Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 09

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vấn đề thần kỳ này khiến La Tại Dân đực mặt ra, Chung Thần Lạc thấy đôi mắt to long lanh nước của hắn đang nhìn mình chằm chằm thì cũng không tiện nói tiếp điều gì, một tay vỗ nhẹ vai bác sĩ La: "Không có gì."

Hai người lên xe rồi dường như La Tại Dân mới kịp có phản ứng, hỏi: "Nhân Tuấn gặp phải kẻ xấu sao?"

Chung Thần Lạc vừa khởi động xe vừa gọi điện thoại, bật loa ngoài, đầu bên kia là mấy người anh em quen biết, nghe thấy câu kẻ xấu của La Tại Dân, giọng điệu vốn đang nghiêm túc bỗng chốc bị phá vỡ, Chung Thần Lạc vừa sốt ruột vừa tức mình vừa buồn cười, nói với các anh em: "Được rồi, đây là người ấy nhà Nhân Tuấn, đừng có cười."

"Được, Thần Lạc qua đó trước đi, Nhân Tuấn đăng địa điểm lên WeChat rồi, mấy người bạn quen biết vùng lân cận đều hiểu, ai có thể qua đó chắc hẳn đã đi." Người bên kia điện thoại nói.

"Được." Chung Thần Lạc gác máy, đạp chân ga xông về phía trước.

WeChat? La Tại Dân mở điện thoại tìm địa chỉ Hoàng Nhân Tuấn đăng, ngay bài viết đầu tiên, có tấm ảnh ven ruộng, trong ruộng xếp từng tầng từng lớp nhà màng, hắn còn nhìn thấy ống kính bị một đoạn ngón tay Hoàng Nhân Tuấn che mất.

La Tại Dân sờ sờ ngón tay kia.

Vốn tưởng là xảy ra tai nạn giao thông hoặc tự dưng cảm mạo phát sốt không về được, nhưng nào ngờ sự việc phát triển theo hướng hắn chưa bao giờ nghĩ đến.

Sống đến từng này tuổi, thật ra hắn được ông nội bảo bọc rất kỹ, thậm chí bạn học trên trường gây chuyện với hắn cũng sẽ có người đứng ra giải quyết, trước đây hắn thấy số mình lận đận hơn người khác vì bố mẹ qua đời sớm, nhưng lúc này bỗng như ngã lộn cổ, cảm giác hai mươi lăm năm gần nửa cuộc đời mình sống quá mức hồn nhiên rồi.

Tim bị treo lơ lửng giữa không trung, hắn gửi cho Hoàng Nhân Tuấn rất nhiều tin nhắn, vừa gửi vừa nhìn Chung Thần Lạc lái xe, nghĩ bụng liệu có thể lái nhanh hơn chút được không.

Không trả lời, cho dù trả lời một tin thôi cũng được.

Thế nên sốt ruột.

Hoàng Nhân Tuấn lái xe về nhà nghỉ, anh và Tiểu Châu đeo túi dụng cụ tùy thân, chưa đến hai phút đã lao xuống dưới, Hoàng Nhân Tuấn đi đến giữa chừng chợt khựng lại, suýt chút nữa làm Tiểu Châu vấp ngã, Tiểu Châu vừa níu tay áo anh vừa gào lên: "Làm gì thế! Mau đi thôi!"

Hoàng Nhân Tuấn thoáng sững sờ, vuốt tóc mình rồi xoay người xông lên trên.

Mũ len, mũ len ném trên giường quên cầm.

Anh quay lại nhặt mũ bỏ vào túi áo, bị Tiểu Châu kéo thẳng xuống nhà như cái máy kéo.

Ông chủ không biết hai người này nhớn nhác làm gì, quét mã trả tiền xong cũng không xem kết quả thanh toán, một lúc sau mới nhắc đã nhận được tròn năm trăm tệ.

"Ấy?" Ông chủ chạy ra ngoài gọi: "Trả thừa tiền rồi!"

Nhưng đuôi chiếc xe Volkswagen màu trắng đã rẽ qua góc phố, biến mất hoàn toàn.

Lần này Tiểu Châu không dám chạm vào tay lái, nếu mọi ngày Hoàng Nhân Tuấn lái xe bằng tốc độ bình thường như toàn bộ tài xế trên đời, vậy thì hiện tại anh đang xung phong, đang lái xe tăng, chỉ hận một nỗi không thể lái tên lửa.

Hai con đường chính của trấn An Khẩu thẳng như trực tràng, Hoàng Nhân Tuấn lái xe nhanh như bão nổi, Tiểu Châu túm tay cầm trên đầu, gào to: "Anh ơi... không cần liều mạng như thế đâu! Bánh mì kẹp em ăn từ kiếp trước cũng sắp trào ngược ra rồi!"

Hoàng Nhân Tuấn không rảnh nói chuyện, chỉ lo nhìn chằm chằm phía trước xem có vật cản hay không, khi sắp sửa vượt qua đầu đường thì đột nhiên lốp sau xe bị lún xuống, nếu không phanh kịp thời rất có khả năng hai người đã lật nghiêng vào lòng ruộng bên đường rồi.

Vãi.

Suốt dọc đường Tiểu Châu chỉ mải kêu á á á, đến khi xe gặp vấn đề thật thì lại ngậm chặt miệng, trợn trừng mắt muốn xuống xe xem thử tình hình.

"Đừng." Hoàng Nhân Tuấn ngăn bàn tay định mở cửa xe của đối phương.

"Giờ em tranh thủ đi đẩy xe ra, nếu thực sự không được thì gọi mấy anh bốc vác bên đường giúp một tay, cùng lắm trả cho ít tiền." Tiểu Châu nói.

"Giờ mà mày xuống xe bọn nó đâm cho mày thành bánh mỳ kẹp luôn." Hoàng Nhân Tuấn nắm chặt vô lăng.

"Đệch!" Tiểu Châu mới hai mươi mốt tuổi, học cấp Ba xong thì đi làm luôn, mặc dù bắng nhắng nhưng rất điềm tĩnh, nhất là khi đi giao hàng được Hoàng Nhân Tuấn nhìn trúng, hỏi cậu có muốn đến chỗ anh làm việc vặt không, một tháng tám nghìn tệ, bao ăn bao ở, kiếp này cậu chưa từng nghĩ mình có thể tiếp xúc với nghề đồ cổ, cũng chưa từng nghĩ mới sống hai mươi năm đã có "may mắn" bị một đám du côn đuổi giết trên đường.

Quả là kích thích nhỉ, bánh mỳ kẹp.

Tiểu Châu mới rụt tay khỏi cửa xe, Hoàng Nhân Tuấn đã hô một câu: "Nắm chặt tay nắm cửa!"

Tiểu Châu phản ứng cực nhanh, nhưng Volkswagen bỗng bị đạp ga hết cỡ còn nhanh hơn, Hoàng Nhân Tuấn nhìn phía sau, con xe địa hình đêm qua vòng từ góc đường chỗ ngã ba đi ra, nhanh chóng xông thẳng về phía họ.

"Bọn nó điên rồi hay sao!" Tiểu Châu nhắm mắt, chân ga xe Volkswagen bị đạp đến mức phát ra tiếng nổ điếc tai, Hoàng Nhân Tuấn không nhả chân, tự biết tình hình rất xấu, Volkswagen sống chết không thoát ra khỏi hố trũng, mà con xe địa hình phía sau sắp đuổi kịp đến mông rồi.

Bốn giây, ba giây, hai giây, một giây.

Hai chiếc xe đâm vào nhau cái rầm, Hoàng Nhân Tuấn mượn sức phía sau xông lên khỏi hố trũng.

"Vãi, anh đỉnh thế." Tiểu Châu hoảng hồn chưa kịp bình tĩnh: "Cơ ngực em sắp bị dây an toàn ghìm thành bốn múi rồi."

Volkswagen lao như bay về phía trước, Hoàng Nhân Tuấn vốn tưởng cái hố kia sâu lắm, bánh xe của xe đi sau sẽ mắc lại, kết quả con xe địa hình đó xông thẳng lên được, đường làng không có người quét tuyết, gập ghềnh xóc nảy khiến khung xe Volkswagen ma sát sắp tóe lửa tới nơi, bùn và tuyết tan dính vào gầm xe, việc lái xe hết sức vất vả.

Ầm~

Một tiếng va đụng vang trời, Hoàng Nhân Tuấn chóng mặt, con xe địa hình chầm chậm lùi về sau mấy mét, có lẽ muốn đâm lật xe của anh, hoặc đâm cho nổ tung luôn.

Hoàng Nhân Tuấn gặp phải rắc rối, mất chốc lát để bình tĩnh, khi đã có thể từ từ hít thở, anh quay đầu nhìn con xe địa hình lại bắt đầu lao về phía mình, tính nóng dần bốc lên đầu, anh nói với Tiểu Châu: "Bất kể thế nào cũng không được buông tay nắm cửa."

"A." Tiểu Châu vẫn đang choáng váng, nghe anh nói vậy thì nắm chặt cứng: "Nắm, nắm, nắm chặt rồi."

Hoàng Nhân Tuấn lái xe về phía trước một đoạn rồi lùi lại cực nhanh, xe địa hình vẫn đang khởi bước chưa kịp tăng tốc, chả hiểu con xe phía trước xảy ra chuyện gì đã bị đâm mạnh vào đầu xe, lún xuống cái hố trũng sau đó lật nghiêng vào lòng ruộng đất đai khô cằn.

"Em còn sống sao?" Tiểu Châu đã mất hết hi vọng, cơ ngực như bị vỡ thành ngàn mảnh vụn, Hoàng Nhân Tuấn nhấc ba lô của cả hai từ ghế sau lên, mở cửa xe rồi xách Tiểu Châu ra ngoài.

Tiểu Châu trực tiếp quỳ gối xuống đất, vừa xoa ngực vừa nôn khan, túm ống quần Hoàng Nhân Tuấn nói: "Thật sự, thật sự không ổn, em chóng mặt quá."

Chóng mặt, Hoàng Nhân Tuấn cũng chóng mặt, nhưng bây giờ cả hai lá phổi căng khí đau nhức, cái thứ trơ trẽn, đi cướp hàng còn khiến anh trở nên nóng nảy.

Mấy kẻ trong xe địa hình không dễ chịu, bò ra khỏi xe, cởi áo, tổng cộng năm người tính cả tên lái xe, nhưng tên lái xe bị kẹt trong xe không ra được, bốn tên còn lại lần lượt lấy dao phay trong cốp sau rồi đi về phía Hoàng Nhân Tuấn.

Mẹ nó nữa.

Hoàng Nhân Tuấn liếc nhìn mấy tên đàn ông vạm vỡ đội mũ lông bịt tai, lục ra hai cái xẻng dài nửa mét trong ba lô, ném cho Tiểu Châu: "Đón lấy."

"Anh..." Tiểu Châu mếu máo, bò dậy nhìn mấy con dao bổ dưa sáng choang cách đó chục mét: "Trời, đụ! Bọn chúng có thôi đi không!"

Lúc này hoàn toàn không thấy sợ, chỉ rất bực, bực đến mức đau hết cả phổi.

Có một tên chạy cực nhanh, Hoàng Nhân Tuấn đoán chúng chia tiền theo đầu người, thầm chửi thề một câu, cái thứ chó chết, cái đồ đê tiện. Cái thứ chó chết nhanh chóng xông tới, vung dao lên chém, Hoàng Nhân Tuấn lùi về sau, thuận tiện đẩy Tiểu Châu ra, Tiểu Châu nhảy mấy bước sang trái, lúc này mạng sống bị người ta nắm trong tay nên chóng mặt cũng chẳng còn quan trọng, cậu cầm xẻng đỡ được mấy nhát dao, thằng chó chết đi tiên phong còn đeo tràng hạt, Tiểu Châu không đỡ được nữa bèn lớn tiếng gào A di đà phật, dọa cho thằng đeo tràng hạt sợ hết hồn, chĩa dao về phía Tiểu Châu: "Mẹ kiếp mày gào đi, gào nữa đi?"

Tiểu Châu bèn vừa chạy vừa gào, chạy như điên trong lòng ruộng đất khô lạnh.

Hoàng Nhân Tuấn nhìn dáng chạy như heo rừng của Tiểu Châu thì yên tâm, chỉ cần nhanh trí một chút chắc sẽ không bị bắt, ba thằng chó chết bên chỗ anh đuổi đến nơi, vung dao chém, xem ra là tay lão luyện, trước tiên Hoàng Nhân Tuấn nhấc chân đạp một phát khiến đối phương bị đập từ dưới lên trên, những lúc thế này đá chân rồi không thể giơ tay lên cao vung đồ đang cầm nữa, nếu không người khác nhào tới rất dễ bắt được tay anh, vả lại xẻng cũng không phải thứ sắc bén, rất dễ bị giật lấy ném đi.

Mượn lực từ dưới lên đập vào cằm và mồm đối phương, thoắt cái mặt rạn nứt, tên côn đồ này nhìn có vẻ khá béo, thích dùng lực mạnh, cằm bị đập vỡ thì ôm lấy ngã lăn dưới đất, nhưng hai thằng phía sau anh không chần chừ một giây nào, thẳng tay bổ về phía Hoàng Nhân Tuấn, xoẹt xoẹt mấy tiếng, đã hai ba năm Hoàng Nhân Tuấn không đánh nhau như thế này, cơ thể chẳng còn linh hoạt, anh tránh về phía sau không được, một tay cầm xẻng đỡ dao, một tay nhặt con dao dưới đất chém vào đùi thằng chó chết khác.

Anh lăn một vòng trên mặt đất, thằng bị chém vào đùi khuỵu xuống, không cử động, thằng khác vung tay chém như phát điên, dao bổ xuống đất làm vỡ nền đất dày lạnh cứng.

"Đụ má mày!" Thằng chó chết cuối cùng đuổi tới có thân thủ tốt hơn hai người trước rất nhiều, mặc dù Hoàng Nhân Tuấn luôn tránh nhưng thi thoảng cũng sượt qua khuỷu tay anh, thằng to con chỉ hơi cau mày rồi tiếp tục chém anh, vừa chém vừa chửi thề, chửi đến mức trong đầu Hoàng Nhân Tuấn không còn hai chữ bỏ chạy nữa mà chỉ toàn đụ má mày.

Nhưng như vậy rất hiệu quả, từ khi anh không muốn bỏ chạy nữa bèn tìm cơ hội từ dưới đất đứng dậy, một xẻng xúc thẳng vào bụng thằng to con, xẻng này đủ cho nó chịu đau, Hoàng Nhân Tuấn định đập vào đầu nó từ phía trước, đập cho nó choáng váng, bỗng dưng có tiếng bước chân dồn dập vang lên đằng sau, anh vô thức lao lên đá tung thằng to con, ngoảnh đầu thấy tên lái xe vốn bị mắc kẹt trong xe đang cầm dao bổ nhào tới.

Bốn thằng chó xung quanh Hoàng Nhân Tuấn đều vây lại, anh cảnh giác nhìn động tác của bốn thằng đó, lúc này đã là chạng vạng, gió thổi rất mạnh, không biết từ khi nào trán anh dính máu ngưa ngứa, lau một cái.

Chán ghét tột độ, bẩn.

Thằng to con hiếm thấy không tiếp tục chửi thề: "Bỏ dao xuống."

Mày có bị điên không, Hoàng Nhân Tuấn nghĩ thầm, mày muốn chém tao mà thế đéo nào lại kêu tao bỏ dao xuống, thiểu năng.

Anh không nhúc nhích, một tay cầm xẻng một tay cầm dao, nhìn chằm chằm mấy thằng thiểu năng càng ngày càng áp sát đến gần, thấy sắp sửa ra tay thì có mấy chiếc xe phía đối diện đang lao trên đường cái xông thẳng xuống ruộng, chạy vùn vụt về phía anh.

Tiểu Châu còn đang gào A di đà phật, nhìn thấy có xe mình không biết thì lập tức hô to: "Anh Nhân Tuấn! Đây là xe của chúng hay của mình!"

Hai chiếc xe đó rất đơn giản, là xe ô tô Trường An chuyên chở hàng, xe chạy xuống ruộng đâm bay thằng bị vỡ cằm kia đầu tiên, đám chó đó cũng biết tình hình không ổn, một thằng đi lấy xe, hai thằng khác cấp tốc chém Hoàng Nhân Tuấn, cùng lúc đối phó với hai người rất tốn sức, ngay khi đỡ được một dao thì đúng lúc thằng phía sau chớp thời cơ xông đến vung tay chém thật mạnh vào lưng Hoàng Nhân Tuấn, may mà có kinh nghiệm nên Hoàng Nhân Tuấn đạp trả ngược lại dựa vào trực giác, thằng đó ngã dưới đất, bị người đàn ông trên xe chở hàng nhảy xuống bắt được cổ chân, đập cho một gậy thép vào đầu, máu chảy ào ào.

Hoàng Nhân Tuấn bị thằng to con bám riết, đánh đến mức sức cùng lực kiệt, anh vẫn luôn không xuống tay sát hại, thật ra lúc đánh nhau kẻ nào bất chấp tất cả hạ độc thủ thì rất nhẹ nhàng, còn người nào rơi vào thế chống cự trong thời gian dài sẽ rất bị động, chỉ cần bất cẩn một chút là bị chém cho một dao.

Đã cẩn thận lắm rồi nhưng cổ tay và lưng Hoàng Nhân Tuấn vẫn dính mấy nhát, chẳng qua gió thổi tới quá to khiến anh không cảm thấy đau.

Thằng to con bị vây bắt phải nộp dao, mấy anh em từ trên xe xuống đều là người quen, Hoàng Nhân Tuấn nắm chặt cổ tay, trước mặt có người đàn ông đi tới, ném cho anh một hộp băng dán cá nhân: "Cậu thụt lùi rồi đó Tiểu Hoàng."

Hoàng Nhân Tuấn nhìn hộp băng dán cá nhân, lười chẳng buồn nhặt: "Ừ, cậu đến muộn tí nữa là vừa kịp nhặt xác cho tôi, cảm ơn."

Lý Đông Hách mỉm cười thờ ơ, nhặt hộp băng dán cá nhân lên: "Bố tôi đang ở làng du lịch lân cận, giới thiệu đối tượng cho tôi đấy, đọc tin nhắn của Chung Thần Lạc xong ngay cả xe cũng chẳng có, phải mượn hai xe của bác chuyên chở thức ăn rồi dẫn vệ sĩ chạy tới đây, tôi sốt ruột chết đi được, còn tưởng đến nhặt xác cậu thật cơ."

"Anh ơi~" Tiểu Châu quăng xẻng đi, quỳ dưới đất bật khóc kêu gào: "Vãi chưởng, vãi chưởng, vãi chưởng..."

"Đây là ai thế?" Lý Đông Hách tò mò vô cùng, nhấc cậu chàng dậy quan sát hồi lâu: "Trông như lang băm vậy."

"Trợ lý của tôi, Tiểu Châu." Hoàng Nhân Tuấn đá cậu một cái: "Đứng lên, mất mặt."

"Có thuốc lá không?" Hoàng Nhân Tuấn bình tĩnh trở lại mới thấy đau nhức khắp mình.

"Tôi có hút thuốc đâu mà có." Lý Đông Hách cười: "Hay để tiểu đệ đi mua cho đại ca một bao nhé?"

"Không cần." Hoàng Nhân Tuấn nhìn chằm chằm con xe đang lao như bay đằng xa.

Mấy phút sau, Chung Thần Lạc xuống xe, chửi ngay một câu: "Ai làm đấy! Đụ mẹ!"

Hoàng Nhân Tuấn dựa vào cạnh chiếc xe chở hàng, nhìn quần áo bệnh nhân của đối phương: "Đừng ồn ào nữa, mới đập ngất đi lại bị mày gào cho tỉnh hết bây giờ, đúng rồi, có thuốc lá không?"

"Có." Một người khác xuống xe.

Đồng tử Hoàng Nhân Tuấn thoáng chấn động.

"Em..." Khi La Tại Dân nhìn thấy anh thì sững sờ.

Hoàng Nhân Tuấn mặc sơ mi trắng, chất vải rất mềm, có thể lúc đánh nhau đã cởi áo khoác ra, thế nên trông anh lúc này như tấm giấy mỏng dính phất phơ trong gió, gió to thổi cho anh sắp ngã rồi. Máu đông dính trên da và áo, tay áo hai bên không còn chỗ nào trắng mà đều ướt nhẹp máu dính vào người.

"Đưa anh đi." Hoàng Nhân Tuấn phản ứng lại trước, nở nụ cười gượng gạo với La Tại Dân.

Anh cúi đầu nhìn toàn thân mình đầy bùn đất, thấy hơi xấu hổ.

Bẩn quá, cái bầy chó chết này, nếu không phải giết người phạm pháp mà anh còn chưa muốn ăn cơm tù, thì rất có khả năng hôm nay anh đã chém chết mấy thằng.

Anh ra tay có tính toán, chỉ chém vào thịt, huống hồ cũng chẳng chém được mấy nhát, chỉ mải đỡ, chịu thiệt rồi.

La Tại Dân châm thuốc rồi đưa cho đối phương, chạm vào đầu ngón tay Hoàng Nhân Tuấn, chạm vào rồi không muốn buông ra nữa, hắn nắm tay Hoàng Nhân Tuấn kiểm tra vết thương, càng kiểm tra càng kinh hãi.

Có vài nhát dao xém thì chém vào động mạch, còn có một nhát vô cùng nguy hiểm, bị tránh nên gọt mất nửa tấc da thịt.

Mẹ nó.

Sống đến từng này tuổi, lần đầu tiên La Tại Dân thấy căm phẫn, sợ hãi, vừa căm phẫn vừa sợ hãi, thậm chí càng sợ hãi càng căm phẫn.

Nếu chệch một chút thôi, thì người này, cái mạng này, đã bỏ lại tại mảnh ruộng này rồi.

Sợ anh thật sự bỏ mạng trên mảnh ruộng này.

Tay đang run, Hoàng Nhân Tuấn cảm nhận được tay La tại Dân run bần bật, anh ngậm thuốc lá làm giảm bớt cơn đau, tay được La Tại Dân cẩn thận xem xét, khi vén áo lên còn luôn miệng hỏi có đau không.

Máu còn chưa đông nữa.

Hỏi đến mức Hoàng Nhân Tuấn chỉ muốn ôm chầm lấy hắn hôn một cái, sau đó dùng sức giấu vào lòng mình.

"Đây là... kẻ xấu đó hả?" Lý Đông Hách chỉ La Tại Dân hỏi.

"Chậc." Chung Thần Lạc lườm đối phương: "Bớt bớt đi ông."

"Ờ." Lý Đông Hách khẽ ho mấy tiếng.

Tiểu Châu khóc mệt rồi mới đứng lên nói: "Về thôi, về báo cảnh sát."

Chung Thần Lạc nhìn thoáng qua hai chiếc xe chở hàng và con xe Mercedes-Benz dính bẩn của mình: "Nhân Tuấn và bác sĩ La về theo tôi, Tiểu Châu về theo anh Đông."

Đến giờ La Tại Dân mới đưa mắt nhìn đám du côn bị đè xuống đất gần đó, máu văng khắp đất, hắn bắt đầu thấy khó chịu, lúc trước chỉ mải lo lắng chẳng màng đến tình trạng sợ máu của mình, lúc này bước chân yếu ớt, Hoàng Nhân Tuấn ôm ngang hông hắn: "Đừng nhìn, về thôi."

Đang dọn đồ lên xe thì đằng sau bỗng có con xe địa hình chạy tới, ngồi trên ghế phụ là thằng chó chết đeo tràng hạt đuổi theo Tiểu Châu, Hoàng Nhân Tuấn mắt sắc liếc thấy thứ sáng loáng.

Chớp mắt một cái.

Sau lưng anh chợt ấm áp vô cùng.

La Tại Dân đang ôm anh.

Ôm rất nhanh, ôm rất chặt, thậm chí còn hơi hấp tấp.

"Đuổi theo, đuổi theo! Đồ chó chết lợn đẻ, thằng hèn đó chạy vào trong núi rồi." Lý Đông Hách quát lớn với vệ sĩ.

Một chiếc xe chở hàng đuổi theo con xe địa hình đã nát đầu lao băng băng.

La Tại Dân đang ôm anh, Hoàng Nhân Tuấn nghĩ, xương khớp cộm quá, nhưng nóng hầm hập.

"Đỡ một tay, đặt người vào trong xe." Chung Thần Lạc cởi áo ra bọc lấy vết thương cho La Tại Dân.

Sớm biết thế này không nên dẫn theo, đệch, biết ăn nói thế nào, giờ biết ăn nói thế nào đây.

Đầu óc Hoàng Nhân Tuấn ù ù, nhìn thấy có người khiêng La Tại Dân vào xe, nhìn thấy La Tại Dân nhìn mình.

Cứ nhìn lẳng lặng và hơi thất thần như thế, dường như cả hai đều không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Vì đầu xe bị đâm nát nên con xe địa hình kia vừa chạy vừa bốc khói đen, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp, vệ sĩ bắt hai thằng đàn ông quỳ xuống đất, chuẩn bị áp tải lên xe chở hàng.

"Khoan đã." Hoàng Nhân Tuấn nhìn La Tại Dân nói.

"Mau đi thôi, anh ấy bị thương khá sâu đấy." Chung Thần Lạc giục anh.

Đi, là phải đi.

Nhưng còn một chuyện chưa làm.

Hoàng Nhân Tuấn nhặt con dao bên cạnh lên, chẳng mảy may do dự, chém thẳng về phía hai thằng chó chết kia.

Tràng hạt đứt rơi lả tả dưới đất, thằng đó mặt mày dữ tợn, nôn ra mấy ngụm máu tươi, vừa ôm ngực vừa đi nhặt, Hoàng Nhân Tuấn giẫm lên mặt nó, toàn thân anh không hề có hơi ấm: "Mày có đau không?"

"Nhân..." Chung Thần Lạc định ngăn nhưng không ngăn được.

Lý Đông Hách thì dứt khoát chẳng thèm ngăn: "Không chết được." Nhìn sắc mặt Hoàng Nhân Tuấn rồi bổ sung một câu: "Nhưng cũng chẳng sống được bao lâu."

"..." Có lẽ đây là lần đầu tiên bị chém xong còn hỏi có đau không, thằng chó chết bật cười vặn vẹo.

"Tốt." Cổ tay Hoàng Nhân Tuấn dùng sức, hai nhát dao chém đứt mũi thằng đó, nhất thời có tiếng tru tréo vang lên giữa chốn đồng không mông quạnh, Hoàng Nhân Tuấn từ trên nhìn xuống, anh lại hỏi, giọng khàn đặc: "Có đau không?"

"Thần... kinh." Thằng chó chết không nhúc nhích nữa.

Hết chương 09.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#najun