Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối giày vò nhau đến khi buồn ngủ, Hoàng Nhân Tuấn mệt mỏi đến nửa đêm được ôm nóng cả người, mơ màng cựa mình tiếp tục ngủ, anh không đặt báo thức, ngủ thẳng tới ngày hôm sau khi trời vừa le lói ánh sáng đã cảm giác ý thức bị kéo từ trong mơ ra.

Trong giấc mơ đêm qua xuất hiện Quế Lâm mấy năm trước từng đi, lần đó thầy Lý dẫn anh và Chung Thần Lạc cùng vài sư huynh sư đệ khác đi xa, gọi sư huynh sư đệ cảm giác như đã cả một thế kỷ trôi qua, nghe hết sức xa xôi.

Anh đã không còn nhớ rõ lần đó đi Quế Lâm làm gì, khuôn mặt của thầy trong giấc mơ rất mờ, đoàn người các anh đang tiến về phía trước, mỗi khi chân bước đi đều cảm giác có bức tường cao màu xám chặn lại.

Phải mang theo tâm trạng đâm đầu vào chỗ chết mới có thể thoát ra khỏi đường phố của trấn Kỳ Phong.

Khi các anh gắng hết sức chạy ra khỏi nơi đó, cúi đầu nhìn xuống chợt thấy dưới chân trống không.

Sau cảm giác mất trọng lượng anh liền mở mắt, hình ảnh trong giấc mơ dần tan biến, anh nằm trong chăn nghiêng đầu nhìn ngắm La Tại Dân đang ngủ bên cạnh.

Cảm giác này rất giống như đang xuyên qua xuyên lại trong ảo giác, nằm bên La Tại Dân như thế này là điều trước đây anh từng nghĩ tới. Anh từng nghĩ đủ mọi điều, tưởng tượng thôi đâu phạm pháp, ít nhất khi chạy đi xem hàng cùng thầy, mỗi lần gặp phải chuyện là anh lại nghĩ, không biết hiện tại tên nhóc họ La kia đang làm gì.

Ở Hàn Quốc thì có thể ăn gì, học Y có ngu người đi không.

Đã yêu ai chưa.

Chắc là rồi, nghĩ đến đây anh châm một điếu thuốc lá, sau đó ngồi hút bên bờ ruộng.

Thầy không cho anh động tay đào đồ, mà cũng không đến lượt anh, khi đó các anh em khác đều đi theo, hơn nữa còn có mấy vị tiền bối với thân phận tương đương thầy, cho dù anh muốn động cũng không được, huống chi thầy không cho anh và Chung Thần Lạc chạm vào thứ này.

Sửa cũng được, tự làm hoặc làm nhái cũng được, nếu bảo xuống đất đào đồ thì lại là chuyện khác.

Thầy chẳng thiếu chút tiền cỏn con này không cho động vào, tổn hại âm đức.

Ngày ấy anh nghĩ La Tại Dân có hơi xa xôi, tất nhiên là xa rồi, dù sao tính khoảng cách thì hai người cũng không sống trên cùng một đất nước, xa như thế quả thực anh chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, thời gian đó điều hiện lên trong tâm trí không phải những hình ảnh trong phim đen, cùng lắm chỉ là một cái gáy nhạt nhòa.

Đời này anh từng nhìn gáy của rất nhiều người, nhưng của La Tại Dân thì khác, luôn mờ nhạt không rõ.

Càng mờ anh càng muốn nhìn cho rõ hơn, dần dà lâu ngày trở thành ám ảnh.

Vừa nghĩ đến bóng lưng người ấy là đầu óc đau âm ỉ, sau đó lan ra đau khắp toàn thân.

Nhưng lúc này đây chỉ cần quay đầu có thể nhìn thấy La Tại Dân nằm ngay bên cạnh, cảm giác không chân thực bóp nghẹt anh đến mức hơi cay mắt.

Đây chính là sức hấp dẫn của ngày ba mươi tết ư, sáng sớm thức giấc bỗng thấy thật khác thường, rất nhiều cảm xúc trong lòng trào dâng, anh không biết phải giãi bày ra sao, lúc này đứng lên hút điếu thuốc là xong chuyện.

Mới đặt chân xuống đến dép lê, một âm thanh bí hơi vang lên: "Sớm thế."

Hoàng Nhân Tuấn chống tay xuống giường cố gắng di chuyển thật cẩn thận, không ngờ vẫn đánh thức đối phương, anh hơi ngạc nhiên: "Em không ngủ phải không, dễ tỉnh quá vậy."

"Thói quen ngủ không sâu." La Tại Dân nhấc cánh tay che trước mắt, giọng hơi khàn: "Còn anh thì vì sao lại dậy sớm như thế?"

Nếu đã tỉnh ngủ rồi cũng không cần thiết phải nhẹ nhàng nữa, cẳng chân Hoàng Nhân Tuấn dùng sức, nhảy ngược về giường, sáp đến bên mặt La Tại Dân cắn một cái: "Dậy lên triều thôi Hoàng thượng."

"Gì thế..." La Tại Dân nheo nheo mắt, không được tỉnh táo cho lắm, hoạt động não một lúc mới nói tiếp: "Không lên triều, cái giang sơn rách này ai thích thì cứ lấy đi."

Hoàng Nhân Tuấn đặt mông ngồi trên bụng hắn, chân hơi dùng sức chuẩn bị bật lên nhưng bị trói chặt, hai ngón tay La Tại Dân nắm cằm anh khẽ bóp: "Tính hành thích vua à?"

"Hôn quân ai chẳng muốn giết." Hoàng Nhân Tuấn hất tay hắn ra, cúi người xuống cắn yết hầu trắng bóc của hắn.

"Đau..." La Tại Dân vỗ vỗ má anh, không dám mạnh tay, vỗ trên má chỉ như gãi ngứa: "Thả ra."

"Hôm nay về nhà ông em." Hoàng Nhân Tuấn ngẩng đầu nhìn hắn.

"Anh không muốn đi?" La Tại Dân hỏi rất nhanh.

"Không phải." Hoàng Nhân Tuấn rụt người xuống dưới một chút: "Anh đang nghĩ xem chuẩn bị quà gì mang đi, đến tay không thì không hay cho lắm, dù sao cũng đón tết mà."

"Nếu không thì anh ôm chắt nội về cho ông đi." La Tại Dân nhìn trần nhà, Hoàng Nhân Tuấn sống ở đây rất lâu rồi, không biết hồi xưa đi học mỗi ngày anh dậy như thế nào, giường thật êm ái.

Hồi đại học hắn không dám dùng đệm, thời gian ngủ mỗi ngày rất ngắn, nếu nằm đệm thì không dậy nổi, trái đất có nổ tung cũng muốn ngủ thêm mấy giây.

"Được thôi." Hoàng Nhân Tuấn vừa nhéo vừa bóp bụng La Tại Dân: "Anh để lại cho nhà họ La các em thai đôi ngay đây, mở rộng chân ra nào vợ yêu."

La Tại Dân lập tức ôm bụng: "Em không dễ sinh đẻ, ông em thích thai đôi một trai một gái, chi bằng chính anh mang thai nhé?"

"Xin thứ cho kẻ bất tài này." Hoàng Nhân Tuấn rời khỏi người hắn, chân vừa chạm đất, người phía sau túm cổ tay anh: "Nói thật lòng, anh từng nghĩ chuyện muốn có một đứa con chưa?"

Chuyện này...

Mới sáng sớm ra, không đề cử sử dụng thủ đoạn kích động nghiêm túc, não Hoàng Nhân Tuấn mắc kẹt một hồi, há miệng ra cứ a a a mãi không biết phải trả lời thế nào.

"Được rồi, để sau này nói." La Tại Dân thả tay ra, vén chăn lên, xuống giường theo anh, sắc mặt không có thay đổi.

Xuống giường cầm cốc nước uống cho đỡ khát trước, sau đó cầm điện thoại đọc tin tức, ngồi trên giường sạp quẹt quẹt màn hình, Hoàng Nhân Tuấn quan sát tới vài phút, xác định chắc chắn hắn không giận mới hỏi: "Em muốn có con hả?" Nói xong đứng lên đi mở cửa nhà vệ sinh lấy bàn chải điện, quết một mẩu kem đánh răng bằng ngón tay cái rồi nhét vào miệng.

Từ nhà tắm cũng chính là bồn rửa tay nhà vệ sinh có thể nhìn thẳng ra giường sạp chỗ La Tại Dân ngồi, anh vừa nhìn vào chính mình trong gương vừa nhìn giường sạp, nước chảy từ vòi nước ra rào rào, chỗ nước lạnh chảy hết là trên mặt gương hiện lên một lớp hơi nước trắng xóa.

"Em sao cũng được." La Tại Dân ngồi vắt chéo chân: "Cái chính là phải xem có thời gian nuôi hay không, với cả hình như hiện tại thủ tục nhận nuôi của cặp đôi đồng tính chưa được hoàn thiện lắm."

"Hộ khẩu của em đã chuyển sang đây rồi." Hoàng Nhân Tuấn nhổ một ngụm bọt trắng, vốc nước lên súc miệng nhanh mấy lần, đến khi ngẩng đầu La Tại Dân đã tựa vào cửa nhà tắm, đang chuẩn bị lấy bàn chải đánh răng.

"Nhưng chính sách trong nước cũng chưa hoàn thiện." La Tại Dân vừa bôi kem đánh răng vừa đi vào soi gương cào cào mái tóc ngủ rối bù của mình: "Hơn nữa anh thường xuyên làm việc bên ngoài, ở nhà không có ai, đứa trẻ này lớn lên chẳng phải cô độc lắm sao."

Hoàng Nhân Tuấn hiểu rồi, thế này tức là không muốn nuôi.

Anh nhanh chóng rửa mặt dưới vòi nước, rút khăn mặt bên cạnh lau khô nước, trong đầu đang nghĩ đến chuyện khác, thế nên La Tại Dân cố tình cào anh một cái anh cũng mặc kệ.

Một mình lớn lên.

Anh không có kinh nghiệm với khái niệm này, cũng không biết cảm giác thực sự ra sao.

Nhưng La Tại Dân chính là đứa trẻ tự mình lớn lên.

"Hồi nhỏ em thích nhất làm gì?" Hoàng Nhân Tuấn hiếm khi nào chủ động nhắc chuyện hồi bé, một là đừng nhắc đến chuyện không nên đề cập, hai là nhắc đến rồi cũng không biết đối đáp trả lời kiểu gì.

Lúc này nói ra, anh hơi hối hận.

"Nhỏ bằng từng nào?" La Tại Dân nhổ bọt trong miệng, bôi sữa rửa mặt lên mặt: "Trước năm tuổi em chẳng có ấn tượng gì cả, não còn chưa phát triển hết."

"Thế thì... mười tuổi lúc não phát triển đầy đủ?" Người đang rửa mặt đứng bên bồn rửa tay, đổi sang Hoàng Nhân Tuấn đứng tựa cửa.

"Học bài." La Tại Dân mở vòi nước rửa mặt.

"Chỉ thế thôi?" Hoàng Nhân Tuấn không biết hình dung câu trả lời này thế nào.

Có một chút chân thực trong vẻ qua loa lấy lệ.

"Còn cả yêu đương." La Tại Dân cầm khăn mặt anh vừa dùng xong phủ lên mặt, hít hà mùi, trong đầu hiện lên vô số phong thư màu hồng: "Rất nhiều con gái gửi thư tình cho em."

"Ờ." Hoàng Nhân Tuấn thấy hợp lý, định bụng ghi âm lưu lại bằng chứng, thế là anh hỏi tiếp: "Yêu mấy lần rồi?"

"Anh đoán xem." La Tại Dân kéo khăn mặt xuống lau ngọn tóc dính nước ướt nhẹp.

"Kiểu gì cũng phải đến chục lần." Hoàng Nhân Tuấn nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn.

Em giỏi thế cơ mà.

"Giọng anh nói nghe không tin tưởng lắm, yên tâm về em thật hả?" La Tại Dân nhìn anh chăm chú.

"Không yên tâm." Hoàng Nhân Tuấn nói: "Nhưng tự em khai hết rồi đó thôi."

Anh còn có gì để nói nữa.

"Không muốn nói chuyện với anh." La Tại Dân nghiêng người lách qua anh đi đến tủ đầu giường lục tìm đồ.

"Tìm gì thế?"

"Kem dưỡng ẩm."

"Đấy là cái gì, máy tăng độ ẩm à?"

"Đồ bôi lên mặt, kem dưỡng ẩm." La Tại Dân vỗ vỗ mặt mình, hắn đoán được Hoàng Nhân Tuấn há miệng định nói gì nên tiếp tục nói trước: "Bôi rồi có tác dụng giúp đẹp trai hơn."

"Không." Hoàng Nhân Tuấn dứt khoát xoay người đi xuống nhà: "Anh đi tiễn hai ông bà, em tự tìm đi, nếu không có thì xuống phòng mẹ anh có cả đống mỹ phẩm, chọn đại một hộp mà dùng."

Hơn bảy giờ sáng là ông bà Hoàng đã ngủ dậy chuẩn bị đồ đạc, định ra cửa vào bảy giờ hai mươi, nhưng ông Hoàng tiêu chảy nhẹ, đi vệ sinh đến bảy rưỡi mới ra, bà Hoàng vừa cằn nhằn vừa nhét đồ vào cốp xe, tiện thể còn dặn Hoàng Nhân Tuấn đứng trong sân: "Bố mẹ đi đây, con với Tiểu La đón năm mới vui vẻ, không được gây phiền phức cho ông La!"

"Không đâu." La Tại Dân đang bôi kem dưỡng ẩm lấy được từ phòng khách.

"Tiểu La nhớ giúp bố mẹ gửi lời chúc mừng năm mới vạn sự như ý đến ông con nhé." Trước khi chui vào xe ông Hoàng tươi cười hô to một câu.

"Con biết rồi." Hoàng Nhân Tuấn trả lời, nhìn đuôi xe dần dần rời khỏi sân nhà.

Anh đã sống chừng mười năm tại căn nhà hai tầng này, nằm bên bờ sông, buổi sáng có thể ngắm mặt trời mọc, vô cùng sáng sủa, lúc này mặt trời tròn xoe màu cam đang treo lơ lửng trên ngọn cây ngoài lối đi bộ đằng xa, tia sáng không chói mắt, thoạt nhìn có cảm giác thoải mái, nhất là buổi sáng gió hiu hiu chứ không thổi rát mặt.

Hoàng Nhân Tuấn nhìn mà thấy tâm trạng vui vẻ.

Hai người tìm được mấy miếng bánh mì trong tủ lạnh định làm bữa sáng ăn tạm, bà Hoàng có đặt sữa tươi để trong tủ nhựa ngoài cửa, anh lấy ra chia cho La Tại Dân vừa vặn mỗi người một chai. Nói chuyện phiếm một lát, Hoàng Nhân Tuấn lên tầng thay quần áo, thuận tiện giúp La Tại Dân sắp xếp lại quần áo cần giặt.

Mặc dù sắp xếp có hơi rối.

La Tại Dân đi vệ sinh xong lên tầng, mấy đống đồ chất trên giường, đồ cần giặt hay không cần giặt đều đắp đống trong giỏ, hắn lập tức nhức đầu: "Để đấy cho cháu đi chú tư."

"Không cần, xong cả rồi." Hoàng Nhân Tuấn bỏ cái áo len cuối cùng vào giỏ, quay đầu bê giỏ đi xuống nhà: "Em nghỉ đi, cái này giặt nhanh thôi."

"Để em." La Tại Dân không nhìn nổi nữa, vươn tay ra túm mép giỏ: "Áo len không thể bỏ thẳng vào máy giặt."

Hoàng Nhân Tuấn định nói thế chẳng lẽ phải giặt tay sao, nhưng La Tại Dân đã bê giỏ quần áo đi xuống nhà.

Anh quay về bên giường gập gọn chỗ quần áo còn lại.

Thu dọn đồ của mình xong xếp vào một cái vali, điện thoại đặt trên giường đang sạc, đèn flash bỗng nhấp nháy hai cái ngay sau đó tiếng chuông vang lên, Hoàng Nhân Tuấn ấn quần áo xuống kéo khóa vali từ hai đầu vào giữa, sau khi kéo khóa ổn thỏa mới đứng lên lấy điện thoại.

Tiếng Chung Thần Lạc từ trong điện thoại truyền tới, nói mấy câu về chuyện đi xa, anh đáp lời theo.

"Vậy đặt vé vào lúc đó nhé, anh gửi số thẻ căn cước cho tôi, tôi đặt cùng luôn." Chung Thần Lạc nhắc nhở.

"Mua một vé thôi, mày đừng đi." Hoàng Nhân Tuấn cầm điện thoại đứng cạnh giường nhìn mấy cụ già đang dắt chó đi dạo ngoài đường.

"Gửi số thẻ căn cước cho tôi, mau lên." Chung Thần Lạc nghiến răng nhắc lại lần nữa.

Không nói lại được, Hoàng Nhân Tuấn cúp máy rồi gửi số thẻ căn cước qua cho đối phương, kèm theo một câu: [Lần này mang đồ cẩn thận, đừng để giữa đường gặp chuyện.]

Chung Thần Lạc lập tức trả lời: [Tự lo cho anh đi.]

Buổi sáng anh lái xe cùng La Tại Dân đến siêu thị gần nhà mua quà mừng năm mới, lúc chọn đồ anh thấy hơi áp lực, lần đầu tiên ăn tết cùng nhau, đến nhà mà tặng trà và rượu mua từ siêu thị thì có vẻ chẳng ra sao.

Rất khó chịu.

Giá rượu vang Cabernet Sauvignon lên đến sáu trăm tệ một chai, nhưng chủ yếu phải dùng cùng thịt bò thịt dê thịt vịt mới ngon, cơm tất niên đêm giao thừa nhà ông La chắc hẳn ăn đồ Trung, nhiều rau xanh, uống cái này có lẽ mùi vị không hợp, Hoàng Nhân Tuấn đổi một chai Pinot Noir và Chardonnay lâu năm, ăn đồ Sơn Đông, đồ Tứ Xuyên hay thịt kho tàu đều hợp.

Anh đang định thả hai chai rượu vào xe hàng, La Tại Dân tay không đi loạng choạng từ đằng xa lại, tâm trạng rất tốt: "Rau dưa đằng trước tươi lắm, cải thảo vừa được chuyển đến."

"Trà anh bảo em chọn đâu?" Hoàng Nhân Tuấn cúi đầu đặt hai chai rượu nằm ngang dựa vào nhau để tránh cho lúc đẩy xe lắc lư dễ vỡ.

"Anh mua rượu làm gì?" Một tay La Tại Dân chặn xe hàng như đột kích.

Hoàng Nhân Tuấn hơi khựng lại, quay đầu nhìn hắn: "Anh không biết mua gì làm quà, trong siêu thị không chọn được thứ tốt."

"Đằng trước bán táo xanh 5,9 tệ một cân, mua cân rưỡi là được, ông em thích ăn táo xanh." La Tại Dân đã duỗi tay ôm hai chai rượu lên đặt lại vào kệ hàng.

"Ơ này, như thế có được không?" Hoàng Nhân Tuấn nhíu mày muốn cản cũng không cản nổi, bị cánh tay chuyển rượu xong chen vào đẩy xe hàng đi xa một mét, làm vậy là quyết tâm không cho anh lấy rượu.

"Ông cao huyết áp, bình thường đừng nói uống rượu vang, ngay cả cơm rượu nếp dì Trương nấu cũng không cho ông động vào." La Tại Dân vỗ vỗ vai Hoàng Nhân Tuấn, ôm vai anh đi về khu rau củ quả.

"Vậy thì mua trà đi, mua loại đắt nhất." Hoàng Nhân Tuấn đưa ra lời thỏa hiệp cuối cùng.

Không thể tặng rượu, mạng của ông cụ không chịu nổi giày vò.

"Trà thì tùy anh." La Tại Dân nhịn cười: "Dù sao anh cũng là ông chủ giàu có vung tay một cái chuyển ngay một trăm nghìn tệ."

"Chậc." Hoàng Nhân Tuấn ra sức kéo hắn một cái, cánh tay khoác trên vai anh thoắt cái bị kẹp ngược lại: "Anh tiêu tiền mà không mua nổi thứ tốt à?"

Đáng giận.

La Tại Dân nghĩ e rằng cơ trên bắp tay không cách nào co lại được nữa, mua đồ xong lên xe về nhà ông vẫn còn đau ê ẩm, tê tê.

Thật biết chọn chỗ kẹp.

Kiếp trước hẳn là người giết mổ.

Ba mươi tết hàng năm dì Trương đều về nhà, chuẩn bị sẵn đồ ăn từ sớm, cho dù là vậy vẫn không dám để ông cụ ở nhà một mình nên mời hộ lý chuyên biệt đến chăm sóc, tiền lương gấp đôi, năm nay mời đến một điều dưỡng cao cấp dày dặn kinh nghiệm, Hoàng Nhân Tuấn vào nhà nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ đã rất ngạc nhiên, há miệng ấp úng mãi không biết gọi thế nào, hộ lý do đích thân La Tại Dân mời về, sau khi vào nhà thì chào hỏi giới thiệu: "Đây là bạn đời của em, chị cứ gọi anh ấy là Tiểu Tuấn." Sau đó quay sang chỉ vào hộ lý nói với Hoàng Nhân Tuấn: "Đây là chị Lý, làm việc ở bệnh viện bên khu Thành Đô, rất gần nhà chúng ta."

"Chị Lý chúc mừng năm mới." Hoàng Nhân Tuấn xách đồ, chị Lý ăn mặc khá thoải mái, áo sợi bông màu xanh lam không họa tiết, không có cảm giác xa lạ, mái tóc búi gọn sau gáy, cao khoảng một mét bảy, nhìn trông mắt sáng vô cùng, chưa đợi Hoàng Nhân Tuấn nói xong đã chủ động vươn tay ra xách đồ giùm anh.

"Ngồi nghỉ đi, tôi không giỏi nấu cơm, dì Trương bảo đã đặt sẵn đồ ăn bên ngoài cho bữa tối nay, khoảng bảy giờ sẽ đưa đến." Chị Lý vừa nói vừa đặt đồ lên chốc tủ, cầm mấy quả táo vào bếp rửa.

La Tại Dân lén nói với anh, nếu dì Trương ở đây thì đoán chừng sẽ kiên quyết tự nấu.

"Con chào ông, chúc mừng năm mới, con đến thăm ông đây." Hoàng Nhân Tuấn không chịu ngồi xuống mà cầm quà đặt lên mặt bàn trước mặt ông La.

"Ầy được, tốt, tốt." Ông La cười mặt đầy nếp nhăn: "Tiểu Hoàng đến rồi, sao con còn dẫn cả thằng oắt này về theo thế, bảo nó đi đi."

"Lúc trước còn nhắc con mãi cơ." La Tại Dân dựa vào ghế sofa tặc lưỡi: "Vui buồn thất thường."

"Biến đi, không ai nhắc hết." Ông La quay đầu nhìn chằm chằm tivi, bản tin thời sự đang phát sóng tình hình quốc tế mới nhất.

Bữa cơm hôm nay ăn chậm hơn cả tối qua, mấy ông cháu gắng đợi đến mười hai giờ, đồng hồ đếm ngược năm mới điểm đúng 0 giờ mới nâng cốc cùng uống ngụm nước trái cây cuối cùng. Bước sang tân xuân năm 2020 vào ngay thời khắc này, ngoài cổng khu nhà quây riêng một vùng sân trống để cho đám người mua pháo hoa pháo giấy cùng chơi, vừa qua 0 giờ là tiếng pháo đì đùng đinh tai nhức óc từ ngoài đường truyền vào, từng đợt pháo hoa đủ kiểu nở rộ giữa bầu trời, màu sắc hình thù lung tung, màu đỏ chiếm đa số, tượng trưng cho nguyện vọng đơn giản trong đời mỗi người, đó chính là tiền vào như nước, kiếm được thật nhiều tiền.

Ông La xem pháo hoa một lúc thì kêu buồn ngủ, chị Lý dìu ông lên phòng nghỉ, đi lên tầng rồi lại leo xuống, tìm ra hai bao lì xì đỏ thẫm dưới tấm đệm ghế sofa, nhét vào lòng Hoàng Nhân Tuấn và La Tại Dân, ông cụ buồn ngủ đến mức mắt mờ cả rồi, không nói tiếng nào, quay người về phòng.

Cầm bao lì xì thấy khá nặng, chỉ có điều bên ngoài vỏ bao in hai em bé chúc tết, bình thường là một trai một gái, nhưng cả hai em bé trên bao lì xì của hai người đều có chim nhỏ, xem ra ông La đặc biệt tìm người đặt làm riêng, có thể nói là đã khắc hai chữ "tôn trọng" lên trán.

Hai người nán lại ngoài ban công đến rất khuya, La Tại Dân chợt đập lan can, bảo anh mau ước.

"Ban nãy 0 giờ không ước, bây giờ muộn rồi." Hoàng Nhân Tuấn nhìn đứa trẻ cầm pháo hỏa tiễn chĩa thẳng lên trời.

Pháo đỏ bật nắp bay đi vèo một cái, làn khói xanh xịt ra phần đuôi, bay cao chừng mười mét mới nổ.

"Sao lại muộn, thời khắc đó thần tiên trên trời đều bận tối mắt tối mũi rồi." La Tại Dân chắp hai tay trước ngực, đã nhắm mắt: "Mong sao chúng ta bên nhau dài lâu."

"Tín nữ nguyện mãi không ăn chay." Hoàng Nhân Tuấn nghiêng đầu nhìn hắn, tiếp lời.

"Anh hâm à!" La Tại Dân vừa tức vừa buồn cười, đứng sau lưng anh cầm tay anh lên bắt anh chắp tay trước ngực: "Nói theo em."

"Hi vọng chúng ta, bên nhau đến khi bạc đầu, hạnh phúc đầm ấm, vạn sự thuận lợi."

Hoàng Nhân Tuấn cười ngặt nghẽo như con cá chạch: "Thôi đừng, ngốc chết đi được."

Nhưng cổ tay anh bị nắm rất chặt.

"Anh nói theo đi." La Tại Dân nâng đầu gối huých vào mông anh.

"Được, bên nhau đến khi bạc đầu, hạnh phúc đầm ấm, vạn sự thuận lợi!" Hoàng Nhân Tuấn nói xong nhân lúc cổ tay được thả lỏng thì xoay người lại cắn môi La Tại Dân.

Hai người đứng đó quấn quít vài phút, dường như đã tiêu phí hết toàn bộ thời gian tương lai.

Ban đêm La Tại Dân đi tắm trước, đến giữa chừng hô to ra ngoài cửa: "Em quên cầm quần áo ngủ rồi."

"Thế thì đừng mặc nữa." Hoàng Nhân Tuấn đang quấn dây sạc vào củ sạc.

"Được."

Và thế là La Tại Dân lau nước trên người rồi đi ra ngoài, để lộ cơ thể trần truồng hoàn toàn.

"Chậc." Hoàng Nhân Tuấn đang ngồi bên mép giường, không nói rõ được cảm xúc trong lòng.

Thật sự không muốn đi.

Nhưng người ta không có ý định tán tỉnh, đi một vòng trước mặt anh rất tự nhiên, tự tìm quần áo ngủ mặc vào, leo lên giường chui trong chăn nhìn anh chằm chằm: "Ngủ ngon cục cưng thân yêu."

"Đụ." Hoàng Nhân Tuấn cười ngã xuống giường: "Em học đâu ra vậy?" Anh vừa cười vừa bò qua nắm cằm La Tại Dân.

"Meme đồng nghiệp gửi vào group chat." La Tại Dân nói: "Khu vườn trong đêm."

"Em là cục cưng già rồi." Hoàng Nhân Tuấn ngồi dậy đưa cốc nước ấm trên tủ đầu giường cho hắn: "Uống xong ngủ đi."

"Ừm."

Mười phút sau, Hoàng Nhân Tuấn tắt đèn phòng ngủ, dém góc chăn giúp La Tại Dân, lấy từ trong tủ ra ba lô và vali hôm nay đã chuẩn bị sẵn, đóng cửa phòng thật nhẹ.

Ngủ ngon.

Hết chương 26.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#najun