Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Tại Dân suốt ngày có câu hỏi.

Lần này hỏi cứ như đang công kích người khác, vì có những chuyện càng kìm nén trong lòng thì càng thấy khó chịu.

Hắn cúi đầu nhìn Hoàng Nhân Tuấn, anh không cười cũng chẳng có nét mặt hồi hộp, đang nhìn hắn rất tự nhiên, ý là có gì thì nói nhanh lên. La Tại Dân ôm đầu gối thấy chân đau quá, trong lòng căng thẳng.

Nghĩ đến một vài câu trả lời cho vấn đề này, nhưng khi lên tiếng lại mặc niệm một câu A di đà phật, thật lòng không muốn nghe câu trả lời tệ nhất.

"Hình xăm trên tay anh rốt cuộc là thế nào vậy?"

Hình xăm.

Hoàng Nhân Tuấn không ngờ hắn hỏi như vậy, hay nên nói là không ngờ đêm nay tự dưng lại nhắc đến vấn đề này.

Trước đây anh muốn nói cho hắn biết, là chính hắn không nghe, chẳng hiểu sao hôm nay lôi lại chuyện cũ, Hoàng Nhân Tuấn thấy hơi bất thường, ngồi xổm tê chân nên đứng dậy khỏi mặt đất, nhìn La Tại Dân một lúc lâu mới hỏi: "Em nghĩ sao?"

Em nghĩ hình xăm là ai?

Là người yêu cũ của anh?

Hay một người nào đó anh nhớ mãi không quên?

Em không biết. La Tại Dân đáp lời trong tâm trí, hắn nhích về phía trước dựa vào cạnh giường: "Em không có ý gì cả, chẳng qua em nghĩ lâu lắm rồi cũng không nghĩ ra câu trả lời, chưa biết chừng chỉ là một sở thích đặc biệt của anh, em nghĩ nhiều thôi."

Tốt nhất hãy là em nghĩ nhiều thôi.

"Thế à." Hoàng Nhân Tuấn lạnh mặt nhìn hắn: "Nếu anh nói đây là chồng trước của anh thì sao?"

"Hả?" Chẳng màng đầu gối đau, lưng đau, đủ mọi nỗi đau, La Tại Dân lập tức nhảy bật dậy, mặt dài như cái bơm, há miệng ra không biết nói thế nào, trông bối rối thấy rõ.

"Mẹ kiếp." Hoàng Nhân Tuấn nhấc tay gõ vào đầu La Tại Dân, xắn tay áo lên: "Em nghĩ như thế thật đấy hả!"

"..." La Tại Dân lảo đảo đứng không vững, cắn da chết trên môi: "Em có thể nghĩ thế nào."

Em đã giỏi nghĩ lắm rồi, nếu anh có chồng trước thật, em đành chấp nhận mình số chó, nhưng tuyệt đối là anh lừa đảo kết hôn trước.

"Tạm dừng đã." Hoàng Nhân Tuấn tìm được một điểm đột phá, ấn hắn ngồi xuống giường: "Anh có chồng trước..."

"Ừ, ừ." La Tại Dân dùng ngón tay bịt kín hai lỗ tai: "Anh nói đi."

"Em làm gì thế." Hoàng Nhân Tuấn tức phì cười, không biết từ khi nào anh cũng bị nhiễm từ La Tại Dân, có thể tức đến mức bật cười, trước đây đâu như thế, ngày trước mà nổi giận là giận thật, tuyệt nhiên không hòa nhã dễ gần chút nào, anh đẩy tay La Tại Dân: "Bỏ tay xuống!"

La Tại Dân tránh trái trốn phải, đầu lắc lư, khóe miệng nhếch lên.

"Anh cứ nói đi, em nghe mấy câu tùy duyên."

"Anh hiểu rồi, em thấy anh không sạch chứ gì?" Hoàng Nhân Tuấn đứng tại chỗ, cứ thế nói thẳng luôn, anh biết La Tại Dân nghe thấy được.

Ầm ĩ mãi hóa ra trước đó luôn nghi ngờ anh có chồng trước? Dù có là chồng trước thì anh cũng không ngoại tình, không làm chuyện có lỗi với hắn, gay cũng có kiểu thích còn trinh, không phải trinh nam thì sẽ bị bỏ?

"Em nào có." La Tại Dân buông tay xuống nắm mu bàn tay Hoàng Nhân Tuấn, nghiêm túc nhìn một cách tỉ mỉ, trong lòng ít nhiều cũng hiểu được một vài điều, hắn hỏi: "Rốt cuộc nó có ý nghĩa gì, đừng đùa em."

"Giờ lại nói là đùa?" Hoàng Nhân Tuấn lườm hắn.

"Được rồi, cho dù có chồng trước em cũng không để bụng." La Tại Dân nâng má cười, bày tỏ chân thành.

Cho dù có thì chẳng lẽ hắn giết được chồng trước chắc.

Thế nên để bụng cũng vô dụng.

"Ngồi xuống." Hoàng Nhân Tuấn nói.

"Ngồi rồi." La Tại Dân cực kỳ nghe lời.

"Vì sao em lại hỏi chuyện hình xăm?" Hoàng Nhân Tuấn không vòng vo nữa.

Vì sao lại hỏi, chính hắn cũng không rõ, nếu tay cảnh sát phòng cháy chữa cháy kia là chồng trước của Hoàng Nhân Tuấn thật thì hắn định làm thế nào?

Nếu trong lòng Hoàng Nhân Tuấn luôn có người khác thì hắn còn biết chung sống với anh ra sao.

Hoàng Nhân Tuấn làm tình với hắn, còn nhớ lại quá khứ với chồng trước.

Vậy là anh đang làm tình với ai, với chồng trước sao?

Thế thì chẳng bằng giết hắn đi cho xong.

"Em tỏ tình rồi, anh cũng đồng ý rồi, em nghĩ chúng ta cần phải thẳng thắn." La Tại Dân tự tìm cho mình một lý do nghe có vẻ không quá gượng ép.

"Thế nào là cần phải thẳng thắn, hôm nay anh không thẳng thắn thì em định rút lại lời tỏ tình hay sao?" Hoàng Nhân Tuấn nhìn hắn từ trên xuống dưới.

"Em thấy..." La Tại Dân cố gắng vùng vẫy.

"Mau ngủ đi." Hoàng Nhân Tuấn nói một cách thăm dò.

Đâu phải anh không muốn nói cho La Tại Dân chuyện hình xăm.

Kỳ thực có thể nói, anh cũng muốn nói từ lâu rồi, lần trước khi La Tại Dân nói thích anh là đã rất muốn nói thẳng "thật ra anh yêu thầm em nhiều năm rồi ngốc ạ", chẳng qua không có cơ hội, nếu cố tình nói thì có vẻ quá giả dối.

Anh không thích giả dối.

Lúc này không nói ra trực tiếp là muốn trêu La Tại Dân, cũng là đang tìm một cơ hội.

"Em không ngủ." Ngủ gì mà ngủ, còn chưa nói chuyện xong đâu, La Tại Dân tức gần chết, tức lên là trong đầu hiện ra toàn tiếng Đông Bắc, mà nghĩ đến đây là giọng địa phương của Hoàng Nhân Tuấn làm hắn càng tức, đứng dậy đối chất với Hoàng Nhân Tuấn: "Lần trước anh bảo có thể nói cho em biết, bây giờ lại không thể nói, thế là tại sao, kiểu gì anh cũng phải cho em một lời giải thích chứ."

"Anh cho?" Hoàng Nhân Tuấn rất muốn cười: "Anh cho như thế nào?"

"Mẹ kiếp." Hoàng Nhân Tuấn hoàn toàn bật cười, đặt mông ngồi xuống ghế: "Không phải em muốn biết hình xăm sao?"

"Ừ." La Tại Dân chỉ ừ một tiếng.

"Em nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ đến cùng, chữ L này không thể là La sao?"

Không thể là chính em sao? Hoàng Nhân Tuấn giơ mu bàn tay lên chìa ra trước mặt La Tại Dân, chữ L rất nhỏ ngay bên cạnh cái bớt trên mu bàn tay phải của anh đã càng ngày càng nhạt rồi.

Lộ ra dưới ánh đèn trông hết sức sáng sủa.

La Tại Dân nhìn hồi lâu: "Thế tức là sao?"

Thế tức là sao, hắn không hiểu, rất rối.

L là cái gì?

Bên tai như có con ruồi đang bay vo ve.

Hình xăm là chữ nào ấy nhỉ, miệng Hoàng Nhân Tuấn há ra khép vào, nói cái gì vậy?

Óc hắn như thể bỗng dưng chảy ra ngoài theo hai lỗ tai mất rồi giờ chỉ còn sọ não không.

"Không phải chồng trước." Hoàng Nhân Tuấn cười cười: "Anh chưa từng kết hôn, trước khi kết hôn với em."

Anh vẫn luôn một mình.

Năm đó chẳng mấy chốc là tốt nghiệp, chớp mắt một cái không còn lại gì.

Vài ngày trước tốt nghiệp, lên lớp rất nhiều bạn học chụp ảnh chung với nhau, giáo viên tổ chức một buổi chụp ảnh kỷ niệm tập thể cho lớp, mời chủ quán photocopy ngoài cổng trường tới chụp, lúc ấy anh đứng trong hàng con trai thứ hai, đứng trên bậc thang lớn trước tòa nhà lớp học, tổng cộng sáu hàng người, cả lớp đều có mặt, ngoại trừ La Tại Dân không đến.

Nghe nói có việc không đến được, chẳng rõ chuyện quan trọng thế nào, dù sao khi ấy cũng photoshop thêm bạn học vắng mặt từ ảnh thẻ để giữ tính hoàn chỉnh cho bức ảnh, hiệu quả tương đối mờ ảo.

Giáo viên bận làm hồ sơ nguyện vọng thi đại học, khi chụp ảnh tốt nghiệp là các anh đã thi đại học xong, bình thường người ta chụp trước thi đại học mấy hôm, lúc ấy mới đủ người, nhưng để học sinh giữ nguyên cảm giác căng thẳng nên giáo viên không chịu thả cho ra ngoài chơi đùa, kéo dài đến tận thi đại học xong mới chụp.

Thấy chưa, có người không đến được rồi đấy.

Buổi chụp ảnh tốt nghiệp vào chiều ngày thứ ba sau kỳ thi đại học, học sinh về trường dọn đồ, giáo viên chụp ảnh xong còn bận, kêu Hoàng Nhân Tuấn và lớp trưởng đi rửa ảnh, sau đó thống kê địa chỉ các bạn trong lớp, chuẩn bị gửi cả ảnh cả sổ kỷ yếu về nhà các bạn.

Rửa ảnh thì đơn giản thôi, chỉ có thống kê địa chỉ là không dễ, phân chia công việc, lớp trưởng một nửa, Hoàng Nhân Tuấn một nửa, thống kê đến La Tại Dân, anh hơi khựng lại, nhìn nhìn địa chỉ nhà hắn, dường như đã đứng trước cửa nhà hắn, nhìn thấy có bóng người đi ra.

Địa chỉ của hắn do đích thân Hoàng Nhân Tuấn viết, sau đó gửi cho bên giao hàng, bên trong giống hệt với các bạn học khác, có album ảnh tốt nghiệp, có sổ kỷ yếu của cả khối 12, có huy hiệu lớp của riêng lớp 12A2, có một cái nơ trên đồng phục.

Ban đầu muốn để lại thêm thứ khác nữa, nhưng anh tìm khắp quán cũng không tìm ra nên thêm cái gì mới được, chuẩn bị đến khâu gửi đi rồi lại không cam lòng, bèn cầm bút viết một chữ L ngoài bìa sổ kỷ yếu, tỏ rõ đây là phần gửi cho bạn học La.

Một phần độc nhất.

Có lẽ thứ Hoàng Nhân Tuấn muốn dành cho hắn cũng chẳng có gì cả.

Nếu có thì ở ngay bên trong một nét dọc một nét ngang đó rồi.

Nhất thời không biết nên nói gì, La Tại Dân nhìn chằm chằm mu bàn tay Hoàng Nhân Tuấn, hình xăm và vết bớt nằm sát nhau, rất giống từ khi sinh ra đã có.

Hắn lại nhìn Hoàng Nhân Tuấn, rất lâu không lên tiếng.

Ngoài cửa vang lên mấy tiếng cốc cốc, Hoàng Nhân Tuấn nhìn ra thấy là điều dưỡng kiểm tra đêm đang cầm đèn pin đi đo nhịp tim và nhiệt độ cơ thể cho bệnh nhân, quay đầu lại, lòng bàn tay nắm đến đổ mồ hôi, nếu điều dưỡng đi vào đo nhiệt độ giúp anh có lẽ phải đến bốn mươi độ.

Đầu óc anh cũng mê man.

Sao rồi, chuyện hình xăm nghe ra có vẻ khiến hắn không muốn tin tưởng thế ư?

Hoàng Nhân Tuấn lưỡng lự rút tay mình về, nhìn vào một chỗ nào đó trong phòng ngây người.

Thực ra anh không ngây người thật mà như ngồi phải gai, chút âm thanh rất khẽ anh cũng nghe thấy rõ mồn một, mỗi cái xương nhức mỏi xoay vặn, huyệt thái dương căng đau từng cơn, hô hấp của anh và hô hấp của La Tại Dân.

Anh có thể cảm nhận được cả hai người đều rất cẩn thận.

Cái sự tận lực đó phút chốc bao phủ cả gian phòng.

Mỗi tế bào vận động đều trở nên giằng co, tốn sức, như đang đánh giặc, trước khi tàu chiến của hai quân ngắm thẳng vào tường thành thì đã hạ chiến thư, đang chờ xem bên nào ra tay trước.

Nghĩ đi nghĩ lại, La Tại Dân nghĩ đi nghĩ lại.

Chợt hắn hơi hơi hiểu ra, hỏi: "Anh thích em, thích em, từ cấp Ba đã..."

"Thích em?"

Ừ.

Đúng.

Thích.

Rất thích.

Hoàng Nhân Tuấn giơ tay che mắt, thật khó nói thẳng chuyện này trước mặt đối phương, dù đây chỉ là chuyện nhỏ.

Yêu thầm thôi mà, nào ai chưa từng yêu thầm người khác thời còn trẻ, đây là chuyện thường của đời người. Có rất nhiều lý do giải thích một cách quang minh chính đại, năm mười bảy tuổi khi anh học cấp Ba còn chưa trưởng thành, từng yêu thầm một chàng trai khác.

Nhưng anh thật sự cho rằng hiện tại, ngay lúc này đây, tính mạng cũng mất rồi.

Dường như anh trở nên trong suốt.

Chính anh cũng không bắt giữ được bản thân.

Như tòa nhà mười tám tầng trong giấc mơ bị gió thổi sập xuống.

Cả người cả nhà, toàn bộ sụp đổ.

"Anh..." La Tại Dân bỗng thấy hồi hộp, bỗng cảm nhận được căng thẳng, lúc trước như bị đóng băng, hắn thấy trong đôi mắt Hoàng Nhân Tuấn đọng một lớp sương mù, sương mù dần dà ngưng đọng lại.

"Anh đừng khóc mà."

Em đã ở đây rồi, anh đừng khóc.

"Lại đây em ôm một cái, được không?"

La Tại Dân dang rộng hai tay.

Sớm biết vậy hắn đã không hỏi.

Hai mắt Hoàng Nhân Tuấn đỏ lừ như sắp rỉ máu, giống tên trộm đột nhiên bị bắt ngay trên đường.

Vừa thấp thỏm lo lắng, vừa bó tay hết cách.

"Lại đây."

"Từ bao giờ vậy?" La Tại Dân ôm anh, ôm ôm, dỗ dỗ: "Hồi ấy em chẳng mấy khi đi học, sao anh nhìn thấy em được."

Em sống như một kẻ vô hình, sao anh nhìn thấy em được.

Rất ít khi đến lớp, không có bạn bè, nghe nói giáo viên phân nhóm học tập mà không ai chịu chung nhóm với em, thi thoảng đi học thì mọi người đều thảo luận bài vở với nhau, mình em chẳng có ai để nói.

Ngày ấy tiếng Trung chưa tốt, biết mặt chữ nhưng nói không trôi chảy, từ nhỏ đã học Hán ngữ rồi mà không có ai để giao tiếp nên lớn lên dễ nói lắp.

Ngồi trong lớp có vẻ rất không ăn nhập.

Đôi khi nghe thấy lời bàn tán, nói rằng cái thằng La Tại Dân đó làm màu quá thể.

"Anh không thấy em làm màu sao?" La Tại Dân hỏi.

Phần đông con trai đều ghét kiểu người kỳ quặc chẳng hiểu ra sao như thế.

"Ừ." Hoàng Nhân Tuấn gật đầu, cọ cằm trên vai La Tại Dân: "Em đúng là đại thần ngu ngốc, chẳng có ai không thấy em là đồ giả vờ giả vịt."

La Tại Dân cười đến mức bụng rung rung, hỏi: "Thế mà anh còn thích em."

"Chắc là anh bị hâm đấy." Hoàng Nhân Tuấn thở dài: "Rối loạn ám ảnh cưỡng chế, suốt ngày thấy chỗ em không người ngồi, phiền."

Chỗ ngồi, đúng là không mấy khi đi.

Đột nhiên đầu óc sáng suốt.

"Thế nên là anh cầm cái đầu nhựa giả đặt trên bàn học của em?" Một bàn tay to chầm chậm leo lên gáy Hoàng Nhân Tuấn.

"Cái đấy chủ yếu là vì em không hay đi học, anh đã phân vân rất lâu giữa việc mời người đến lớp đi học thay em với đá bàn em ra khỏi phòng học, cuối cùng vẫn quyết định tìm một cái đầu nhựa bù vào chỗ trống, làm thế đã tốt lắm rồi." Hoàng Nhân Tuấn thẳng người lên nhìn hắn.

La Tại Dân nghe vậy sướng, cứ cười mãi: "Thế có hợp lý không, hả? Đầu anh nghĩ cái gì vậy."

"Còn có thứ bất hợp lý hơn cơ." Hoàng Nhân Tuấn nhanh chóng đè hắn xuống giường: "Anh photoshop ảnh em ngay bên cạnh anh, kết quả em lại bảo không biết anh? Không nhớ được? Giải thích đi xem nào?"

"Em giải thích gì đây."

Em phải giải thích thế nào, cơ bản là không nhận được album ảnh tốt nghiệp.

La Tại Dân cười ngặt nghẽo không hít thở nổi, túm lấy tay Hoàng Nhân Tuấn: "Đừng cù nữa!"

"Giải thích xem vì sao em không nhớ được anh." Anh nói.

Nhìn từ dưới lên trên, La Tại Dân có thể thấy được xương quai xanh của Hoàng Nhân Tuấn, gân nổi bên cổ rất đẹp, lên trên chút nữa là môi, mũi, cuối cùng là mắt, ban nãy đỏ lừ đến bây giờ như đọng sương mù, hắn kéo Hoàng Nhân Tuấn lại, ấn đầu anh vào hõm vai mình, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc sau gáy anh.

Thoải mái, mềm.

Hoàng Nhân Tuấn không dám cử động đầu gối vì đặt ngay trước cậu em của La Tại Dân, vùng vẫy một hồi, anh chống hai tay xuống giường, trầm giọng nói: "Anh muốn đứng lên."

"Không đứng lên." La Tại Dân vuốt lưng anh.

"Tên anh là gì?" Hoàng Nhân Tuấn hỏi.

"Hoàng Nhân Tuấn."

"Khó lắm sao?" Hoàng Nhân Tuấn híp mắt lại, anh cũng chẳng buồn vùng vẫy nữa, húc ngay vào cậu em của La Tại Dân, thả lỏng sức mình, dù sao thì hôm nay có cương anh cũng không chịu trách nhiệm, cứ mặc kệ hết.

"Vì sao khó?" La Tại Dân hơi khó chịu, sượt người lên trên một chút.

"Thế vì sao em không nhớ được?" Hoàng Nhân Tuấn nói.

Chỉ có ba chữ, Hoàng, Nhân, Tuấn, vậy mà cũng không nhớ được?

"Bây giờ em nhớ rồi." La Tại Dân không biết làm sao: "Xin lỗi."

"Vô dụng thôi." Hoàng Nhân Tuấn nói: "Ngày trước không nhớ."

"Sau này em sẽ nhớ." La Tại Dân đuối lý.

"Anh mười bảy tuổi đã ấy ấy em rồi, em hai mươi lăm rồi mới ấy ấy anh." Hoàng Nhân Tuấn nói.

"Cái gì thế." La Tại Dân lật người anh lại, ôm nghiêng: "Ấy cái gì, nói nghe như năm mười bảy tuổi anh đã ngủ với em rồi."

"Cút." Hoàng Nhân Tuấn cũng cười: "Muốn thế thì em cũng phải biết anh là ai từ năm mười bảy tuổi, giờ nghĩ lại nếu khi đó anh ngủ với em, đầu óc em thế này chưa biết chừng thật sự không quên được anh, dù sao cũng là người đàn ông đầu tiên trong đời em."

"Biết sao được, anh đâu thể xuyên không." Giọng La Tại Dân vô cùng dịu dàng.

"Đệch." Hoàng Nhân Tuấn đập một phát vào chăn: "Bây giờ làm luôn, anh muốn "ăn" em."

La Tại Dân ngồi dậy bên mép giường, cười tới nỗi phần bụng co rút: "Anh đừng làm bừa."

"Ai quy định chỉ em mới được chủ động?" Hoàng Nhân Tuấn nổi cơn, túm cánh tay La Tại Dân quật ngã xuống giường: "Trợn mắt nhìn anh nữa thử xem?"

"Đừng quậy!" La Tại Dân túm chăn trùm qua đầu Hoàng Nhân Tuấn: "Đã nói đừng quậy rồi mà cứ không nghe."

"Anh đếm ba tiếng, thả ra, bằng không tự gánh hậu quả." Hoàng Nhân Tuấn hết sức bình tĩnh: "Ba, hai..."

"..." La Tại Dân buông tay ra, lập tức bị ấn ngược trở lại.

Trên mặt viết chình ình mấy chữ nghĩ thông suốt rồi.

"Nói đi, đền anh thế nào?" Hoàng Nhân Tuấn nói.

"Hai mươi lăm trừ mười bảy, tám năm." La Tại Dân ngẩng đầu nhìn anh.

Hai mắt được ánh đèn chiếu vào lấp lánh, ngẩng đầu nhìn anh trong buổi tối trời đen như mực này.

"Em chết muộn hơn anh tám năm, thế được không?"

"Em trù ẻo anh." Hoàng Nhân Tuấn nói vậy nhưng tay không dùng sức, anh ngã xuống giường nằm kề vai bên La Tại Dân, như một cặp song sinh.

"Đâu có." La Tại Dân nói: "Kiếp sau em cũng đền cho anh."

Kiếp sau nữa cũng đền cho anh.

Hết chương 22.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#najun