Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huang Renjun lướt weibo trong thời gian đợi trang điểm, nhìn thấy trên tiêu đề thình lình viết tin đồn tình cảm giữa cậu và Giám đốc công ty nhà mình, có tận ba cái lên đầu hot search, cậu vui mừng khấp khởi huýt sáo một cái.

"Cậu lại nổi điên gì thế?" Lee Donghyuck nhìn bộ dạng bắng nhắng không nghiêm chỉnh của Huang Renjun: "Huang Renjun tôi xin cậu đấy, có thể yên tĩnh một chút cho tôi sống với được không?"

Huang Renjun thấy phản ứng của Lee Donghyuck liền biết ngay đối phương vẫn chưa hay đã xảy ra chuyện gì, đôi khi cậu không tài nào hiểu được, kiểu người mắc chứng xa rời điện thoại thông minh như Lee Donghyuck rốt cuộc làm quản lý thế nào.

"Donghyuck à, chi bằng cậu... xem thử weibo đi?" Huang Renjun cười hết sức giảo hoạt, thậm chí còn nháy mắt với Lee Donghyuck. Lee Donghyuck thấy cậu như vậy trong lòng đã cảnh giác thầm kêu không ổn rồi, đến khi cậu ấy luống cuống lấy điện thoại ra mở weibo lên thì nghĩ bây giờ trói gô Huang Renjun lại ném vào bồn cầu xả nước luôn được không.

"Huang Renjun kiếp trước tôi đào mộ nhà cậu hay sao mà cậu đối xử với tôi như thế? Cậu không muốn làm việc nữa nhưng tôi vẫn phải nuôi gia đình sống qua ngày." Ban đầu Lee Donghyuck đã rất bực, trông Huang Renjun như chẳng thèm quan tâm thì càng bực hơn. Vốn nghĩ một thực tập sinh nhỏ do mình dẫn dắt có thể trở nên nổi tiếng bùng nổ như vậy thì còn nằm mơ thăng chức tăng lương nữa, ai ngờ đâu chưa chạm được tay vào giấc mơ mà sự nghiệp của mình sắp mất bởi cậu idol tới nơi rồi.

"Dạo này cậu hành hạ stylist khắp nơi khắp chốn, chỉ vì cái này?" Lee Donghyuck nhớ ra gần đây stylist có kể khổ với mình.

"Đúng thế! Cậu không biết đồ cùng kiểu với Na Jaemin khó tìm cỡ nào đâu! Tôi tốn nhiều tiền lắm đấy! Tôi chỉ là một thực tập sinh nhỏ nhoi! Cậu ấy bị gì thế, đồ mặc đồ dùng đều đắt muốn xỉu." Huang Renjun trưng ra nét mặt nhức nhối, nhưng khóe môi đắc ý không kiềm chế được đã bán đứng cậu.

Ding, điện thoại Lee Donghyuck hiển thị một tin nhắn chưa đọc. Mở ra, trên màn hình lạnh ngắt hiển thị lời nói cũng lạnh ngắt đối với Lee Donghyuck lúc này.

Thư ký Lee: [Chiều nay bảo Huang Renjun đến phòng Giám đốc một chuyến.]

"Huang Renjun!!! Làm sao đây, làm sao đây, chết rồi, Na Jaemin biết rồi!" Lee Donghyuck hét lên đồng thời bóp cánh tay Huang Renjun: "Cậu toi rồi, tôi cũng toi rồi, hai chúng ta mau chóng cuốn gói rời khỏi đây thôi."

"Làm sao thế!" Huang Renjun vẫn giữ nguyên dáng vẻ nhắng nhít: "Để tôi xem." Nói xong cầm lấy điện thoại của Lee Donghyuck, sau khi đọc rõ nội dung tin nhắn Huang Renjun càng cười không khép được miệng.

"Cuối cùng Na Jaemin cũng phải gọi tôi đi gặp cậu ấy rồi ư?" Huang Renjun vui sướng nói lung tung với Lee Donghyuck: "Tôi tốn bao nhiêu là tiền! Hao tâm tổn trí tìm cùng kiểu! Cuối cùng cậu ấy cũng tìm tôi rồi sao!"

Lee Donghyuck nghe xong cho rằng Huang Renjun dở hơi thật sự, bản thân mình làm quản lý của cậu cũng điên luôn rồi.

.

"Nghe đây, Na Jaemin chửi cậu thế nào cũng phải chịu đựng, tốt cho cậu cũng là tốt cho tôi, cũng là vì bà nội mắc bệnh nhà tôi..."

"Được rồi, được rồi, tôi biết rồi!" Huang Renjun ngắt lời dài dòng không dứt của Lee Donghyuck: "Yên tâm đi, cậu ấy sẽ không chửi tôi đâu." Nói xong cậu vỗ vai Lee Donghyuck, xoay người đi vào phòng Giám đốc, dù rằng trong mắt Lee Donghyuck bóng lưng cậu là thấy chết không sờn.

.

"Cuối cùng cậu cũng tìm tôi rồi!" Huang Renjun đi vào, ngay giây đầu tiên trông thấy Na Jaemin đã nói một câu như vậy.

"Gì cơ?" Rõ ràng Na Jaemin không hiểu ý của cậu.

"Tôi nói..." Huang Renjun bước đến gần, ngồi xuống ghế trước bàn làm việc: "Cuối cùng cậu cũng chú ý đến tôi rồi nha, Giám đốc Na."

Na Jaemin nghĩ Huang Renjun đúng là to gan, tìm khắp trên dưới công ty cũng không ra người thứ hai lần đầu tiên gặp đã dám nói vậy với Na Jaemin, dù có là Lee Mark theo Na Jaemin nhiều năm thì nói chuyện vẫn một mực kính cẩn khép nép, nào giống cậu idol này, vừa vào đã như thân quen lắm, từng câu từng chữ đều nói năng tùy tiện hết sức.

"Cậu có ý gì?" Na Jaemin không để tâm lời Huang Renjun nói, thẳng tay ném một đống ảnh lên mặt bàn: "Tôi nghĩ chắc hẳn cậu biết vì sao hôm nay tôi tìm cậu."

"Tôi biết chứ." Đôi mắt xinh đẹp của Huang Renjun chớp chớp, phát sáng lấp lánh như rải cả ngàn ngôi sao trong đó: "Tôi cố tình đấy."

"Cố tình?" Na Jaemin không ngờ lại là câu trả lời thế này. Tình cờ, trùng hợp, do stylist chọn đồ, rất nhiều lý do anh đều từng nghĩ đến, nhưng chưa từng nghĩ lại là câu trả lời thế này.

"Cậu biết tìm đồ giống cậu khó cỡ nào không? Lại còn rất nhiều bản giới hạn nữa! Tôi đòi chị stylist giúp tôi đi hỏi khắp các stylist nổi tiếng trong giới, tốn biết bao nhiêu tiền..." Huang Renjun hệt chú cáo nhỏ bị thương, nhoài người vào bàn làm việc, khuôn mặt nhăn nhó, môi chu lên như đang làm nũng.

"Tôi đang theo đuổi cậu đó, Na Jaemin." Chú cáo vốn còn đang hết sức tủi thân, thoắt cái đã để lộ đôi tai nhọn giảo hoạt. Huang Renjun dùng một tay chống má, ánh mắt nhìn thẳng tắp vào Na Jaemin: "Tôi thích cậu."

Nếu đổi thành người khác đã chẳng bị Na Jaemin đuổi đánh ra ngoài từ lâu rồi. Người dùng danh nghĩa thích anh, muốn leo lên giường anh nhiều không đếm xuể, chẳng qua là coi trọng tiền của anh hoặc quyền thừa kế Na's của anh. Nhưng Na Jaemin cảm giác người trước mặt mình không giống vậy, rốt cuộc không giống chỗ nào thì anh cũng không nói rõ được, rõ ràng giảo hoạt như cáo vậy mà trong đôi mắt chỉ có ngây thơ và đơn thuần. Thoạt trông lão luyện như người kỳ cựu trong giới, trên thực tế căng thẳng tới mức yết hầu run run không kiềm chế được đã sớm bán đứng cậu. Có lẽ bị ngoại hình hút mắt của cậu mê hoặc, nhất thời Na Jaemin không tìm được lời để đáp lại.

"Vậy cậu có thích tôi không?" Huang Renjun thấy Na Jaemin không lên tiếng bèn đánh bạo đứng lên đi đến bên cạnh anh: "Tôi đang hỏi cậu đấy!"

"Đây là thái độ nói chuyện với Giám đốc của cậu?" Na Jaemin ngồi trên ghế ngước mắt nhìn người trước mặt. Anh có một đôi mắt đa tình trời sinh, lông mi cong dài tự nhiên, dùng thân phận Giám đốc nhìn người khác đầy uy nghiêm xen lẫn mềm mại, hoàn toàn không có mấy ai kháng cự được.

"Đây không phải thái độ nói chuyện với Giám đốc của tôi." Nhưng Huang Renjun có thể không hề chùn chân mà nhìn thẳng vào mắt anh, cúi người nói với anh: "Đây là thái độ nói chuyện với bạn trai tương lai của tôi."

.

Khi Huang Renjun đi ra trên mặt cậu có chứa nét cười, Lee Donghyuck nôn nóng đi tới đi lui bên ngoài vội vàng bước đến hỏi cậu tình hình sao rồi.

"Không sao!" Huang Renjun khoác vai đối phương: "Donghyuck, cậu biết không? Mục tiêu của tôi chưa bao giờ là làm ngôi sao nổi tiếng."

"Thế là gì?" Lee Donghyuck hỏi cậu.

"Sau này cậu sẽ biết, cho nên bây giờ cậu mau tranh thủ thời gian tốt với tôi hơn đi." Huang Renjun cười haha, đá lông nheo với đối phương.

"Có điên mới tin cậu!" Lee Donghyuck tiến lên búng trán cậu: "Nhanh lên, còn có lịch trình cần chạy đấy, nếu đã sống sót trở ra thì phải đi kiếm tiền cho tôi!"

Hết chương 02.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#najun