Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong thời gian nằm viện hắn rất ít gặp đồng nghiệp cùng khoa, nằm được hai ngày Tiểu Trương cũng không dám đến nữa. Mỗi lần đến Hoàng Nhân Tuấn lại ngồi trên ghế công thái học nhìn hai người, không chỉ Tiểu Trương bị nhìn đến mức nổi da gà, ngay cả La Tại Dân cũng thấy hốt hoảng, nhiều lần đánh mắt ra hiệu cho cô mà không có phản ứng. Vừa vặn giáo sư Thường đến nói với hắn về ca bệnh gần đây, gặp Tiểu Trương đến xum xoe thì tiện tay xách về tòa nhà khoa Ngoại Thần kinh, mấy ngày sau đó đều không thấy xuất hiện.

La Tại Dân đọc qua một lượt tài liệu mà giáo sư Thường mang tới, vừa đọc vừa thấy vết thương này lành lại chậm quá, có rất nhiều ca bệnh phức tạp hắn không thể đích thân theo, ít nhiều có phần tiếc nuối. Trong số tài liệu giáo sư Thường cầm tới, hắn thấy hứng thú với ít nhất là ba bệnh nhân u não mới nhập viện, đều là những ca nặng, chắc chắn quá trình đưa ra phương án điều trị sẽ rất thú vị.

"Đọc lâu thế em không mỏi cổ sao?" Hoàng Nhân Tuấn dựa vào cửa, hai ngón tay xoa xoa tàn thuốc, đã hút hết điếu thuốc lá thứ tư.

Dạo này không biết thế nào mà trong lòng cứ không được bình yên, nếu nói đến bất an thì hình như mọi thứ đều bình thường, chẳng chỗ nào có vấn đề.

Thế tức là bản thân có vấn đề, anh nghĩ vậy.

"Giáo sư đưa, các bác sĩ cùng khóa đều tham gia vào phương án này, em không tham gia nên phải đọc cẩn thận sách lược của các anh em." La Tại Dân đổi tư thế nằm sấp khác, gần đây dễ tức ngực bí hơi, chắc là vì nằm sấp thời gian dài.

Cuộc đời này hắn chưa từng nằm sấp lâu như thế.

"Liệu ông em có trách anh không?" Hoàng Nhân Tuấn cúi đầu trượt trượt trên điện thoại, độ này vết thương của La Tại Dân đang dần khôi phục, lúc nào cũng đòi ăn thịt.

Đồ ăn trong căn tin bệnh viện không ngon, mùi vị nhạt nhẽo, mấy ngày đầu Hoàng Nhân Tuấn thuê hộ lý mua cơm giúp, anh hộ lý mua cho mỗi người một suất súp miến nấu với cải chua, thịt kho tàu, cà tím xào thịt, ngay từ khi mới ăn anh đã thấy La Tại Dân ăn cực kỳ quặc.

Ăn rất chậm, ăn một miếng lại nghịch điện thoại, lướt WeChat một hồi.

Ăn thêm một miếng, rơi cả thìa.

Rất hay ngẩn người, dường như thứ bày ra trước mặt không phải thức ăn mà là một loại phân không mùi không vị.

Làm cho Hoàng Nhân Tuấn vốn đang ăn ngon lành, tự dưng bị ảnh hưởng bởi dáng vẻ hắn nên cũng không nuốt nổi hết bát cơm.

Trước đây anh thật sự chưa từng nghĩ La Tại Dân lại kén ăn như thế, anh hỏi có phải không thích ăn rau cải, La Tại Dân lắc đầu, anh hỏi thế tức là không thích ăn cà tím, La Tại Dân im lặng lắc đầu, nhìn anh xong lại nhét thêm miếng cơm vào miệng, nói tạm được.

Cái nét mặt nói tạm được chẳng khác nào ăn phải phân.

Hoàng Nhân Tuấn hỏi có muốn ăn vằn thắn không, La Tại Dân liền đặt thìa xuống, nhìn anh chằm chằm, không nói muốn ăn mà cũng không nói chẳng ăn, nhưng ánh mắt đó rất có thần, Hoàng Nhân Tuấn buông bát, xoa đầu Chó Con, chậm chạp xuống dưới đi mua.

"Nhìn ông em có vẻ nóng tính nhưng thật ra rất hiểu lý lẽ." La Tại Dân thấy ông nội mình thực sự rất ngầu, khi hắn nói thẳng với gia đình rằng mình thích đàn ông thì ông nội là người đầu tiên hiểu cho hắn.

Họ hàng thân thích đều thấy sống với đàn ông không ổn, thậm chí hắn còn từng nằm mơ thấy bố mẹ nói với hắn những lời kiểu phải đi vào nền nếp.

Khá nực cười.

Thời điểm đó hắn mới du học nước ngoài về, muốn cùng nhóm giáo sư Thường nghiên cứu khoa học trong nước, thật ra Hàn Quốc cũng được mà Trung Quốc cũng thế, điều hắn muốn chỉ là tận lực giải quyết những ca bệnh phức tạp khó nhằn về não, tinh thần trách nhiệm này là do giáo sư Thường mang lại cho hắn, chứ thật ra lúc mới lên đại học hắn không nghĩ nhiều đến vậy, để lấy được học bổng nên thi thoảng thức đêm ôn bài, vì sở thích đặc biệt mà suốt ngày chỉ vùi đầu vào học tập, đọc luận văn.

Cuộc sống không ngừng tiến về phía trước, thật ra hắn sống rất giống người vô hình.

Không phải cứ đứng trước mặt mọi người mới có cảm giác tồn tại, mà sống thì phải thực tế, phải có cảm giác mỗi bước chân giẫm xuống mặt đất đều để lại ấn tượng.

Có lẽ Hoàng Nhân Tuấn là kiểu người sống có cảm giác tồn tại cực mạnh, La Tại Dân không được trải nghiệm cuộc sống kiểu đang học đại học vẫn chưa tốt nghiệp đã chịu cảnh ăn gió nằm sương, ra bắc vào nam chạy khắp nơi tìm đồ cổ, nhưng hắn nhìn Hoàng Nhân Tuấn thế này dường như có thể thấy được dáng dấp anh ngồi trên đồng cỏ hút thuốc lá.

Dáng dấp của anh rất nồng đậm, rất tươi mới.

"Hôm qua ông em còn bảo dì Trương hầm canh gà đưa đến đây, hỏi em thích nấm hay thích thuốc bắc." Hoàng Nhân Tuấn chợt nhớ ra chuyện này, hôm qua nói với Tiểu Châu mấy vấn đề của công ty, suýt chút nữa quên mất canh gà.

Quên gì cũng không được quên canh gà, ở bệnh viện La Tại Dân chịu đói gầy mất vài cân rồi.

"Nấm." La Tại Dân điều chỉnh tư thế: "Sau lưng em ngứa."

"Hở?" Hoàng Nhân Tuấn vừa tìm trang giao hàng vừa vỗ vỗ gáy hắn: "Ngứa cũng không được gãi, cố nhịn đi, đợi khỏi rồi anh cầm bàn chải cọ cho em."

Cam đoan sạch bong kin kít.

"Anh thổi thổi đi." La Tại Dân ngứa tới nỗi muốn giết người.

"Thổi cũng không được." Hoàng Nhân Tuấn cúi xuống nhìn vết thương của hắn, lúc vén chăn lên ngửi thấy mùi thuốc chống viêm, bên dưới lớp băng gạc đang mọc da non rất nhanh, dần dần hết sưng đỏ, Hoàng Nhân Tuấn nhẹ nhàng sờ xung quanh: "Đau không?"

"... Anh gãi một cái đi." La Tại Dân bẻ khớp xương kêu răng rắc.

"Bảo thổi là được cơ mà." Hoàng Nhân Tuấn đúng thật chỉ thổi thổi, lập tức thấy sau lưng La Tại Dân nổi da gà, được rồi, không thổi nữa, cứ để cho ngứa đi.

"Em chết mất." Khắp người La Tại Dân như có hàng ngàn con sâu đang cắn, mặt hơi hơi co rúm, cắn răng nói: "Anh vỗ nhẹ xung quanh một chút, nể mặt em là bệnh nhân."

Đày đọa quá.

Không chỉ có vết thương đày đọa.

"Anh vỗ khiến em xảy ra chuyện thì làm thế nào?" Hoàng Nhân Tuấn nhíu mày nhìn vết thương, sức tay anh là thứ rất "tâm linh", có những lúc thật sự không khống chế được.

"Anh cứ vỗ chết em đi." La Tại Dân không tài nào nhịn nổi, véo thịt trên người mình.

Hoàng Nhân Tuấn ngược lại buông tay ra, đứng lên nhìn hắn.

"Đừng nghĩ nữa, em nghĩ đến nó mới ngứa còn gì?"

"Không phải." La Tại Dân túm tóc giựt giựt: "Tự nó ngứa đấy chứ, em nghĩ hay không thì nó cũng ngứa lắm!"

Là cái kiểu ngứa và đau như có con kiến chui vào, nếu không gãi sẽ bỏ mạng.

"Yên tâm đi, em có phải bác sĩ không thế, biết rõ mọc da non sẽ như thế nào mà." Hoàng Nhân Tuấn tìm được vài món trên điện thoại: "Ăn gà Cung Bảo nhé?"

"Anh đập cho em một cái còn hơn." La Tại Dân duỗi tay ra sau mông, chuẩn bị nhích lên trên.

BỐP!

Một tiếng vang dội vô cùng, vọng khắp căn phòng, thậm chí lọt cả qua khe cửa truyền ra bên ngoài, làm điều dưỡng trên hành lang sợ hết hồn phải ngoảnh đầu nhìn phòng 604 hồi lâu.

La Tại Dân cũng kinh ngạc.

"Anh..." Bàn tay Hoàng Nhân Tuấn hơi tê, nhất thời đứng bên cạnh giường, bốn mắt nhìn nhau, không biết nói gì.

Chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, anh thấy tay La Tại Dân không ngoan nên muốn gạt tay hắn đi.

Tay vỗ một cái xuống ngay chính giữa mông, nghe độ vang thì có khả năng rất đau, cực kỳ đau.

"Anh đánh em." La Tại Dân nói, giọng điệu khá bình tĩnh, là kiểu người bị hại ngơ ngác nhưng có chút phản ứng nên đang xác nhận sự thật mình bị hại.

"Anh..." Hoàng Nhân Tuấn muốn nói anh có đánh em đâu, anh chỉ định gạt tay em đi thôi, cái chính là tại tay em không ngoan đó.

"Giỏi thật đấy." La Tại Dân rụt tay về, nằm sấp trên đầu giường, ánh mắt hơi vô hồn.

Sóc Lớn giỏi thật đấy, đánh chết hắn đi cho xong.

Sau đó tái hôn, đi mà tìm cái người họ Lý.

"Ừ thì..." Hoàng Nhân Tuấn đang sắp xếp ngôn ngữ, cảm giác trên tay dần chuyển từ tê sang đau, bởi mới nói sức tay anh là thứ rất "tâm linh" rồi mà, lủi tán loạn như con lừa hoang chạy theo gió vậy.

"Anh đánh cũng đánh rồi, sao còn trưng ra bộ dạng tủi thân như thế?" La Tại Dân hết sức nghi ngờ, người bị đánh là ai thế.

Là hắn đúng không!

Người đau cũng là hắn đúng không!

Thế Hoàng Nhân Tuấn anh tủi thân cái gì?

"Anh không chú ý đã..." Hoàng Nhân Tuấn thoáng bối rối: "Hay là, hay là em đánh lại anh?"

Anh đi đến gần La Tại Dân, hào phóng quay lưng về phía hắn: "Đánh đi."

Chuẩn bị sẵn sàng rồi.

Vỗ mạnh một cái nào.

La Tại Dân nhìn sang chỗ khác, thuận tiện còn lườm trắng mắt: "Em đánh anh thì tay em đau, anh đánh em khiến em đau hai lần, anh bắt nạt em là đồ ngốc phải không?"

"..." Hoàng Nhân Tuấn quay lại nhìn hắn nói: "Em cẩn thận ngẫm lại lời mình vừa nói đi."

Lời gì, La Tại Dân trợn mắt nhìn anh, không nhớ ra.

Nhớ ra rồi cũng không thấy có vấn đề.

"Thôi khỏi." Hoàng Nhân Tuấn ngồi xuống, không nói gì mà cười trước: "Em lại trợn mắt với anh thử xem?"

"Ơ này." La Tại Dân không trợn mắt nữa: "Anh đánh em mà còn không cho em trợn mắt với anh?"

"Thì đã bảo em đánh trả rồi còn gì?" Hoàng Nhân Tuấn cốc đầu hắn.

"Đánh trả thế tay em không đau sao?" La Tại Dân tức đến mức ngực phập phồng.

Hơn nữa hắn nhìn sau lưng Hoàng Nhân Tuấn, nhất là từ hông xuống, rất khó khống chế suy nghĩ chỉ đánh một cái, tay đánh thì đánh rồi, lát nữa lại vẫn là chim hắn bị hộ lý hành hạ.

"Em nằm im đi." Hoàng Nhân Tuấn ấn đầu hắn: "Chiều anh lau người cho em, hôi rồi."

Thật ra vẫn ổn, chẳng qua muốn đè La Tại Dân lại thôi.

"Hôi rồi nên anh đánh em?" La Tại Dân tóm tay anh: "Con người anh thật là tàn nhẫn."

"Em càng nói càng đi xa đấy nhá." Hoàng Nhân Tuấn muốn đánh mà không dám đánh, chỉ nhéo mặt hắn: "Đừng gãi sau lưng, chính mình là bác sĩ mà không biết sẽ nhiễm trùng hay sao?"

Hoàn toàn không có tự giác mà một bác sĩ nên có.

"Em muốn." La Tại Dân không đùa nữa.

Hiện tại hắn rất muốn đè người trước mặt xuống gường, cảm giác này mãnh liệt chưa từng thấy.

Lửa đồng nội cháy bất tận, gió xuân thổi tắt lại bùng.

Mạnh mẽ thiêu đốt tim hắn, hai mắt cũng đang rực cháy. Hoàng Nhân Tuấn cứ thế lắc lư trước mắt hắn, đi qua đi lại, động tay động chân.

Nói thật nếu hắn mà không muốn thì đúng là chả phải đàn ông bình thường.

"Em..." Bàn tay Hoàng Nhân Tuấn đông cứng giữa không trung, không biết nói sao.

Bình thường La Tại Dân quậy thì quậy, thi thoảng cũng sẽ nghiêm túc, lúc quậy có chút trêu đùa, đến khi nghiêm túc không còn là trêu đùa đơn giản nữa, nắm tay anh chẳng chịu buông, hai mắt nhìn anh chòng chọc, thật ra cả hai đều không biết mình đang nghĩ thế nào, cũng không biết đối phương đang nghĩ thế nào.

Lòng bàn tay trở nên nóng bỏng, nhất là hôm nay càng bỏng hơn.

Nếu có chút cảm giác, La Tại Dân tự biết điều chỉnh, hôm nay không thể nhịn được, giống như cơn ngứa sau lưng, ngứa kinh khủng, hôm nay hắn rất muốn rất muốn, muốn đến mức có chết một lần cũng chấp nhận.

"Không được." Hoàng Nhân Tuấn đứng lên.

"Ừ." La Tại Dân nhận lời ngoài miệng, nhưng tay không chịu buông, vẫn nắm chặt.

"Em có nắm cũng vô dụng." Hoàng Nhân Tuấn khá bất đắc dĩ lùi ra sau, đâu phải anh không muốn cho, mà La Tại Dân bị thương nên không được, nếu nằm thẳng thì còn ổn chứ hắn nằm sấp thế này chẳng ai làm gì nổi.

"Em nắm một lúc." La Tại Dân cụp mí mắt, nắm một lúc là được.

Ngày đó tay Hoàng Nhân Tuấn từng cầm dao chém, con dao bổ dưa dài nửa mét từ trong tay anh vung ra, bổ thẳng vào người thằng chó chết.

Nhưng đôi tay này nhìn không giống kiểu có sức đặc biệt, trên mu bàn tay có vết bớt màu xanh đen, hồi mới gặp nhau anh đeo một chiếc nhẫn màu bạc trên ngón út, ngón tay không thuộc dạng thon dài nhưng giống trúc, hơn nữa trắng đến mức làm người ta rất muốn dùng tay anh làm chuyện đen tối.

Lại đang nghĩ bậy bạ cái gì vậy! La Tại Dân nghĩ có lẽ mình bị hỏng chỗ nào mất rồi. Thế thì cứ hỏng đi.

Miết mu bàn tay trái xuôi xuống dưới theo vết bớt, bàn tay này có sự dẻo dai, làm người ta cầm mãi cầm mãi, rất giống bắt được cái bóng của anh, bắt được gốc rễ của anh.

"Nắm đủ chưa?" Hoàng Nhân Tuấn dựa vào ghế, trên khuôn mặt thoáng nét cười, thật ra lúc này anh cũng chẳng khá hơn là bao, quả thực đã lâu lắm rồi hai người chưa làm chuyện ấy, từ lần trước đến nhà ông cụ La cho tới hiện tại, hai tuần, mười bốn ngày, hai người chưa một lần chạm vào nhau, nếu còn tiếp tục nhịn có lẽ sẽ sinh bệnh mất.

Không cười nổi, thế nên anh cười có hơi cay đắng.

"Chưa." La Tại Dân tìm đến chỗ hình xăm chữ L kia, sờ qua vuốt lại: "Lúc xăm có cảm giác gì?"

Hình xăm này là sau khi tốt nghiệp cấp Ba anh tìm bạn làm, qua lâu quá rồi thật sự rất khó nhớ được cảm giác, hình như hơi đau, sau đó hơi ngứa, thế thôi.

"Chẳng có cảm giác gì, như bị kiến đốt một phát." Anh nói.

"Không phải xăm mình là dùng kim đâm sao? Anh bị đâm mấy trăm phát mới ra được chữ L?" La Tại Dân không tin kiến đốt có thể thành được hiệu quả như vậy.

Có thể là cảm giác kiến đốt một phát ư?

Phải là ngàn vạn con kiến đốt mới đúng.

"Không đau thật mà." Hoàng Nhân Tuấn rút tay về, sờ sờ mũi, người hơi ngửa ra sau nhìn tường tận La Tại Dân, há miệng ra lại ngậm vào, cuối cùng nhướng mày, nói lời kín đáo: "Ừm em... cái đó có ổn không?"

"Hả?" La Tại Dân cũng bắt chước anh nhướng mày.

"Hả cái rắm, chim em có ổn không?" Hoàng Nhân Tuấn cau mày.

Không nhịn đến mức liệt dương đấy chứ.

"Anh giúp em." La Tại Dân giơ tay: "Bác sĩ bảo em có thể ngồi dậy."

"... Bác sĩ nào bảo thế?" Hoàng Nhân Tuấn nheo mắt nhìn hắn.

"Bác sĩ La bảo thế." La Tại Dân chống đầu lên.

Hai người cùng im lặng trong chốc lát, không biết đối phương đang chờ đợi điều gì, chẳng qua chính mình thì đờ đẫn.

Nếu ngồi lên thì cùng lắm Hoàng Nhân Tuấn chỉ có thể dùng tay giúp hắn, phải tốn rất nhiều sức ôm người ngồi dậy rồi lại đặt nằm xuống. Nhỡ làm vậy động đến vết thương xong phải khâu lại mấy mũi thì làm thế nào?

Không được, có mê trai lú lẫn cỡ nào cũng không được.

Nhưng trong đầu anh còn có một vùng khuất sáng khác đang phát những đoạn phim đen của anh và La Tại Dân trên giường ngày trước.

Mẹ nó nữa.

Phim đen càng ngày càng cuồng nhiệt, dường như anh có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề theo thói quen khi La Tại Dân tiến vào.

Được rồi, Hoàng Nhân Tuấn ngẩng đầu nhắm mắt, đúng là không phải người.

Tắt đi.

"Anh gọi hộ lý vào đây." La Tại Dân nói.

Nói xong tự nằm ngay ngắn, trên mặt còn viết rõ dòng chữ "em rất ổn khỏi cần anh nhọc lòng", hằn sâu vào trong đôi mắt.

Hơi thở thức thời biết điều, thấu hiểu lòng người đó phân tán ra ngoài theo từng lỗ chân lông trên cơ thể.

"Anh ra ngoài trước đi." La Tại Dân nói, duỗi tay với công tắc gọi hộ lý bên cạnh giường, ấn xong rồi mà bóng dáng bên cạnh vẫn không nhúc nhích, hắn nhìn Hoàng Nhân Tuấn: "Lại không chịu đi?"

Lại muốn quay phim chụp ảnh nữa?

Có phải người không thế, thất đức.

Hoàng Nhân Tuấn không nói gì, bấm hủy chuông gọi hộ lý, xoay người đi mấy bước ra khóa trái cửa, phòng bệnh đón nắng, hôm nay thời tiết rất đẹp, Hoàng Nhân Tuấn quay lại nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ, nheo mắt, rất tốt.

"Anh làm gì đấy?" La Tại Dân rụt hơn nửa người vào trong giường, không hiểu.

Song hắn nhìn thấy Hoàng Nhân Tuấn từ từ đến gần, vén chăn của hắn ra, để lộ phần lưng, nắm lấy vai hắn chầm chậm gấp người lại, La Tại Dân kinh hãi từ đầu tới cuối không dám lên tiếng, cảm giác mỗi nơi Hoàng Nhân Tuấn chạm vào đều có lửa dẫn đốt cháy.

Làm gì thế!

Không phải...

La Tại Dân gập đùi phải giữ thăng bằng, nghe thấy Hoàng Nhân Tuấn hỏi: "Ngồi vững không?"

Ngồi vững nhưng mà... La Tại Dân thấy hơi buồn cười, hai cánh tay được Hoàng Nhân Tuấn nhấc đỡ, như ôm chó vậy, hắn vừa giãy giụa rất khẽ vừa đẩy anh: "Anh Hoàng, chú, chú tư, hành vi này dần có xu thế cực đoan rồi đấy."

"Gập chân lại!" Hoàng Nhân Tuấn hô một câu, sau đó giúp La Tại Dân cởi quần.

Anh hành động rất nhanh, đến khi La Tại Dân có phản ứng muốn che chim thì anh đã đi săn thành công, cảm nhận được tay Hoàng Nhân Tuấn đang run, hơn nữa lòng bàn tay nóng rẫy, luồng nhiệt cuồn cuộn không ngừng sắp làm bỏng cả chim hắn rồi.

Nhưng Hoàng Nhân Tuấn ghé mặt đến, thoắt cái cắn môi hắn, thi thoảng có người đi qua đi lại bên ngoài phòng bệnh, mỗi lần có tiếng bước chân ngang qua là hơi thở của cả hai đều dồn dập hơn, La Tại Dân nghĩ cơn kích thích ngày hôm nay không khiến hắn xỉu là tốt rồi, Hoàng Nhân Tuấn sờ soạng bụng dưới của hắn, lại còn cong ngón tay đảo một vòng trên làn da hắn.

Tay kia của anh giữ gáy hắn, xoa gáy và tai hắn chầm chậm từng chút một, không được coi là người có kỹ năng hôn tuyệt đỉnh, nhưng nói một cách chính xác thì chưa từng trải nghiệm tài hôn của người khác nên không có so sánh, chẳng qua Hoàng Nhân Tuấn hôn hắn sắp chảy nước miếng rồi, chắc không tính là xuất sắc đâu nhỉ?

Khi trao đổi hô hấp La Tại Dân thực sự hưng phấn, da đầu tê dại, hạ bộ chậm rãi đứng lên tỏ ý tôn trọng, muốn thứ mềm mại, muốn được ôm lấy, nhắm mắt lại chỉ toàn hơi thở của Hoàng Nhân Tuấn, không khí bị thiếu, cả hai đều có cảm giác chóng mặt, nhưng trong hoàn cảnh kích thích như thế này thì càng chóng mặt càng mất kiểm soát, cánh tay vốn chống trên đầu giường phía sau của La Tại Dân cũng di chuyển, sờ ngực Hoàng Nhân Tuấn.

Xem nhịp tim sao? Hoàng Nhân Tuấn gắng lấy lại chút lý trí, nhưng bàn tay kia không chỉ đơn thuần chạm vào mà sờ ngực phải khẽ bóp một cái.

Hoàng Nhân Tuấn rời khỏi môi La Tại Dân, lau nước bọt, tương đối kinh hãi: "Em đang làm cái đéo gì thế?"

"Hả?" La Tại Dân vẫn hơi mơ màng, nhưng tay bị bắt ngay tại trận nên thấy hơi xấu hổ: "Thì, sờ thôi."

Vãi, Hoàng Nhân Tuấn phì cười, thôi vậy, dù sao cũng đều dê nhau cả, anh chơi chim của Chó Con, không thiệt.

Hiểu được việc đó anh lại cúi đầu cắn môi La Tại Dân, lần này anh cắn môi dưới, La Tại Dân hơi hồ đồ nhưng có phản ứng rất nhanh, hôn nhau là quan trọng nhất, hắn phối hợp cắn môi trên của anh, mới chỉ quét lưỡi qua môi và hàm trên, Hoàng Nhân Tuấn đã không thể làm người bình thường được nữa, anh cảm giác mình sắp biến hình rồi, biến thành ma háo sắc, hôn đến mức chân mềm nhũn, từng dòng điện xẹt ngang trong não.

Sắp xỉu rồi, thôi cứ xỉu luôn đi cho xong.

Chim nhỏ trong tay đã sớm ngóc đầu dậy, Hoàng Nhân Tuấn cảm nhận được nó rất bành trướng, hưng phấn như thể sắp rỉ máu. Hai người rời khỏi môi nhau, anh nắm cằm Chó Con, nghiêm túc cảnh cáo: "Nói trước nhé, anh thật sự không có kinh nghiệm tuốt người khác."

"Em nói trước." La Tại Dân thở hổn hển: "Em cũng không có kinh nghiệm được người khác tuốt cho."

"Ừ." Hoàng Nhân Tuấn vùi đầu bên cổ hắn, bắt đầu chậm rãi vuốt ve chim nhỏ, cảm giác ma sát sắp bùng lửa lên, bàn tay anh run rẩy như cái sàng có hơi bối rối, ngồi thẳng lưng nhìn La Tại Dân: "Em, thấy, thế nào?"

"Rất, tốt." La Tại Dân khẽ cười.

Đau đớn thấp thoáng ẩn hiện đằng sau nụ cười.

Giỏi chịu đựng thật.

Hoàng Nhân Tuấn cúi đầu cắn nhẹ gân nổi bên cổ hắn: "Anh đi lấy đồ bôi trơn."

Tất nhiên bệnh viện không tốt bụng chuẩn bị sẵn gel bôi trơn cho bệnh nhân, thứ Hoàng Nhân Tuấn lấy là hộp sáp dưỡng môi Vaseline của La Tại Dân. Khoét lấy một cục từ trong hộp, đánh tan trong lòng bàn tay, La Tại Dân nhìn mà sững sờ: "Anh có kinh nghiệm thế."

"Câm mồm, hoặc là em đi đái." Hoàng Nhân Tuấn nhanh chóng ngồi xuống giữ đầu hắn.

Không được, không thể dựa vào việc đi đái nữa, La Tại Dân vội vàng ôm eo Hoàng Nhân Tuấn, ôm chặt cứng, cảm giác dính nhớp bên dưới được lòng bàn tay bao lấy, rất nóng, cơn kích thích quanh quẩn tại nơi mẫn cảm nhất, thật ra cho dù không có đồ bôi trơn mà chỉ làm khô, chưa biết chừng hắn vẫn có thể đạt khoái cảm, Hoàng Nhân Tuấn làm chuyện này với hắn, thật sự, tuyệt đỉnh, dùng một cách ví von không mấy thỏa đáng thì cảm giác này như đang bị rải bom nguyên tử liên tục.

Vuốt mấy cái La Tại Dân đã không ổn, không phải xuất tinh sớm không ổn, mà hắn thực sự không thỏa mãn chỉ với dùng tay.

"Hoàng Nhân Tuấn." Lúc này hắn có hơi ngộp thở, đáy mắt như đọng sương mù, chầm chậm bình tĩnh mấy giây, tay trượt từ eo xuống mông đối phương: "Xin anh đấy, em thật sự muốn."

Hết chương 13.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#najun