Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đó trời đổ mưa xối xả, rất nhiều xe đỗ bên ngoài bị tiếng sấm sét kích khởi còi báo động kêu vang liên tục, cơn mưa này đã được ủ mưu từ mấy hôm trước, tầng mây vừa đen vừa dày.

Khu nhà cũ đối diện bệnh viện nườm nượp người che ô hối hả về nhà, áo mưa của anh shipper bị giọt mưa nện xuống vang tiếng tách tách, khi đi ngang qua ghế đá của khu nhà suýt chút nữa bị thứ gì đó làm vấp chân, tập trung nhìn kỹ thì ra là một người, làm anh sợ hết hồn.

Một điều kỳ lạ là người này ngồi ngây người trên băng ghế sống lưng thẳng tắp, hai mắt mở to nhưng giống như không nhìn thấy gì, vừa rồi bị vấp vào chân người này suýt ngã, anh shipper hô lên một câu với người đó: "Đằng trước có thể trú mưa!" Nói xong gấp gáp chạy đi, chẳng biết đồ ăn có bị vương vãi hay không.

Móc điện thoại từ trong túi quần ướt nhẹp ra, không ngờ vẫn dùng được, La Tại Dân giơ điện thoại lên soi thẳng mặt vài lần nhưng không thể nhận diện, chỉ đành nhập mật mã để mở khóa màn hình.

Trong điện thoại có tin nhắn trao đổi tham khảo bệnh tình với Đổng Tư Thành, ngoài ra chỉ có giáo sư Thường gửi cho hắn một vài ca bệnh liên quan đến thần kinh, sau khi Hoàng Nhân Tuấn xảy ra chuyện hắn đã liên lạc với giáo sư Thường nhiều lần, hi vọng tìm được cách giải quyết tốt nhất.

Toàn bộ công việc phẫu thuật đều không có vấn đề, vấn đề là thời gian.

Dây thần kinh bị chèn trong vòng hai tiếng sẽ xơ cứng hoại tử, thời điểm Hoàng Nhân Tuấn được đưa đến bệnh viện Na Khúc đã hết cơ hội cứu chữa, điều này Đổng Tư Thành từng nói đi nói lại với hắn, hắn chấp nhận.

Sau đó cãi nhau với Đổng Tư Thành là do hắn mất kiểm soát, hắn nghĩ e rằng cả đời này chẳng có mấy lần không không chế được bản thân, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, là số mệnh.

Hắn vẫn cho rằng còn có hi vọng, ra nước ngoài cũng được, ra nước ngoài chữa trị, dẫu sao khoa học kỹ thuật đang phát triển, chỉ cần không bỏ cuộc thì dù là một tia hi vọng mong manh cũng không muốn bỏ cuộc.

Người bỏ cuộc là Hoàng Nhân Tuấn.

Bỏ cuộc quá nhanh, nhanh đến mức La Tại Dân có thể đoán trước anh không chấp nhận được mà hắn cũng chẳng thể tưởng tượng sẽ đi đến bước đường này, dường như muốn ngừng làm tổn thương nhau ngay tức khắc.

Xét riêng về điểm này, không ai tỉnh táo bằng Hoàng Nhân Tuấn, mặc dù anh giải quyết chuyện này quá hồ đồ và cũng rất đáng giận.

Tối hôm qua về nhà ngồi nghỉ bên bồn hoa dưới lầu, nghỉ mãi nghỉ mãi rồi bắt đầu hút thuốc, đến sáng sớm dưới mặt đất rải đầy đầu lọc thuốc lá.

Nửa đêm bắt đầu mưa rào, dầm mưa mấy phút đã thấy thoải mái hơn nhiều, dường như cơn giận ngột ngạt kinh khủng trong lòng cũng được dập tắt, hắn ngồi trên băng ghế nhìn tờ đơn xin ly hôn, một tờ giấy mỏng dính, bị thấm nước mưa dần dà mềm oặt trong tay hắn, chữ ký nhòe đi.

Đơn xin ly hôn thuận tình giữa Hoàng Nhân Tuấn (nam) và La Tại Dân (nam).

Hắn vừa đọc vừa cảm thấy ngỡ ngàng, hình như kết hôn chưa bao lâu, ngày đi đăng ký kết hôn cô nhân viên Cục Dân chính đi làm muộn, hai người phải đợi rất lâu, lúc đóng dấu đỏ Hoàng Nhân Tuấn hỏi hắn không hối hận chứ?

Có gì mà hối hận, La Tại Dân lắc đầu.

Bây giờ thì hối hận rồi, khi ấy không nên kết hôn, không nên sống chung, nếu sớm biết sẽ có ngày hôm nay hắn đã chẳng về nước, cứ ở lại Hàn Quốc thì sẽ chẳng đi xem mắt gặp mặt Hoàng Nhân Tuấn.

Hồi đầu hai người nói mãi về lý do kết hôn, La Tại Dân thấy khá áy náy, hắn đã lừa anh, lý do hắn kết hôn không phải như đã nói trước đó, ít nhất không hoàn toàn là vậy, mà có một phần là bởi hễ ngủ sẽ gặp ác mộng, vì chuyện của bố mẹ khi hắn còn nhỏ, mặc dù không được tận mắt chứng kiến cái chết của bố mẹ nhưng được xem ảnh chụp hai người bị cắt xác, bị đổ bê tông rồi ném xuống biển, thế nên sợ máu, thế nên không dám ngủ một mình.

Có một người ngủ cùng đã trở thành nhu cầu cấp bách khi đó.

Thế nào mà đến giờ mọi thứ đều đang thay đổi, suy nghĩ của hắn thay đổi, Hoàng Nhân Tuấn cũng thay đổi rồi.

Hiện tại nhìn đơn xin ly hôn lại thấy chẳng còn lý do áy náy nữa.

.

Bệnh viện vẫn có điều dưỡng đến kiểm tra nhiệt độ và tình hình vết mổ sau phẫu thuật như thường lệ, Hoàng Nhân Tuấn đã tỉnh từ nửa đêm qua, sau khi thức hai mắt sưng húp, anh có thể cảm nhận được mắt rất khô, nếu có cái gương để soi sẽ thấy chẳng khác nào một quả trứng luộc từng khóc, nhân vật nam chính phóng khoáng vô cùng kinh điển, đã nhiều năm không nghĩ đến những thứ của giới trẻ, anh chẳng để ý mấy năm qua thịnh hành cái gì, có khả năng sau này cũng không để ý được nữa.

Có thể nghe thấy ngoài trời đổ mưa, mà mưa còn to đến đáng sợ.

Điều dưỡng lại lấy giúp anh cái gối để đề phòng khi ngủ chèn vào vết mổ, lần này có hộ lý bóp chân cho anh, sau khi gãy xương anh chưa từng chạm tay vào cẳng chân một lần nào, trước đó luôn là La Tại Dân bóp chân cho anh, rồi hai người nói chuyện câu được câu chăng.

Tay nghề của hộ lý thành thạo hơn La Tại Dân nhiều, xoa bóp không hề đau mà rất dễ chịu, Hoàng Nhân Tuấn nhìn sang phía nghe thấy tiếng mưa rơi, dường như thật sự nhìn thấy cánh cửa sổ chỉ mở một khe nhỏ, giọt mưa đập lộp bộp vào kính, tích thành mảng chảy xuống bệ cửa sổ.

Trong bệnh viện trở nên yên tĩnh hơn trước, tiếng bước chân bên ngoài phòng bệnh của anh cũng giảm đi nhiều, để không làm phiền bệnh nhân, khi xoa bóp hộ lý không nói nửa lời, kéo cái ghế đến ngồi cạnh giường, đeo găng tay kiểm tra tình trạng xương đau xung quanh khi chân đang lành, đôi mắt vẫn chẳng khá hơn chút nào, sau khi ly hôn dường như anh cũng chẳng mấy quan tâm.

Buổi sáng mẹ có đến một lần, anh dậy rồi nhưng không biết nên nói gì, mẹ đặt đồ xuống, dém chăn cho anh, dù rằng hành động rất khẽ nhưng vẫn nghe thấy tiếng sụt sùi mơ hồ.

Ông Hoàng thì không vào phòng, đứng ngoài cửa nhìn vào trong mấy lần, Hoàng Nhân Tuấn thấy thật có lỗi với bố mẹ.

Từ ngày tỉnh lại anh đã bắt đầu chuẩn bị mọi chuyện trong lòng, sau khi chính thức ly hôn với La Tại Dân, anh mới dám bình tĩnh đối diện với chính mình, ngay cả việc sau khi xuất viện sẽ đọc sách chữ nổi gì đó cũng đã nằm trong kế hoạch.

Nhớ lại khi kết hôn thật sự thấy khó tin đến thần kỳ, ấy vậy mà lại có rất nhiều điểm tương đồng với cảm giác hiện tại ly hôn, ví dụ như đều nằm ngoài dự đoán.

Hiện giờ bố mẹ vẫn chưa biết, Hoàng Nhân Tuấn chột dạ, chưa tìm được cơ hội để nói với họ, nghĩ đến tương lai không còn nhìn thấy ánh sáng nữa, bầu trời trên cao rơi xuống, đập trên vai anh, nặng trĩu.

Cũng may bố mẹ anh đều có của ăn của để, nếu không thì thằng con trai vô tích sự này biết phải phụng dưỡng hai ông bà khi về già như thế nào.

Bác sĩ Đổng có đến một lần trước khi hộ lý rời đi, nói với anh tình hình đôi mắt, ý đại khái là thần kinh hoại tử không thể chữa, hiện nay điều kiện chữa bệnh trong nước còn chưa làm được, ra nước ngoài cũng chỉ có hi vọng mong manh, nếu bằng lòng đợi thì có lẽ một ngày nào đó trong tương lai có thể sẽ tìm ra cách, nhưng đột phá trong việc chữa trị không phải chuyện của một hai ngày hay thậm chí một hai năm, mà có thể là mười năm, cũng có thể là vài chục năm.

Chẳng khác nào chứng nhận đã mù.

Hoàng Nhân Tuấn nói mấy câu cảm ơn đối phương, tiện thể xin lỗi thay La Tại Dân: "Em biết mọi người đều cố hết sức rồi nên không trách anh."

"Không sao." Đổng Tư Thành thấy Hoàng Nhân Tuấn nói như vậy thì có hơi lo lắng: "Anh với cậu ấy chẳng xa lạ gì, suốt ngày tranh cãi vì các ca bệnh, chuyện thường thôi."

"Cảm ơn." Hoàng Nhân Tuấn lại nói.

"Thật sự không có gì hết, hôm nay cậu ấy chưa đến bệnh viện, anh gọi điện thoại xem sao." Đổng Tư Thành đứng lên lấy điện thoại ra, còn chưa bấm gọi đã nghe thấy Hoàng Nhân Tuấn nói: "Bọn em ly hôn rồi, bác sĩ Đổng, anh đừng gọi, cậu ấy không đến đâu."

Không chỉ Đổng Tư Thành nghe được câu này mà ông Hoàng đứng ngoài cửa cũng nghe thấy, Đổng Tư Thành ngoảnh đầu nhìn ra cửa, bước đi chẳng được mà đứng im cũng không ổn, thoắt cái rơi vào tình huống xấu hổ, chớp chớp mắt đút điện thoại vào túi, nhường ghế cho ông Hoàng vừa đi vào.

Ông Hoàng không ngồi, đặt hộp cơm xuống bàn, nhìn tờ giấy lật úp lại trong tay Hoàng Nhân Tuấn, rút ra xem, là đơn xin ly hôn.

"Nó đòi ly hôn?" Ông Hoàng tức đến mức khóe miệng co giật, nghĩ theo hướng này đầu tiên, Đổng Tư Thành nhìn tình hình thấy bất thường, đứng một bên định giảng hòa, vậy mà không tìm được tư cách để xen lời, chỉ đành lùi về sau mấy bước.

"Con." Hoàng Nhân Tuấn không hướng mắt về phía ông Hoàng, anh biết tờ giấy trong tay đã bị lấy đi, liên tục chà xát ngón tay.

"Con?" Ông Hoàng lại đọc đơn, trên đó viết rõ chữ ký của La Tại Dân còn bên chỗ Hoàng Nhân Tuấn trống trơn, nhìn chằm chằm con trai cất tiếng hỏi hơi nghi ngờ: "Con để nó ly hôn?"

"Dạ." Hoàng Nhân Tuấn lý nhí như muỗi kêu: "Xin lỗi bố."

Đổng Tư Thành chứng kiến đến đây thực sự không ở tiếp được nữa, chầm chậm đi ra ngoài men theo tường, vừa đi vừa gọi điện thoại cho La Tại Dân, hôm kia hai người còn tính toán xem ra nước ngoài đến bệnh viện nào có hi vọng lớn nhất, kết quả hôm nay đột nhiên ly hôn rồi? Đổng Tư Thành chưa kịp hiểu ra sao.

Điện thoại kết nối, Đổng Tư Thành chạy về văn phòng vội hỏi: "Hai đứa khi nào..."

"Hôm qua." La Tại Dân nói.

"Sao thế, cậu không khuyên cậu ấy à? Bảo cậu ly hôn là cậu ly hôn?" Một tay Đổng Tư Thành cầm điện thoại, tay kia gãi gãi đầu.

"Không khuyên được." Giọng nói rất bình tĩnh.

"Không phải đang hẹn hò yêu đương giận dỗi nhau đâu, đây là ly hôn đấy, sao cậu lại đồng ý?" Đổng Tư Thành nhớ lại không lâu trước đó còn nghĩ đôi này thật tốt số, tốt hơn anh và người yêu hiện tại của anh nhiều, nào ngờ giờ đã ly hôn.

"Thì như vậy đấy." Cổ họng La Tại Dân tắc nghẹn: "Em về Thẩm Dương một chuyến, đưa ông em về nhà trước, Hoàng Nhân... anh ấy nhờ anh chăm sóc."

"Còn quay lại không?" Đổng Tư Thành bắt được chút manh mối.

"Em liên lạc với giáo sư Thường tuần sau ra nước ngoài học chuyên sâu, trong thời gian ngắn sẽ không quay lại."

"Cậu thế này..." Đổng Tư Thành cũng chẳng biết nên nói thế nào, coi như cắt đứt thật rồi, các bác sĩ được giáo sư Thường dẫn ra nước ngoài thường hiếm khi nào về nước, anh ra sức gãi đầu: "Được rồi, đừng làm căng quá, duyên phận như vậy có lời gì thì bình tĩnh nói cho xong rồi hãy đi, ban nãy anh thấy mắt Tiểu Hoàng sưng húp như hai quả óc chó, anh còn tưởng do tác dụng phụ của thuốc."

"Không có gì để nói cả, anh ấy là bệnh nhân của anh, em tin y thuật của anh có thể chữa khỏi cho anh ấy."

"Hai đứa rõ thật là..." Đổng Tư Thành chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế này, thậm chí anh còn chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, kết hôn rồi gò bó lắm, nhưng nhìn người khác ly hôn mà đau lòng thay, nói gì cũng vô dụng nên chỉ đành nhắm mắt gật đầu: "Anh biết rồi."

"Cảm ơn."

"Nói cái này làm gì." Đổng Tư Thành gác máy, ngồi xuống ghế trong văn phòng mở WeChat của Hoàng Húc Hi, nhìn hồi lâu cuối cùng gửi một tin nhắn.

[Tối nay ăn bữa cơm.]

Trong vòng hai tuần hồi phục vết mổ không được ăn đồ dầu mỡ, ngày nào Hoàng Nhân Tuấn cũng phải húp cháo loãng và ăn đồ chay mà ông Hoàng đưa tới, sau hai tuần cả người xanh xao đứng trên hành lang có thể làm đèn báo lối thoát hiểm được rồi, thông qua quan sát phản ứng của vị khách ăn thử không thể phản kháng không được lựa chọn là Hoàng Nhân Tuấn, tay nghề nấu nướng của mẹ tiến bộ hơn nhiều trong thời gian ngắn, ít nhất cháo nấu ra khá đậm đà ngon miệng.

Bình thường chẳng có việc gì để làm.

Hoàng Nhân Tuấn nghe toàn bộ bản tin thời sự gần đây, nhớ ra chỗ cổ phiếu của mình liền bảo ông Hoàng gọi điện thoại cho Chung Thần Lạc, kêu Chung Thần Lạc bán tháo giúp anh, hai mã cổ phiếu anh mua dạo này rớt giá thê thảm, hình như hai công ty đó tham gia ký kết thỏa thuận định giá làm giá sụt giảm đột ngột.

Cũng đã hai tuần chưa liên hệ với Chung Thần Lạc, gọi điện thoại nói chuyện cổ phiếu xong Chung Thần Lạc hỏi một câu không đầu không đuôi: "Hai anh còn chưa lấy giấy chứng nhận ly hôn."

"Bố anh làm xong thủ tục sẽ gửi cho cậu ấy."

"Bác sĩ La ra nước ngoài rồi, anh biết địa chỉ của anh ấy không?" Chung Thần Lạc có chút hả hê trên nỗi đau của người khác: "Giờ thấy sướng chưa, nếu hối hận thì vẫn còn kịp đấy, nhất quyết không ly hôn là được."

"Vậy thì gửi cho ông La, đợi ra viện anh sẽ đến tận nhà xin lỗi." Hoàng Nhân Tuấn không hề chần chừ.

"Thôi kệ xác anh." Chung Thần Lạc cúp điện thoại.

Sau tháng Tư trời không hay mưa nữa, buổi tối Hoàng Nhân Tuấn không nghe thấy âm thanh lại hơi sợ, trong lòng hốt hoảng, hộ lý lắp cho anh cái chuông bấm thật to, có việc thì cứ ấn, điều dưỡng sẽ có mặt ngay bất kể lúc nào.

Chân anh đã gần như khỏi, xương sườn cũng đang lành lại, mẹ luôn theo sát phía sau anh mỗi lần đi kiểm tra, sợ anh ngã, sợ anh đau mà không nói, đôi khi muốn nói vài lời với con trai nhưng chẳng tìm được thời điểm thích hợp, ba ngày sau khi ly hôn Hoàng Nhân Tuấn khôi phục giống hệt như xưa.

Nhàn nhã thong dong.

Cả ngày chơi cờ cùng ông Hoàng, có lúc hai bố con còn tìm phim để xem, ông Hoàng vừa xem vừa kể tên nhân vật trong phim cho anh nghe, kể đến đâu Hoàng Nhân Tuấn nhớ đến đó, tai vẫn nghe rõ nội dung tình tiết, hai bố con cứ xem như thế hết hơn chục bộ phim.

Bà Tiểu Trần không tìm được khe hở để đề cập chuyện ly hôn, ông Hoàng bảo bà gác lại, rồi sẽ có cơ hội, hiện tại con trai không muốn nhắc đến, có nói cũng sẽ bị gạt cho qua thôi, bà còn không hiểu con trai mình hay sao, bà Tiểu Trần gật đầu, thấy cũng có lý.

Ngày xuất viện, ông Hoàng kiếm cho anh cái xe lăn, dù sao cũng không thật sự dùng gậy đa năng cho người mù đi ra đường, sợ không cẩn thận sẽ bị ngã, Hoàng Nhân Tuấn cương quyết không ngồi lên xe lăn: "Con chỉ mù mắt thôi, bố làm như chân con cũng gãy luôn ấy, có khác nào đặt chân vào quan tài rồi không."

Nói xong bị mẹ đánh cho mấy cái.

Đổng Tư Thành nói với anh nhớ mỗi tháng phải đến bệnh viện tái khám, kê đơn một vài loại thuốc kích thích thần kinh, trước đó anh từng hỏi thuốc này có tác dụng gì, dường như còn nước còn tát, không có hại chỗ nào, dùng trong thời hạn ngắn coi như kích điện cho thần kinh hoại tử, xem như sự cố gắng cuối cùng của giới Y học.

"Cảm ơn bác sĩ Đổng, vất vả rồi." Hoàng Nhân Tuấn bị ông Hoàng ấn xuống xe lăn, nói cảm ơn Đổng Tư Thành, có một khoảng thời gian vì vết thương của anh mà ngày nào Đổng Tư Thành cũng phải chạy đến phòng bệnh này vài lượt, tốn rất nhiều tâm tư, mặc dù cuối cùng chỉ tìm ra loại thuốc kích thích thần kinh tương đối phù hợp nhưng cũng coi như đã cho anh một tia hi vọng.

"Đừng nói thế." Đổng Tư Thành đứng trước xe của họ: "Về nhà nghỉ ngơi cho tốt, tạm biệt cô chú."

"Ừ, tạm biệt, cảm ơn bác sĩ Tiểu Đổng." Ông Hoàng vừa cười vừa vẫy tay.

Trên đường đi ông Hoàng lái xe, Tiểu Trần ngồi ghế phụ để ý tình hình đường sá giúp ông, hai ông bà cực kỳ chú trọng vấn đề an toàn, tốc độ lái xe chậm, không vượt xe khác, về đến nhà mà chẳng cảm nhận thấy một chút xóc nảy nào, toàn bộ hành lí trước đó của Hoàng Nhân Tuấn đều để lại Na Khúc, hiện giờ trong nhà chỉ có mấy bộ quần áo mặc thời cấp Ba, bà Tiểu Trần nói mặc tạm trước vậy, buổi tối mẹ mua quần áo đẹp nhất cho con.

Anh nằm trong căn phòng của mình, trước tết còn từng ở lại đây, chớp mắt một cái tâm trạng đã thay đổi hoàn toàn.

Bịt mắt đi đường, không dám tiến lên trước cũng chẳng thể quay đầu lại, chỉ có thể tranh chấp với bản thân, tình trạng hiện tại của anh không thể trách ai khác, anh đã được nghe ông Hoàng nói về tung tích của gã trọc, bị bắt ở khu vực Quý Châu, kéo theo cả chợ đồ cổ ngầm cũng bị quét sạch một lượt, ông La rất nể mặt anh nhận giấy chứng nhận ly hôn, còn chúc Tiểu Hoàng khỏe mạnh.

Tận tình tận nghĩa cũng chỉ đến vậy thôi.

Tay cào cào trong túi áo, có một tờ giấy, trên giấy viết gì anh không nhìn thấy nên chẳng khác nào giấy trắng, bởi vậy khi ép La Tại Dân ký tên đầu óc anh vẫn mơ hồ, không trực tiếp nhìn thấy, vì thế cảm giác như chưa xảy ra chuyện gì.

Thoạt nhìn như chẳng sao, nhưng có những thứ giấu kín trong lòng tự mình chịu đựng.

Đối với anh giấy trắng rất tốt, nếp nhăn không vuốt phẳng cứ thế cuộn lại kề sát trước ngực, mới ở một đêm mà cũng lưu lại mùi, Hoàng Nhân Tuấn vùi đầu vào cái gối La Tại Dân từng ngủ, cảm nhận được cảm giác an toàn đã lâu không có tại đây.

Trong phòng không bật đèn, anh muốn ngủ thật nhiều ngủ thật lâu, lúc này tờ giấy trước ngực trở thành ký hiệu duy nhất của La Tại Dân, làm người không thể nghĩ nhiều, một khi nghĩ nhiều dễ nghĩ cực đoan, xung quanh chỉ có một tờ đơn xin ly hôn đã ký tên, không có âm thanh không có hơi thở, Hoàng Nhân Tuấn nằm úp mặt xuống gối không thở nổi, một thứ chẳng có hô hấp cũng chẳng có sinh mệnh đang nện vào ngực anh từng cơn từng đợt.

Dường như máu trong người đã chảy cạn, rất ngột ngạt, rất bứt rứt, rất trống rỗng.

Sờ vào một góc gối như sờ vạt áo La Tại Dân, càng nắm càng chặt, từ sau khi gặp chuyện đến giờ anh mới thấy hối hận, nếu khi đó không đi Tây Tạng thì có khi nào sẽ không xảy ra những chuyện này, Đạt Ngõa chết thì chết, dù sao người đến tuổi rồi cũng chết, anh cứ đòi đi hỏi chân tướng, thật ra không cần thiết, hỏi rồi thầy Lý cũng đâu thể cải tử hoàn sinh, hỏi rồi trái lại còn thấy lòng lạnh lẽo, cứ trông giữ cái thứ hàng dỏm đó trong mơ hồ không tốt hơn sao, đã qua bao nhiêu năm rồi mà, anh bắt đầu nghi ngờ mọi việc mình làm, việc này nối tiếp việc nọ, có lẽ số mệnh đều là lựa chọn của bản thân, đều bắt đầu sai từ một bước nhỏ.

Không biết ngày đó La Tại Dân có tâm trạng thế nào, chỉ nghe âm thanh thôi cũng cảm nhận được sự bất lực và khó tin dành cho anh, dù sao hai người đã sống bên nhau đến khi ấy cũng chưa từng tranh chấp cãi vã, bình thường đấu võ mồm một hai câu chỉ là trêu đùa, chưa lần nào coi là thật, chuyện ly hôn có vẻ rất thái quá, tình cảm của hai người còn chưa yên ổn mà đã đến điểm cuối.

Dù là ai cũng không chấp nhận nổi.

Hoàng Nhân Tuấn ngồi dậy trên đầu giường, không nắm được thứ gì nên trượt xuống đất men theo mép giường, ngồi dưới sàn nhà lạnh ngắt mà suy nghĩ, nhớ về thời cấp Ba của mình, thời cấp Ba của La Tại Dân, nhớ khi đó đi học thêm chẳng quản ngày đêm chỉ để nâng cao thành tích, một hai giờ sáng mới đi ngủ đến sáu giờ đã dậy, toàn thân trầy da tróc vẩy, nhớ lúc điền đơn nguyện vọng nghe nói La Tại Dân ra nước ngoài, khi ấy anh nên cắt đứt tâm tư, an phận sống cuộc đời của mình, ai ngờ được cuộc sống thật sự giậm chân tại chỗ.

Trên mặt có cảm giác lành lạnh, vừa lau vừa chảy xuống, chảy thành vũng trên nền nhà.

Sờ đến lọ nhựa trong tủ đầu giường, La Tại Dân mất ngủ thường dùng cái này.

Khi anh đi vào đêm giao thừa còn dùng đến nó, Hoàng Nhân Tuấn lắc lắc cái lọ, còn thừa lại rất nhiều, nặng trịch, được nắm trong tay, lắc một cái phát ra âm thanh vang dội.

Anh nghe chốc lát, vặn nắp lọ đổ ra tay mấy viên, rồi lại đổ thêm mấy viên.

Hết chương 36.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#najun