần áo."

"Ấy!" Tiểu Châu gọi: "Anh cho em vào với chứ! Ngoài trời lạnh lắm!"

Không thể, Hoàng Nhân Tuấn đóng cửa lại, anh mặc quần áo rất nhanh, thuận tiện đội cái mũ len màu đen lên đầu.

Của La Tại Dân.

Anh lén mang lên xe, dù sao bác sĩ La đi làm cũng không được đội mũ, anh cầm đi mấy hôm chắc không thành vấn đề.

Mở cửa ra Tiểu Châu liền cười: "Anh đi ăn trộm đấy hả."

"Cút." Hoàng Nhân Tuấn vừa cười vừa đá cậu ấy một cái.

Hai người xuống dưới đi tìm quán bún.

Lúc ngang qua sảnh nhỏ dưới nhà nhìn thấy cái gương, anh đứng lại chỉnh mũ.

"Đừng chỉnh nữa, đẹp trai, ngầu, oách xà lách, Hoa Trạch Tuấn của Đông Bắc." Tiểu Châu hối thúc, tự cậu cũng đội mũ áo lông lên, nếu không sẽ cóng hết tai.

Hoàng Nhân Tuấn mặc kệ cậu, chỉnh mũ xong hai người mới đi ra ngoài.

Người thường hay bôn ba bên ngoài không thích ăn cơm, nhất là mùa đông, thích ăn những món có nước nóng hổi, tấm biển bún Vân Nam rất nhỏ, hai người ra khỏi nhà nghỉ thì rẽ trái sang một con phố khác, chạy đến đối diện siêu thị mini góc đường, bên ngoài quán bún Vân Nam chẳng có mấy người, diện tích cũng nhỏ, Tiểu Châu và Hoàng Nhân Tuấn vào trong mỗi người gọi một tô bún đủ gia vị.

"Hôm qua..." Trong lúc đợi Tiểu Châu chà xát hai tay, nói nhỏ: "Em nhìn thấy..."

"Khụ khụ." Hoàng Nhân Tuấn trợn mắt trừng cậu, ý bảo dùng điện thoại, đừng nói mồm.

Tiểu Châu sực tỉnh giơ tay ra hiệu ok, cúi đầu gõ chữ.

Châu: [Hơn ba giờ đêm hôm qua con xe địa hình quay trở lại.]

Hoàng Nhân Tuấn gật đầu.

[Ừ, anh cũng nhìn thấy.]

Châu: [Em cứ thấy là lạ nhưng không nói rõ được lạ ở đâu, anh thấy sao?]

[Anh cũng thấy thế, hôm nay xem hàng nhanh hết sức có thể, buổi tối trở về luôn, cái trấn này lắm chuyện lằng nhằng quá.]

Châu: [Được ạ.]

"Tới đây, hai bát bún đủ gia vị." Chủ quán bưng hai cái nồi nhỏ lên.

Đúng là nóng hổi thật, Hoàng Nhân Tuấn hít hà, thảo nào Tiểu Châu rớt nước miếng, rất thơm ngon.

Hai người vừa ăn vừa gửi tin nhắn cho nhau, nói chuyện món hàng lần này. Đang ăn được nửa thì cửa rung rung, một người xuất hiện, khoảng ba mươi tuổi, mặc áo lông màu đen, đội mũ lông bịt tai, phía sau có bốn người đàn ông tuổi tác xấp xỉ đi theo.

Bày trận phô trương, vừa vào đã quát tháo chủ quán một trận, nói sao không bật máy sưởi, định để người khác chết rét à.

Chủ quán vừa bảo không phải, vừa nháy mắt ra hiệu với mấy người đang ăn bún.

Hoàng Nhân Tuấn hiểu ý rất nhanh, nhắc nhở Tiểu Châu, hai người húp mạnh mấy miếng bún thật to sau đó quét mã thanh toán rồi chuồn lẹ.

Đi thật xa rồi Tiểu Châu mới than thở: "Đấy chẳng phải đám người đêm qua em nhìn thấy sao! Bọn chúng giết người xong còn dám huênh hoang khắp nơi như thế? Không còn vương pháp nữa sao?"

"Hôm qua cảnh sát đến rồi, mày thấy có tác dụng không?" Hoàng Nhân Tuấn vào siêu thị mini mua một bao thuốc lá Yuxi, vừa đi vừa lải nhải với Tiểu Châu: "Chắc là du côn vùng khác tới, người trong trấn đều biết không dễ dây vào."

Chậm chạp đi đến bên ngoài nhà nghỉ, mở cửa xe ra.

"Á!" Tiểu Châu chợt nhớ ra: "Thế chủ quán phải làm sao, nhỡ đâu bọn chúng giở thói côn đồ..."

Hoàng Nhân Tuấn lắc đầu: "Chưa đến mức đó, phần lớn du côn vùng khác đến là để trị bọn du côn bản địa, làm du côn cũng có quy tắc, không phải tùy tiện thích đánh ai thì đánh, hơn nữa động vào hàng quán buôn bán tại địa phương như thế này, không khéo kéo đến cả con phố phản công, tốn sức mà chẳng có kết quả tốt đẹp."

"Đỉnh quá." Tiểu Châu nhìn anh hai mắt phát sáng: "Chắc kiếp trước anh là du côn nhỉ."

"Phắn xuống xe." Hoàng Nhân Tuấn đạp cho một cái.

Hai người chầm chậm lái xe về hướng ngoại thị phía bắc, ngoại thị có đài phát thanh tạm thời của trấn, có tổng cộng ba căn nhà mái bằng, thi thoảng trưởng thôn dùng cái loa trên mái nhà để thông báo công việc.

Lái xe hai mươi phút, đường quá chán chứ nếu không hai người xuống xe đi bộ cũng được, chưa biết chừng mười phút đã có thể tới nơi.

Theo như đã hẹn, Hoàng Nhân Tuấn gõ sáu tiếng vào cửa căn nhà tận cùng bên trái.

Hai người đều không lên tiếng, đợi khoảng nửa tiếng, Tiểu Châu mất kiên nhẫn ngồi xổm xuống đất: "Sao anh ta chẳng có tí khái niệm thời gian nào thế, lần sau chúng ta bấm đồng hồ tính giờ, mỗi tiếng hai mươi nghìn tệ."

"Được, sự phụ Châu mỗi năm một triệu tiền lương xong cưới một cô nhà giàu da trắng mặt xinh, bước lên đỉnh cao đời người trở thành vương giả đồ cổ." Hoàng Nhân Tuấn cười trêu đối phương.

"Thế thì tốt quá, cảm ơn lời chúc của anh nhá." Tiểu Châu tiếp lời.

Thời gian trôi đi rất chậm, Hoàng Nhân Tuấn lục xem lịch sử trò chuyện, xem đến mức buồn ngủ, Tiểu Châu đã gõ cửa đến lần thứ ba, họ đợi một tiếng rưỡi rồi, Hoàng Nhân Tuấn gửi cho khách ba tin nhắn mà đều không có hồi âm.

Tiểu Châu tức tới nỗi ngồi phệt mông xuống đất: "Cái ông chủ này tốt nhất hãy là nhà giàu số một phố Wall, gan thì không to mà tính tình cao ngạo."

Hoàng Nhân Tuấn nhắm mắt lắng nghe một hồi rồi lại hé mắt trông ra xa, giữa hai mảnh ruộng có dựng một nhà màng trồng rau cải thảo, hiện tại thời tiết giá rét, đã chẳng còn cải thảo mọc lên nổi nữa, nhà màng nằm trên đất, bị gió mạnh kèm theo sương tuyết thổi quét, kêu vang loạt xoạt.

Mẹ kiếp. Hoàng Nhân Tuấn đứng bật dậy, kéo Tiểu Châu: "Mau đi thôi."

"Hả? Đi đâu? Đổi địa điểm rồi à?" Tiểu Châu chẳng hiểu ra sao.

Hoàng Nhân Tuấn chụp một bức ảnh đồng ruộng vùng ngoại thị, đăng lên WeChat, thuận tiện gắn thêm địa điểm. Làm xong một loạt việc đó anh lại lần nữa gõ cửa, không ai trả lời. Tiểu Châu cũng bất giác trở nên căng thẳng theo anh: "Anh làm sao thế?"

"Anh kêu anh Thần Lạc nhà mày gọi người đến đón chúng ta." Hoàng Nhân Tuấn dẫn theo Tiểu Châu vội vàng lên xe, nổ máy đi về phía nhà nghỉ.

"Sao tự dưng thế?" Tiểu Châu không thể hiểu được.

Xe chầm chậm đi lên đường nhựa của trấn, Hoàng Nhân Tuấn mới thở phào một hơi: "Khả năng hàng lần này đã bị người khác ngắm trúng, tên khách kia của chúng ta là kẻ vô dụng, đối phương đến dọn rác rồi."

"Em em em em..." Trong lúc gấp gáp, dây thần kinh của Tiểu Châu rốt cuộc cũng được nối liền: "Chẳng lẽ anh ta đã..."

Hoàng Nhân Tuấn nhíu mày gật đầu: "Mày có bà con bạn bè hoặc người quen biết nào vùng quanh đây không?"

"Không, không có." Thậm chí Tiểu Châu còn không khép được miệng: "Nhà em ở miền nam."

"Thôi vậy." Hoàng Nhân Tuấn thở dài, lấy lại tinh thần tập trung lái xe.

Trong bệnh viện, cụ ông giường bên đã ra viện, trước khi đi còn cho Chung Thần Lạc một quả cau, nói mùi này dễ ngửi lắm.

Mới truyền hết thuốc chống viêm của hôm nay, điện thoại rung bần bật liên tục, Chung Thần Lạc cầm lên xem thử, người lập tức nhảy dựng trên giường, bên tay vừa rút kim có máu chảy ra.

Trời đụ, Chung Thần Lạc sợ đến mức trực tiếp gọi điện thoại cho Hoàng Nhân Tuấn, không ai nghe, cậu lại thoát ra xem thời gian gửi tin nhắn, mới chỉ ba phút trước thôi.

Cầm theo áo khoác, quần áo bệnh nhân cậu cũng không cởi, đem theo ví tiền và chìa khóa xe rồi đi xuống dưới, vừa xuống đến tầng một thì đụng mặt một người.

"Cậu, cậu là bạn của Nhân Tuấn phải không? Sao vội vàng thế? Tay cậu chảy máu rồi kìa." Đúng lúc La Tại Dân đang giúp điều dưỡng cầm dụng cụ tiêm, định dán băng gạc cho cậu.

"À." Chung Thần Lạc ngoảnh đầu lại nhớ ra: "Anh là La Tại Dân?"

La Tại Dân chỉ chỉ thẻ nhân viên: "Ừ."

Chung Thần Lạc vỗ trán: "Hiện giờ Nhân Tuấn gặp chút chuyện..." Tôi báo trước với anh một tiếng.

Nhưng câu sau bị ngắt mất.

"Chuyện gì?" La Tại Dân sững người, trực giác chuyện rất tệ, vốn có cả đống việc cần làm, tâm trạng phiền muộn, nhưng lúc này đầu óc chợt trống rỗng, chẳng có thứ khác tồn tại.

"Dăm ba câu không nói rõ được, giờ tôi gọi người đi đón anh ấy..." Chung Thần Lạc nói được nửa, La Tại Dân đã đặt đồ lên quầy trực, cởi áo blouse trắng ra: "Tôi cùng đi với cậu."

"Anh còn công việc..." Chung Thần Lạc rối rắm không biết phải làm sao mới tốt, quan trọng là dẫn La Tại Dân theo chưa chắc đã hữu dụng.

"Không sao, tôi xin nghỉ là được." Chẳng trách hôm nay cứ giật mí mắt phải suốt, còn tưởng vì chuyện phiền muộn, lúc này như có cây kim cắm vào não, đâm thủng tấm màng bực dọc mỏng dính.

Chung Thần Lạc ừ một tiếng, dẫn La Tại Dân đi về phía bãi đỗ xe, đi đến nửa chừng cậu không nhịn được nữa đành hỏi: "Anh... biết đánh nhau không?"

_______
- Kiến Diêu là dòng gốm sứ cổ có từ thời nhà Đường, lò gốm thuộc phủ Kiến Ninh, Kiến An, nay thuộc trấn Thủy Cát, Kiến Dương, Phúc Kiến, Trung Quốc. Vào thời Tống - Nguyên, gốm của lò Kiến Diêu đạt đến mức cực thịnh. Xương gốm mỏng, sắc men chủ yếu là màu đen, có khi điểm vàng, hay loang hình hạt trai, giọt nước. Cũng từ thời Tống, lò Kiến diêu nổi danh với các loại chén trà men lông thỏ.

Hết chương 08.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#najun