Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chui từ lều nghỉ nhà Cách Tang ra đã hơn ba giờ chiều, bên ngoài trời quang mây tạnh hoàn toàn, mặt trời lơ lửng bên núi chiếu tia sáng thẳng tới khiến người không mở nổi mắt.

Cách Tang sợ anh lại lạc đường nên nói sẽ dẫn anh xuống núi, Hoàng Nhân Tuấn không từ chối, cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này, nếu phải xuống núi một mình chỉ sợ lòng vòng đến tận khi trời tối.

Cách Tang dẫn anh đi theo đường mới, đường cũ bị cơn mưa mấy hôm trước xối qua, bùn không ra bùn đất chẳng ra đất, đi lại khó khăn. Cách Tang chỉ sỏi đá có thể thấy lờ mờ dưới chân và nói với Hoàng Nhân Tuấn, đường này mới mở không lâu còn chưa nhiều dấu chân người qua lại, phải một thời gian nữa người dê đi nhiều rồi mới dễ nhận ra.

Hoàng Nhân Tuấn gật đầu, hai người không nói thêm. Ban nãy trong nhà đã nói đến khô cả miệng, hiện tại rơi vào im ắng yên tĩnh. Hoàng Nhân Tuấn chống gậy leo núi, hai bên là cỏ dại mọc thành bờ thành bụi, hình như tên là cỏ hợp đầu, có lần Cách Tang kể với anh, cứ rơi xuống đất cát sỏi là có thể sống, mọc thành từng bụi từng bụi, mọc lên còn có tác dụng cố định cát, tránh cho sạt lở đất.

Đường mới không dễ đi hơn đường cũ chút nào, nơi chân giẫm xuống cùng lắm chỉ có thể coi là đường mòn, chìm ngập trong sỏi đá và cỏ dại. Trên đường không cắm cột cờ chỉ dẫn, lúc này còn có gió nổi lên, thổi cho đầu tóc Hoàng Nhân Tuấn tán loạn, chẳng mấy chốc đã mờ hai mắt, nếu không phải có Cách Tang đi trước mở đường thì thật sự không có chỗ đặt chân.

Đi chừng hơn một tiếng, Hoàng Nhân Tuấn mới lờ mờ nhìn thấy tảng đá nghỉ chân lúc leo lên. Xem như đã trở về đường chính, Hoàng Nhân Tuấn hít thở sâu, đường xuống núi thường khó đi hơn lên núi, chân rã rời. Anh ra hiệu với Cách Tang, dừng lại lấy chai nước trong balo ra uống ừng ực mấy ngụm.

Nơi đây đã có thể miễn cưỡng nhìn thấy nhà cửa dưới núi. Cách tầng tầng lớp lớp sương mù còn thấy được khói bếp của một gia đình bay thẳng lên trời. Nói thật lòng Hoàng Nhân Tuấn hơi đói, anh lại uống một hớp nước, đang nghĩ lát nữa xuống núi phải đi ăn một bữa với Chung Thần Lạc trước mới là chuyện quan trọng nhất.

Nghĩ đến đây, cũng đã vài ngày La Tại Dân không liên lạc rồi. Mấy ngày qua vừa ngồi tàu hỏa vừa leo núi, sóng điện thoại yếu xìu đến tội nghiệp, gọi điện thoại cũng không nổi. Tin nhắn đứt quãng rất khó nhận được, anh đoán chừng La Tại Dân sắp sốt ruột phát điên rồi.

Nhưng anh về ngay bây giờ đây, Hoàng Nhân Tuấn nghĩ. Anh không muốn ở lại nơi chết tiệt này thêm nữa, có lẽ tối nay không bắt kịp tàu hỏa, chỉ có thể kéo dài đến ngày mai bắt chuyến sớm nhất về Lạp Tát rồi tính sau. Điều đau đầu là chuyến bay về không có đường bay thẳng mà phải quá cảnh ở Tây An, lại muộn một ngày.

Đau đầu. Hoàng Nhân Tuấn rút bao thuốc lá ra, bật lửa bật mãi mới lên lửa, anh đưa cho Cách Tang một điếu, đối phương xua tay nói hút không quen.

Hoàng Nhân Tuấn không gượng ép, anh cất bật lửa vào balo, rít một hơi thật sâu, từ khi rời khỏi nhà La Tại Dân là chưa từng động vào thuốc của mình, sốc độ cao hành cho đau đầu, vừa nãy nghỉ cả buổi trong lều, Cách Tang lại pha nước cây rễ vàng cho anh uống, giờ mới từ từ tỉnh táo hơn.

Trước khi đến anh muốn làm rõ về cái chết của thầy Lý, sau khi làm rõ sẽ truy tìm hung thủ, hiện tại nghĩ lại anh rất muốn cười, đúng là một chuyện thực nực cười. Hoàng Nhân Tuấn thấy có lẽ mình cũng không phải người có đủ kiến thức pháp luật, chuyện của thầy Lý đến đây thôi anh không muốn hỏi tiếp nữa, Đạt Ngõa chưa nói hết câu cuối cùng nhưng anh có thể đoán được, đầu đuôi câu chuyện cứ như thước phim điện ảnh vụt qua trước mắt anh, hình ảnh nhìn rõ hay không rõ đều trở về với cát bụi, hóa thành đất vàng trên Khắc Nhĩ Thanh.

Vợ của thầy Lý là Trương Kiến Phương, Hoàng Nhân Tuấn và các anh em đều gọi là chị Phương, chị Phương và thầy Lý không đăng ký kết hôn vì chị Phương cũng là người không có giấy tờ tùy thân, nghe đâu bị bán đến núi Đại Lương làm gái, chị Phương làm tiếp rượu trong quán hát, khách uống bao nhiêu thì được trích hoa hồng bấy nhiêu, thầy Lý thường xuyên lui tới, ngày nào họ đào đồ rồi giao cho gã trọc lấy tiền xong đều đi tìm chị Phương, thầy Lý bước vào chỉ gọi chị tiếp rượu, gọi thêm vài chai rượu quý mà chị Phương không bán được, về cơ bản toàn rượu giả, uống hai chai đã khiến cả đám Hoàng Nhân Tuấn sốt rét.

Chuyện của thầy Lý và chị Phương cứ kéo dài mãi, Hoàng Nhân Tuấn nghe được sư huynh đến từ Hồ Nam có nói: "Thầy Lý muốn mua nhà cho chị Phương, chuyển đến Na Khúc ở, gã trọc không chịu, cãi nhau mấy lần liền." Khi đó anh cho rằng chuyện này thì có gì mà phải cãi cọ, chuyển đến Na Khúc rất gần Khắc Nhĩ Thanh, Đạt Ngõa xuống núi sống cùng họ cũng khá tiện, nói thật thì núi Đại Lương không thể bằng được Na Khúc sau khai phá, sư huynh nói chị Phương không muốn.

Khi đến quán hát ăn mừng Hoàng Nhân Tuấn thường ngồi ngoài cùng, mấy người ngồi giữa thích chuốc rượu nhau, anh không đọ được nên chỉ có thể ngồi bên nhìn mọi người làm khùng làm điên, anh từng nghĩ chị Phương thật kỳ quặc, ở chung với thầy Lý cũng chẳng có chỗ nào không giống với khách khác, bảo chị hát liền hát mấy câu "Sai, sai, sai, đều là lỗi của em" với cả "Em như con cá trong hồ sen của anh", mỗi lần hát một tông giọng lạc lên lạc xuống, mọi người đều nhịn cười, không nhịn được thì bắt đầu tán phét chém gió, chỉ có thầy Lý mê đắm, còn nói với mọi người: "Hát hay thế cơ mà, cười cái gì mà cười!" Sau đó đưa mắt ra hiệu cho Hoàng Nhân Tuấn đến xoa dịu bầu không khí, nhưng Hoàng Nhân Tuấn cũng cười. Chị Phương hết cách đành nói mình tự phạt ba chén.

Mỗi lần đi hát xong thầy Lý không về cùng mọi người mà đi thuê phòng, chị Phương sẽ dẫn ông về phòng trọ của mình, đôi khi Hoàng Nhân Tuấn thấy hai người này nhìn như đôi vợ chồng son, chẳng biết chị Phương có tiếp đàn ông khác không, nhưng thầy Lý có thể đến nhà chị, có thể ăn cơm chị nấu, thậm chí chị còn cãi nhau với ông chủ đòi trả rượu vì thầy Lý, cộng hết những chuyện đó lại Hoàng Nhân Tuấn nghĩ thế nào cũng không hiểu vì sao chị không chịu theo thầy Lý đến Na Khúc.

Chuyện này không đến lượt anh nghĩ, thẳng đến khi Đạt Ngõa nói Tang Cát thích chị, chị bảo ông đi đâu thì ông đi đó, chị có bệnh, Hoàng Nhân Tuấn đoán là bệnh lây qua đường tình dục, chẳng qua không nghiêm trọng, nếu không cũng chẳng thể làm những chuyện đó với thầy Lý, để chữa bệnh của chị phải tốn mấy trăm nghìn tệ, trong tay thầy Lý có tổng cộng hơn hai trăm nghìn tệ, gã trọc bảo chia đôi năm năm nhưng lần nào cũng nói đồ họ đào lên rất kém nên không đáng tiền, thầy Lý còn phải chia tiền cho các anh em, cứ mãi như vậy thật ra cũng chẳng tích cóp được bao nhiêu, nếu đến Na Khúc mua nhà còn phải lo cho cuộc sống về sau, bệnh của chị Phương cần đến bệnh viện tại thành phố lớn để chữa, thầy Lý lo lắng đến rụng hết cả tóc.

Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn phải tự mình bán hàng mới được.

Lần cuối cùng đi đào mộ ông cũng trở thành tên vô lại, nhân lúc trời tối giấu gã trọc trộm một cái bình ngọc trắng, trong mộ chắc hẳn có thứ đáng tiền hơn, ai ngờ từng bị trộm một lần rồi nên anh em của gã trọc đều chẳng thu được lợi lộc gì, nhặt nhạnh mấy đồ vặt vãnh rồi về, đi đến nửa đường thầy Lý nói gia đình có chuyện cần về nhà một chuyến.

Ông đi theo đường cũ trở về vườn rau bên cạnh mộ huyệt, đào đồ mình giấu, đến lúc này mọi việc đều rất thuận lợi, không ai nghi ngờ ông, thậm chí gã trọc còn chuyển cho ông hai mươi nghìn tệ gửi lời hỏi thăm người thân.

Rắc rối xảy ra trong quá trình bán hàng, thầy Lý là người của gã trọc, khi ấy cả chợ đều biết, bởi thế ông nghĩ mình không thể ra mặt, dự định gọi một thanh niên tay ngang đi bán giúp ông, cứ nói là của tổ tiên để lại, kết quả thanh niên cầm đến chợ đồ cổ dạo một vòng đã có người chặn, khi được hỏi giá, thanh niên báo cái giá mà thầy Lý áng chừng thế là bị giữ hàng, Đạt Ngõa không kể rõ nhưng Hoàng Nhân Tuấn đoán được đại khái đám người đó nóng ruột ra mặt, chỉ hận không thể đánh chết thanh niên rồi cướp bảo bối miễn phí.

Thanh niên thấy thái độ đó thì cực lanh trí, không vội bán, quay về kể lại chuyện này cho thầy Lý nghe, nói chắc chắn thứ này không chỉ đáng giá năm trăm nghìn tệ, ít nhất cũng phải cả triệu tệ trở lên, thầy Lý bàn với thanh niên, quyết định tìm người mua mới, qua vài ngày đám người trong chợ không thấy quay lại thì hiểu thanh niên đi tìm người khác rồi, thế là đơm đặt đưa chuyện lan truyền việc này ra ngoài, truyền đến tai gã trọc, đầu óc gã trọc rất nhạy, liên hệ với chuyện ngày trước anh em của mình đến Tây An đào mộ chỉ đem về được ít đồ tàn tạ, mới qua mấy ngày đã xuất hiện một bình ngọc trắng, giỏi thật, thằng ngu cũng suy ra được đầu đuôi ngọn ngành.

Điện thoại của thầy Lý suýt chút nữa bị gã trọc gọi cháy máy, vừa kết nối gã trọc lập tức kêu ông cút, giao đồ ra, ở trong giới này mà làm tên vô lại thì chỉ có đường chết, gã trọc nể tình thầy Lý đáng thương nên không đòi mạng ông, nhưng về sau đừng hòng mong làm nghề này nữa. Vất vả lắm thầy Lý mới tìm được người mua, đưa ra giá một triệu hai, lúc này gã trọc lại đuổi tới, nhằm đánh lạc hướng nên thầy Lý tung tin cho gã trọc là đồ nằm trong tay học trò của ông, thầy Lý có hơn chục học trò, phân tán khắp trời nam đất bắc, cho dù gã trọc muốn tìm cũng không thể duỗi tay dài đến thế, thật ra chỉ cần rời khỏi núi Đại Lương là gã trọc chẳng còn mạng lưới quan hệ.

Đồ rơi vào tay Hoàng Nhân Tuấn, thầy Lý nói chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ thì đừng mở ra, Hoàng Nhân Tuấn dư tiền ăn uống tiêu sài, không thiếu mấy đồng tiền đó, các anh em khác có người từng ngồi tù, có người nhà nghèo kiết xác, thế nên giao cho Hoàng Nhân Tuấn là đáng tin nhất, đảm bảo nhất, thầy Lý nghĩ mình tung tin giả rồi tự đi bán hàng thật, gã trọc cũng đã nói không lấy mạng ông, bởi vậy chó cùng rứt giậu mới lái xe đi giao hàng cho người mua, trên đường bị gã trọc đâm chết ở Trường Giang.

Gã trọc chẳng buồn nhiều lời với ông, sau khi đâm chết thì vớt lên lục soát, kết quả không tìm được gì thật, bấy giờ mới bỏ qua, bốn năm sau đó các anh em của Hoàng Nhân Tuấn dần dần mất liên lạc, trong đó phần nào có thủ đoạn của gã trọc, có lẽ Trương Thanh Sơn là người do gã trọc gọi đến thăm dò tin tức, cũng nhờ Phác Chí Thành cầm ghế phang cho một phát khiến cậu ta chết khiếp, bên phía gã trọc mới có phần kiêng dè, không dám trực tiếp xông đến đập phá.

Sau khi nghĩ thông suốt cặn kẽ chuyện này Hoàng Nhân Tuấn chỉ muốn về nhà, anh ở đây chịu đựng lâu quá rồi, đến mức hiện tại bỗng trở nên trống rỗng.

Hai tin nhắn cuối cùng của La Tại Dân vẫn chưa load được, WeChat có thông báo màu đỏ, bấm vào màn hình vẫn dừng lại ở hôm qua. Cách Tang vừa tiễn anh vừa chỉ hướng xuống núi cho anh, hai người chậm rãi hút thuốc, nói về hậu sự của Đạt Ngõa.

Cách Tang còn hỏi: "Cậu còn đến không?"

Hoàng Nhân Tuấn nhả ra một làn khói lắc đầu, anh nói không biết, nhưng sẽ nhớ nơi này.

Cách Tang không hỏi gì thêm.

Hoàng Nhân Tuấn chưa nghĩ ra được hàng thật đã đi đâu, bị nước cuốn trôi rồi hay cơ bản không mang theo. Nếu không mang theo thì để lại ở đâu, người mà thầy Lý tin tưởng, Đạt Ngõa, hay chị Phương? Không biết.

Nghĩ những chuyện đó cũng chẳng có tác dụng, Hoàng Nhân Tuấn lại nhìn điện thoại, tin nhắn của La Tại Dân vừa load được, hai câu: [Khi nào về.] [Em muốn nói chuyện với anh.]

Hai câu này dường như phút chốc đè nặng trái tim Hoàng Nhân Tuấn, anh vội vàng trả lời: [Lập tức, đang trên đường xuống núi rồi.]

Anh còn muốn nói em đừng giận. Nhưng nói vậy quá khinh suất, có thể sẽ khiến đối phương giận dữ hơn.

Dù sao mỗi lần anh giận mà có người nói với anh đừng giận, cảm giác chẳng khác nào lúc đi đại tiện có người nói hãy nhịn đi, cơn giận sẽ bốc lên nghi ngút trên đỉnh đầu.

Hiếm thấy nhận được tin trả lời, điện thoại cầm lên rồi nhưng lần lữa không được bật sáng, La Tại Dân nhìn chằm chằm tên ghi chú lóe lên trên màn hình, day day huyệt thái dương, gần đây hắn lại đau đầu, có thể vì uống thuốc ngủ nhiều, tinh thần hư nhược, có vài lần nghe thấy ảo giác, dẫn đến ban ngày thì buồn ngủ còn ban đêm thì mất ngủ.

Hắn mới xuống dưới nhà rót cốc nước, lúc này đang cầm điện thoại lại bắt đầu chóng mặt, ngồi xuống nghỉ một lát mới mở WeChat, tin nhắn của Hoàng Nhân Tuấn, nói đang trên đường xuống núi rồi. "Bụp!" Điện thoại bị úp xuống bàn, mặt kính công nghiệp vỡ ra một mẩu, hắn cầm cốc lên uống nước, không ngờ sánh ra đầy đất, rút mấy tờ giấy ăn phủ trên nền nhà.

Giấy ăn dần ngấm nước ấm, hắn nhìn chốc lát rồi quay ra nhìn điện thoại.

[Lập tức, đang trên đường xuống núi rồi.]

Hoàng Nhân Tuấn gửi cho hắn một câu như vậy.

Nói thật lòng hiện tại đầu óc hắn trống rỗng, mấy ngày trước lo lắng cháy sạch rồi.

Sáng sớm mùng một tết, sáu giờ hắn đột ngột giật mình tỉnh, vốn dĩ chất lượng giấc ngủ của hắn không tốt, giấc mơ tối hôm trước khiến hắn hốt hoảng không thôi, nhưng khi ngủ dậy thì chẳng còn nhớ được rốt cuộc đã nằm mơ thấy gì. Trên giường chỉ có mình hắn, La Tại Dân vô thức sờ sang nệm bên trái, lạnh.

Mới sáu giờ sáng, nhưng nghĩ đến cốc nước uống trước khi đi ngủ, sợ là Hoàng Nhân Tuấn chạy thật rồi.

Tâm trạng La Tại Dân suy sụp có hơi đột ngột, quan trọng là hắn không hiểu nổi vì sao anh phải chuồn đi như gián điệp thế, có chuyện gì nói với hắn rồi cùng nhau giải quyết không hơn sao, có cần phải cho uống thuốc ngủ không? Khi uống La Tại Dân còn nghĩ anh thật chu đáo, tưởng anh muốn để hắn ngủ an ổn hơn vì đêm giao thừa người ta đốt pháo rất nhiều.

Kết quả lại thành ra như vậy.

Trừ phi chuyện này nói ra nhất định hắn không đồng ý.

Suy đi nghĩ lại, La Tại Dân gọi điện thoại cho mẹ Hoàng Nhân Tuấn, nói chuyện từ sáu giờ đến bảy giờ, ông Hoàng cũng giúp một tay tìm nơi con trai nhà mình có khả năng đi.

Mấy người dùng cạn trí não vẫn không đoán được vị trí cụ thể ở Tây Tạng từ những thông tin Hoàng Nhân Tuấn để lại, giấu giỏi thật sự.

Thế nên sốt ruột, khi phát hiện không cách nào đi tìm người mới bắt đầu sốt ruột, La Tại Dân gọi điện thoại cho Chung Thần Lạc, gọi cả cho Hoàng Nhân Tuấn, đồng loạt đều không ai nhận, gửi tin WeChat cũng không trả lời, hai người đó như bốc hơi khỏi nhân gian, bỗng dưng mất tăm mất tích.

La Tại Dân nói với ông nội chuyện này, ông nội gọi điện thoại cho lão chiến hữu ở Tây Tạng hỏi gần đây có biến động gì không, lão chiến hữu bảo rất an toàn, không có vấn đề, nhưng hỏi kỹ hơn lão chiến hữu cũng ngây ra, người ta nào phải Đại nội mật thám Linh Linh Cẩu, sáu bảy mươi tuổi rồi không có khả năng đích thân đi tìm người, huống chi Tây Tạng rộng bạt ngàn, chỉ riêng lượng du khách đến Lạp Tát mỗi ngày cũng tới mấy trăm nghìn người, điều tra kiểu gì.

Bận việc mấy ngày, La Tại Dân chưa từng chợp mắt, thậm chí còn tìm đến bạn cũ học đại học chuyên ngành máy tính hỏi có thể xác định vị trí dựa vào điện thoại được không, người ta nói đại ca hiểu lầm rồi, tôi chỉ là một lập trình viên làm việc với những con số chứ không phải thám tử tư.

Mấy ngày tiếp theo nghĩ hết mọi cách, La Tại Dân vẫn quyết định mua vé máy bay đi Tây Tạng, đến Lạp Tát trước, cùng lắm vừa hỏi vừa tìm, cầm ảnh dán thông báo tìm người. Còn chưa đặt chân lên máy bay thì rốt cuộc cũng nhận được một lần trả lời tin nhắn của Hoàng Nhân Tuấn.

Một bức ảnh, bầu trời đầy sao.

Thế là át hẳn hơn trăm tin nhắn trước đó của hắn, lúc ấy La Tại Dân đang thu xếp quần áo, còn nghĩ báo cảnh sát trước hay thế nào bây giờ, Hoàng Nhân Tuấn liền gửi cho hắn một bầu trời đầy sao.

Hắn đặt quần áo xuống, ngồi dưới đất không biết nên miêu tả cảm giác lúc này thế nào, cứ như một trò đùa, đùa đến mức này, chuyện gì đáng để anh chạy đi nơi khác vào ba mươi tết, nhà cũng không cần.

La Tại Dân nghĩ mình thật sự không hiểu, không hiểu Hoàng Nhân Tuấn đang nghĩ cái gì.

Mà cũng giận.

Giận tới mức tim co thắt.

Nhìn bức ảnh, tâm trạng khá hơn, ít nhất chứng tỏ người vẫn an toàn. La Tại Dân rút mấy tờ giấy ăn lau khô nước hắt dưới sàn, trả lời tin nhắn Hoàng Nhân Tuấn.

[Mẹ anh lo lắng lắm đấy, về thì nhớ đi thăm bà.]

Tiếng tin nhắn kêu "tinh", Hoàng Nhân Tuấn vừa đi vừa đọc, đầu mày lập tức nhíu lại, câu này nói thật cứng rắn.

Đang định trả lời tin nhắn, đằng trước bỗng có âm thanh brừm brừm, mấy chiếc xe máy chạy theo đường núi đến cực nhanh, trên xe có một người Hoàng Nhân Tuấn thấy quen, đội mũ đen, ánh mắt nhìn thẳng vào anh chòng chọc.

Cách Tang không biết bọn chúng, tưởng là xe chở hàng địa phương, vẫy vẫy tay về bên trái ý bảo đường hẹp, đợi hai người đứng sang bên nhường đường cho xe qua trước, nhưng đối phương không phản ứng, Cách Tang đang định vòng qua chúng đi tiếp, không ngờ tên đội mũ đen rồ ga khiến âm thanh brừm brừm vang to hơn cứ như sét đánh, cũng chẳng nói có nhường đường hay không, trực tiếp xông thẳng về phía hai người.

"Lùi ra sau!" Hoàng Nhân Tuấn cảm giác đầu mối rất bất thường, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, thực ra trong lòng vô cùng kinh ngạc, chỉ tiếc không kịp nghĩ nhiều, anh nhào về phía trước, cấp tốc kéo Cách Tang sang một bên, hai người nặng nề ngã sát mép dốc núi cao vút, trong đầu ù ù, Hoàng Nhân Tuấn ngẩng lên nhìn chiếc xe máy làm đất cát tung bụi mù đang quay đầu gấp rút xông lại đây.

Hết chương 31.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#najun