Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi mãi không thấy tin nhắn trả lời, tiếng chị Lý từ ngoài cửa truyền vào: "Xuống ăn cơm thôi, chị có hấp tôm nõn trứng gà, ông nói cậu thích ăn món này."

"Cảm ơn chị Lý." La Tại Dân đứng dậy khỏi ghế, xương khớp như trở nên nặng nề hơn, đi lại cũng tốn sức.

Đồ ăn trên bàn vừa được xới ra, có mấy món bình thường thích ăn, ánh mắt cứ nhìn đĩa sườn xào chua ngọt, đây là món ăn rất tâm linh, từ nhỏ hắn đã thích ăn, ông La hiểu rõ điều đó, nếu không cũng sẽ không đặc biệt gọi giao hàng đưa đến đây để kích thích khẩu vị cho hắn, nhưng từ khi ăn sườn xào chua ngọt do Hoàng Nhân Tuấn nấu, dường như anh bỏ thêm thuốc phiện nên ăn một lần là nghiện, ăn đồ người khác nấu cứ cảm giác không vừa miệng.

"Đừng chau mày nữa, nhìn trông còn già hơn cả ông." Ông La chỉ đồ ăn trên bàn: "Ăn nhiều vào, chuyện của Tiểu Hoàng chưa có tin tức con đã chết đói trước rồi."

"Con biết ạ." La Tại Dân cầm đũa lên gắp một miếng sườn, lớn bằng từng này vẫn phải để ông nội lo lắng chuyện ăn uống, thật không hiểu chuyện, nhưng miếng sườn này chẳng ngon chút nào, quá chua, nếu Hoàng Nhân Tuấn nấu thì anh sẽ cho thêm nhiều đường.

Hai ông cháu ngồi ăn cơm cùng nhau, trên bàn ăn không có tiếng nói chuyện, hồi nhỏ vừa về Trung Quốc, La Tại Dân không thể thích nghi hoàn cảnh nơi đây, vì bố mẹ và ông La thuộc hai kiểu người khác nhau, nhất là mẹ hắn, một người có tính cách hoạt bát sôi nổi, trong bữa ăn hầu như lúc nào cũng tranh cãi với bố, về vụ án nào đó, về điều luật nào đó, La Tại Dân được hai người nói nhiều nuôi lớn đến khi năm sáu tuổi, đã quen bầu không khí nhộn nhịp tưng bừng, đột nhiên về nước sống cùng ông nội nói cười thận trọng, buổi tối hắn có thể bị sự yên tĩnh đó dọa sợ mất ngủ.

Sang đây đi học tiếp xúc với người mới, khắp phố phường đường sá đều là tiếng Hán, trong đầu chỉ nhớ được mấy câu tiếng phổ thông giao tiếp hàng ngày vì thi thoảng nói chuyện với bố mẹ, nhưng người Đông Bắc thực sự nói chuyện siêu nhanh, hắn nghe từ đoán ý, chẳng khác nào trẻ em tập nói.

Thói quen sinh hoạt trở thành một vấn đề lớn, bảo hắn ra cổng khu nhà mua sữa chua cũng không chịu, gần như tự kỉ. Ông La thấy thằng bé này có vấn đề, như người câm, hỏi chuyện gì cũng chỉ trơ mắt nhìn không lên tiếng, nếu cứ tiếp tục như vậy rồi thành câm thật thì phải làm thế nào, đành mời giáo viên tiếng Hàn về hướng dẫn, ông La cũng tiện thể học vài câu tiếng Hàn, nói không chuẩn lắm, chỉ để dỗ cháu trai chơi thôi.

Thế rồi cũng phải mất dăm ba năm mới sửa được tật không chịu nói chuyện.

Hồi cấp Hai còn có thể nghe thấy La Tại Dân ồn ào ở nhà, khi đó không biết lên cơn thần kinh thế nào mà tự dưng thích nhạc cụ, mua về nhà vừa đàn vừa hát, lúc ăn cơm còn nói đôi ba câu về kiến thức nhạc lý cho ông nghe, lúc rảnh rỗi thì ngồi ngoài ban công mân mê đống đồ chơi, món nào cũng có, ghita, xếp gỗ, trò chơi trí tuệ giải đố, về sau thì biến thành ván trượt, xe đạp, trượt băng, vào ngày hắn kết hôn ông cụ vẫn chưa kịp nhận ra, thằng nhóc ngày nào bỗng dưng trưởng thành rồi.

"Có chuyện gì nói đi, đừng giữ trong lòng, ông con còn chưa chết đâu." Ông La ăn cơm xong đặt đũa xuống: "Tiểu Hoàng nói thế nào?"

"Anh ấy chưa trả lời, trước đó nói đang xuống núi rồi." La Tại Dân cũng buông đũa, nhìn bát cơm còn hơn nửa thấy hơi áy náy.

Nếu buộc phải ăn thì nhất định có thể và đùa mấy miếng, chẳng qua không muốn ăn.

"Không phải lúc trước con nói bên phía Tiểu Hoàng không có tín hiệu sao, chắc khi xuống núi tín hiệu chập chờn, không nhớ trả lời tin nhắn của con thôi." Ông La chỉnh chỉnh cổ áo, giống như quay trở về hơn mười năm trước khi còn làm Chính ủy, thời trẻ ông từng đóng quân tại Tây Tặng một thời gian, bên đó một ngày gió thổi đủ bốn mùa, các ông còn đào giếng giúp dân địa phương.

"Tín hiệu cực kém, con chỉ không biết nói thế nào, phiền lòng." La Tại Dân rút giấy ăn lau miệng.

"Ờ, chỉ muốn chạy ngay đi bắt người về chứ gì." Chính ủy La nhìn thấu chân tơ kẽ tóc.

La Tại Dân chầm chậm đưa mắt nhìn ông mình, không nói chuyện, ngầm thừa nhận.

"Ông đang nghĩ hồi đầu bắt hai đứa làm quen nhau con còn không vui cơ, sao giờ người ta mới đi có mấy ngày đã như hòn vọng phu rồi thế." Chính ủy La bùi ngùi xúc động: "Con nói thẳng ông nghe, hiện tại hai đứa sống chung ra sao, trong lòng con Tiểu Hoàng trọng yếu thế nào."

"Con không biết." La Tại Dân nói nhanh như chớp, nghĩ lại thấy rất bất đắc dĩ: "Con không biết phải nói thế nào."

"Được rồi, không moi được gì từ miệng con hết." Chính ủy La nhìn bộ dạng hắn chỉ sợ nếu hỏi nữa đến mình cũng bứt rứt mà chết.

Mới ngồi chưa bao lâu thì điện thoại đổ chuông, của Hoàng Nhân Tuấn, nhưng sau khi điện thoại kết nối lại không phải giọng Hoàng Nhân Tuấn, Chung Thần Lạc nôn nóng nói: "Bác sĩ La anh đang ở đâu? Nếu ở nhà thì có khả năng phải đến đây một chuyến, với cả anh là bác sĩ chuyên về não mà, người ngã vỡ đầu rồi phải cấp cứu như thế nào?"

La Tại Dân ngẫm giây lát mới hiểu được mấy câu nói đó, chợt cảm giác đầu óc quay cuồng, khỏi cần nghĩ cũng biết ai bị ngã, hắn đứng bật dậy khỏi ghế, cấp tốc chạy lên tầng.

"Bác sĩ La? Bác sĩ La anh có đang nghe không?" Chung Thần Lạc gào to tiếng hơn.

"Có, cậu nói xem chuyện là thế nào, ngã như thế nào, đến bệnh viện chưa?"

Cổ họng Chung Thần Lạc vẫn chưa bình phục, nói chuyện mất rất nhiều sức: "Vẫn chưa! Hôn mê rồi, đại khái bị ngã khoảng hai tiếng trước, từ bốn giờ mà đến sáu giờ mới được dân địa phương kéo từ trên đường núi xuống, vỡ sọ não, làm thế nào bây giờ?"

Câu này trực tiếp khiến La Tại Dân ngạt thở, chân tay bủn rủn, ôm áo ngã xuống giường, đầu óc vẫn dốc sức giữ vững tỉnh táo: "Ngã sau đầu hay trước trán?"

"Ngã, ngã... ôi tôi biết sao được!" Chung Thần Lạc cuống lên sắp khóc tới nơi: "Hình như hơi lệch về sau, sau đầu, sau đầu!"

Rõ ràng đang ở nơi yên tĩnh nhưng vẫn cảm giác rất ồn, nói chuyện bất giác to tiếng, như đang cãi nhau vậy.

"Các cậu đang ở đâu?" La Tại Dân nằm bò trên giường một lúc mới ngồi dậy được, ngực đau quặn thắt.

"Giờ muộn quá rồi không thuê được xe, gọi điện thoại kêu xe cấp cứu bệnh viện thành phố Na Khúc, bọn tôi đang ngồi xe ba gác vào thành phố, có thể gặp giữa đường." Xe ba gác chạy xình xịch trên đường quốc lộ dưới bầu trời xanh lam đã nhá nhem tối, tiếng gió càng ngày càng to, Chung Thần Lạc chỉ có thể uống nước liên tục, trong cổ họng toàn vị tanh ngắt.

"Tôi đặt vé máy bay chuyến sớm nhất đến đó ngay bây giờ, cậu để anh ấy nằm nghiêng, nhất định không được nằm đè vào vết thương!" La Tại Dân vớ bừa mấy bộ quần áo nhét vào balo du lịch rồi đeo lên lưng đi, vé tàu hỏa chỉ có chuyến tám giờ tối, hắn chạy xuống nhà nói với ông nội một tiếng có việc phải đi xa, những chuyện khác hắn không thể mở miệng nói ra thành lời, có thể nói gì được đây, trước mắt hắn cũng chẳng biết tình hình Hoàng Nhân Tuấn ra sao.

Hắn thật sự không dám chắc mình tự lái xe có thể nhanh hơn tài xế taxi, ra cổng gọi xe chạy thẳng đến ga tàu đi Thẩm Dương. Suốt dọc đường luôn giữ liên lạc với Chung Thần Lạc, cậu ấy liên tục gửi tin nhắn thoại qua wechat của Hoàng Nhân Tuấn nói xe ba gác đã chạy đến chỗ nào, khi La Tại Dân đến đường vành đai thì rốt cuộc Chung Thần Lạc cũng nói gặp được xe cấp cứu rồi, đang chạy về bệnh viện, bấy giờ hắn mới yên lòng đôi chút.

Đi tàu hỏa từ Cát Lâm đến Thẩm Dương, sau đó chuyển sang đi máy bay tới Lạp Tát, tiếp theo lại ngồi tàu hỏa đi Na Khúc, mấy ngày liền La Tại Dân gần như không ăn không uống cũng không nghỉ ngơi, thi thoảng chợp mắt chốc lát trên máy bay hoặc trên tàu, thời điểm đặt chân tới Na Khúc suýt chút nữa bị một cụ già đụng trúng ngã ngửa.

Sau khi liên lạc với Chung Thần Lạc mới biết bệnh viện bản địa ở đâu, lúc hắn đến nơi Hoàng Nhân Tuấn đã trải qua hai ca phẫu thuật, xử lý vết thương ngoài da, nhưng bị tụ máu trong não thì không dám động vào, bác sĩ gây mê có chút vấn đề, vì là người mới đến chưa từng gặp ca khó như thế này, nếu xảy ra chuyện sẽ mất một mạng sống.

Trước khi đi vào phòng bệnh La Tại Dân cầm điện thoại lên soi mặt mình, nói thật lòng hắn nhìn mà cũng sợ hết hồn, như quỷ vậy.

Trong phòng ICU toàn máy móc thiết bị y tế, La Tại Dân cực quen với những máy móc này, Hoàng Nhân Tuấn nằm giữa đống máy, hô hấp rất yếu, mới mấy ngày mà người đã gầy sọp hẳn đi, nhìn từ xa suýt không nhận ra, sau đầu bị cạo trọc một mảng, dùng gối đặc biệt để tránh vết thương, La Tại Dân nhìn hồi lâu rồi rời khỏi phòng ICU, Chung Thần Lạc vỗ vỗ vai hắn: "Bác sĩ nói với anh rồi đúng không, tôi nghĩ vẫn nên chuyển viện thì hơn, bố mẹ anh ấy cũng đã đến, buổi chiều sẽ chuyển viện đến Lạp Tát, bệnh viện bên đó có thể làm phẫu thuật mở hộp sọ, bố mẹ anh ấy chạy thẳng đi Lạp Tát rồi."

"Ừ." La Tại Dân nghĩ: "Anh ấy từng tỉnh lại chưa?"

"Chưa." Chung Thần Lạc vừa nói vừa sặc vì gió thổi, đang khom lưng ho khù khụ dữ dội, sau khi ổn định lại thì không thấy bóng dáng La Tại Dân đâu nữa.

Cơ sở vật chất lẫn điều kiện chữa bệnh bên phía Lạp Tát đầy đủ hơn Na Khúc nhiều, nhưng xét một cách tổng thể thì chắc chắn vẫn không thể bằng chuyển tới Thành Đô, La Tại Dân nghĩ đến tình hình của Hoàng Nhân Tuấn, nếu cứ tốn thời gian ở đây thì hắn cũng không dám chắc điều gì, đi tìm bác sĩ điều trị chính nói chuyện, nói nghỉ ngơi hai ngày sau đó mới có thể chuyển viện, La Tại Dân lại liên lạc với Đổng Tư Thành, vốn dĩ Đổng Tư Thành không ở Đông Bắc lâu, nghe nói sau tết âm là tới bệnh viện thành phố Thành Đô nhậm chức, điện thoại kết nối La Tại Dân cũng không vòng vo, hiện tại hắn thực sự chẳng còn sức đâu để tìm lời khách sáo, nói thẳng bệnh tình của Hoàng Nhân Tuấn.

"Anh vừa mới nhậm chức thôi ấy, giờ các cậu định từ đâu chuyển tới?" Đổng Tư Thành nói.

"Lạp Tát."

"Xa thế á? Đi máy bay hay tàu cao tốc?"

"Nếu nhanh thì phải đi máy bay, em đi liên lạc với hãng hàng không, mua sáu ghế liền nhau cho anh ấy nằm."

"Tức là người còn chưa tỉnh?"

"Vâng."

Nói đến đây Đổng Tư Thành cũng thấy sợ: "Được rồi, mau đưa đến đây đi, các cậu nhớ cẩn thận."

"Cảm ơn anh." La Tại Dân đứng ngay đầu gió nhìn vào phòng bệnh, thời tiết Lạp Tát thay đổi cực nhanh, hắn chỉ mặc mỗi áo sơ mi, chợt thấy lạnh run.

Từ Tây Tạng chuyển đến bệnh viện Thành Đô, sau đó lại tiến hành hai ca phẫu thuật, một ca mở hộp sọ, một ca nối xương cẳng chân, vấn đề xương chân không đáng ngại, đến khi cắt chỉ xong chú ý vận động phục hồi chức năng thì vẫn có thể đi lại chạy nhảy bình thường, bác sĩ nói trời mưa sẽ phải chịu đau nhức từng cơn.

Hoàng Nhân Tuấn cứ mãi không tỉnh, ca phẫu thuật mở hộp sọ cuối cùng kết thúc, anh được chuyển khỏi phòng ICU, nhịp tim thường xuyên không ổn định, La Tại Dân lấy tư cách người nhà theo vào phòng bệnh đơn để chăm sóc, bố mẹ Hoàng Nhân Tuấn cũng đến, ba người ở trong phòng ngồi cả ngày trời, mới đầu ông Hoàng còn tìm chuyện để nói, dần dà về sau chẳng có gì nói được nữa. Ông nội La Tại Dân nhờ cháu gái của bạn cũ mua giùm vé máy bay qua đây, buổi chiều hôm đó La Tại Dân hút thuốc nhiều đến mức toàn thân ám mùi thuốc hôi rình, nhận được điện thoại của ông La thì đờ đẫn, hỏi sao ông lại tới đây, ông La quát lên ông đến thăm Tiểu Hoàng.

La Tại Dân vừa thở dài vừa nghĩ phải tìm quần áo để thay, mới đứng dậy mẹ Hoàng Nhân Tuấn đã hỏi: "Tiểu La đi đâu đấy?"

Ông Hoàng xoa xoa mu bàn tay bà Trần, đoán được đại khái nên hỏi đi đón ông cụ nhà con hả?

"Dạ." La Tại Dân tìm được một cái áo sơ mi mặc lên người, thời tiết tháng Ba tại miền nam đã ấm lên nhiều, gió ngoài trời bắt đầu kèm theo hơi nóng, lần này đi hắn không chuẩn bị quần áo mỏng, vẫn luôn đi theo xe của bệnh viện, may mà có bạn học cũ làm tại bệnh viện thành phố, thu xếp cho Hoàng Nhân Tuấn đồng thời cũng lo liệu cho cả hắn, ở phòng trọ đối diện bệnh viện, phòng bệnh đơn không cho phép người nhà ở lại qua đêm nên chỉ có ban ngày đến trông, buổi tối có hộ lý chuyên chăm sóc bệnh nhân, thật ra như vậy đáng tin hơn cả người nhà tự trông, đôi khi La Tại Dân thực sự không chịu đựng nổi có thể chợp mắt chốc lát, mà trong một chốc lát đó nếu bệnh nhân đột ngột tăng áp lực nội sọ thì có lẽ sẽ đi đời, bởi thế hắn cũng không khăng khăng đòi trông đêm.

Cái áo này còn là mua ở quầy hàng ven đường tại Na Khúc, thời tiết quá nóng không thể mặc áo khoác lông hắn mang theo, mặc vào là toàn thân đẫm mồ hôi. Mẹ Hoàng Nhân Tuấn nhìn theo hắn ra ngoài cửa mới quay đầu lại, La Tại Dân không dám hút thuốc nữa, đi xuống siêu thị mini mua một hộp kẹo cao su về nhai, ông La và chị Lý bắt taxi chạy thẳng tới cổng bệnh viện, chị Lý đến theo ông La, chị vốn nghĩ ông cụ nói muốn đi cũng chỉ là nói vậy thôi, nào ngờ sáng hôm qua tự thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường, chị Lý sợ tới mức vội vàng đặt vé máy bay đi theo ông, may mà lượng khách du lịch qua lại giữa hai thành phố không cao nên mới đặt được vé cùng chuyến.

Ông La đứng chống gậy bên kia đường, đợi La Tại Dân vượt qua lối đi bộ đến gần ông La mới lên tiếng: "Tiểu Hoàng thế nào rồi?"

"Tạm ổn." La Tại Dân vừa đứng vững, hơi hơi cúi đầu, khi trả lời mắt không nhìn về phía ông.

"Qua đường thôi, qua đường thôi." Ông La vừa đi vừa hỏi: "Tỉnh lại chưa?"

La Tại Dân nhai kẹo cao su không lên tiếng.

Là há miệng nhưng không phát ra được âm thanh.

"Ôi trời." Ông La lập tức nhăn nhó mặt mày: "Thế mà gọi là tạm ổn à!"

"Vẫn đang quan sát." La Tại Dân khẽ ho, cuối cùng cũng có thể nói chuyện bình thường, dường như vừa rồi có thứ mắc kẹt trong cổ họng.

"Lại còn giấu ông." Ông La mạnh tay chống gậy xuống đất: "Giấu ông có tác dụng không? Ông vẫn đến rồi đây."

"Con không cố tình, chỉ sợ ông biết chuyện sẽ sốt ruột, mà sốt ruột sẽ chạy đến Tây Tạng, giờ chuyển về Thành Đô, Lão Hoàng cũng nói thật với ông rồi còn gì." La Tại Dân nói ngắn gọn.

Sau đó bị ông cụ đập mạnh vào lưng.

"Ông phải đến, mấy đứa đều hồ đồ, ông đến rồi Tiểu Hoàng mới khỏe lại được, ông phúc lớn mệnh lớn, phúc đức để lại che chở cho con cháu, các con thật hồ đồ."

La Tại Dân gật đầu, cười: "Ông làm gì cũng đúng."

Khi bước vào thang máy ông La lẳng lặng nhìn hắn, thầm cảm thán trong lòng, thằng nhóc này do một tay ông nuôi lớn, bao năm rồi không thấy khóc. Mặc dù lúc này ngoài mặt vẫn tươi cười nhưng hai mắt đỏ lừ không giấu được, chỉ có thể quay đầu đi, đoán chừng trong lòng cũng khó chịu như dầu sôi lửa bỏng.

Thời gian ông La ở lại bệnh viện không lâu, ông Hoàng vừa gặp ông cụ đã lập tức đứng dậy luôn miệng nói xin lỗi, làm phiền ông phải đi một chuyến, bà Trần cũng rất áy náy, ông La xuất thân quân đội, cả đời không thích nói lời giả dối, ngồi xuống liền hỏi tình hình hiện tại, đáng lẽ nên để La Tại Dân nói là tốt nhất, hắn cũng là bác sĩ khoa Ngoại thần kinh, hiểu biết nhiều, nhưng sau một loạt thử thách giấy cam kết chấp nhận phẫu thuật những ngày qua, lúc này ông Hoàng lại là người có thể kể lại tình hình một cách cụ thể nhất.

La Tại Dân ngồi bên giường không lên tiếng.

Mấy ngày trước người mới được chuyển từ Tây Tạng tới đây, buổi tối ngày đến nơi đã sốt cao, tiêm thuốc hạ sốt hai lần mới giảm nhiệt độ, tim ông Hoàng gần như kẹt chết tại đó, nhớ lại những việc đã trải qua trong nửa tháng vừa rồi, giọng ông Hoàng trở nên nặng nề, chịu đựng lâu mà lại ngại khóc, chỉ đành nói lảng sang chuyện khác, ví dụ hỏi ông La ăn gì chưa, chi bằng ra ngoài tìm khách sạn tạm nghỉ trước đã.

Ông La ngồi ngay ngắn thẳng lưng trên ghế nghe chuyện, nghe đến mức không chịu chuyển chủ đề, nghiêm mặt tiếp tục hỏi: "Sau đó thì sao? Bị đâm ngã, bị thằng oắt con nào đâm?"

"Báo cảnh sát rồi, cảnh sát vẫn đang điều tra, người dân đưa nó xuống núi có nói trước đây chưa từng gặp đám người kia, chúng lái xe mô tô của dân làng chạy theo đường núi đi lên, chặn hai người đến sát mép vách núi, Nhân Tuấn không trốn được, bị bánh xe nghiền qua ngón tay mới trượt xuống vách núi." Ông Hoàng nói đến đây thì cầm điện thoại di động mở album ảnh, đưa cho ông La xem: "Ảnh cảnh sát chụp, cao hơn hai chục mét, cũng may không phải chỉ có nguyên sỏi đá, nếu không người đã sớm tan xác rồi."

Nói xong cánh tay ông Hoàng nhói đau, cúi đầu thấy bà Trần nhanh chóng rụt tay về, ông Hoàng kịp thời im lặng, tát mồm mình mấy phát: "Xùy xùy."

"Ngã ở đâu?" Ông La xem ảnh xong, chỉ vào tấm ảnh chụp vết máu trên vách núi trong điện thoại: "Người được cứu lên như thế nào?"

Người được cứu lên như thế nào rất đáng chú ý, La Tại Dân chỉ chỉ đất vàng trên vách núi: "Được cái chất đất khá xốp, khi ngã xuống đã gạt sạch rễ cỏ mọc bên sườn dốc, tay bị rách da mấy chỗ liền, anh trai dân bản địa không dám động vào, sợ lôi kéo đi sẽ mất mạng, bèn chạy xuống núi tìm dân làng lái xe ba gác chở rau lên, nhờ mấy người đàn ông khỏe mạnh giúp khiêng lên xe, may mà không thô bạo lôi kéo, gãy hai cái xương sườn mà lôi kéo như thế dễ đâm vào nội tạng."

"Hiện tại cơ thể sao rồi?" Ông cụ trả điện thoại cho ông Hoàng.

"Phẫu thuật rồi, gãy xương cẳng chân, gãy hai cái xương sườn, còn có một vài vết thương ngoài da, quan trọng là đầu đập vào đá, tụ máu trong não." Ông Hoàng nói rồi không nói tiếp được nữa, nắm tay bà Trần nhìn máy đo nhịp tim của Hoàng Nhân Tuấn.

"Chụp cắt lớp não ra không ổn, vết thương của anh ấy rộng bốn centimet, phẫu thuật liên tiếp hai lần xử lý sạch máu tụ." La Tại Dân vừa nói vừa nhớ đã đến lúc nên cho Hoàng Nhân Tuấn uống nước, đi đến đầu giường cầm tăm bông thấm nước bôi lên môi anh.

Người trải qua hai ca phẫu thuật thật sự không ổn, buổi tối cùng ngày còn cấp cứu một lần, dọa cho La Tại Dân chết khiếp, bà Trần ngất trước hắn, nói thật lòng khi đó đứng canh ngoài cửa phòng cấp cứu hắn cũng muốn ngất, không có can đảm đối mặt.

Nhưng hắn lại sợ Hoàng Nhân Tuấn tự do quen rồi, nếu không đợi anh, không trói buộc anh, chớp mắt một cái anh sẽ lao thẳng về phía trước như một viên đạn, không biết quay đầu.

"Bên phía cảnh sát ông sẽ hối thúc." Ông La nghe lâu như vậy cũng đã nắm rõ sự việc, sau đó đứng lên, đi đến bên cạnh giường sờ bàn tay quấn băng gạc của Hoàng Nhân Tuấn: "Có ông đây, đừng sợ, ông sẽ giúp con bắt hết bọn đầu trâu mặt ngựa đó lại."

Bà Trần vẫn im lặng suốt, nghe được câu này cũng không gắng gượng được nữa, loạng choạng đi ra ngoài. Ông Hoàng và La Tại Dân đưa mắt nhìn nhau, ý bảo ông ra xem vợ mình trước đi.

La Tại Dân không để ông La ở lại bệnh viện lâu, bón nước cho Hoàng Nhân Tuấn xong liền gọi điều dưỡng vào trông, hắn đưa ông đi tìm khách sạn, chị Lý đi theo, thuê một phòng có hai gian buồng ngủ, chị Lý nói chị ở phòng đơn rẻ một chút cũng được, La Tại Dân sợ nửa đêm ông gặp chuyện, nói hai gian buồng ngủ trong một phòng gần hơn tiện hơn, chị Lý nghĩ đến đây thì không từ chối, nói được rồi, chỉ sợ cậu tốn kém quá thôi, La Tại Dân lắc đầu giúp hai người đẩy vali hành lý vào thang máy.

Ông La có thói quen ngủ nghỉ quy luật, La Tại Dân vén một góc chăn trên giường lên, nói: "Ông ngủ một lát đi, ngồi máy bay cả ngày rồi."

"Điện thoại của ông đâu?" Ông La tìm hồi lâu, cúi đầu lục ví da mang theo bên người.

"Ở chỗ chị Lý, con đi lấy cho ông nhé?"

"Đi đi."

Sau khi đưa điện thoại cho ông, ông liền bấm luôn tay, điện thoại màn hình siêu to, không phải máy ấn phím kiểu cũ, ông thích dùng màn hình cảm ứng, La Tại Dân ngồi xuống giường đợi đến mức buồn ngủ: "Ông đang làm gì thế?"

"Gọi điện thoại." Cuối cùng ông La cũng tìm được một dãy số quen thuộc, sau khi gọi đi đầu bên kia nghe máy rất nhanh.

La Tại Dân im lặng nghe ông nói chuyện điện thoại, nhớ ra lúc ông đứng bên giường Hoàng Nhân Tuấn nói sẽ bắt bọn đầu trâu mặt ngựa, vốn cho rằng chỉ là lời an ủi, nào ngờ ông thật sự tìm quan hệ, nghe ra người ở đầu bên kia cũng là chiến hữu trong quân đội khi xưa, nhưng sau đó nghe lại thấy không đúng, giọng người kia còn rất trẻ, gọi ông là thầy La, có thể là học trò từng được ông đề bạt.

"Chuyện này nhờ cả vào em đấy lão Lý, cháu trai em vẫn ổn chứ, làm lính cứu hỏa mấy năm rồi, cuối năm nay điều chuyển đến Sở Cánh sát thử xem sao?" Ông La hỏi.

"Thằng nhóc đó không thích thế, em cũng chẳng muốn quản nó, chuyện thầy nói em nhớ rồi ạ, có tin em sẽ báo ngay cho thầy." Đối phương cười nói.

"Vất vả rồi." Ông La chầm chậm cúp máy.

La Tại Dân nghe đến đây cũng bắt đầu căng thẳng: "Có thể bắt được không ạ?"

"Không nói rõ được." Ông La khá nghiêm trọng: "Người đâm xe không có giấy tờ tùy thân, không ai biết hắn có ngoại hình ra sao, cũng chẳng có tên tuổi, hơn nữa khi các con báo cảnh sát đã qua ba bốn ngày, người đã rời khỏi Na Khúc từ lâu, hiện giờ cảnh sát cũng rất áp lực."

"Cái chính là CCTV không quay được mặt để tham khảo." Ông La vừa nghĩ vừa nói.

"Vậy phải làm sao ạ?" La Tại Dân cũng sốt ruột theo.

"Tạm thời đừng quá quan tâm có bắt được hay không, sức khỏe Tiểu Hoàng thế nào?"

"Hiện đang chờ, bạn học của con là bác sĩ điều trị chính, rất giỏi, chỉ cần là phẫu thuật não thì giai đoạn nguy hiểm thường khá dài." La Tại Dân nói xong muốn thở dài, phát hiện không thở được, dạ dày và phổi đều căng ra khó chịu.

"Con cũng đừng gắng quá." Ông La đưa mắt nhìn hắn: "Về đi, về trông Tiểu Hoàng, buổi tối gọi hai ông bà Hoàng ra ngoài ăn bữa cơm, ông thấy hai người đó gầy xanh xao vàng vọt như gặp nạn đói vậy."

"Vâng." La Tại Dân đứng lên vuốt mặt một cái.

Hết chương 32.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#najun